Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà Sống

Chương 36: 36: Rung Động Vì Anh



Hai ngày sau, chạng vài tối, tàu đã đến đảo Lampedusa.
Lúc này tâm trạng của Tư Thuần mới được thả lỏng một chút.
– Đi thôi.

– Cô dặn dò vài điều rồi cùng tất cả mọi người lên đảo.
Comune Lampedusa e Linosa (bao gồm cả Linosa và Lampione) là một phần của tỉnh Agrigento thuộc vùng Sicilia.

Đây là phần cực nam của Ý.
Lampedusa còn là một quần đảo được mệnh danh là quần đảo đẹp nhất Châu Âu.
Vừa lên đảo liền có xe đã đợi họ sẵn, Tư Thuần dẫn đầu bước vào xe đến khách sạn.
Vì đi một quãng đường khá xa nên Tư Thuần vừa vào phòng đã đi tắm ngâm mình trong nước nóng để tiêu tán mệt mỏi.
Cô nhắm mắt suy nghĩ miên man, trên đường đi khá là yên ổn làm cho cô cảm thấy không được bình thường cho lắm.
Tư Thục chắc chắn sẽ không nhịn được ra tay với mình ngoài đảo rồi.

Chuyện này chắc chắn…!có liên quan đến người đó.
Sở dĩ cô muốn đi trực thăng đến cho thoái mái nhưng lại sợ để lỡ mất trò hay của bọn người đó, nên đành đi tàu thôi.
Suy nghĩ miên man cứ ngâm mình trong nước mãi đến 2 tiếng sau mới khoác áo tắm bước ra ngoài.

– Em đã ngâm mình trong đấy 2 tiếng rồi đấy.

– Đột nhiên có tiếng đàn ông vang lên trong phòng.
Cô khựng lại, sau đó chỉ hừ nhẹ nói.
– Anh lại muốn ở phòng của tôi nữa à?
– Tất nhiên.

– Nói rồi anh đứng lên đến bàn cầm máy sấy tóc, vỗ vỗ lên chỗ ngồi kế anh.

– Lại đây, để tóc ướt sẽ không thoái mái.
Cô liếc anh một cái nhưng vẫn bước về phía đó ngồi xuống.
Không biết vì sao anh lại cho cô cảm giác vừa ấm áp, an toàn lại…!vừa quen thuộc đến thế.
Lại không biết từ khi nào cô lại buông bỏ mọi cảnh giác đối với anh…!có lẽ là do biết anh sẽ không gây nguy hiểm cho cô chăng? Hay là trái tim băng lãnh của cô đang thay đổi…!vì anh ta.
Cô thở dài trong lòng.

Cố nén cảm giác khó hiểu xuống lại nói.
– Thế lực đằng sau Tư gia rất bí ẩn.

Họ tựa như muốn thống trị cả thế giới.
– Ừm.

Họ đã bắt đầu rục rích nhắm về phía Hàn gia rồi.

– Tay anh vẫn nhẹ nhàng vừa sấy tóc vừa mát xa đầu cho cô.
Từ lúc đi lên đảo anh luôn để ý đến cô thấy cô vài lần nhíu mày, đôi mắt mệt mỏi, liền chắc chắn rằng bệnh cũ lại tái phát.

Cô…!kìm nén rất giỏi, giỏi đến đáng thương.
Anh biết từ lúc nhỏ cô đã bị đả kích mất một đoạn kí ức cũng biết cả việc cô bị chứng đau nửa đầu.

Chỉ có khi gặp chuyện khiến cô kích động, mệt mỏi nó lại tái phát.

Sấy tóc xong anh lại ôm cô vào lòng, cô do rất mệt mỏi cũng mặc anh ôm ấp, ôm cũng nhiều rồi nên cô cũng không ngại mà tốn sức đạp anh ra.
Anh vỗ về, xoa bóp các ***** ** làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.

Nhìn vết thương do mình gây ra trên tay cô, anh liền hối hận muốn đấm vào mặt mình một cái thật đau.
Những hành động đó như một dòng nước suối ấm nóng chảy dọc vào tim cô.

Có lẽ…!cô cũng có một chút gì đó rung động đối với anh.
Nằm trong lòng anh cô tham lam hít lấy hương thơm nam tính dễ chịu trên người anh, đắm mình trong sự ấm áp của anh.
Tại một nơi khác trên hòn đảo
– Sắp có trò hay để xem rồi đấy.

– Người đàn ông diện một thân vest đen ngồi trên chiếc ghế tựa, tay kẹp điếu xì gà, cười tà tứ sau khi nghe thuộc hạ báo cáo liền nhìn sang 2 đứa nhỏ 1 nam 1 nữ bên cạnh.
– Tôi nói rồi đừng thử thách sức kiên nhẫn của tôi.

Động vào mẹ của tôi chú sẽ không được yên ổn đâu.

– Cậu bé 6 tuổi khuôn mặt non nớt nhưng một thân khí chất của cậu lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

Đó là Tiểu Bảo.
– Khà…!thế sao? Ta lại rất mong chờ đấy.

– Nói rồi người đàn ông như vô tình ý tứ nhìn sang phía Tuyết Nhật Lam từ hôm bị đưa đi đến giờ chưa hề nói một câu, chỉ khư khư bên cạnh bảo vệ thằng nhóc kia.
Tuyết Nhật Lam khuôn mặt không đổi sắc khi nhìn về phía người đàn ông trong đôi mắt đó có thể thấy được ngoài sự lạnh lùng ra còn có một thứ gì đó rất khác lạ…!lúng túng? Khó hiểu? Không tất cả đều không phải.

Cô…!chỉ mới 12 tuổi nhưng tại sao tâm trạng lại khó đoán như thế?
– Ăn uống cho đủ sức để xem những màn tiếp theo đi.

– Nói rồi người đàn ông đứng lên đi thẳng để lại hai đứa nhóc đằng sau.
– Chị nói xem…!hắn tại sao lại có thể đối xử như vậy với mẹ.

– Mấy ngày nay ở trong hang ổ của người đàn ông này, Tiểu Bảo và Nhật Lam cũng biết ít nhiều về những việc trong quá khứ hắn đã từng làm với mẹ.
Nó rất…!tàn nhẫn…
– Chị…!cũng không biết.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Ngoài trời đầy ấp những vì sao, mặt trăng khuyết xinh đẹp.

Nhưng đêm nay lại là một đêm xác định không ngủ của một số người..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bà Xã Đại Nhân: Vì Em Mà Sống

Chương 36: John Wertheimer



Sáng hôm sau

Tại một căn phòng họp bí mật của Tư gia

– Hôm nay, ngài John sẽ đến giao dịch hợp tác với chúng ta. Các vị nhất định phải chú ý cẩn thận đấy. – Tư Thục ngồi ở vị trí chủ tọa nhắc nhở.

– Được được. Nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu tại sao gia tộc Wertheimer như ngài John lại muốn hợp tác với chúng ta. – Người vừa nói chính là lão Nhị.

– Thắc mắc làm gì chứ chỉ cần hợp tác đôi bên đều có lợi là được. – Hiển nhiên là người Tư gia đều rất ngu ngốc, tham lam.

– Đúng đúng… – Tất cả đều gật đầu đồng ý.

Nếu như còn Tư lão gia chủ thì những cái tên tham tiền không suy nghĩ như thế sớm đã bị đá ra khỏi đây.

Trong lòng Tư Thục thật cũng rất nghi ngờ, ông ta đã ngồi lên được cái vị trí gia chủ Tư gia này rồi thì đã chứng tỏ được rằng ông ta không phải “bao cỏ”. Nhưng dù cho có nghi ngờ như thế nào đi nữa lại không thể phát giác ra được gì cộng thêm việc dạo này người đàn ông bí ẩn đó rất thường xuyên gọi điện thổi gió bên tai nên ông ta cũng dẹp phắt cái sự nghi ngờ đó qua một bên, dù gì thì cũng có những kẻ ngu ngốc tham tiền ở đây làm bia chắn.

– Được rồi chúng ta đi thôi.

Nói rồi cả đám cùng bước ra xe của mình đến nơi mà “ngài John” trong miệng họ đến.

Tại sân bay một người đàn ông dáng người cao, gầy, thân vận đồ tây màu nâu. Đôi mắt xanh ngọc là người châu Âu, cùng với mới tóc màu vàng được vuốt lên gọn gàng. Khuôn mặt điển trai, ôn nhuận.

Đi đằng sau là một hàng vệ sĩ khiến cho những người ở đây thấy mỹ cảnh nhưng lại không dám dừng lại nhìn lâu.

Người đàn ông đấy vừa bước ra khỏi cổng sân bay liền có vài chiếc xe chạy đến.

– Aizzzz, ngài John sao lại đến sớm thế này, tôi cứ tưởng mình đã đến rất sớm rồi đấy chứ. – Tư Thục cười toét cả mồm bước xuống xe.

Nói thì nói thế nhưng những kẻ ngu ngốc nhất cũng có thể nghĩ ra rằng những vị ở trên cao như thế này lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm nên luôn báo gian thời gian cho mỗi chuyến đi của mình.

– Chú Thục đấy à. Không cần phải lễ nghi như thế đâu. – Anh cười nhếch mép khinh bỉ. Không phải vì năm đó anh ta lỡ say nắng cháu gái của ông ta thì anh cũng sẽ không chọn Tư gia làm đối tác.

– Ầy, thế sao được chứ. – Ông ta cười hề hề không phát hiện. – Thôi thôi, lên xe chúng ta về chỗ của chú rồi bàn chuyện nhé.

Tất cả thuộc hạ của John cũng cùng phân chia ra ngồi trên những chiếc xe còn lại của đám người phía sau.

Trên đường đi, do phép lịch sự nên anh mới ngồi lên cùng xe với Tư Thục. Aizzzz, ai lại biết phải chịu trận như thế này chứ. Suốt cả một quãng đường dài ông ta cứ luôn mồm luôn miệng lãi nhãi khiến anh phải phát bực.

Nếu ông ta không liên quan đến người đó thì anh đã dứt khoát một phát bắn chết cái tên lắm mồm này.

Anh lại bất giác nhớ đến cô bé đó. Anh cũng đã từng đi kiếm rất nhiều năm rồi nhỉ.

Khi đó anh chỉ mới 4 tuổi, do còn nhỏ áp lực gia tộc anh đã trốn ra khỏi nước để đi vòng quanh đây đó. Nhưng lại trốn ngay đến Trung Quốc. Xuống máy bay không có tiền, cũng không có vệ sĩ, phải chịu biết bao nhiêu là ức hiếp.

Cậu cứ lanh thang đây đó, cứ đi cứ đi mãi đến đâu cậu cũng không biết nhưng lúc đó vì đói quá cậu có thể lờ mờ thấy được một cô bé chạy lại đỡ, hỏi anh.

– Này, cậu có sao không thế? …. này, này cậu….

Chỉ kịp nghe thấy giọng nói non nớt, đáng yêu cậu liền mất đi ý thức.

Lúc tỉnh dậy cũng đã là 2 ngày sau, vì cơ thể mệt mỏi cộng thêm cậu còn là con nít nữa.

Lúc lờ mờ tỉnh dậy cậu lại nghe thấy giọng nói ngây thơ, non nớt ấy đầu tiên.

– Này cậu tỉnh lại rồi đấy à? Làm mình sợ chết đấy. – Cô bé mỉm cười nhẹ.

Lúc này tinh thần cậu đã tỉnh táo hẵng khi thấy nụ cười của cô bé nó liền “thịch” một cái. Say nắng.

Lúc cậu đang ngơ ngẩn nhìn cô bé thì có một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô.

– Này cười ngây ngốc gì đấy. Xấu chết được. – Xem đi xem đi, ghen đấy.

– Này, anh đánh như thế em sẽ không cao lên được mất. – Cô bé quay sang dẫu môi lên cãi lại.

– Thôi thôi thôi, đi ra ngoài kia đi, cậu ta cứ để anh chăm.

– Ohhhh, được. Vậy cậu sớm khỏi nhé, mình sẽ dẫn cậu đi chơi sau. Tạm biệt.

Nói rồi cô bé chạy ra ngoài.

Cứ thế cậu nằm trên giường thêm 1 ngày liền có thể xuống giường. Cậu được cô bé đó dẫn đi chơi đây đó, xem được hết những thú vui của một đứa trẻ như anh chưa từng trải qua.

Nhưng chưa được bao lâu thì vệ sĩ nhà anh lại đến bắt anh về. Trước khi về anh liền hỏi tên và biết được tên cô bé ấy là ” Tư Thuần “. Sau khi về anh liền cho người thầm điều tra biết được cô là con cháu Tư gia.

Từ lúc đó anh nổ lực trở nên trường thành hơn để trở về đó gặp cô. Nhưng trớ trêu thây, 2 năm sau đó liền biết được là cô… đã mất tích.

Anh khoảng thời gian đó như phát điên, cô gắng, cố gắng trở nên mạnh mẽ. Đến khi biết tin được rằng cô vẫn còn sống anh mới kiên trì tìm kiếm đến nay.

Và dường như, ông trời cũng không phụ mong đợi của anh. Anh dường như biết được cô bé đó giờ đang ở đâu. Anh sang đây vừa là muốn hợp tác, cũng vừa muốn xem người ở ngoài khác hơn trong ảnh như thế nào.

Vừa nghĩ đến cô bé đó, anh lại nở nụ cười ấm áp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.