Sáng sớm hôm sau
Cô thức dậy chuẩn bị đồ đạc rất sớm, vì không muốn để hai ôn con kia mè nheo nên cô muốn đi sớm hơn lúc hai đứa chúng nó thức dậy.
Nhưng ai ngờ cô vừa xách cái vali xuống cầu thang thì hai chúng nó…!đã ngồi trước bàn ăn sáng rồi.
Hừ…
– Dậy sớm thế à? – Cô liếc mắt sang hai cái đứa quỷ nhỏ kia.
– Vâng.
Như vậy thì mới không bị đá ra phía sau chứ.
– Hai đứa tinh nghịch nhướng lông mày.
Aizzzz…
– Được rồi.
Ăn sáng đi.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng cô cùng mấy đứa nhỏ đi ra trực thăng.
– Mẹ đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
– Tiểu Bảo ôm cổ hôn chụt chụt lấy cô dặn dò như ông cụ non.
– Ừm.
– Sang đến nơi nhớ gọi điện cho bọn con đấy.
– Tuyết Nhật Lam cũng chen ngang một câu.
– Ừm.
Hai con cũng về ở với ông cố đi.
Nói rồi quay lưng lên trực thăng.
Trực thăng vừa bay lên thì ngay lúc này thì từ phía xa có người chạy tới.
– Đợi đã, đợi đã.
Đợi anh với.
– Hàn Mặc Ngôn chạy như bay tới phóng lên trực thăng ngồi vào ghế thắt dây an toàn để cô không thể nào đá anh xuống ngay được tự nhiên cứ như của nhà mình vậy.
Cô thoáng kinh ngạc nhưng sau đó liền tức giận muốn đá hắn ta ra ngoài.
– Tại sao…!- Cô còn chưa nói hết câu thì liền bị anh ngắt ngang.
– Anh muốn ở bên cạnh bảo vệ cho em.
– Khuôn mặt anh nghiêm túc.
Đôi mắt tóe lửa của cô thoáng khựng lại.
Nói cô không động lòng vì anh thì không đúng bởi anh biết là nguy hiểm nhưng năm lần bảy lượt vẫn muốn đi theo cô.
Cô lại không muốn có người nào chịu tổn thương vì mình nên đành phải nói những lời tổn thương thế này.
Không khí lại rơi vào trầm mặc, một lát sau anh lại lí nhí.
– …!và cả con của chúng ta nữa.
Câu nói đó rất nhỏ, nhỏ tựa mũi kêu nhưng nó lại như kim châm, đâm vào lòng cô làm cho cô hốt hoảng.
Chuyện này sao anh lại biết.
Sau khi anh nói như vậy rồi mới cảm thấy hối hận, Thuần Thuần nhất định sẽ đá anh cho mà xem.
– Không phải như em nghĩ đâu.
Anh…!anh…!thấy nhóm máu của Tiểu Bảo kì lạ nên…!nên…
– Anh đã biết rồi thì thôi vậy.
– Cô bình tĩnh trả lời.
Thôi vậy, để anh ấy biết để đuổi anh ta về để Tiểu Bảo ở bên cạnh anh ta cũng ổn.
Cô đang suy tính xem làm thế nào để lừa được anh về, thì lúc này anh lại tưởng là cô giận anh nên lúng túng giải thích.
– Em…!em…!đừng có mà giận anh.
Anh nói thật đấy cái này là do Ngọc Quân nhiều chuyện nói tự ý đi điều tra đấy.
– Anh đẩy mọi trách nhiệm lên đầu của trợ lí.
Mà cậu trợ lí nhỏ đang ở bên cạnh Rose bàn bạc thì lại bị hắc xì liên tục “Quái lạ, ai nhắc mình sao?”.
Thôi mặc kệ.
– Ồ.
Ra là do cái tên trợ lí đó làm à? – Cô giả vờ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
– Đúng đúng.
– Hàn đại boss gật đầu lia lịa như một chú cún con ngoan ngoãn đang lấy lòng chủ.
– Vậy thì anh đi về xử lí anh ta đi.
– Cô cười như không cười nói với anh.
– Ahh…!được được được.
– Vì đang muốn cô tha thứ nên trong đầu đã mặc định là sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô nên anh đồng ý liền hẵng 3 lần.
Chợt, anh khựng lại như nhận ra điều gì đó.
– Không, không đúng.
– Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn cô.
– Sao? Không làm được.
Vậy thì đừng mong em cho anh cơ hội.
– Cô lườm anh.
– Được thôi.
Là em nói đấy nhé! – Lúc này anh ngồi ngửa ra sau ghế không còn bộ dạng cừu con ngoan ngoãn như vừa nãy nữa.
Mà sau khi nói câu kia cô cũng nằm xuống ghế nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ ừm hửm lấy lệ.
Cô đâu biết rằng cái tên xấu xa kia đã tính kế cô.
Aizzzz, vợ nhà mình thật là đáng yêu mà.
Anh nở nụ cười tươi rói.
Nhưng sau đó lại nhìn ra ngoài những đám mây trôi ngoài cửa thì nụ cười vụt tắt.
Lại nhìn vào khuôn mặt đang nhắm mắt nghỉ ngơi của cô, đáy mắt lại mang theo phiền muộn.
Đến bao giờ thì em mới chịu tin rằng, người đó…!không phải là người mà em nên tin tưởng nhất đây cô bé của anh.
Mà người bị bỏ lại cũng nhìn lên trời cao rồi nhếch mép cười đầy ẩn ý.
Lần đi này chỉ sợ cô và cả những người bên cạnh cô đều không thể quay về.
Hãy tận hưởng những ngày cuối của cuộc đời đi.
Tư Thuần..
Hôm sau
Vì hôm qua cô ngủ cả buổi tối nên cô dậy từ rất sớm. Từ nhỏ quan niệm thời gian của cô rất quý giá, cô không được ngủ nhiều mỗi ngày chỉ được ngủ 2 tiếng. Hôm qua là một ngoại lệ.
Chắc vì có cái tên đáng ghét kia đêm qua một hai đòi ngủ phòng cô nên cô mới có thể buông bỏ cảnh giác. Cô biết bản thân mình có lẽ… đã vì anh mà thay đổi.
Vì sợ đánh thức cái tên phiền phức kia nên cô rất nhẹ nhàng bước xuống, thế nhưng vừa thò được một chân xuống thì liền bị kéo lại tựa lên bờ ngực ấm nóng.
– Nghỉ ngơi một chút, trong vài ngày sau chắc sẽ không yên ổn đâu. – Vừa nói anh vừa xoa đầu cô.
Thân người cô rung lên, chưa có ai từng xoa đầu cô như thế. Bàn tay to ấm áp đặt lên đỉnh đầu xoa nhẹ, cưng chiều khiến con tim cô thổn thức.
– Hừm… – Cô hừ giọng mũi rất nhỏ nhưng lại làm cho trái tim của người đàn ông như bị mèo hoang nhỏ này khều nhẹ vậy.
Anh cười nhẹ, anh biết cô gái này đang dần chấp nhận anh.
9h sáng
Cũng là lúc lên đường khởi hành, cô Hàn Mặc Ngôn và cả Tuyết Bạch cùng lên xe đã chuẩn bị sẵn cùng đi ra bến tàu.
– Chị có linh cảm lần đi này sẽ không yên ổn mấy. – Tuyết Bạch nhíu mày.
– Bạch, thả lỏng một chút đừng căng thẳng. – Cô mỉm cười trấn an Tuyết Bạch. Do mọi người ai cũng chỉ biết biệt danh của 5 người thân tính của cô nên cô có gọi tên thật cũng chẳng ai để ý.
Nói như thế nhưng trong lòng cô cũng đang bất an, không biết vì sao cảm giác lần này lại mãnh liệt như vậy.
Hàn Mặc Ngôn nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô. Nói nhỏ bên tai cô.
– Đừng lo, đã có anh đây rồi.
Đấy đấy, lại thả thính. Ngọc Quân ngồi trên ghế lái xì một tiếng. Dù giọng của Hàn Mặc Ngôn rất nhỏ nhưng đối với những người là tinh anh trong tinh anh ở đây đều nghe rất rõ.
– Có vẻ anh nên giải thích tại sao Rose lại ở đây đi. – Cô liếc anh một cái bực mình.
Aizzzz, vợ nhỏ nhà mình lại bắt đầu xù lông rồi. Nhưng vẫn rất đáng yêu nha, thật muốn cắn cho một ngụm.
– Em hẵng là biết Tứ đại la sát dưới trướng Hàn gia đúng chứ? – Anh ngả người ra phía sau.
– Ý anh là Rose là Elena một trong bốn người họ, là người phụ nữ duy nhất? – Cô nhướng mày hiểu ra.
– Đúng vậy. Vợ anh thật thông minh phải thưởng mới được. – Nói rồi anh hớn hở định nhào qua ôm cô.
Nhưng cô quắt mắt sang nhìn anh làm anh khựng lại, thôi vậy, mình chịu thiệt một tí cũng được. Anh như quả bóng xì hơi, tủi thân ngồi ngay lại.
Nhưng lúc này trong mắt Tư Thuần lại lóe lên sau đó cô mỉm cười nhẹ giọng nói.
– Không phải muốn thưởng cho em sao? Lại đây.
Người đang ủ rũ kế bên nghe vậy đôi mắt liền sáng lên, quay lại nhìn cô. Không đúng, cô ấy dễ tính như vậy sao?
Chỉ thấy cô mỉm cười nhẹ làm trong lòng anh ngứa ngáy, thôi vậy.
– Là em nói đấy nhé.
Nói rồi anh tiến sát lại cô, ôm lấy cô vừa định có hành động tiếp theo thì bỗng dưng thân thể cứng đờ.
Ahhhhhhh, biết mà người phụ nữ này làm sao mà dễ chịu như vậy được.
Vừa rồi khi anh ôm cô, cô liền dùng ngân châm luôn mang theo bên mình châm thẳng vào ***** ** làm cho anh ngây đơ ra như giờ đây.
– Sao? Không phải muốn thưởng sao đến đây. – Cô nở nụ cười khiêu khích.
Anh không nói được lời nào chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đẩy ngả mình xa ra rồi ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Người phụ nữ vô lương tâm này. Anh nghiến răng tự hứa trong lòng anh mà hoạt động lại được thì anh sẽ… anh sẽ… ăn sạch cô… hừ.
Cả quãng đường vì Hàn Mặc Ngôn bị cô thi châm nên rất yên tĩnh, đến nơi cô bảo Rose rút ra cho anh.
Anh đứng lên xoa tay, xoa cổ đã mỏi nhừ, khuôn mặt ấm ức.
– Em muốn mưu sát chồng đấy à?
Aizzzzz tại sao người đàn ông này lại như thế nhỉ? Trước mặt mọi người hắn ta lạnh lùng, tàn nhẫn sao đến phiên cô lại trẻ con như vậy chứ.
Cô đi thẳng lên tàu, sau đó tất cả thuộc hạ của cô cùng thuộc hạ của Hàn Mặc Ngôn cũng lên tàu, nhổ neo rời bến.
Tư Thuần đứng trên boong tàu nhìn mặt hồ yên ả, lòng cô lại càng lo lắng bất an.
Bỗng có một bàn tay phía sau kéo cô vào lòng ngực rắn chắc, giọng nói khẽ vang lên.
– Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là một chuyến đi thôi, anh sẽ bảo vệ bản thân và cũng sẽ bảo đảm an toàn của em.
Anh biết, anh biết cô gái nhỏ của anh từ trước đến giờ dù trãi qua bao nguy hiểm vẫn thong dong, mạnh mẽ như thường. Nhưng sở dĩ cô lo lắng về chuyến đi này như vậy là vì… có anh.
Dù anh biết cô có mạnh miệng như thế nào thì trong thâm tâm cô ít nhất cũng sẽ có một chút gì đó quan tâm anh.
– Anh có nhất thiết phải đi theo tôi tới cùng như thế không? – Cô nhẹ giọng nỉ non.
– Nhất thiết. Vì em… mà bao năm tháng tối tăm lúc trước anh đều nổ lực vượt qua chỉ để sống, chỉ muốn ở bên, bảo vệ sinh mạng của mình. – Nói rồi anh lại siết chắc hơn nữa.
Cô sợ anh nghe thấy tiếng trái tim đang đập trong lòng ngực của mình nên đẩy tay anh ra.
– Được rồi. Nghỉ ngơi thôi.
Nói rồi cô bước vào trong khoang thuyền để lại người đàn ông vẫn đứng đó.
Bóng dáng đơn độc, đôi mắt hiu quạnh nhìn về phía chân trời xa xôi. Không sao, từ từ rồi… chấp nhận anh cũng… được.