Trong trấn nhỏ Berlin yên tĩnh, một nhóm sát thủ xuất hiện lúc nửa đêm. Họn họ tụ tập trong một nhà bình dân, thương nghị kế hoạch hành động lần này.
Tên cầm đầu vang lên giọng nói kiên quyết nói một không có hai: “Lần này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cô ta, cho dù phải lật tung cả trấn này, cũng phải tìm ra cô ta.”
Trong phòng, ánh đèn trên cửa sổ tỏa ra, phía dưới thấp bức tường ngoài cửa có một ánh mặt lợi hại nhìn chằm chằm nhóm người này, khi thấy tên cầm đầu cầm bức ảnh phóng lớn chụp một người phụ nữ đưa cho đám hạ thủ xung quanh, ánh mắt này chợt lóe lên kinh ngạc, sau đó, lặng yên rời đi không một tiếng động.
“Đêm nay chúng mày nhanh chóng phân tán xung quanh bốn phía cái trấn này, chỉ cần thấy người đàn bà này, lập tức thông báo.”
“Rõ.” Mười mấy tên cầm súng ống trong tay cùng đồng thanh đáp.
Trên con đường cách ngôi nhà này vài cây số, ánh đèn lờ mờ soi trong buồng xe, khuôn mặt của người đàn ông ngồi ghế lái lộ ra lúc sáng lúc tối, cặp mặt nghiêm túc như hổ báo, kiên định, gương mặt cương nghị, tuổi trẻ anh tuấn, chính là Lục Thiểu Đình.
Không sai, anh ta chính là Lục Thiểu Đình đã tuyên bố tử vong. Mười ngày trước, anh đã đến nước Mỹ, hiện tại anh chỉ một mục tiêu đó chính là tìm ra chứng cớ giao dịch của “S”. Chỉ cần có để lại dấu vết, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lần này, anh theo dõi đến tên sát thủ Ấn Độ này, lấy thân phận trên danh nghĩa từng là hình cảnh quốc tế thì việc này rất dễ dàng.
Có điều anh thật không ngờ, nguyên nhân sát thủ Ấn Độ xuất hiện ở đây lại là vì Tô Cẩm. Như vậy xem ra, có lẽ Tô Cẩm đang lẩn trốn trong trấn nhỏ này. Anh phải tìm được cô trước đám người này, để nhắc nhở cô.
Trấn nhỏ Berlin, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Nơi này đất đai rộng lớn, nhà ở xây dựng phân tán khắp nơi, dựa theo tư duy của người bình thường, Tô Cẩm tất nhiên sẽ trốn ở đây, tuyệt đối sẽ không ở nơi nào nổi bật. Lục Thiểu Đình suy ngẫm, không hề rời đi, chỉ bằng sức lực một mình anh, muốn tìm được Tô Cẩm là vô cùng khó khăn, chỉ có thể giám thị hành động của đám người này.
Biệt thự trong rừng rậm, ánh đèn trong quan cảnh mờ nhạt chiếu ánh sáng mê li, đỏ trắng xen nhau trên bức tường, hiện ra một chút thần bí.
Nhìn từ cửa sổ, dường như thấy một dáng người cao gầy hấp dẫn đi lại trong phòng. Bây giờ là mười giờ đêm, Tô Cẩm rót một ly cà phê rồi ngồi vào sô pha cạnh cửa sổ hưởng thụ.
Đôi mắt xinh đẹp bị ánh đèn phản chiếu lấm tấm, nhìn không ra cảm xúc của cô, nhưng nhìn động tác say mê ly cà phê trên bàn cho thấy trong lòng cô đang dấu tâm tư. Thấm thoát đã qua ba ngày, nửa đêm yên tĩnh, cô lại không khống chế được mình mà nhớ đến Lãnh Mặc Phàm.
Ngây người trong chốc lát, cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, Tô Cẩm phát hiện mình lại không yên lòng suy nghĩ lung tung, cô ảo não kéo mấy sợi tóc, vỗ trán thở dài, đáy lòng tự nhủ, đừng nghĩ nữa, dừng lại. Đang lúc than thở, ánh mắt lướt qua vết thương trên cánh tay, cô nhẹ nhàng vuốt lên đó, rồi đột nhiên có chút không hiểu, đây là gông xiềng anh cho cô, hay là đang bảo vệ cô?
Cô lại nghĩ tới lời nói của Anna: “Có một người đàn ông độc nhân vô nhị như vậy, là phụ nữ có ai mà không có ý đồ riêng?”
Nghề sát thủ này nói cho cùng không phải nghề nghiệp cả đời, cũng không phải không thể thấy ánh sáng. Cô từng nghe kể có rất nhiều nữ sát thủ cuối cùng đều “rửa tay gác kiếm”, tìm một người đàn ông đủ để dựa vào cả đời, kết hôn sinh con, trở về cuộc sống bình thường.
Nhưng mà cuộc sống nhạt nhẽo bình thường này các cô muốn sao? Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cô đã bị giáo dục phải đấu tranh chém giết trong cái xã hội này thế nào, cô đã từng mờ mịt thắc mắc rằng giết người mãi không dứt như vậy, có gì tốt? Nhưng dần dần cô hiểu được, nghề giết người này có thể cho cô cuộc sống vô lo vô nghĩ, người trên người.
Thực ra đối với Tô Cẩm mà nói, nguyên nhân cô thích làm sát thủ còn có một chút là vì ảnh hưởng của Tương Vinh đối với cô, hình tượng một người cha. Từ nhỏ cô đã không có người thân không có chỗ ở, người duy nhất quan tâm cô chỉ có cha nuôi, ông ấy cho cô ấm áp, cho cô tình yêu thương. Sau khi lớn lên, cách thức cô báo đáp ông ấy chính là hoàn thành xuất sắc mỗi lần nhiệm vụ, chỉ vì để Tương Vinh vui vẻ hài lòng.
Về phần tiền tài, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng để ý nhiều hay ít. Còn đối với hôn nhân, cô lại có cảm giác bài xích. Cô có rất nhiều đàn ông, nhưng không có một người đàn ông nào khiến cô nghĩ đến hôn nhân, cam nguyện bị trói buộc. Lãnh Mặc Phàm là một trong số những người đàn ông của cô, là người đặc biệt nhất. Anh đặc biệt ở chỗ, bá đạo vô lý, thích chiếm lấy làm của riêng, điều này khiến một người cuồng ngạo như cô không hề thoái mái, muốn rời đi.
Nhưng sự thật lại không như cô mong muốn, lúc bên cạnh người đàn ông này thì không cảm thấy, một khi rời đi mới phát hiện, có đôi khi thói quen là một chuyện rất đáng sợ.
Xưa nay Tô Cẩm là người có ý chí quyết đoán, cô tin rằng Lãnh Mặc Phàm tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến cảm xúc của cô.
Trấn nhỏ ngày chủ nhật, dòng ngươi trong khu chợ hết sức tập nập. Tô Cẩm không chú ý quan sát, chọn lựa các loại rau dưa tươi mới, vì muốn tự mình làm một bữa tối phong phú, mặc dù trong thời gian chạy trốn cũng phải biết hưởng thụ cuộc sống.
Đi tới trước một sạp thức ăn, Tô Cẩm nhìn đồ ăn cẩn thận, lúc ngẩng đầu trao đổi với chủ sạp, đột nhiên phát hiện ra có một ánh mắt nhìn chằm chằm cô, từ trong cặp mắt hung ác đó, cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm mãnh liệt. Cô thẳng đứng dậy, chỉ thấy người đàn ông vừa nhìn chằm chằm cô, vừa thấp giọng nói gì đó. Tô Cẩm khiếp sợ trong lòng, bình tĩnh rời đi, bước nhanh về phía đường, ánh mắt lướt qua, người đàn ông kia nhanh chân đuổi theo.
Tô Cẩm trốn trong dòng người đông đúc ở cửa hàng tổng hợp, đáy lòng khiếp sợ cực độ. Làm sao có thể? Cô bị đám người Ấn Độ này theo dõi? Cô tự nhận là dọc theo đường đi không có lưu lại dấu vết gì, hơn nữa coi như bọn hò truy lùng tới, cũng tuyệt đối không chỉ một ngày, chẳng lẽ mình đã bỏ qua manh mối gì?
Tô Cẩm rời đi từ cửa ngách của cửa hàng tổng hợp, vừa mới đi ra khỏi mười mét thì nghe thấy tiếng phanh xe gấp cách đó không xa, ba chiếc việt dã nhanh chóng dừng lại, năm sáu người áo xám xông ra từ trong xe, đuổi về hướng của cô. Tô Cẩm thấy thế, chạy nhanh về phí trước, quẹo vào một cái hẻm ngầm, đi được hai trăm mét, lại chui vào một cái hẻm nhỏ chật hẹp khác, thấy cách đó không xa chính là đường lớn, cô bước nhanh đến.
Nhưng mà, cô còn chưa đi đến đầu đường, nửa đường đã bị một cánh tay khỏe mạnh kéo lấy, miệng bị che lại. Cô hoảng sợ, phản kích theo bản năng, cảm thấy cánh tay ôm thắt lưng căng thẳng, bên tai truyền tới giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Là tôi, đi theo tôi.”
Tô Cẩm bị giọng nói này làm khiếp sợ, quay đầu, ánh mắt đã thấy rõ người đó. Cô giật mình không nhỏ, chỉ vào anh ta nói: “Anh…”
Trời ạ! Lại là Lục Thiểu Đình?
Lục Thiểu Đình không trả lời, lập tức kéo cô đi. Hai người chạy ra đường lớn, chui vào chiếc xe của Lục Thiểu Đình đỗ ven đường, chiếc xe nhanh chóng phóng rơi đi.