Trong căn phòng bệnh riêng ở góc phòng vốn yên tĩnh, nay lại âm vang tiếng cười đùa vui vẻ.
Bích Chi đã đến từ lúc sáng sớm, còn dẫn theo Lạc Lạc và Bạch Bạch đến cùng. Lam Tử Tuyết chơi đùa với hai đứa trẻ đến quên thời gian, mãi đến khi bọn trẻ la đói, Đồng Văn bèn đưa bọn chúng đi, lúc đó cô mới phát hiện thế mà đã qua nửa ngày.
“Nếu hôm nay cậu không tới, chắc tớ sẽ buồn chán chết mất!” Lam Tử Tuyết vừa nói vừa cười, để Bích Chi chỉnh lại gối kê sau lưng cho mình.
Bích Chi lườm cô một cái: “Chẳng phải hắn ta ngày nào cũng ở đây sao? Tớ còn sợ phá họa hạnh phúc của hai người nên mới không tới đấy!”
Lam Tử Tuyết bĩu môi “Anh ấy quả thực là dính chặt không rời, nhưng suốt ngày chỉ trưng mỗi cái mặt than của anh ấy ra, chẳng nói lấy một câu vui vẻ gì!”
Bích Chi miễn cưỡng cười, cô nhìn Lam Tử Tuyết, thấy cô ấy sắc mặt dù có hơi xanh xao nhưng vẫn vui vẻ, mới nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu thật sự tha thứ cho anh ta rồi sao?”
“Không thì sao chứ?” Lam Tử Tuyết nhìn cô, đôi mắt lấp lánh tia sáng “Nếu cậu là tớ, cậu sẽ hiểu mà. Vốn dĩ anh ấy không có lỗi gì cả.”
Bích Chi thở dài, cô đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi. Từ năm năm trước, cô đã biết sẽ có ngày này. Tình yêu quá nhiều sẽ hóa thành cố chấp, Lam Tử Tuyết đã yêu đến mạng mình cũng không tiếc, làm gì có chuyện buông tay? Người ngoài cuộc hiểu rõ là vậy, mà người trong cuộc vẫn cứ mù mịt.
“Thật ra tớ có chuyện muốn nhờ cậu?”
“Chuyện gì?” Bích Chi hơi ngạc nhiên, dự cảm đây không phải chuyện nhỏ. Nếu có chuyện muốn nhờ, hẳn Lam Tử Tuyết phải nói với Tạ Phong mới đúng chứ? Hắn còn có quyền thế hơn cô mà? Trừ phi, chuyện này hắn ta không thể biết.
Nghĩ vậy, Bích Chi lại càng thận trọng.
“Tớ muốn gặp Nghiêm Đình Đình.”
Bích Chi không nén nổi vẻ ngạc nhiên: “Gặp cô ta? Để làm gì?”
Lam Tử Tuyết vỗ tay cô một cái “Từ bao giờ mà cậu nhiều chuyện như vậy hả?”
Lam Tử Tuyết đã nói vậy, Bích Chi cũng không hỏi nhiều, nếu cô đã muốn nói, vậy không hỏi cô cũng sẽ nói, nhưng nếu đã không muốn thì có ép cũng không được.
“Được rồi, trước tiên phải lo cho cái bụng của cậu đã.” Bích Chi đứng dậy, rời đi “Tớ đi mua đồ ăn trưa đây.”
“Ừ.”
Bích Chi vừa đi khỏi, nụ cười trên môi Lam Tử Tuyết cũng chực tắt. Cô ngã xuống giường, thở gấp, tim đập càng lúc càng nhanh. Chơi với bọn trẻ đối với cô bây giờ cũng là một chuyện quá sức, tất cả sức lực còn lại của cô đều dùng để nói chuyện với Bích Chi mất rồi.
Lam Tử Tuyết cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nặng, mí mắt bắt đầu sụp xuống, cô biết mình không thể chống đỡ được nữa.
Cầu xin ông trời… chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Tạ Phong biết sáng nay Bích Chi có đến, bên cạnh Lam Tử Tuyết có người chăm sóc, hắn mới yên tâm ra bên ngoài làm một số việc, tỉ như gặp luật sư riêng của Lam Tử Tuyết.
Vị này là một luật sư danh tiếng, vốn là bạn học cũ của Tạ Nhạc, nể mặt anh mới đồng ý làm luật sư riêng cho Lam Tử Tuyết. Hắn vốn tưởng người như vậy sẽ không chịu gặp mình, vậy mà cuối cùng gã ta không hề do dự mà đồng ý.
Hai người nói chuyện hết cả buổi sáng, Tạ Phong khách sáo mời người kia dùng bữa, nhưng gã ta cũng hiểu rõ đó chỉ là khách sáo, vậy nên đã lịch sự từ chối. Tạ Phong vốn chỉ muốn quay về sớm, cũng không tiếp tục day dưa nữa, lái xe về bệnh viện.
Sương mù chắn hết tầm nhìn khiến xe cộ trên đường cũng ít đi, Tạ Phong đành phải hạ tốc độ xuống, hắn không muốn bản thân gặp phải bất trắc gì, ít nhất là lúc này.
Quãng đường đến bệnh viện tưởng chừng như mãi không có đích đến. Lúc nãy hắn đã gọi cho Bích Chi, biết Lam Tử Tuyết đã nghỉ ngơi mới yên tâm được đôi chút.
Trong lòng hắn bây giờ là một mớ hỗn loạn.
Hắn vốn định nhận Đồng Đồng làm con nuôi, nếu đó là con cô, cũng chính là con hắn. Nhưng luật sư đã nói rõ, hôn nhân của Lam Tử Tuyết và Tạ Nhạc được luật pháp công nhận, trừ phi hai người li hôn, nếu không khi Lam Tử Tuyết mất, Tạ Nhạc là người duy nhất có quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng.
Hôm qua khi nghe Lam Tử Uy nói cô muốn hiến võng mạc của mình cho Đồng Đồng, trong lòng vẫn có chút không tin được. Đến hôm nay nghe luật sư nói, Lam Tử Tuyết đã viết sẵn di chúc, việc hiến tặng này có ghi rõ ràng trong đó.
Hắn cảm thấy khó chịu, bất lực, cứ thế không thể kìm chế cảm xúc của mình.
Mang tâm trạng như thế mà vẫn có thể lái xe bình an đến bệnh viện, hắn quả thực có chút khâm phục bản thân mình.
Trên giường, Lam Tử Tuyết vẫn đang say ngủ, hệt như lúc hắn rời đi. Gương mặt an tĩnh kia không hiểu sao lại khiến hắn sợ hãi.
Hắn sợ rằng, cô sẽ không tỉnh lại nữa, cứ như vậy mà ngủ say.
Mi mắt Lam Tử Tuyết khẽ giật, cứ như cho hắn một liều thuốc an thần. Tạ Phong tiến đến gần cô, lần mò tìm kiếm bàn tay nhỏ bé trong chăn, đặt lên ngực mình mà ủ ấm.
Hắn vươn tay, vuốt ve đôi mắt cô, đôi mắt luôn chất chứa tia sáng, là ánh sáng của hi vọng, lúc này đang nhắm chặt lại, hàng lông mi dài phủ xuống, khẽ lay động.
“Anh về rồi.” Lam Tử Tuyết hơi lay tỉnh, cô muốn mở mắt nhìn hắn, nhưng mí mắt lại cứ sụp xuống, đầu âm ỉ đau, cả người không còn sức lực chống lại cơn buồn ngủ, chỉ là trong vô thức muốn biết rằng, hắn có còn ở cạnh mình hay không.
“Ừ, anh đây.” Tạ Phong càng nắm chặt tay cô, một tay nhẹ đặt lên lồng ngực cô, khẽ vỗ về. Tiếng tim đập truyền đến tay hắn, chân thật biết bao.
Lam Tử Tuyết bình thường ngủ rất nhiều, thời gian tỉnh rất ít. Tạ Phong cứ nghĩ chắc buổi sáng cô chơi đùa với bọn trẻ mệt quá nên mới ngủ nhiều hơn một chút nên không gọi cô dậy.
Mãi cho đến lúc tối muộn, Lam Tử Tuyết vẫn chưa tỉnh dậy, không thể để cô bụng đói mà ngủ, vậy nên hắn mới lay cô dậy.
“Tử Tuyết, Tử Tuyết, em mau dậy đi.” Bình thường dù ngủ say tới đâu, chỉ cần hắn gọi vài lần, cô đều tỉnh lại. Nhưng lần này, hắn đã gọi đến khản giọng, vậy mà mi mắt cô chẳng động lấy một chút.
Cái suy nghĩ đáng sợ ấy lướt ngang qua đầu. Cảm giác hoảng sợ quen thuộc đó lại trỗi dậy, hắn bế thốc cô dậy, hét lớn:
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Mau đến đây!”
Hôm nay không phải ngày trực của Lý Chu Tư nên cô đã về nhà từ sớm, lúc nhận được điện thoại của y tá trực ban, cô dường như đã lao nhanh nhất có thể đến đây.
Trước cửa phòng cấp cứu vẫn luôn là khung cảnh đáng sợ. Khi đèn được bật đỏ lên, luôn có những người đợi ở đó, họ không biết bên trong thế nào, không biết kết quả sẽ ra sao, họ chỉ có thể chờ đợi.
Tiếng bước chân của Lý Chu Tư vang vọng trên hành lang nhưng Tạ Phong không quay đầu, hắn vẫn đứng đó, chỉ nhìn cánh cửa đóng chặt kia, bất động. Lý Chu Tư lại gần hắn, tay nặng nề đặt lên vai hắn.
“Anh đừng lo, để tôi vào xem thử.”
Lý Chu Tư vừa lấy tay xuống đã bị nắm chặt lại, từ cổ tay cô truyền đến từng đợt run rẩy. Người đàn ông mạnh mẽ đó đang run rẩy không ngừng.
“Xin cô… cứu cô ấy.”
Hôm nay tiết trời ấm áp lạ thường, Lam Tử Tuyết nằn nặc đòi ra sân đi dạo. Sức khỏe cô vốn không cho phép, nhưng Tạ Phong lại không thể từ chối cô, đành đẩy cô ra ngoài sau khi trùm lên người cô ba lớp áo dày.
Cô ở trong phòng bệnh đã sắp mọc nấm mất rồi, nhất là từ cái lần cô đột nhiên ngất đi, cả ngày sau mới tỉnh, ngoại trừ giường ra, Tạ Phong đã không cho cô đi đâu nữa.
Được ra ngoài mà nói, đối với cô cứ như một đặc ân vậy!
Những tia nắng nhè nhẹ rọi qua tán lá, chiếu xuống bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh của cô. Lam Tử Tuyết vươn tay, đón lấy một chiếc lá vàng vừa rơi xuống.
“Đẹp quá.”
“Ừ.” Mặc dù chẳng hiểu như thế có gì lạ đẹp, Tạ Phong vẫn gật đầu.
Lam Tử Tuyết bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với hành vi trái lòng mình của hắn.
Tạ Phong cười cười, véo má cô: “Ở đây đi, anh đi mua nước cho em.”
Lam Tử Tuyết gạt tay hắn ra, miễn cưỡng gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh cười.
Tạ Phong không muốn để cô một mình, chỉ đi một lát đã quay lại ngay. Hắn trông thấy cô ngồi dưới vòm cây, có vài chiếc lá rơi, mắt cô nhắm nghiền, gương mặt an tĩnh đầy bình yên.
Tạ Phong nắm lấy tay cô, khẽ gọi: “Tử Tuyết.”
Lam Tử Tuyết không mở mắt nhưng lại khẽ nắm chặt lấy tay hắn. Giây phút đó, trái tim đang treo lơ lửng của hắn như được thả xuống, hắn cứ thở phào trong vô thức.
Khóe môi Lam Tử Tuyết hơi nhếch lên: “Có thể hứa với em ba điều được không?”
“Được.” Bao nhiêu điều cũng được.
“Anh biết chuyện của Đồng Đồng rồi đúng không? Xin anh, đừng hỏi nguyên do, mà hãy chấp nhận nó, được không?”
“Được.”
Môi Lam Tử Tuyết cong thêm đôi chút: “Anh và Tạ Nhạc hãy làm lành đi.”
“…Được.”
Khóe môi Lam Tử Tuyết từ từ buông xuống, bàn tay cũng không siết chặt tay hắn nữa mà từ từ buông lỏng.
Tạ Phong trở tay, nắm chặt lấy tay cô, đôi môi khẽ run rẩy “Còn điều thứ ba?”
Lông mi Lam Tử Tuyết khẽ run, cô như vừa tỉnh lại khỏi giấc mộng, rất muốn nắm lấy tay hắn lần nữa, nhưng đáng tiếc, tay lại chẳng còn chút sức lực nào, mắt cứ sụp xuống, muốn trông thấy hắn, vỗ về hắn nhưng lại không thể.
“Điều thứ ba… anh kết hôn đi, được không?”
Tạ Phong bất động. Hắn không thể tin được lại có thể nghe từ miệng cô những lời này, hơn nữa còn với giọng điệu bình thản như vậy.
Gió mùa đông lại bắt đầu nổi lên. Gió lướt qua kẽ hở giữa bàn tay hai người, thổi vào tim ai lạnh buốt.
“Nếu như là với em, anh sẵn sàng, còn nếu như là…”
“Nghiêm Đình Đình.”
“À.” Suy nghĩ của mình được chứng thực, hắn không biết có nên ca tụng sự rộng lượng của cô không nhỉ? Hai tay dâng người đàn ông mình yêu cho người phụ nữa khác, hay là… cô vốn dĩ chưa từng yêu hắn?
“Được.”
So với hai lần trước, lần này giọng hắn trầm hơn, pha lẫn chút cười nhạo và giễu cợt, còn có đau lòng, nhưng cô mặc nhiên bỏ qua sự đau lòng này. Nên chấp nhận, nên tha thứ, cô đều đã làm. Cô chỉ hi vọng hắn có thể thực hiện ba điều này, có thể… nửa đời còn lại, cứ an bình mà sống.
Tạ Phong đã sớm rời đi, Lam Tử Tuyết vẫn còn ngồi dưới tán cây rộng lớn đó, lần này, cô rất muốn ngủ một giấc, nhưng nỗi đau từ trong xương tủy, từ trong tim hòa quyện vào nhau khiến cô cứ nhắm mắt là lại thấy khó thở, dù cho thân thể mệt rã rời vẫn chẳng thể chợp mắt.
Một giọt nước mắt trong lúc không ai để ý tới, chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, lăn dài trên má.
Gió vẫn chưa từng ngừng thổi.