“Mẹ… Chị…” Lam Tử Trình ngập ngừng ngắt quãng. Biểu hiện càng khiến cho Lam Tử Yên cùng Nhạc Vận lo lắng.
“Tử Trình” Nhạc Vận chạy tới, siết chặt lấy hai tay Lam Tử Trình “Con rốt cuộc đã nghe thấy những gì?”
Lam Tử Trình đau đến nhăn mặt, nhưng vì sợ mẹ cậu nên không dám kêu la, chỉ sợ sệt trả lời “Con… Con nghe thấy hết rồi!”
Nhạc Vận sắc mặt vặn vẹo đến khó coi dần dần chuyển thành tươi cười niêm nở, buông tay Lam Tử Trình ra.
“Tử Trinh, con là con trai ruột của mẹ, là em trai của chị con, con sẽ không phản bội chúng ta đâu, phải không?”
“Nhưng… nhưng…” Lam Tử Trình rất muốn nói mẹ và chị cậu làm vậy là sai trái, nhưng đối mặt với nụ cười hiền diệu của mẹ, cậu không thể làm vậy.
Mẹ cậu rất đẹp, ngay cả chị cậu bây giờ vẫn có nét không bằng mẹ cậu, cười lên lại càng đẹp. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng cười với cậu, ngược lại còn rất chán ghét cậu. Bảo cậu là một đứa trẻ ngu ngốc giống cha, mẹ chỉ thương duy nhất một mình chị ba cậu.
Nhạc Vận thấy sắc mặt con trai mình dịu lại, liền thầm cười mỉa mai. Vẫn là đứa con của ông ta cũng ngu ngốc giống hệt ông ta, luôn luôn bị tình cảm chi phối.
“Nếu con nói ra, mẹ và chị sẽ… không thể sống nổi đâu.” Giọng Nhạc Vận trở nên nghẹn ngào, tròng mắt đỏ ngầu.
Lam Tử Trình vội vã lắc đầu: “Mẹ yên tâm, con sẽ không nói cho ai nghe đâu.” Mẹ nói đúng, nếu cậu phản bội mẹ và chị mình, cậu sẽ trở thành một đứa bất hiếu.
Lam Tử Yên nằm trên giường bệnh theo dõi một màn kịch hay này, đến khi Lam Tử Trình rời khỏi thì không nhịn được nữa, ôm bụng cười.
“Nó vẫn luôn ngốc như vậy.” Một nụ cười mỉa mai nồng đặc xuất hiện trên môi cô, còn có cả ánh mắt khinh thường.
“Vậy mới tốt!” Nhạc Vận vuốt ve mái tóc đen tuyền của con gái, dém chăn lại cho cô.
“Lam Tử Trình!”
Cậu nghe tiếng chị gọi thì giật mình nhìn lại, nước trong ly đã tràn ra ngoài từ bao giờ.
“Có chuyện gì sao?” Lam Tử Tuyết nhàn nhạt hỏi, thằng bé này chỉ vừa đi có mấy phút, lúc về đã thất thần, không nói nhiều như mọi khi, còn rót nước tràn ra ly, không biết có chuyện gì không?
Lam Tử Trình cười ngượng ngùng, vội vã lấy khăn lau đi vệt nước trên bàn, bàn tay lại không cẩn thận mà đánh rơi cái tách.
“Xin lôi, em xin lỗi! “ Mặc dù Lam Tử Tuyết không nói gì, nhưng Lam Tử Trình vẫn rối rít xin lỗi.
“Tử Trình” Lam Tử Trình ngẩng đầu nhìn chị mình, cậu chưa bao giờ nghe chị gọi tên cậu, hơn nữa lại thân thiết như vậy.
“Mau nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?” Lam Tử Tuyết đăm chiêu nhìn Lam Tử Trình, đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Không có gì, không có gì!” Lam Tử Trình ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt dè dặt nhìn chị gái mình. “Chị, lần trước chị có nói, bạn trai của chị…”
“Tạ Phong, giám đốc Tập đoàn DG.” Lam Tử Tuyết nhanh chóng trả lời “Có chuyện gì?”
Lam Tử Trình nghe xong sắc mặt liền tái đi, nhưng vẫn cố che dấu, vụng về trả lời:“Không có gì! Chỉ là, em thấy mừng cho chị thôi!”
Lam Tử Tuyết lại cảm thấy mệt rồi, không đôi co gì thêm, thẳng người nằm ra giường. Trước lúc nhắm mắt, cô hình như lại nghe được giọng nói của Lam Tử Trình.
“Chị, sao này dù có chuyện gì, chị cũng phải nhất thiết tin tưởng anh ấy.”
Lúc Lam Tử Tuyết tỉnh lại đã là gần tối, sắc trời dệt một màu u ám. Lam Tử Trinh hình như đã tới trường, hơn nữa còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Hai chân bước xuống giường, Lam Tử Tuyết cảm thấy bản thân đã hồi phục ít nhiều, liền có cảm giác muốn đi dạo cho khuây khỏa. Mấy ngày nằm lì trên giường, đối với cô đã là cực hạn.
Căn tin hôm nay rất đông người. Lam Tử Tuyết đứng chờ một lúc mà vẫn chưa tới lượt mình, vừa định ra về thì có người ngán chân cô. Lam Tử Tuyết trước đây từng học võ với Lam Tử Uy nên phản xạ có phần nhanh hơn người bình thường, chỉ loạng choạng chứ không ngã hẳn xuống.
“Xem ra vẫn còn rất khỏe mạnh.” Tiếng cười khúc khích truyền tới “Vậy mà lại đi mặc đồ bệnh nhân. Sao vậy, muốn đi cầu khẩn sự thương hại của người khác sao?”
Lam Tử Tuyết không nhìn lên, chỉ phủi phủi ống quần, miệng mắng lớn: “Chó nhà ai nuôi, sao lại không biết phép tắc như vậy, cả người cũng dám cản đường?”
Xung quanh những người hiếu kì bắt đầu phát ra tiếng cười ồ, Lam Tử Yên xấu hổ, mặt đỏ bừng, tính khí tiểu thư lại nổi lên, muốn đánh Lam Tử Tuyết nhưng lại nghĩ tới cái thai trong bụng, nở nụ cười âm hiểm. Cô ta lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối:
“Nếu như không phải vì” Lam Tử Yên xoa xoa bụng mình “Thì cô đã xong với tôi rồi!” Gương mặt xinh đẹp như hoa của Lam Tử Yên lúc này nổi lên tầng tầng sát khí cùng âm hiểm.
Lam Tử Tuyết có phần hơi ngạc nhiên. Một người lỗ mãng, ngu ngốc từ lúc nào đã biến thành một kẻ âm hiểm như vậy? Còn có, bụng cô ta… chẳng lẽ là…
Lam Tử Yên tay xoa xoa bụng, đi tới trước mặt Lam Tử Tuyết, nắm tay cô đặt lên bụng mình.
“Con ngoan, con mau xem, là dì đang sờ con đấy!” Ánh mắt đầy vẻ đắc thắng nhìn Lam Tử Tuyết, thì thầm vào tai cô.
“Tương lai đứa bé này sẽ mang họ Tạ đấy!”
“Tương lai đứa bé này sẽ mang họ Tạ đấy!”
Lam Tử Tuyết lăn qua lăn lại đến nửa đêm, vẫn là không ngủ được. Câu nói lúc chiều của Lam Tử Yên đã thành công mà tạo cho cô một nỗi bất an.
Gió làm cánh cửa mở tung, sau bức màn cửa, Lam Tử Tuyết không tìm thấy ánh trăng, không một ai có thể trả lời cho cô biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Điện thoại trên tay đã nhiều ngày không có ai gọi tới. Lúc trước Lam Tử Tuyết không để ý nhiều, bây giờ nghĩ lại, không phải hắn nên gọi cho cô rồi sao.
Điện thoại bắt đầu quay, giữa đêm tối tịch mịch, tiếng tút tút dài đằng đẵmg càng khiến người khác khó chịu.
Tại sao lại không nghe máy?
Ngay lúc này, cô thật sự rất muốn bay đến Milan, hỏi anh cho rõ mọi chuyện.
Nhưng cô không thể, bởi sau khi ra viện, Lam Tử Tuyết phải hoàn thành đề án tốt nghiệp mà cô vừa bỏ lỡ, hơn nữa Lam Chấn Vũ đột nhiên phát bệnh, khiến cô phải chạy ngược chạy xuôi, vừa phải lên lớp vừa phải đến bệnh viện
Một tháng cứ như thế mà trôi qua.
Người người, nhà nhà lại bắt đầu tấp nập trang trí nhà cửa, sắm sửa đồ mới, trên mặt ai cũng là nét vui tươi.
Sắp đến Tết rồi!
Lam Tử Tuyết thở ra một làn khói mỏng, chăm chú nhìn tấm biển quảng cáo một lúc lâu. Lam Tử Uy lúc nãy vừa gọi điện thoại, bảo là anh đang ở nước ngoài, không tiện về. Bích Chi bây giờ chắc hẳn đang cùng Đồng Văn sắm sửa cho Tết, sau ngày hôm đó, cuối cùng cha mẹ của Bích Chi đã cho cô đến với Đồng Văn, chắc không lâu nữa Lam Tử Tuyết cô sẽ được nhận thiệp hồng.
Cô cũng không muốn ở trong ngôi nhà đó, mặc dù cả tháng nay không thấy bóng dáng của Nhạc Vận và Lam Tử Yên đâu nhưng nơi đó đối với cô chỉ toàn là kỉ niệm đau buồn, cô không muốn nhớ lại.
Xem ra năm nay lại là một mình cô đón Tết.
A, phải rồi, còn có…
Tạ Phong…
Lam Tử Tuyết ngẩn người trước cửa nhà, bàn tay cầm chìa khóa nhưng mãi không mở cửa. Cô do dự một lúc rồi đẩy cửa vào.
Nơi đây vẫn nguyên vẹn từ lúc cô rời đi, ngôi nhà của hai người…
Một tháng qua cô vẫn không thể gọi cho hắn, hắn rốt cuộc đang làm gì?
Đã đến ngày hẹn, hắn có nhớ những gì đã hứa với cô không?
Bàn tay nhẹ lướt qua thành ghế bám đầy bụi. Lam Tử Tuyết ho sặc sụa, không thể ngừng lại được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là một dãy số lạ, cô chưa từng nhìn thấy. Lam Tử Tuyết chần chừ bắt máy.
Tạ Phong mơ hồ tỉnh dậy. Hình như lúc hắn thiếp đi, nơi này không một tia nắng lọt vào, bây giờ dường như đã có thể cảm nhận được một ấm áp.
Nhẩm tính, có lẽ hắn đã ở đây gần một tháng rồi. Ông lần này chắc chắn không nói đùa.
Lúc nhỏ hắn đã từng ở đây được một năm, đó là một năm đầy tăm tối mà hắn không thể nào quên được. Không ánh sáng, không người bên cạnh, không một lối thoát.
lạnh lẽo, u tối, đáng sợ.
Năm đó, hắn mười tuổi.
Nhưng sau việc đó, đúng như ông mong đợi, hắn trở thành một kẻ gan dạ, cứng rắn, sức chịu đựng cao hơn, chịu được những bài huấn luyện khắc nghiệt hơn.
Tạ Phong cười nửa miệng, dường như nhớ ra điều gì mà bật dậy, bàn tay mon men lần theo bức tường lạnh lẽo.
Năm đó có một lần Tạ Nhạc vào đây thăm hắn, nói là nhờ đường hầm gì đó, không biết bây giờ có thể theo đó mà ra ngoài không.
Hắn hơi nheo mắt, trước mắt hắn lad một vài tia sáng nhỏ, rồi nhiều dần, nhiều dần…
Thằng nhóc đó quả thực lợi hại, thông đạo nó đào không ngờ vẫn còn tác dụng.
Người đàn ông lớn tuổi đầu tóc lấm tấm bạc, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ, ngồi đằng sau xe, từ lúc xuất phát đến giờ gương mặt vẫn không thay đổi.
“Lão gia” Người quản gia khẽ gọi “Bảo vệ gọi tới báo, đại thiếu gia đã trốn đi rồi!” Quản gia là người đàn ông trung niên, đã theo Tạ lão gia từ lúc còn trẻ, lúc này đang chú ý quan sát sự thay đổi trên gương mặt ông.
Tạ lão gia từ từ mở mắt,đôi mắt sâu thăm thẳm đầy sắc bén, thở dài một tiếng, cất giọng khàn khàn vì thuốc lá:
“Cứ để nó chạy, dù sao ta cũng không có ý định nhốt nó cả đời.” Tiếng cây gậy trên tay ông đập xuống sàn xe tựa như phán quyết của tòa án, một âm thanh dứt khoát, không lưu tình.
“Chuyện của nó, cũng chỉ ông già này có thể giải quyết. Việc nó đang làm bây giờ là hoàn toàn vô ích. Cố gắng thay đổi một chuyện đã xảy ra là điều không thể.”
“Vâng.” Người quản gia quay đầu, không nói gì thêm.
(I’m back ^^)