“Có lẽ vậy.”
Lời nói nhẹ như gió thoảng của Tạ Phong lại khiến Tạ Nhạc ngớ người ra một lúc rồi lại phá lên cười :
“Anh đùa à, người đá như anh mà cũng biết yêu à?” Ôm sofa lăn lộn.
Tạ Phong lười để ý đến đứa em trai này, trong đầu hắn chỉ muốn đem toàn bộ công việc lấp đầy tư tưởng nhớ nhung kia.
“Anh, em có chuyện muốn nói.” Tạ Nhạc không đùa giỡn nữa, cậu ngồi ngay ngắn lại, giọng điệu nghiêm túc.
Tạ Phong mắt không rời văn kiện trên tay, hơi hất cằm bảo cứ tiếp tục.
“Chuyện Tần thị phá sản lần trước là anh làm đúng không? Ông nội biết chuyện rồi, vốn ông cũng không định truy cứu nhưng bác hai cứ nói ra nói vào nên ông gọi anh tuần sau về họp mặt đấy.”
Tạ Phong mặt không biểu tình, đi ngang qua Tạ Nhạc, lúc sắp ra khỏi phòng mới nói : “Đã biết.”
Mùi khói thuốc nồng nặc làm Lam Tử Tuyết lấy lại được chút tỉnh táo, không biết đã bao nhiêu lần ngất đi, nhưng mỗi lần nếu không phải là vì vết thương lở loét ra thì là bị Doãn Lâm tạt nước mà tỉnh. Mỗi lần đều là dùng hết toàn bộ sức lực để tỉnh lại.
Lam Tử Tuyết hơi động đậy cổ, vết thương do thuốc lá gây ra hôm trước đến giờ vẫn đau, vết máu trên trán cô vẫn còn, khắp người đều chằng chịt vết thương.
Bụng Lam Tử Tuyết kêu rầm rầm, đã qua rất lâu rồi, cô vẫn chưa ăn gì. Từ lúc bị giam giữ cho đến nay, Lam Tử Tuyết vẫn luôn bị bịt kín mắt, không nhìn thấy một tia sáng nào, không xác định được thời gian đã trôi qua bao lâu.
“Chát”, tiếng roi da văng xuống da thịt vang lên, để lại một vệt máu dài từ cổ xuống cánh tay Lam Tử Tuyết.
“Chát”, “Chát”, “Chát”. Tiếng roi vang lên không ngừng đồng nghĩa với việc vết thương trên người Lam Tử Tuyết tăng lên, cô cắn chặt răng, gắng sức không để những tiếng rên hay khóc than bật ra khỏi miệng mình. Lam Tử Tuyết càng im lặng, Doãn Lâm đánh càng mạnh, vừa đánh vừa chửi.
“Mẹ kiếp, mày mau kêu lên cho ông! Giả vờ hả? Súc sinh!” Doãn Lâm khuôn mặt vặn vẹo, hệt như một kẻ lên cơn điên dại, ra sức vung roi.
Lam Tử Tuyết cảm thấy Doãn Lâm hắn rất bất thường, đa phần thời gian giam giữ Lam Tử Tuyết hắn đều không đụng đến cô, lúc nào không gian cũng rơi vào trầm mặc, nhưng cứ đến một đoạn thời gian vừa đủ để máu trên vết thương của cô khô đi thì hắn lại nổi điên, hệt như một con dã thú lao vào đánh người.
“Vu Nhi, Vu Nhi…”
Hơn nữa lại gọi tên ai đó, hình như là phụ nữ.
Nhắc đến cái tên này, nước mắt của Doãn Lâm lại trào ra, hắn như một kẻ điên vô lực gục xuống, khóc rống lên, tiếng khóc như muốn cào xé tai Lam Tử Tuyết.
Rồi hắn lầm bầm : “Tất cả là tại ngươi, tại người…Ya!”, tiếp tục vung roi tra tấn Lam Tử Tuyết.
Bích Chi đứng ngồi không yên, liên tục đi qua đi lại trong phòng. Đã 2 ngày rồi từ hôm Tạ Phong đưa Lam Tử Tuyết đi, cô vẫn chưa có trở về, dù Tạ Phong có đưa Lam Tử Tuyết đến đâu thì với tính cách của cô chắc chắn sẽ quay về đi học, nhưng cũng đã 2 ngày Lam Tử Tuyết không đến trường.
Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?
Càng nghĩ Bích Chi càng bấn loạn, tay lại bấm phím gọi cho Lam Tử Tuyết, nhưng đáp lại cô vẫn là hồi “tút” dài đến não lòng. Bích Chi đã gọi gần 50 cuộc nhưng cũng chỉ có một lần bắt máy, nhưng chỉ trong vòng 5 giây rồi lại tắt, sau đó không gọi được nữa.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến Bích Chi giật mình. Chưa kịp vui mừng khi 3 chữ “Lam Tử Uy” đã đập vào mắt.
Trời ơi! Nước sôi lửa bỏng thế này mà còn gọi điện tới! Ông rảnh nhưng tui không có rảnh đâu!
“Tiểu Tuyết đâu, sao không gọi được cho nó?” Bên tai truyền đến âm thanh giống như tra khảo thế này khiến Bích Chi không thể không chủi thầm.
Bà cũng đang tìm nó đây này!
“Umh…Nó đang tắm, điện thoại của nó lại hết pin nên không…” Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp. Bởi mới nói, cũng chỉ có nói Lam Tử Tuyết tắm rồi mới cắt đuôi được ông này.
Lam Tử Uy cúp máy rồi, Bích Chi lại càng lo lắng, nói vậy là anh ta cũng không biết tung tích Lam Tử Tuyết, vậy là chỉ còn một người…
Đồng Văn thấy Tạ Phong vẫn còn đang tiếp khách trong phòng thì đi ra ngoài, vốn định mời anh ta đi ăn mà…Chậc, mặc dù sếp Tạ là người chăm chỉ nhưng cũng chưa bao giờ làm việc đến nỗi bạt mạng như thế. Haizz, là tôi muốn tốt cho anh thôi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, lại là số lạ, sao dạo này Tạ Phong đắt khách thế nhỉ.
“Alo?”
“Tạ Phong, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc anh đã giấu Tử Tuyết ở đâu rồi? Mau giao nộp đây cho tôi!”
Giây phút đó, Doãn Lâm cảm thấy bản thân kiếp trước hẳn đã mắc nợ người này, cuối cùng vẫn không dứt được.
“Xin lỗi, cô Lam không có ở đây, còn Tạ tổng đang họp.” cúp máy, Đồng Văn cũng không ngờ được, có ngày mình lại nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu lạnh nhạt đến thế.
Bích Chi nhìn màn hình di động vụt tắt, cười khổ, lại có thể giống đến như vậy.
Lam Tử Tuyết vì cơn đau một lần nữa tỉnh dậy, hình như trời đã tối, tiếng côn trùng kêu ngày càng rõ rệt nhưng lại không rõ bằng âm thanh “ong,ong” trong đầu cô kèm theo là cơn đau dữ dội. Cả người cô cứng đờ, cảm giác như có ai đang kéo giãn các khớp xương của mình vậy, thân thể dường như đã không còn là của bản thân nữa.
Máu trên môi Lam Tử Tuyết bắt đầu khô lại, lạnh toát, thị giác càng bị hạn chế thì xúc giác càng mãnh liệt khiến Lam Tử Tuyết bị dày vò đến chết đi sống lại.
Quái lạ, nếu bây giờ là ban đêm thì có lẽ chỉ vừa mới qua 48 tiếng, sao lại có dấu hiệu độc phát rồi…Có khi nào là lầm không…
Lam Tử Tuyết cảm thấy có gì vướng ở cổ họng, liền ho khan phun ra một bụm máu màu nâu thẫm, đủ để chứng minh, độc tố đã thực sự phát tát.
Tạ Phong bật đèn, để áo khoác lên sofa. Căn nhà rộng lớn nhanh chóng sáng bừng lên, nhưng hắn lại cảm giác xung quang bản thân chỉ có một màu u tối.
Gió đêm ở Mĩ cũng khác ở nơi kia, cũng như hắn, cô độc trong thành phố hoa lệ này. Tạ Phong day day huyệt thái dương, công việc đúng là liều thuốc tốt nhất giúp hắn tạm thời quên đi người kia.
Bỗng một bàn tay vòng qua eo hắn, xúc cảm nhanh chóng đưa Tạ Phong trở về hiện tại. Trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn không hiểu sao bản thân vẫn nuôi hi vọng người đang ở sau lưng hắn là…
Nhưng hắn đã lầm.
“Phong, anh về trễ vậy!” Amy hơi cọ cọ đầu vào lưng Tạ Phong.
Tạ Phong đi ra khỏi vòng tay cô, ngồi xuống ghế sofa.
“Sao em lại ở đây?” Giọng nói nhàn nhạt trong cái lạnh của New York.
“Ông nội đưa chìa khóa cho em, bảo em đến thăm anh.” Amy ngồi xuống bên cạnh Tạ Phong, bàn tay luồn qua khe áo ở cổ Tạ Phong.
“New York về đêm lạnh lắm!” Cả người Amt lúc này hoàn toàn dán trên người Tạ Phong, chân không ngừng cọ cọ lên chân hắn.
Có lẽ thế này sẽ tốt hơn…
Tạ Phong đè Amy xuống dưới thân, bàn tay nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô. Thân thể Amy lộ ra ngay trước mắt nhưng hắn không cảm nhận được ham muốn, chỉ có ghẻ lạnh. (Ôi mẹ ơi, con thề là con không thấy gì nhá ><)
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Tạ Phong thở dốc hồng hộc, bắt lấy điện thoại .
“Chuyện gì?”
Đồng Văn nhìn tập văn kiện trước mặt, rất lâu sau mới lên tiếng :
“Sếp, sếp không cảm thấy tên Doãn Lâm đó giống ai à?”
Tạ Phong hơi nhíu mày, hắn cũng không rõ. Số người hắn từng gặp qua đâu có ít, làm sao mà nhớ được.
“…”
Khuôn mặt Tạ Phong tối sầm lại, tại sao lại là tên kia? Không ổn!
“Doãn Lâm, mau thu xếp cho tôi chuyến bay về sớm nhất, nội trong đêm nay càng tốt.”
Cúp điện thoại, bộ não của Tạ Phong nhanh chóng xử lí toàn bộ thông tin ập tới, điều đầu tiên và cấp thiết nhất ngay lúc này là hắn phải trở về.
Tạ Phong chỉnh lại quần áo, trước lúc rời đi còn không quên cho Amy một ánh nhìn phức tạp.
Lam Tử Tuyết đổ mồ hôi đến ướt cả áo, nãy giờ không nghe tiếng bước chân, hình như Doãn Lâm đã ra ngoài. Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, chắc cô chỉ có thể chịu đựng không quá 8 tiếng nữa.
Tạ Phong nhìn ra cửa sổ, phía chân trời không một ánh sáng đó, bằng mọi giá phải chờ hắn về…
(Ờ thì tác dụng chủ yếu của chương này chỉ là tăng tính kích thích và câu chương thôi hà ><)