Tình cảm đích thực là thứ rắc rối, mà Lam Tử Tuyết hiện đang vướng vào rắc rối đó. Đứng giữa tình yêu của 2 người đàn ông, điều đầu tiên cô cảm nhận được là khó xử.
May thay ông trời vẫn còn nhớ đến cô, cuối tuần này Đại học A tổ chức một cuộc leo núi cho toàn bộ thành viên trong hội học sinh.
Những trò vận động quả thực không hợp với Lam Tử Tuyết một chút nào nhưng cô cảm thấy chí ít nó cũng là một cách giải tỏa tinh thần.
Bước từng bước nặng nhọc trên sườn núi dốc đứng, Lam Tử Tuyết không ngừng nguyền rủa Tạ Phong.
Tạ ! Phong ! Tất cả là tại anh , nếu như không phải do anh, tôi đã không tham gia cái hoạt động chết tiệt này, cũng không phải khổ sở như này !
Như hiểu thấu được tâm can Lam Tử Tuyết, thầy hiệu phó liền cho đoàn nghỉ ngơi.
Lam Tử Tuyết ngồi xuống phiến đá bên cạnh thở dốc, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống, vẫn tiếp tục nguyền rủa Tạ Phong thì một cái điện thoại xuất hiện trước mặt cô.
Tên chết tiệt nào lại gọi vào giờ này chứ!
“Phó hội trưởng, có người tìm gặp cô.”
Lam Tử Tuyết ừ một tiếng cầm lấy chiếc điện thoại, đưa mắt liếc nhìn người kia.
Chỉ có bóng lưng.
Lam Tử Tuyết chọn nút nghe máy.
“Bật định vị trong máy, đi theo địa điểm đã chỉ định. Chờ cô.”
Lam Tử Tuyết đứng dậy, khóe môi nở nụ cười . Chuyến đi này, quả thực không uổng phí !
Lam Tử Tuyết đã đi bộ gần 10 phút, vẫn chưa tới.
Chỉ là “xử” mình thôi mà, có cần xa tới vậy không ?
“Lam Tử Tuyết.”
Một giọng nói quen thuộc của phụ nữ cất lên, như một liều thuốc định thần khiến Lam Tử Tuyết trở nên tỉnh táo hẳn.
“Lâu rồi không gặp, cô vẫn rất xinh đẹp đấy chứ !” Lam Tử Tuyết giễu cợt nói, hai tay chỉnh lại dây balo.
“Đẹp thì được gì, tất cả mọi thứ tôi đều hơn cô, nhưng vẫn bị cô giành lấy anh ấy đấy thôi !” Tần Dung mỉm cười, nụ cười này quả thực xa lạ, khóe mắt ẩn chứa tia hận thù, từng lời nói ra đều khiến người khác lạnh sống lưng.
Lam Tử Tuyết thoáng bất ngờ. Không tồi, xem ra cô ta đã có chuẩn bị trước, lần này đi hình như hơi mạo hiểm rồi.
“Ai bảo cô chỉ được cái vỏ ngoài, đầu óc kém thông minh như vậy, ai mà thèm !” Đã lỡ rồi thì tới luôn, dẫu sao tình hình thế này cô cũng không chạy được, cũng không muốn chạy, mặc dù có hơi khinh bỉ cái loại người này một chút nhưng dùng nó để chọc tức Tần Dung cũng không phải ý tồi.
Tần Dung nghe vậy liền hiện nguyên hình, miệng chửi rủa loạn xạ, ánh mắt nhìn Lam Tử Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lam Tử Tuyết liếc nhìn ra sau lưng mình, hừ một tiếng. Chọn chỗ cũng chuẩn quá rồi !
Phía sau lưng cô là vách núi, còn cách khoảng 5 bước.
Tần Dung sống trong xa hoa nhung lụa từ nhỏ, cô ta cảm thấy là ông trời ưu ái mình, cho cô ta tất cả. Nhưng từ ngày hôm đó, tất cả đều chấm dứt, cái người chẳng có ưu điểm gì : gương mặt không nổi bật, gia cảnh bình thường, thành tích bình thường kia vậy mà dám cướp hết, cướp hết tất cả của cô ta. Đầu tiên là người yêu của cô ta, sau đó lại là gia đình của cô ta, phá tan tất cả những thứ vốn thuộc về cô ta. Tần Dung cô ta không cam tâm.
Cuối cùng hôm nay cô ta cũng đã có cơ hội, thù này nhất định phải trả.
Tần Dung nhân lúc Lam Tử Tuyết quay người nhìn phía sau, lao lên đẩy cô.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước…
Lam Tử Tuyết xoay người chộp lấy tay Tần Dung, nhanh chóng tìm cách đứng vững trên mỏm đá.
Trong một thoáng đó, chỉ có tiếng gió rít gào bên tai, ánh mắt hoảng hốt của Tần Dung, nụ cười nhẹ lướt của Lam Tử Tuyết.
Ngay khi Lam Tử Tuyết sắp đứng vững trước mặt Tần Dung thì một bàn tay vươn ra, đẩy cô từ sau lưng. Tần Dung mặt biến sắc nhưng lại cười to lên, tầm mắt phía trước đột nhiên thay đổi và …
Nỗi chua xót bất chợt ngập lên trong tâm trí. Điều cô không muốn chấp nhận nhất, bây giờ lại phải đối diện.
Liệu có phải nếu như rơi xuống rồi chết đi, cô sẽ không cần dằn vặt như vậy nữa, tim sẽ không đau như vậy nữa ?
Nhắm mắt, tôi mệt rồi.
Uông Thanh nhìn khắp nơi, vẫn là không nhìn thấy bóng dáng Lam Tử Tuyết. Phía trước, thầy giáo đang thúc giục mọi người nhanh chóng tiếp tục lên đường, Uông Thanh bấn loạn, đành phải thông báo với thầy giáo.
Nghe tin có người mất tích, tất cả mọi người trong đoàn đều tản ra tìm kiếm, tất cả dường như đã lạc giọng thì điện thoại trên tay Uông Thanh đột nhiên đổ chuông.
Là điện thoại Lam Tử Tuyết bỏ quên đổ chuông.
Uông Thanh bắt máy, một giọng nam trầm ấm truyền đến :
“Em đã đến nơi chưa, có cảm thấy không khỏe không ?” Tạ Phong đang đứng trước cửa sổ , nhìn về hướng ngọn núi xa xa kia, nơi đó có Lam Tử Tuyết.
Uông Thanh cực kì thất vọng nhưng vẫn kiên nhẫn nói : “Xin lỗi, hiện giờ cô ấy đang mất tích, không thể trả lời câu hỏi của anh được.” Rồi cúp máy.
Mất tích ?
Tàn thuốc trong tay Tạ Phong rơi xuống, làm bỏng mu bàn tay hắn nhưng vẫn không thể xoay chuyển tầm mắt của hắn.
Mất tích ?
Tại sao lại mất tích ? Không phải bên cạnh cô ấy có rất nhiều người sao ? Mất tích từ bao giờ ? Cô ấy có ổn không ?
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu Tạ Phong, khiến cho đầu óc hắn trong phút chốc rối loạn.
Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường cũng là chiến trường này, hắn vẫn luôn có thể bình tỉnh, chỉ là trong một giây này, sự bình tĩnh đó đã không thể hiện hữu nữa rồi.
Người có thể khiến bạn không thể giữ nổi bình tĩnh luôn là người quan trọng trong tim bạn.
Tạ Phong hét lên trong điện thoại :
“Lấy tất cả phi cơ riêng của tôi ra, nhanh chóng bay đến sườn núi phía Bắc, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm thấy người. Còn nữa, đem một chiếc đến công ty ngay cho tôi.”
Đầu dây bên kia nhận lệnh, nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.
Tạ Phong thả người xuống ghế, tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng trấn tĩnh.
Trời đã bắt đầu tối dần, công việc tìm kiếm càng thêm khó khăn, vùng núi này về ban đêm rất lạnh, còn hay có tuyết rơi. Nếu như quả thực như vậy, chỉ sợ Lam Tử Tuyết không thể chịu nổi.
Đồng Văn mở cửa lao vào, vừa thở vừa nói :
“Sếp, đã dời lại cuộc họp hội đồng quản trị và vài cuộc hẹn quan trọng trong ngày. Lần này anh phải tăng lương cho tôi đấy nhá !”
Tầm mắt Tạ Phong phủ một tầng lo lắng, lúc này nhờ có Đồng Văn mà có thể vớt vát một chút bình tĩnh :
“Nếu cô ấy có thể trở về, tôi liền tăng tiền lương gấp đôi cho cậu, nếu cô ấy không thể trở về, cậu nên tự cuốn gói khỏi đây đi .”
Đồng Văn trong lòng cười khổ. Nếu như cô ấy thực sự không quay về, có lẽ tên kia ngay cả công ty cũng không cần chứ đừng nói là cậu.
Tiếng gió như bị xé ra ngàn mảnh vang lên bên tai, trực thăng riêng của Tạ Phong ngay lúc này dừng lại bên cạnh cửa sổ nơi Tạ Phong đang đứng.
Đồng Văn thoáng thấy chút vui mừng trong ánh mắt của Tạ Phong, cười nói :
“Nếu sếp còn không nhanh lên, gió tuyết sẽ cướp cô ấy đi đấy !”
Uông Thanh và mọi người lo lắng đến nỗi lưng đã ướt đẫm mồ hôi trong cái giá lạnh này. Tiếng gió tuyết đã át đi tiếng kêu của mọi người, tất cả tìm trong tuyệt vọng.
Ngay lúc này, tiếng gió như bị xé ra ngàn mảnh lại vang lên, những chiếc trực thăng trên cao như hi vọng cuối cùng của mọi người.
Tạ Phong bước xuống, trong nháy mắt chộp lấy tay Uông Thanh-người đang cầm điện thoại Lam Tử Tuyết :
“Tình hình cụ thể.” Đây dường như không phải là một câu hỏi, mà là một câu mệnh lệnh khiến Uông Thanh đứng như trời trồng, nhất thời không nhận ra người đàn ông lãnh khốc đứng trước mặt mình là người có giọng trầm ấm lúc nãy nói chuyện với mình.
Thầy hiệu phó chạy tới, trông thấy cảnh tượng này liền vội gỡ tay Tạ Phong ra, nói :
“Tạ tổng, Lam học phó đã mất tích được gần 5 tiếng rồi.” Dáng điệu đầy vẻ cung kính.
5 tiếng ?
Tạ Phong đùng đùng nổi giận, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ, giọng nói tựa như còn lạnh hơn nhiệt độ lúc này .
“5 tiếng, đã 5 tiếng rồi mà vẫn chưa tìm ra, nhiều người như vậy chỉ để trưng thôi à ?”
Nếu như không phải thành phố B quá xa nơi này, thì giờ chắc hắn đã có thể tìm thấy Lam Tử Tuyết rồi.
“Hắt xì !”
Lão Thiên ! Ông chà đạp tôi còn chưa đủ hay sao, lại còn để tuyết rơi thế này hả ?
Trong lòng Lam Tử Tuyết thật sự muốn hét lên như thế nhưng đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn lại chút hơi tàn, căn bản chỉ đủ để hít thở.
Lam Tử Tuyết tựa lưng vào thành động, cũng may khu vực dưới vách núi này còn khá hoang sơ, chưa ai đặt chân đến nên cô vẫn còn cái để dựa lưng vào. (Chị chắc đây là chuyện tốt ?)
Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa một mảng không gian rộng lớn, Lam Tử Tuyết chỉ có thể hình dung được, tầm mắt của, mình lúc này đều là tuyết, hoàn toàn không có thứ khác.
Lại là tuyết !
Lam Tử Tuyết mệt mỏi khép hờ đôi mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khi nãy.
Lúc cả hai người cùng rơi xuống, Lam Tử Tuyết đã để mình ở trên, kìm Tần Dung dưới người mình nên lúc rơi xuống cũng chỉ bị gãy xương chân.
Lam Tử Tuyết nhìn người con gái xinh đẹp toàn thân đẫm máu trên nền tuyết trắng dưới thân mình, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Nếu như lúc này là một người qua đường ở đây, họ sẽ nói cô máu lạnh, tàn nhẫn.
Nếu như là anh trai cô, anh ấy sẽ bảo sao cô còn bị thương.
Nếu như là Bích Chi, phu nhân sẽ bảo cô bị như vầy chính là vì cãi lời phu nhân mà tham gia chuyến đi này.
Còn Lam Tử Tuyết lại cảm thấy hỗn độn . Ghê tởm có, thương tiếc có, đau xót có.
Chỉ là không hối hận hay tự trách gì.
Vì đơn giản trong cuộc chiến sinh tồn này, thương người chính là tự mình làm đau mình. Cái đạo lí khắc nghiệt này, từ nhỏ cô đã phải lĩnh ngộ. Cho dù có một phút yếu lòng nhưng cô tuyệt đối không phải người có thể buông bỏ cuộc sống dễ dàng như vậy. Nhất là khi…
À mà thôi !
Lam Tử Tuyết đứng bên cạnh Tần Dung, cúi đầu mặc niệm.
Suy cho cùng ban đầu là cô đẩy tôi xuống, nhưng người chết lại là cô, coi như không ai nợ ai, tôi thay gia đình cô tiễn cô lần cuối.