Lão Vương hoàn toàn nghiêm túc lái xe, cũng không để ý đến động tác của Lạc Minh Dịch, nhưng Trì Oánh lại cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Hắn…… Hắn tại sao lại bỗng nhiên cởi áo ra?
Lạc Minh Dịch xem Trì Oánh ngay trước mặt mình như không khí, nhanh nhẹn cởi quần áo, sau đó đặt sang một bên rồi tìm một chiếc áo sơ mi từ trong túi ra.
Trì Oánh tuy rằng cảm thấy bản thân làm vậy là không đúng, nhưng mắt cô không tài nào rời được kính chiếu hậu.
Có điều…… Dù sao thì hắn cũng có thay quần đâu, cũng không tính là trống không.
Dáng người Lạc Minh Dịch…… Cũng được quá đi……
Nghĩ đến đây cô đột nhiên lắc lắc đầu, sao cô lại giống như một kẻ biến thái thế này? Tiểu Hà nhập vào người à?
Chờ đến lúc xe dừng lại, Lạc Minh Dịch đã chỉnh xong quần áo, cả người mặc một bộ vest chỉnh tề rồi bước xuống xe.
Trì Oánh sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, một lúc sau mới phát hiện sự bất thường: “Tại sao lại dừng lại ở đây?”
Khách sạn Tùng Hoa?
Hắn đưa cô đến một khách sạn năm sao lớn để làm cái gì?
“Đương nhiên là ăn cơm,” Lạc Minh Dịch nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc, “Buổi trưa cô không ăn sao? Cô không thấy đói à?”
“Tôi……”Trì Oánh lúc này mới cảm thấy đói bụng, vừa nãy vẫn luôn xem…… Cho nên cũng không cảm thấy đói.
Chẳng lẽ đây là “Tú sắc khả xan*?” trong truyền thuyết.
*Bữa ăn đẹp: Màu sắc đẹp có thể ăn được, thành ngữ này được phát âm là xiù sè kě cān, có nghĩa là màu sắc đẹp có thể làm cho người ta quên đói. Tả một người có ngoại hình rất đẹp hoặc cảnh rất đẹp.( Theo Baidu)
Xùy, cô nào phải loại người này chứ.
“Anh bao?” Trì Oánh cần thiết muốn xác nhận một chút, nếu là cô mời thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ vào một nơi như vậy.
“Ừ,” Lạc Minh Dịch cười nhạo, “Gọi món gì thì gọi đi.”
Trì Oánh mắt sáng rực lên, “Vậy tôi có thể gọi món tôm hùm và cua lớn không? Chính là cái loại so với đầu tôi còn lớn hơn đó?”
“Có thể,” Lạc Minh Dịch nói, sau đó lại châm vào một câu, “Nếu cô có thể ăn hết.”
“Anh đừng có coi thường tôi!” Trì Oánh vui vẻ mà đi vào khách sạn, người phục vụ lập tức đến chào hỏi rồi dẫn họ vào phòng riêng nhỏ
“Có cua lớn không?”Trì Oánh nói ngay lập tức.
“Có cua hoàng đế vừa đến……” Người phục vụ nói.
“Đem cua lên trước đã, ăn xong tính tiếp.” Trì Oánh lập tức nói.
Cô đã muốn ăn cua lớn từ lâu, nhưng vì đắt quá nên vẫn không dám mua. Cô đã lên mạng tra rồi, một con phải mất vài trăm, tuy là không đến mức mua không nổi, nhưng thật sự thì không dám mua.
Người phục vụ lại hỏi Lạc Minh Dịch: “Lạc tổng ngài muốn ăn gì? Có giống lần trước không?”
Lạc Minh Dịch lắc đầu, “Cũng giống cô ấy.”
Người phục vụ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói gì.
Trì Oánh nghe hắn nói, Lạc Minh Dịch hẳn là khách quen, cô bỗng nhiên nghĩ đến một việc, “Anh bị suyễn, có ăn được hải sản không?”
“Tôi không bị dị ứng với hải sản,” Lạc Minh Dịch nói, “Những thứ gây dị ứng mới gây phát bệnh suyễn.”
“Vậy anh bị dị ứng với cái gì?” Trì Oánh nói, “Nói đi, sau này tôi sẽ chú ý.”
“Phấn hoa Tulip.” Lạc Minh Dịch nói.
Trì Oánh “Ồ” một tiếng, cô chưa từng nghiên cứu gì về hoa, bình thường sẽ không biết Tulip trông thế nào. Có điều cô không mấy khi mua hoa, cho nên chắc cũng sẽ không đem phấn hoa Tulip đến gần Lạc Minh Dịch.
Không lâu sau, người phục vụ đến dọn đồ ăn.
Có hai con cua cực to trong hai cái đĩa lớn tinh xảo, và một đĩa sốt nhỏ và giấm được đặt bên cạnh.
Nó thực sự là một con cua siêu cấp lớn, Trì Oánh mới chỉ nhìn thấy kích thước này ở trong TV.
Chỉ mới ngửi mùi thôi mà cảm giác như nước miếng sắp chảy ra!
Nhấc mai cua lên, nhìn thoáng qua có thể thấy gạch cua chảy ra, nhìn vào thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.
Cô dùng đũa gắp một miếng gạch cua và cho vào miệng cùng với một chút giấm cua.
Hạnh phúc đến muốn bay lên!
Ăn một lúc mới cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt nhìn về phía Lạc Minh Dịch, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười.
Cô trừng hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nghĩ tôi ăn của anh sao… Ah Thật sự là đang ăn của anh nhưng vậy thì sao? Anh không ăn phần của mình đi nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Lạc Minh Dịch mỉm cười, cười nói: “Tôi sợ cô không đủ ăn.”
Trì Oánh ngẫm nghĩ một hồi, hình như đúng là vẫn… ăn chưa đủ! Tuy là cua to nhưng hầu hết đều là vỏ cua, thịt thật sự không đủ cho cô ăn… Không, chắc cũng đủ ăn rồi, nhưng hiếm khi được người ta đãi nên cô chỉ ăn vừa đủ là không hài lòng.
Mục tiêu của cô là đỡ tường ra cửa!
“Nếu không……thì gọi thêm một con tôm hùm?” Trì Oánh thử thăm dò hỏi.
“Phục vụ, hai con tôm hùm to…… Đừng hỏi loại nào, càng lớn càng tốt.”
Chỉ là chờ đến lúc tôm hùm được mang lên, Trì Oánh đã ăn no, nên cô đã nhờ người phục vụ gói lại.
Phần cua của Lạc Minh Dịch còn chưa được động đến, Trì Oánh còn yêu cầu đóng gói đi, nếu không thì… phí lắm!
Lãng phí đồ ăn là không tốt.
Lạc Minh Dịch kỳ thật không thích ăn hải sản, chỉ húp một bát cháo. Trì Oánh cảm thán hắn thật là không biết hưởng thụ, nếu không sao lại không muốn ăn cua hoàng đế chứ.
Cô xách theo hai cái túi lớn và đi về hướng thang máy, đi phía sau là Lạc Minh Dịch. Đột nhiên, một người phụ nữ bước đến và ngạc nhiên nói: “Lạc Tổng? Ôi thật trùng hợp, anh cũng đến đây ăn tối à?”
Trì Oánh thoạt nhìn đã nhận ra người phụ nữ này, đây không phải là nữ minh tinh nổi tiếng Nguyễn Ngưng sao?
So với tạo hình xuất hiện trên TV, Nguyễn Ngưng ngoài đời gầy hơn, tất nhiên, bộ ngực cũng không đầy đặn như trên TV.
Lạc Minh Dịch lịch sự gật đầu đáp lại, “Xin chào.”
Nói xong liền định đi luôn, nhưng Nguyễn Ngưng không có ý buông tha, vẫn cười nói: “Lạc tổng không nhớ tôi sao? Tôi đã từng quay quảng cáo của Lạc thị rồi mà! Đây là… trợ lý, đúng không?”
Cô liếc nhìn Trì Oánh một cái, một thân quần áo mộc mạc, còn xách theo bao lớn bao nhỏ, thoạt nhìn có vẻ như là trợ lý.
Trì Oánh vốn dĩ chính là trợ lý, nên cô ấy nói như vậy cũng không sai.
Sắc mặt Lạc Minh Dịch đột nhiên hơi thay đổi, quay đầu lại, hơi cúi người, cầm lấy túi xách trong tay Trì Oánh, tay trái xách, nói: “Tôi sẽ xách.”
Xong quay về phía Nguyễn Ngưng, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi còn có việc, cho nên phải đi trước.”
Sau đó hắn duỗi tay phải nắm tay Trì Oánh đi vào thang máy.
Vẻ mặt của Nguyễn Ngưng sững lại một lúc, nhìn cửa thang máy đang dần đóng lại, cô chợt nhận ra điều gì đó.
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm một cuộc gọi với vẻ tức giận, “Sao anh không nói với tôi rằng Lạc Dịch Minh đã có bạn gái? Tôi đã rất vất vả mới tìm được cơ hội ngẫu nhiên gặp được anh ấy…Sớm biết vậy thì đã không tới.”
Đầu dây bên kia có giọng nói của một người đàn ông, và hắn rõ ràng là rất ngạc nhiên, “Hắn có bạn gái? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Tại sao không có thông báo chính thức?”
Nguyễn Ngưng nghe vậy càng tức giận, “Thông báo cái gì? Hắn không có dùng mạng xã hội lấy gì thông báo? Lần sau phải tìm hiểu rõ về loại chuyện này. Anh nghĩ tôi rất rảnh sao?”
Người đàn ông nghe điện thoại vội vàng xin lỗi, “Thực xin lỗi, là tôi không tìm hiểu kĩ. À, ở đây tôi vẫn có tin tức về Tề Tổng, tuy rằng hắn không có bằng Lạc Tổng… nhưng cũng rất giàu có, chỉ là hơi đào hoa một chút thôi, cô có hứng thú không?”
Nguyễn Ngưng cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, tôi đã nói với anh rằng tôi muốn tìm một người đàn ông giàu có để kết hôn trong lúc còn nổi tiếng. Không biết sẽ kéo dài được bao lâu, còn không nắm chắc thời gian về sau không có cơ hội nhất định sẽ hối hận. Nếu lần này anh lại gây rối cho tôi, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh! “
Người đàn ông vội vàng nói: “Yên tâm, nhất định tôi sẽ an bài tốt!”
……
Trì Oánh bị Lạc Minh Dịch nắm tay đi ra khỏi khách sạn, khuôn mặt hơi đỏ bừng, cô không biết tên này bị làm sao, sao lại bắt đầu mọi chuyện không đầu không đuôi như vậy?
“Anh sẽ không……”Cô nhìn chằm chằm túi xách trong tay Lạc Minh Dịch, “Chẳng lẽ anh đã hối hận rồi muốn cướp cua và tôm hùm của tôi sao? Không phải chúng ta đã nói rồi sao, đây là của tôi!”
Lạc Minh Dịch xoay người nhìn cô, trong mắt thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu, hắn thở dài, “Cô… Có phải hay không ngốc a?”