Mộ Hàm dùng ánh mắt đáng sợ nhìn thẳng tới Nhai Mạt, người đang quỳ gối trước mặt mình, lời nói bật thốt lên, cũng băng hàn như dung mạo của y: “Không phải ngươi nói độc trên người Thụ Thanh tạm thời không có việc gì sao? Thế nhưng hiện tại là xảy ra chuyện gì?
“Khởi bẩm chủ nhân, ta nghĩ công tử là bởi vì cấp khí công tâm, cho nên mới phá tan ngân châm mà ta đã đặt trên kinh mạch hắn, khiến độc tính lan tràn toàn thân nhanh hơn.” Cúi đầu thấp càng thấp, Nhai Mạt không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân đang nổi giận trước mặt.
Trong ánh mắt lạnh như băng xẹt qua một chút tự trách, thanh âm đủ để so sánh với băng tuyết, truyền ra từ trong miệng Mộ Hàm: “Tìm được phương pháp giải độc chưa?”
Hai tay phủ phục tại chỗ, cúi đầu đối diện với mặt đất, gò má Nhai Mạt tái nhợt không có chút máu cơ hồ giống hệt Thụ Thanh đang nằm ở trên giường: “Chủ nhân, thuộc hạ vô năng,…”
Đánh gãy lời còn chưa nói xong của Nhai Mạt, Mộ Hàm lạnh lùng mang theo thanh âm ẩn ẩn tức giận, vang vọng ở trong phòng lớn: “Cút.”
“Dạ” Vẫn cúi đầu, Nhai Mạt chậm rãi rời khỏi phòng.
Lấy tay che khuất cặp mắt có chút ngẩn ngơ, khi buông xuống, cái loại cảm giác bối rối vô chủ này hoàn toàn đã biến mất trên người y, hơi thở vương giả lạnh như băng, lại quay trở về trên người Mộ Hàm: “Băng Huyền.”
Nháy mắt xuất hiện thân ảnh, quỳ một gối xuống ở trước mặt Mộ Hàm: “Có thuộc hạ.”
“Đi tìm bằng được Mộ Dung Lệnh Vân.”
“Dạ!”
“Lui xuống đi!”
“Thuộc hạ cáo lui.” Vừa dứt lời, Băng Huyền tựa như khi đến, lặng yên không tiếng động rời đi.
Hít sâu một hơi, Mộ Hàm quay đầu nhìn về phía Thụ Thanh đang im lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trong nháy mắt, ôn nhu đổ đầy tâm can, như sợ quấy nhiễu đến người đang mê man nọ, Mộ Hàm nhẹ nhàng ngồi đến trước giường, dùng ngón tay hơi lạnh của y, sờ họa hai má có chút gầy yếu của Thụ Thanh: “Ngươi sẽ không có việc gì.” Ta sẽ tìm được quỷ y đến chữa trị cho ngươi, ngươi nhất định sẽ khỏe lên…
‘Cốc cốc… Cốc cốc.’
“Chủ tử, dược của công tử đã sắc xong.”
“Đem vào.”
“Dạ.” Đẩy cửa vào phòng, Lâm Đông đem chén thuốc bưng đến trước giường, bắt gặp trên khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng vô biểu tình của chủ tử, thoáng hiện nét nhu hòa hiếm thấy, hết thảy đập vào trong mắt, khiến Lâm Đông, kẻ đã thị hầu bên Mộ Hàm nhiều năm, chợt quên mất lễ nghi mà ngốc lăng tại chỗ.
“Đem dược cho ta.”
Bị thanh âm lạnh như băng của chủ tử làm bừng tỉnh, Lâm Đông đem khay dược dâng lên: “Dạ!”
Băng mâu lạnh lẽo liếc qua Lâm Đông thần trí còn lưu lạc ở đâu đâu, Mộ Hàm có chút không vui nhíu mày: “Còn không lui ra.”
“Dạ!” Thanh tỉnh từ trong kinh ngạc, biết chính mình đã quên mất phép tắc, Lâm Đông vội hành lễ lui ra.
Chờ khi bên trong khôi phục an tĩnh, Mộ Hàm mới mềm nhẹ nâng Thụ Thanh dậy, đem nước thuốc trong chén thang thật cẩn thận chậm rãi quán nhập vào bụng Thụ Thanh, nhìn khóe miệng Thụ Thanh còn lưu lại vài giọt nước thuốc, ánh mắt Mộ Hàm liền hiện lên nhu hòa, cẩn thận dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi.
Đang định buông chén thuốc đã trống rỗng, lời nói mê sảng từ trong miệng Thụ Thanh truyền ra, lại khiến Mộ Hàm cứng ngắc đình chỉ hết thảy động tác: “… Hoằng Nhưng… Hoằng Nhưng….”
Lại là Hoằng Nhưng kia, Mộ Hàm cả người phát ra khí thế băng hàn thị huyết, bất giác siết chặt tay, chén thuốc còn chưa có đặt lên bàn cũng không có may mắn thoát khỏi, nháy mắt đã hóa thành bột phấn màu trắng ngà trong tay y, mở ra lòng bàn tay, nhìn những mảnh vỡ bên trong, đáy mắt Mộ Hàm hiện lên một chút ngoan quyết, ta sẽ không đem Thụ Thanh giao cho bất luận kẻ nào, hắn chỉ có thể là của ta…
“Khụ khụ….”
Nghe được tiếng ho khan không thoải mái của Thụ Thanh, Mộ Hàm vội thu hồi tia huyết tinh trong mắt, ôn nhu nhìn đối phương đang tỉnh lại từ trong mông lung nơi lồng ngực mình: “Vẫn không thoải mái chút nào sao?”
Nhắm chặt hai mắt, Thụ Thanh vô lực lắc đầu, từng đợt co rút đau đớn khuếch tán toàn thân, loại cảm giác đau đớn này, khiến lông mày Thụ Thanh nhăn sâu, răng nanh cũng theo đó ghim chặt vào môi dưới.
Nhìn mồ hôi lạnh từ trên trán Thụ Thanh liên tiếp rơi xuống, trong ánh mắt tái nhợt nhiễm lên một mảnh mơ hồ, tâm Mộ Hàm cũng đau đớn co rút theo, y bóp lấy cằm Thụ Thanh, như nguyện nhìn đến răng nanh hắn thoát ly thần cánh hoa màu đỏ, không chút do dự đem bàn tay của mình để vào trong miệng hắn, đau đớn bị răng nanh nháy mắt cắn vào da thịt, ngược lại khiến thần sắc nôn nóng của Mộ Hàm dần trở nên nhu hòa, từ khi bắt đầu học võ, y liền thoát ly thất tình lục dục, không nghĩ tới một ngày, lại có vướng bận len lỏi vào trong lòng, cảm giác kỳ diệu này lại khiến trái tim băng lãnh gần ba mươi năm của y có loại lo lắng khó hiểu.
Trong lồng ngực, Thụ Thanh dần dần đình chỉ co rút, toàn thân mệt mỏi mê man ngủ, rút ra bàn tay toàn bộ vô cảm giác mà y vẫn đặt trong miệng Thụ Thanh, Mộ Hàm lại hoàn toàn không để ý tới nó lúc này đã loang lổ vết thương, ngược lại dùng tay kia, mềm nhẹ lau đi vệt máu hỗn hợp của hai người trên khóe miệng Thụ Thanh.
Trên khuôn mặt ít có biểu tình hiện ra một chút ý cười thập phần ôn nhu, y nắm lấy bàn tay tái nhợt vô lực của Thụ Thanh, nhắm lại hai mắt, đem đôi môi hơi lạnh thiếp phủ lên mu bàn tay thon dài kia: “Ngươi sẽ không có việc gì, ta cam đoan….”