Chuyển ngữ: Gà loli
Beta: Gà Múp.
Lời tựa
Yến Thanh là một CV phối âm trong giới võng phối và cũng là sinh viên khoa kiến trúc đại học F.
Nhiều năm sau, khi có nhiều người chen chúc trong một kênh chúc mừng sinh nhật cậu, Yến Thanh luôn nhớ đến mùa xuân đầu tiên năm ấy, lúc cậu làm CV cho bộ kịch đầu tiên, luôn luôn nhớ đến hồi ức trân quý nhất mà cậu có được.
Sân trường đại học F rất đẹp, đẹp nhất là khi hoa anh đào rơi đầy dưới đất.
Mỗi khi đến mùa xuân vào tháng ba tháng tư, cây anh đào nở hoa, một vùng hồng nhạt ngây ngất si mê, lãng mạn tựa như chính bản thân đang ở trong vở kịch tình yêu.
Vào cái mùa này, lúc hoa anh đào đang rơi, Yến Thanh đã gặp đàn anh của mình.
Nói là gặp cũng không phải, đây là lần thứ hai cậu tiếp xúc với đàn anh.
Đó là người học trên Yến Thanh hai khóa, gọi là Tằng Phàm. Anh ấy tên là Tằng Phàm nhưng không hề bình phàm tý nào, ngược lại là nhân vật nổi danh trong trường. Hằng năm đều giành được học bổng, là chủ tịch hội học sinh, là sinh viên ưu tú nhận vô số bằng khen thưởng, đương nhiên cũng là nhân vật quan trọng. Người có tác phong như vậy phối với hình tượng phong lưu văn nhã, tất nhiên trở thành đối tượng trong mộng của các nữ sinh. Có điều thật đáng tiếc, bên người Tằng Phàm không hề xuất hiện một chút bóng hồng nào, tất cả niềm vui thích của anh đều lấy việc học là chính, tạm thời không muốn suy nghĩ đến, tạo nên lý do ngăn cách khiến tâm hồn các thiếu nữ tan nát.
Lúc Yến Thanh là sinh viên năm nhất mới nhập học, cũng thấy qua anh ấy, thậm chí có thời gian ngắn làm quen.
Nhà Yến Thanh ở vùng khác, thời điểm khai giảng mang theo một đống bao lớn bao nhỏ, khi đó Tằng Phàm vừa trở thành chủ tịch hội học sinh, anh nhất định phải tới bố trí công việc sắp xếp cân đối cho sinh viên năm nhất mới nhập học, lúc đi trên đường thấy cậu bị vây giữa đống bao lớn nhỏ liền hảo tâm đi tới hỗ trợ, giúp cậu đến tận phòng còn lĩnh đồ dùng hằng ngày được phát cho nam sinh mới nhập học giúp cậu nữa.
Yến Thanh lúc đó cảm động đến rớt nước mắt với vị đàn anh này, nhờ có anh hỗ trợ mà cậu thoải mái hơn, vốn muốn mời anh đi ăn nhưng không ngờ mới vừa dọn dẹp xong chưa kịp mời uống nước thì điện thoại di động của anh vang lên.
Yến Thanh nghe được tiếng nhạc chuông kia, đó là giọng nói của một cậu trai còn nhỏ tuổi mang theo ý cười: ” Tằng Tiểu Phàm, mau nghe điện thoại, nếu không cúp máy đó “.
Giọng cậu trai này rất êm tai, tràn đầy sức sống, chắc là được ghi âm lại làm nhạc chuông, bất quá được ghi âm thế này, có lẽ là quan hệ rất tốt. Lẽ nào anh cũng là…
Yến Thanh vẫn còn đang suy đoán thì Tằng Phàm đã cúp điện thoại, vội vã tạm biệt với cậu, bảo là hội sinh viên có việc, nhắc cậu nhanh chóng thu xếp phòng ngủ, đừng quên đến khoa báo cáo rồi rời đi, Yến Thanh muốn hỏi tên và điện thoại di động của anh cũng không nghe thấy.
Đối với Tằng Phàm mà nói thì việc kia chỉ là giúp đỡ đàn em nên lưu số điện thoại di động không cần thiết nhưng lúc đó Yến Thanh nhìn hành lang mà anh rời đi thật lâu rồi mới trở về phòng ngủ.
Cậu vừa thu dọn tro bụi khắp nơi trong phòng ngủ vì cả kì nghỉ hè không ai ở, vừa lẩm bẩm nói: ” Tuy rằng không có căn cứ gì, thế nhưng theo cảm giác thì anh ấy và mình cùng một loại người. Nhạc chuông ghi âm chính là người yêu của ảnh cũng nên.”
Trong giọng nói có chút phiền muộn.
Cuộc sống đại học hai năm sau đó, Yến Thanh đã biết người giúp cậu lúc ban đầu ở khai giảng là ai, cũng ngưỡng mộ người kia, rơi vào trong hào quang của anh, không thể thoát ra được.
Yến Thanh nỗ lực để mình ưu tú hơn, muốn lại gần anh hơn một chút. Vì vậy cậu nỗ lực học tập, giành giải quán quân trong cuộc tranh đoạt học bổng để đứng cùng với anh trên một bục giảng lĩnh thưởng. Cậu tham gia vào hội học sinh, biểu hiện nổi trội, nghĩ đến lúc tốt nghiệp trên thông báo của hội học sinh khóa trước ở trường, có thể thấy hình ảnh của mình và anh cùng xuất hiện trên bảng sau tấm kính thủy tinh.
Nguyện vọng nhỏ bé nhưng không bao giờ… có thể gần hơn được nữa, chỉ có thể ở xa xa ngắm nhìn Tằng Phàm trò chuyện vui vẻ trong đám người, nhìn khóe mắt cuối chân mày tràn ngập vui vẻ và có đôi khi nhìn, nghe điện thoại cũng không giấu được hạnh phúc.
Nhạc chuông kia Yến Thanh đã nghe qua vài lần, vẫn như trước đây, vẫn không hề thay đổi.
Yến Thanh không có cách nào tiến thêm một bước, tình cảm vốn không thể bày tỏ, bây giờ đối phương có thể đã có người mình yêu, cậu càng không thể nói gì.
Cuộc sống đại học của Yến Thanh vẫn bình thường, khô khan, cho dù thành tích xuất sắc thế nhưng tính cách cậu vẫn ngại ngùng, lại không am hiểu việc giao tiếp, ngay cả bạn thân cũng không có, đến việc có thể ở lại trong hội học sinh cậu đã cố gắng hết sức, không giống như Tằng Phàm luôn thuận lợi mọi thứ. Hơn nữa vẻ ngoài cậu bình thường, không hề có tướng đào hoa, bất quá càng giúp cậu tránh được nhiều phiền phức. Cậu có thể yên tĩnh làm việc của mình, đơn giản kiên định, cũng có thể len lén ngắm nhìn người mình thích mà không cần lo lắng có người quen phát hiện.
Cứ như thế ngày qua ngày mãi cho đến khai giảng học kỳ năm hai.
Tằng Phàm sắp tốt nghiệp rồi, nghe nói đã thực tập ở một công ty lớn, thời gian xuất hiện ở trường học càng ngày càng ít, về sau gần như sẽ không xuất hiện nữa.
Yến Thanh hiểu được bản thân thầm mến đơn phương hai năm, có lẽ sẽ đặt một dấu chấm hết.
Khổ sở ngập tràn nỗi lòng lại không thể nói, chỉ có thể trải qua mỗi ngày như bình thường.
Trường học lại đến mùa hoa anh đào nở rộ, chung quanh đều là các đôi tình nhân không thì là nhóm bạn bè thân thiết với nhau, cũng không thiếu người đang chụp lưu niệm, Yến Thanh ôm một đống sách cúi đầu đi trên đường, trong lòng nghĩ đến những dự định bố trí của khóa trên, không chú ý đụng phải người phía trước, đồ trên tay cả hai đều rơi xuống đất.
Yến Thanh vội ngồi xuống nhặt lại tài liệu cho đối phương, áy náy nói lời xin lỗi, cậu ảo não nghĩ tại sao mình không cẩn thận đụng phải người khác.
Người phía đối diện đang gọi điện thoại, lúc này nghe giọng anh ta nói rất dịu dàng: ” Được, anh biết rồi, giáo sư gọi anh về trường học có chút việc, anh sẽ cố về nhà sớm một chút. Được rồi, không nghe em nói nữa, vừa rồi đụng trúng người khác, trước cúp máy đã, đừng lo lắng.”
Nói xong liền cúp điện thoại, ngồi xuống vơ lại tài liệu của mình, đồng thời cũng áy náy nói với Yến Thanh: ” Không sao, chính tôi cũng không cẩn thận.”
Yến Thanh lúc nghe anh ta nói chuyện cũng biết là người nào, đó chính là người cậu yêu. Cái vẻ mặt dịu dàng hạnh phúc này chỉ lộ ra khi nói chuyện điện thoại với người kia. Mà khi người nọ nói chuyện cũng đem cậu từ trong mộng quay trở về thực tại.
” Đàn anh, tài liệu của anh đây”. Yến Thanh ngẩng đầu cầm xấp tài liệu đã thu thập xong đưa tới
Tằng Phàm tiếp nhận, sắp xếp lại tài liệu có hơi lộn xộn, vừa chỉnh lý vừa nói: ” Cảm ơn. A, cậu biết tôi hả?”.
Yến Thanh nghĩ thầm: Em biết anh từ rất lâu rồi.
” Đúng vậy, đàn anh Tằng Phàm là người nổi danh của khoa kiến trúc, giáo sư chúng em lúc dạy thường đem sự tích của anh khích lệ tụi em mà.”
Tằng Phàm cười khẽ: “Đó là do các lão sư quá khen thôi, cậu cũng cố gắng lên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà.”
Yến Thanh cười cười không nói chuyện, nhìn Tằng Phàm sửa sang xong mọi thứ, nói tạm biệt với cậu, cậu cũng ngẩng đầu nhìn anh đứng lên, khẽ nói:” Tạm biệt đàn anh “.
Sau đó người trong lòng cậu đi trên đường đầy hoa đào rơi, bóng dáng từ từ trở nên mơ hồ, đến lúc cậu không còn thấy nữa mới cúi đầu nhặt sách của mình, trong lòng nghĩ:” Tài liệu bị rơi của đàn anh hình như là kịch bản? Kịch truyền thanh? Hình như là người lồng tiếng gì đó? Còn là Phàm Gian, lẽ nào đàn anh chính là Phàm Gian, anh ấy đang phối âm sao?”
Nhặt xong mọi thứ, Yến Thanh chậm rãi trở về phòng ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoành thánh nói muốn có một bộ võng phối, trong máy tính của tôi vẫn còn một bộ vòng phối, bất quá cái đó nhiều chương lắm, với lại năng lực hiện tại của tôi không thể viết dài như vậy được. Ngay cả trong mộng cũng là nơi đất khách quê người.. 囧. Kỳ thực tôi rất ít viết thể loại đam mỹ, viết còn chưa tính là tốt. Bất quá hoành thánh yêu cầu thì tôi cũng cố mà làm thôi. Mong rằng Hoành Thánh thích, mỗi ngày đều vui vẻ!!!