Từ Bá mang phong thư đến giao tận tay Đoàn thiếu gia, Đoàn Phi cầm phong thư của Từ Liên trong tay mà ngây ngốc một lúc, hắn giống như chưa tin vào những gì mình vừa nghe được. Từ Liên đồng ý thành thân cùng hắn, hắn vui lắm, trái tim từng trận đập loạn nhịp, hắn thật sự rất yêu thích nàng, chỉ nhìn nụ cười phong tình vạn chủng lộ ra má lúm đồng tiền cùng răng nanh của nàng, hắn đã bay mất nửa linh hồn rồi, nhưng không dám trước mặt nàng đến cùng tự mình nói ra câu thần tình mật ý trong lòng, thậm chí bản thân không dám ra ngoài tìm nàng gặp mặt một lần, chỉ có thể nhìn nàng từ phía sau. Vì đây là lần đầu tiên hắn chân chính thích một người. Đoàn Phi trong lòng cực kỳ vui vẻ, cho dù Từ Liên hiện tại chưa có hình bóng của hắn trong tim, nhưng yêu thích có thể bồi dưõng, sau này ở chung một nhà sẽ có nhiều thời gian tìm hiểu lẫn nhau.
Đoàn thiếu gia ngây ngốc một lúc sau mới nhớ ra nhạc phụ tương lai còn đang đứng đó, hắn lập tức sai gia nhân thiết đãi Từ Bá một bữa cơm vô cùng phong phú đầy đủ mỹ vị, Từ Bá vừa ăn bàn tay gắp thức ăn không ngừng run rẩy. Sau khi dùng xong cơm chiều, Từ Bá xin cáo từ trở về nhà, Đoàn Phi cũng đi theo sau lưng ông nói là tiễn người một đoạn. Nhưng tiễn mãi đến tận cửa nhà nhạc phụ mới chịu dừng chân.
Đúng lúc này Từ Liên từ trong nhà đi ra mở cửa cho Từ Bá vào, nhìn thấy Đoàn Phi nàng không tự nhiên mà quay mặt đi, định đóng cửa lại. Đoàn thiếu gia có chút lúng túng đưa tay lên nắm lấy một bên cửa.
“A Liên.”
“Ngươi đi theo cha ta làm gì? Còn không trở về đi”
Từ Liên xoay người nói với Đoàn Phi, hiện giờ quan hệ của hai người thực là khó xử, dù trong lòng cả hai mục đích và suy nghĩ đều không giống nhau, Từ Liên cũng rất buồn bực với mối quan hệ này.
Đoàn Phi bàn tay vịn một bên cửa chưa chịu buông, tay còn lại để phía sau lưng nắm chặt, hắn cứ đứng đó ngây ngốc nhìn Từ Liên, một lúc sau hắn bước lên phía trước mỉm cười với nàng.
*Ta biết, trước khi thành thân tân lang cùng tân nương không được gặp mặt, nhưng ta… Ta thật nhớ nàng, muốn đến nhìn nàng một cái… A Liên, ta có thể vào nhà ngồi một chút được không?”
“Chỉ sợ nhà ta nghèo nàn, làm bẩn y phục của ngươi, tốt nhất ngươi nên về đi.”
Đoàn Phi xua xua tay, “Không bẩn không bẩn, ta thật muốn vào ngồi một chút, cố gắng tạo mối quan hệ tốt với người nhà mà, đúng không?”
Từ Liên xoay người đi vào trong nhà, Đoàn Phi cũng không nói thêm gì nữa, mà lẳng lặng theo sau lưng. Từ Liên không thể không xoay người lại trừng mắt hắn một cái, như vậy cũng vào luôn sao? Đoàn thiếu gia lại chỉ nhìn nàng cười hì hì.
Vào nhà cũng vào rồi, uống trà cũng uống rồi, những gì nên nói cũng nói rồi, mà Đoàn thiếu gia lại ngồi mãi không có ý định trở về. Từ Liên bắt đầu bực bội, tên Đoàn Phi này muốn đùa giõn với mình hay sao?
Không khí trong phòng có chút bất ổn, A Thiết cùng Tiểu Minh và Từ Bá cuối cùng chịu không nổi nên nói buồn ngủ muốn đi ngủ. Trong khách phòng chỉ còn lại hai người.
Ngoài trời đã tối, Từ Liên hắng giọng nói với Đoàn Phi: