*Phòng Viên Viên
“Viên Viên, em chuẩn bị xong chưa?”
Thành Hạo đứng phía ngoài gõ cửa phòng của cô.
Viên Viên phía trong phòng mở cửa ra. Một cô gái nhẹ nhàng, bỏ hết mọi phòng bị. Trang điểm nhẹ, khoác lên mình một chiếc máy hoa xinh xắn cùng với một chiếc nón nhẹ.
Hình ảnh ấy như làm bừng sáng cả dẫy hành lang ảm đạm. Như cái cách cô tô điểm vào cuộc sống của Thành Hạo vậy.
“Đi thôi.”
Viên Viên nở một nụ cười tươi nhất từ mà cô có thể chao cho Thành Hạo. Cậu cũng mỉm cười nhẹ nhàng mà đáp lại cô.
“Được.”
Viên Viên vừa đi cùng Thành Hạo vừa không ngớt lời:
“Nếu chị Điềm có thể tỉnh dậy chúng ta liền đầy đủ mà đi chơi. Tiếc là chị ấy chưa được bình tĩnh lắm. Vốn em cũng muốn cho chị ấy đi giãi bày tâm trạng nhưng lại gặp chuyện đòi người kia liền không thể đưa chị ấy đi cùng.”
Viên Viên vừa nói dứt câu, hai người cũng ra đến gara. Quản gia đưa Thành Hạo một chiếc chìa khóa xe hạng thường. Vì cậu biết cô không muốn quá nổi bật.
Thành Hạo nhận lấy chìa khóa xe, cúi người mở cửa ghế lái phụ ý chỉ bảo cô bước vào kèm câu nói:
“Không sao, còn nhiều dịp khác. Yên tâm.”
Viên Viên cũng tin tưởng vào lời nói của Thàng Hạo, gật đầu ngồi vào xe. Hiện tại cô đang cảm thấy rất an toàn và yên bình. Nếu để cô nguyện cứ thế này mà chết đi cô cũng cam lòng.
Khi đưa được cô vào xe, Thành Hạo cũng mở cửa đối diện bước vào ghế lái khởi động xe đến bệnh viện.
– —-
Ở bệnh viện
“Sai rồi, sao chị ngốc thế? Câu này cũng làm sai.”
Bảo Ngọc đang ngồi loay hoay với đống bài tập toán trước mặt. Hiện tại cô đang sống dở chết dở với toán.
Bảo Ngọc gương mặt có chút khó coi bất lực nhìn cậu con trai trước mặt trạc tuổi cô:
“Cứu chị với… không hiểu gì hết… hỏi chị đi đánh người còn được chứ giải toán thì chị không biết.”
Cậu nam bên cạnh cũng không khỏi bật cười thành tiếng:
“Lấy nguyên hàm của a trừ nguyên hàm của b là ra mà. Công thức căn bạn chị cũng không nhớ. Em không hiểu sao chị có thể qua được kì một luôn đó.”
Bảo Ngọc đôi mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi. Cô nào có biết gì, học hành cũng không được tốt lắm. Mọi kì thi của cô đều thi khác ngày với các bạn do bệnh nên kiến thức hẹp hơn các bạn là điều đương nhiên. Cô làm sao lại biết được các bạn đã học xa thế này đâu.
Cậu bạn bên cạnh nhìn thấy vậy thì xoa đầu cô:
“Chị yên tâm, có em ở đây sẽ giúp chị ôn luyện cho bằng bạn bằng bè. Nhưng mà em có lấy công đó.”
Bảo Ngọc nghe được vế trước thì vui nhưng nghe được vế sau có chút sững người. Phí? Cô lấy gì để trả đây? Cô không có tiền cũng chẳng có gì cả.
“Cả người chị cũng không đáng bao nhiêu tiền cũng không có chút tiền nào. Có tấm thân già đang mang bệnh, em có muốn lấy không chị bán rẻ cho này.”
Câu nói của cô nửa thật nửa đùa khiến người đối diện có chút ậm ừ. Một lúc lâu sau mới có tiếng nói cất lên:
“Cũng được đấy. Chị ăn đồ của em rồi, cũng do em dậy cũng nên là người của em. Chị hơn em chỉ 2 tuổi thôi cũng rất hợp lý. Nếu chị làm bạn gái em thì bạn trai kèm bạn gái học là hợp lý nhất rồi. Đúng không?”
Bảo Ngọc suy xét cậu thanh niên ấy một lượt rồi cốc lõm chán cậu:
“Này thì suy nghĩ vớ vẩn. Bà đây thà bán thận cũng không bán thân đâu nhá. Đừng tưởng dăm ba bài toán mà bà đây đã đổ gục. Nhanh chóng dậy chị mày không chị mày méc bố của cưng vì cưng đã lén lấy trộm bông hồng ông ấy tặng mẹ cưng nhân dịp sinh nhật bà. Làm cho bà ấy tức giận đến mức đuổi ông ấy không cho về nhà. Một tuần nay rồi bác sĩ Cố vẫn ở lì bệnh viện không về nhà được.”