Lạc Nhất Đan bụng hơi phình ra, như đang mang thai.
Ánh mắt Trình Thâm sâu thẳm, rõ ràng Lạc Nhất Đan đã chết…
Những người duy trì trật tự vội vã chạy vào, nhìn cô ta vuốt bụng, không hành động ngay mà lễ phép nói: “Tiểu thư, chỗ này không phải nơi cô có thể làm loạn. Mời cô theo chúng tôi ra ngoài!”
Lạc Nhất Đan quay đầu, sắc mặt hơi vặn vẹo, cười nói: “Tại sao tôi phải đi? Ba của con tôi ở đây, tôi không có tư cách đứng ở đây sao?”
Cha của đứa trẻ?
Sốc tập thể!
Hạ Nhiên liếc Trình Thâm nhưng không nói gì nữa.
Như thể hài lòng với màn trình diễn bất ngờ, Lạc Nhất Đan ngẩng cao đầu, tự hào nói: “Tôi đã có tình một đêm với Trình Thâm. Sau đó tôi mang thai. Hạ Nhiên sau khi biết chuyện liên tục làm khó tôi, suýt chút hại chết con tôi. Hiện tại tôi chỉ muốn công lý!”
“Cô nói nhảm!”
Hạ Cẩm Ngôn lo lắng, giơ ngón tay út non nớt của mình chỉ vào Lạc Nhất Đan.
“Ai cho cô dũng khí ở đây nói lời vô nghĩa? Cô tự hào phải sao?”
“Lạc Nhất Đan, nói phải có bằng chứng.”
Hạ Nhiên cũng nói: “Kể từ khi cô rời công ty, tôi chưa từng tiếp xúc với cô, huống chi là làm tổn thương con của cô.”
Những người khác có mặt dường như đang xem một vở kịch bi hài, không ai muốn ngăn cản Lạc Nhất Đan.
Trình Thâm híp mắt, nói: “Xin lỗi. Bữa tiệc sợ là không thể tiếp tục, mời mọi người về trước.”
Lạc Nhất Đan muốn ra ngoài cùng những người khác, nhưng ngay lập tức bị Đổng Dương chặn lại.
Bà Trình đi tới, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cháu trai, hỏi: “Cháu thật sự chạm vào cô ta?”
Kỳ thật đối với đêm đó anh không nhớ rõ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chuyện này cháu cũng không rõ lắm, đêm đó cháu uống say.”
Nghe giọng điệu của anh, đầu óc bà choáng váng. Sau đó nhìn Lạc Nhất Đan, lại lạnh lùng nhìn anh.
“Chuyện này cháu định giải quyết thế nào?”
Trình Thâm không chút do dự nói: “Cháu sẽ cho người đuổi cô ta đi.”
Lần trước dọn dẹp không sạch, lần này phải làm triệt để.
Mặc dù trong lòng anh nghi ngờ Lạc Nhất Đan trước mặt có phải là thật không, bởi vì khi cấp dưới xử lý Lạc Nhất Đan, không đề cập đến vấn đề phát sinh nào.
“Được. Trình gia chỉ có một mình Hạ Nhiên là cháu dâu. Những người phụ nữ khác, đừng hòng bước vào!”
Trình Thâm bối rối không dám nói với Hạ Nhiên.
Ánh mắt cô dán chặt vào cái bụng hơi nhô lên của Lạc Nhất Đan, bên trong có sự sống, thậm chí có khả năng là dòng máu của nhà họ Trình. Cô vô thức hỏi: “Còn đứa trẻ thì sao?”
“Đúng vậy, còn đứa trẻ cháu định thế nào?”
Trình Thâm căn bản không nghĩ tới đứa nhỏ, nhưng nghe hai người nói liền sửng sốt. Vội vàng liếc Lạc Nhất Đan sau đó nhìn bà Trình, do dự nói: “Ý của bà là…”
“Ý của bà nội đương nhiên là để tôi sinh đứa nhỏ, sau đó để nó nhận ra tổ quy tông.” Lạc Nhất Đan. A Thâm, chuyện này anh còn không hiểu sao?”
Lạc Nhất Đan nói mà không run sợ, tuy nói với Trình Thâm nhưng ánh mắt sắc nhọn lại nhìn về phía Hạ Nhiên.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Hạ Nhiên cảm thấy Lạc Nhất Đan dũng cảm hơn trước. Hay là đứa con trong bụng cho cô ta dũng khí?
“Câm miệng!” Trình Thâm lạnh lùng nhìn Lạc Nhất Đan: “Tôi cảnh cáo cô, đứa trẻ trong bụng có phải của tôi hay không, cũng đừng có chọc giận tôi. Nếu không, hậu quả không phải cô có thể gánh chịu.”
Lạc Nhất Đan bị anh nhìn chằm chằm, cả người lập tức trở nên rụt rè, ngoan ngoãn ngậm miệng đứng bên, hoàn toàn coi mình như người vô hình.
Bà Trình nhìn Lạc Nhất Đan từ trên xuống dưới, rối áy náy nói: “Nhiên Nhiên, bà xin lỗi vì đã nghĩ như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, đứa trẻ trong bụng cô ấy là giọt máu của nhà họ Trình. Bà thực sự không lỡ.”
Cô hiểu ý của bà. Không phải cô không khó chịu chỉ là không có cách nào từ chối người luôn yêu thương mình.
Hạ Nhiên: “Bà nội, chuyện này…”
“Chuyện này tuyệt đối không thể! Đừng nói đứa bé trong bụng cô ta có phải là của anh hay không, cho dù là của anh, anh cũng không cần.”
Ánh mắt Trình Thâm tối sầm, kiên quyết nói: “Anh có Cẩm Ngôn và Mộng Hi là đủ rồi!”
Cho dù sau này có, cũng chỉ có thể của anh và Hạ Nhiên.
Lạc Nhất Đan vốn không muốn nói chuyện, nhưng Trình Thâm vô tình, không nhịn được phản bác: “Trình Thâm, anh nói lời này là có ý gì? Ý anh là tôi đã tìm đàn ông khác…”
Cô ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt u ám của Trình Thâm.
Trong mắt Trình Thâm là phẫn nộ. Lạc Nhất Đan biết điều ngậm miệng.
Bà nội nhìn Trình Thâm, tức giận nói: “Ta biết cháu không thích cô gái này, ta cũng vậy Nhưng cho dù tức giận, đứa trẻ cũng vô tội!”
Nhìn vẻ mặt của Trình Thâm, Hạ Nhiên nhắm mắt nói: “Em biết bây giờ anh đang rất tức giận, nhưng anh cần bình tĩnh. Chuyện anh làm sai… anh phải chịu trách nhiệm. Đứa nhỏ này có lẽ hơn ba tháng tuổi, anh…”
Đến nước này, cô không thể tiếp tục. Hạ Nhiên dừng lại một chút.
“Sao anh không để cô ấy đi, coi như đứa bé này không liên quan gì đến anh.”
Như vậy, cô không cần lo lắng cho Lạc Nhất Đan, cũng không cần phá thai. Dù sao cô cũng là một người mẹ, cô không nhẫn tâm.
Bà nội Trình muốn Lạc Nhất Đan sinh đứa trẻ này, sau đó cho một khoản tiền để giữ đứa trẻ. Nhưng không ngờ Trình Thâm phản ứng mạnh như vậy.
Nghe Hạ Nhiên nói, cảm thấy ý tưởng này cũng có thể thực hiện được. Người này hôm nay coi như không có tới.
“Được, Trình Thâm, đừng làm khó cô ấy. Phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng gì.”
Anh mắt Lạc Nhất Đan lóe lên, không ngờ mình làm ầm ĩ như vậy lại im lặng chìm xuống.
Thấy đề nghị sắp được chấp nhận, Lạc Nhất Đan xen vào: “Tôi chưa bao giờ thèm muốn sự giàu có của Trình gia. Tôi đến hôm nay chỉ nhờ giúp đỡ sinh con, sau đó đứa trẻ này sẽ thuộc về mấy người.”
Đôi mắt của bà Trình sáng lên, ngay từ đầu bà đã có ý tưởng này. Nhưng thấy Trình Thâm kiên quyết loại bỏ đứa trẻ, bà đồng ý với ý kiến của Hạ Nhiên hơn.
Nhưng bà còn chưa kịp mở miệng, Trình Thâm đã quát: “Cô không hiểu ý của vợ tôi sao? Không biết xấu hổ. Còn không mau cút!”
Ý của Hạ Nhiên tất nhiên cô ta hiểu. Nhưng Lạc Nhất Đan muốn con mình ở trong gia đình giàu có, không chỉ có môi trường tốt để trưởng thành mà còn có xuất thân khiến ai cũng phải nể phục. Có lẽ khi đứa trẻ lớn lên, có thể giành được một vị trí trong tập đoàn, sau đó mẹ ruột cũng sẽ được thơm lây.
Thấy Đổng Dương chuẩn bị, Lạc Nhất Đan quỳ xuống đất, nước mắt lưng tròng, nắm quần bà Trình:
“Bà nội, Trình Thâm đã ra lệnh không cho công ty nào nhận cháu. Cháu không tìm được việc làm nữa. Cháu sống lay lắt không sao, nhưng còn đứa trẻ này…”
Hạ Nhiên ngẩng đầu: “Anh còn ngăn cản cô ấy tìm việc?”
Trình Thâm nhíu mày lắc đầu: “Anh không có.”
Anh thực sự không có, nhưng anh đã sai người loại bỏ Lạc Nhất Đan, sao còn xuất hiện ở đây?
Sau khi thấy anh lắc đầu, Hạ Nhiên đưa mắt nhìn Lạc Nhất Đan lần nữa.
Ngược lại, bà Trình không tin chút nào. Với tính cách thích báo thù của Trình Thâm, tuyệt đối không bỏ qua.
“Trình gia sẽ không làm khó cô gái nhỏ như cô, chuyện này cô cứ yên tâm.”
Lạc Nhất Đan nhìn bộ dạng cứng rắn của ba người, từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nói: “Đã vậy thì đứa nhỏ cũng vô dụng. Phá thai cũng không có hại cho tôi. Con sau này có thể sinh lại.”