Ba Ba Ở Các Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở Về

Chương 7: Đột nhiên lòi ra một thiếu niên phách lối



*Editor: Trôi

*Beta: Thuyên

_______________________________________

Lúc Lâm Dĩ Mạt đẩy cửa phòng bao Lưu Yên ra, âm thanh ồn ào bên trong đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Cô liếc nhìn họ một lượt, có khoảng 7 – 8 tên côn đồ đang ngồi trong phòng, vỏ hạt dưa vương vãi đầy đất.

“Ái chà, đây là chị gái đúng không nhỉ, các anh em chào một tiếng xem nào!” Một tên côn đồ tóc ngắn đeo khuyên tai đứng lên, cười hì hì: “Chị gái nhỏ, tụi này với Giai Giai là bạn tốt, con bé nói hôm qua là sinh nhật chị nhưng quên chúc mừng sinh nhật nên hôm nay bù lại, kêu anh em tụi này đến đây góp vui, chị sẽ không mất hứng chứ?”

Tên đó đến gần Lâm Dĩ Mạt, một tên côn đồ khác nhanh nhẹn đóng cửa phòng bao.

“Chị gái trông thật đẹp ha, người đẹp tên là gì thế?” Tên du côn nhuộm tóc màu tím khói hỏi với giọng điệu đầy ác ý, những người khác lập tức cười lớn và đứng dậy, bọn họ nhìn Lâm Dĩ Mạt như nhìn một con cừu nhỏ chui vào ổ sói.

Thiếu nữ mặc chiếc quần yếm màu lam, bên trong là áo phông trắng, trên vai đeo balo nhỏ màu đen, tóc cột cao kiểu đuôi ngựa, lộ ra gò má thanh tú trắng trẻo. Sự bình tĩnh trong mắt cô khi liếc nhìn họ khiến họ nảy sinh cảm giác muốn hủy hoại.

Đợi lát nữa… bộ dạng run rẩy khóc lóc vì sợ hãi kia chắc sẽ rất đẹp.

Đám côn đồ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt đối phương.

Một người giơ cao điện thoại, nói với Lâm Dĩ Mạt:

“Tới đây nào chị gái nhỏ, đừng ngại, bọn này chuẩn bị xong hết quà sinh nhật rồi.” Thanh niên đeo khuyên tai vươn móng vuốt định tóm lấy Lâm Dĩ Mạt.

Một giây sau, đĩa hoa quả trên bàn bay lên, không hề có sự báo trước mà đập mạnh vào gáy của anh ta, cơn đau khiến tên côn đồ hét to một tiếng, che đầu nhìn đĩa đựng hoa quả rơi trên mặt đất: “Đứa nào làm?”

Những người khác ngơ ngác, đồng loạt lắc đầu, tất cả chỉ tập trung nhìn Lâm Dĩ Mạt, căn bản không chú ý xem ai là người ném đĩa.

Thanh niên đeo khuyên tai giận dữ: “Đm chẳng lẽ cái đồ chơi này tự động đập tao chắc? Chúng mày…”

Lời còn chưa dứt, liền thấy vẻ mặt của đồng bọn thay đổi xoành xoạch, lần lượt hô lên đm, anh ta nghi ngờ mà quay đầu, đối diện với nụ cười mỉm của thiếu nữ và bình rượu ngay trên đầu.

—— Loảng xoảng.

Thanh niên đeo khuyên tai loạng choạng rồi ngã xuống đất.

Đám côn đồ này lớn nhất cũng chỉ có 17 tuổi, bình thường đều là bọn họ tụ tập đi bắt nạt người khác, nhất là các nữ sinh, nhìn thấy bọn họ thì luôn tỏ vẻ sợ hãi hoặc là thét chói tai, bây giờ lại bị một cô gái đánh phủ đầu, nhất thời không phản ứng kịp.

Cả đám ngớ người, còn Lâm Dĩ Mạt thì không.

Hôm nay cô đã cố ý kêu ông bố trẻ dính người của mình ở nhà, tất nhiên cũng chẳng có ý định để chuyện này trôi qua nhẹ nhàng như vậy.

Ở quán net, Lâm Dĩ Mạt học được những điều cốt lõi trong việc đánh người, kết hợp với sức mạnh tinh thần lực thì đúng là vô địch.

Chẳng bao lâu sau, không còn ai đứng trong phòng ngoài cô.

Xoa bóp cổ tay vô tình bị vặn của mình, cuối cùng Lâm Dĩ Mạt cũng hiểu tại sao có người lại thích đánh nhau.

Bởi vì, nhìn người khác gục ngã dưới chân mình, cái cảm giác slay toàn trường này…

Thật con mẹ nó quá thoải mái!

Cô đạp đạp tên côn đồ giơ điện thoại định chụp ảnh cô, người đó gào khóc kêu đau: “Đừng đánh đừng đánh! Không liên quan đến bọn em, là Thẩm Giai Giai kêu bọn em đến, chị muốn tính xổ thì tìm nó đi!”

Lâm Dĩ Mạt khom lưng nhặt điện thoại lên, xoá bỏ video đã được quay trước đó: “Nó kêu các người làm gì?”

“Thì, thì.. chuốc say chị, sau đó cởi quần áo của chị, bọn em chụp…” Tên côn đồ run rẩy thú nhận, nói xong lại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng mà việc ác độc như vậy, bọn em chắc chắn sẽ không làm, cùng lắm là làm dáng tí thôi.”

Lâm Dĩ Mạt cười cười, không bày tỏ ý kiến gì cả, trả điện thoại lại cho tên côn đồ: “Kêu Thẩm Giai Giai đến đây.”

Thẩm Giai Giai phải tận mắt nhìn vở kịch do mình sắp xếp, cho nên nhỏ chắc hẳn cũng ở hội quán, chờ sự việc ở đây kết thúc thì đi qua “thưởng thức”.

Không sai, thật ra Thẩm Giai Giai ở ngay phòng bao đối diện, nhỏ tính toán xong hết rồi, chờ đến đúng thời điểm, nhỏ sẽ tới Lưu Yên giải cứu chị gái.

Hình ảnh kia chỉ cần suy nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!

Mình sẽ gửi video mà đám côn đồ quay được cho anh Âm Ly nhìn, khiến anh Âm Ly nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Dĩ Mạt!

Không phải anh ấy luôn nói Lâm Dĩ Mạt rất văn tĩnh sao? Người dịu dàng ít nói nào đó lại uống rượu với một đám lưu manh côn đồ, còn cởi quần áo nữa… Từ nay về sau, anh Âm Ly chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng cái con sao chổi kia.

Nhận được tin nhắn báo cáo thành công của tên côn đồ, Thẩm Giai Giai cười xán lạn, thản nhiên đứng dậy, tiến vào Lưu Yên.

Vừa bước chân vào, vẻ mặt vui sướng của nhỏ lập tức cứng đờ.

— Tại sao mọi thứ trước mắt lại khác với những gì mình tưởng tượng vậy?

Tất cả đám côn đồ mà Thẩm Giai Giai thuê đến đều giơ cao hai tay, ngồi dựa vào tường tỏ ý đầu hàng, đầu cúi thấp, bàn ghế trong phòng tán loạn như thể ở đây vừa xảy ra một cuộc chiến lớn, mà đối tượng cần được dạy dỗ — Lâm Dĩ Mạt, ngồi ở chiếc ghế duy nhất còn hoàn chỉnh, quần áo trên người sạch sẽ chỉnh tề, trông chẳng giống bị “dạy dỗ” tí nào.

“Rầm” một tiếng.

Cửa phòng bao đóng sầm lại.

Cơ thể Thẩm Giai Giai vô thức run lên một cái, cho dù chưa xảy ra chuyện gì cả.

“Mày làm gì thế hả?” Nhỏ lầm bầm hỏi.

Lâm Dĩ Mạt xua tay một cái: “Không làm gì cả, chỉ là báo cảnh sát thôi mà.”

Thẩm Giai Giai tỉnh hồn, giọng nói bén nhọn: “Mày dám báo cảnh sát!?”

Thẩm Giai Giai được Lâm Dĩ Mạt dè đặt lấy lòng 10 năm, cho dù nhỏ đối xử với cô thế nào, Lâm Dĩ Mạt cũng sẽ không so đo, chỉ biết chịu đựng. Dù lúc bị đuổi khỏi Thẩm gia tính tình có thay đổi một chút, nhưng trong tiềm thức, Thẩm Giai Giai vẫn coi cô là người mà bản thân có thể tùy ý bắt nạt.

Nhỏ không ngờ Lâm Dĩ Mạt lại dám báo cảnh sát.

Sao chổi điên rồi sao?! Nó sao lại dám làm vậy chứ?!!!

“Em gái yêu quý của chị thuê người đến chỉnh chị, sao chị lại không thể nhờ chú cảnh sát giúp đỡ chứ?” Lâm Dĩ Mạt thả điện thoại, bình tĩnh nói: “Vừa hay để chú cảnh sát suy xét xem, loại chuyện như em gái ruột tiêu tiền thuê côn đồ quay video nhạy cảm để đe doạ chị gái này có thể vào tù ngồi một lúc không.”

Đối với trẻ vị thành niên, cho dù là con gái nhà giàu hay là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ thì hai chữ “cảnh sát” là thứ mà họ sợ hãi theo bản năng và không dám khiêu khích.

Tưởng tượng đến cảnh mình bị cảnh sát mang đi, Thẩm Giai Giai trở nên luống cuống.

“Mày, mày chờ đấy cho tao!” Nhỏ xoay người mở cửa, hội quán này thuộc về Thẩm gia, Thẩm Giai Giai cũng quen với quản lý, bây giờ nhỏ phải gọi chú quản lý đến giải quyết, tuyệt đối không thể để cảnh sát kéo bản thân vào cuộc.

Nhưng dù Thẩm Giai Giai dùng sức thế nào, cửa phòng bao vẫn không nhúc nhích.

Nhỏ tức giận đến mức mắng một câu, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, nhưng cũng không biết là sợ hay là tức, các ngón tay của Thẩm Giai Giai cứng đờ, ngay cả cầm điện thoại cũng không xong.

Thẩm Giai Giai thật sự sợ bị cảnh sát lôi đi, nhỡ đâu bọn họ tra được, mọi chuyện đổ vỡ, trên người nhỏ có “vết nhơ”, sau này người khác sẽ nghĩ gì khi nhỏ đến trường?

Hơn nữa, nếu anh Âm Ly biết…

Tuyệt đối không được!

“Chị ơi, em sai rồi!” Sắc mặt của Thẩm Giai Giai thay đổi một lúc, sau đó đôi mắt ửng đỏ, nước mắt tí tách rơi xuống. Nhỏ đi tới trước mặt Lâm Dĩ Mạt, vừa vô tội vừa đáng thương mà nói: “Từ nhỏ chị hiểu em nhất mà, lần này là em không đúng, em không nên trêu đùa chị, thật ra em chỉ muốn tặng chị một món quà sinh nhật bất ngờ thôi, chẳng qua là dùng sai phương pháp… Chị tha thứ cho em nha?”

Lâm Dĩ Mạt lẳng lặng nhìn người trước mặt biểu diễn.

Từ nhỏ Thẩm Giai Giai đã có thiên phú diễn xuất cực tốt, không đi diễn kịch thì thật đáng tiếc.

Có người gõ cửa phòng bao.

Lâm Dĩ Mạt đứng dậy, lướt qua Thẩm Giai Giai, nhặt chiếc điện thoại của mình lên, mở cửa.

Ngoài cửa có 3 chú cảnh sát nhanh chóng đi vào.

Còn có quản lý của hội quán – Lưu Kiện Vĩnh.

“Chú Lưu.” Thẩm Giai Giai như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy, không dám nhìn cảnh sát, hốt hoảng chạy về phía Lưu Kiện Vĩnh.

Khi 3 vị cảnh sát tràn đầy chính khí nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, chân mày họ đồng loạt co giật.

Bọn họ nhận được cuộc gọi cầu cứu từ một cô bé, nói là bị một nhóm người chặn ở trong phòng bao, bọn họ muốn đánh cô ấy.

Đội trưởng Hồ Hàng Anh lập tức mang đồng nghiệp chạy tới, trường hợp người trẻ tuổi phạm tội chẳng còn lạ lùng gì nữa, chỉ mong không tạo thành hậu quả nặng nề không thể cứu vãn.

Kết quả…

Một hàng phần tử bất lương đang ngồi dựa vào tường kia là thế nào vậy?!

“Người báo cảnh sát là…”

“Là cháu.”

Lâm Dĩ Mạt đứng ra, chỉ vào Thẩm Giai Giai đang đứng khóc sướt mướt bên cạnh Lưu Kiện Vĩnh, nói vài câu trình bày chuyện đã xảy ra.

Đám côn đồ liền lên tiếng phụ họa, bày tỏ bọn họ đúng là do Thẩm Giai Giai thuê tới, không phải giả.

“Ở đây có lịch sử tin nhắn và ghi âm.” Lâm Dĩ Mạt giao điện thoại của côn đồ và Thẩm Giai Giai cho Hồ Hàng Anh, còn có mấy tin nhắn Wechat nhỏ gửi cho cô vào tối qua.

Ba vị cảnh sát hai mắt nhìn nhau, một lát sau, đội trưởng Hồ vung tay lên, mang hết người về đồn trước đã.

“Không có! Không phải cháu! Chị ta nói bậy bạ! Hu hu hu uu… Cháu không thể vào đồn cảnh sát, chú Lưu ơi cứu cháu với…” Thẩm Giai Giai khóc lớn.

Lưu Kiện Vĩnh đau hết cả đầu, hắn không quen thân với Lâm Dĩ Mạt, chỉ mơ hồ biết tình trạng của cô ở Thẩm gia.

Thẩm Giai Giai là con gái cưng của nhà họ Thẩm, hắn lại đang làm việc ở Thẩm thị, Thẩm Giai Giai bị cảnh sát mang đi ngay dưới mí mắt hắn, chuyện này mà không xử lý xong, có khi bát cơm của hắn cũng đi tong luôn. ( Là mất việc đó)

Lưu Kiện Vĩnh nhanh chóng gọi cho ông Thẩm, đám cấp dưới không biết Thẩm Vân Phong xảy ra chuyện gì, ông Thẩm hiện đang tiếp quản mọi vấn đề của Thẩm gia.

Cái gì? Cháu gái bị cảnh sát bắt?

Lại do con nhỏ Lâm Dĩ Mạt bị đuổi kia làm?!

Ông Thẩm giận dữ đến mức suýt ngất đi, lập tức gọi Sở Liên tới, lạnh lùng nói mọi chuyện rồi gầm thét: “Bây giờ cô đến đồn cảnh sát ngay cho tôi, mang Giai Giai về, nếu con bé xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô!”

Đồn cảnh sát.

Là người bị hại, Lâm Dĩ Mạt được một chị cảnh sát dịu dàng chăm sóc, tạm thời đợi ở phòng tiếp tân.

Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cảnh sát hỏi cái gì thì trả lời cái đó.

Bên ngoài, mấy tên côn đồ sưng mặt sưng mũi kia đến đồn cảnh sát thì càng thêm đàng hoàng. Thanh niên đeo khuyên tai bị thương nặng nhất, trán và sau đầu sưng tấy, những người khác thì đỡ hơn một chút, tóm lại toàn bộ đều bị thương.

Sở dĩ bọn họ biết điều như vậy là vì một đám người như họ lại bị một cô gái trẻ đàn áp, quá nhục nhã. Hơn nữa, quá là đau – cơ thể bọn họ còn có rất nhiều cơn đau thầm kín không thể nói ra, họ cũng không biết nó tới từ đâu.

Nhóm cảnh sát âm thầm trò chuyện:

“Đội trưởng Hồ, mấy thằng nhóc này đều nói mình bị cô bé Lâm Dĩ Mạt kia đánh.”

“Kể cả người lớn như chúng ta cũng không nhất định có thể một mình ở trong phòng bao chật hẹp đánh ngã một nhóm côn đồ dễ dàng vậy đâu.”

Sự việc đã được cảnh sát làm sáng tỏ, nhân chứng, vật chứng đều ở đây, mọi chuyện do Thẩm Giai Giai sắp đặt, người bị hại Lâm Dĩ Mạt đánh côn đồ là tự vệ, hơn nữa nàng ra tay cực kì có chừng mực, mấy tên kia chẳng qua là bị thương ngoài da, kể cả người trông có vẻ bị thương nặng nề – thanh niên đeo khuyên tai, cũng chỉ bị chấn động não nhẹ thôi.

Có hai điểm lý thú trong vụ án này:

Một, nạn nhân là một cô bé đã tự tay đánh ngã tám tên côn đồ.

Hai, quan hệ giữa nạn nhân và chủ mưu.

Bởi vì tương đối đặc biệt nên câu chuyện đã lan truyền rất nhanh, các cảnh sát khác cũng biết về nó.

“Con bé tên Thẩm Giai Giai kia thật lợi hại nha, thuê người chỉnh chị ruột của mình… Hồi tôi 14 tuổi còn đang ngồi chơi bùn cơ… Những câu chuyện dơ bẩn của nhà giàu thật khiến người ta ghê tởm.”

“Đúng vậy, tội nghiệp cô bé Lâm Dĩ Mạt ghê, nghe nói hình như là bị mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, cha thì mất tích, bây giờ đang sống một mình… Mới có 15 tuổi thôi đó.”

Tiếng nói chuyện xuyên qua song sắt trong phòng tạm giam, lọt vào tai một thiếu niên ăn mặc khá kì lạ.

Cậu chợt ngẩng đầu.

Cảnh sát vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, thiếu niên trong phòng tạm giam giơ chân đá một cái vào cửa sắt, điều kinh khủng là, song sắt nặng nề thật sự bị cậu đạp bay!

Thiếu niên lướt qua họ như một cơn gió.

Hai giây sau, nhóm cảnh sát đang nói chuyện với nhau mới sực tỉnh, ai nha một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.

Thiếu niên này bị họ bắt vào ngày hôm qua, cậu đã đi đánh cướp tiệm trang sức. Nhân viên báo án nói hình như đầu óc thiếu niên có vấn đề, cậu ta đột nhiên chạy đến tiệm trang sức của bọn họ, cầm một chiếc nhẫn rồi chạy, nói rằng chiếc nhẫn đó là của mình.

Sau khi cảnh sát mang thiếu niên về liền hỏi, vấn đề nào cậu cũng không trả lời. Đến bây giờ ngay cả tên tuổi, gia đình của mình mà thiếu niên cũng không biết.

Cảnh sát lấy dấu vân tay của cậu đi kiểm tra, trong cơ sở dữ liệu không có thông tin của người này.

Bọn họ chỉ có thể dựa vào khuôn mặt và dáng người, đoán rằng thiếu niên cũng không lớn lắm, khoảng 13 đến 16 tuổi.

Cậu đã luôn giữ im lặng trong phòng tạm giam, vậy tình hình bây giờ là sao???

“Thẩm Giai Giai là đứa nào?!!!” Tốc độ của thiếu niên rất nhanh, thoắt cái đã chạy đến đại sảnh, hét lớn một tiếng.

Cũng thật đúng dịp, Thẩm Giai Giai có chết cũng không vào phòng tiếp tân, khăng khăng muốn ngồi ở đại sảnh chờ người nhà tới, Lưu Kiện Vĩnh ngồi ở bên cạnh trông nom nhỏ.

Nghe được tên của bản thân, Thẩm Giai Giai vô thức ngẩng đầu lên.

Chàng trai lập tức khoá chặt mục tiêu.

“Cậu định làm gì? Cảnh sát!!!” Lưu Kiện Vĩnh thấy không ổn, lúc thiếu niên lao đến liền hét lên.

Cậu đẩy hắn ra, tóm lấy Thẩm Giai Giai quăng thẳng ra ngoài.

“Dám bắt nạt cục cưng của ông, ông giết chết mày!”

Tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói kiêu ngạo như có thể lật tung cả nóc nhà của thiếu niên.

——- ngoài lề ——–

– Triệu like cho ba ba! Ba ba uy vũ!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.