Áp Trại Tú Tài

Chương 8: Có Chuyện Như Vậy?



Chu Vượng Mộc tựa hồ là không nghe thấy, hắn tiếp tục oán giận nói: “Nương tử thứ nhất, trước một ngày thành thân, ngồi ở trong phòng chờ lão tử đón dâu, xà nhà lại đột nhiên sụp, trực tiếp bị đè chết; Nương tử thứ hai, cỗ kiệu đưa gả đi, đi ngang qua hồ nước, người khiêng kiệu không cẩn thận trượt chân xuống hồ nước, kiệu phu cứu được tân nương tử lên, nhưng người đã chết; Nương tử thứ ba, ta nghĩ cũng quá tam ba bận đi, kết quả cái kia tân nương tử phát bệnh tim mà chết; Còn tân nương tử thứ tư, lúc ấy trong lòng ta nghĩ không thể lại có chuyện xảy ra nữa, liền phái huynh đệ xuống núi đón nàng từ chân núi lên an toàn, ngươi đoán tiếp theo thế nào?”

Mục Sở Bạch vô tội mà nhìn Chu Vượng Mộc lắc lắc đầu.

Chu Vượng Mộc thở một hơi dài: “Aiiii, bà mối đem nàng vào phòng tân hôn bị vấp ngã, tân nương tử đầu đập xuống đất liền như vậy ngã chết. ĐM…… Còn có ngươi, người trước mặt ta, quên đi.” Hắn tỏ vẻ tức giận, sau đó nặng nề thở dài, lại giơ lên chén rượu lên uống một ngụm sạch sẽ.

Mục Sở Bạch thở dài: “Còn có chuyện như thế xảy ra sao?”

“Lão tử cũng muốn biết, các nữ nhân kia đều nói ta là phu có tướng khắc thê, chẳng lẽ ta cái mặt già này là mặt khắc thê sao sao?” Chu Vượng Mộc vỗ vỗ gương mặt chính mình, lại đột nhiên uống sạch một chén rượu. Mục Sở Bạch ngẩng đầu nhìn nhìn, ngoại trừ Chu Vượng Mộc thoạt nhìn có chút thô kệch, kiêu ngạo ở bên ngoài, hắn cũng không có bộ dáng hung dữ như người thường nghĩ, lúc này y nhìn kĩ hơn dưới ánh nến, nếu không phải Chu Vượng Mộc có bộ râu ở cằm, trông hắn ta cũng khá anh khí bức người.

Mục Sở Bạch không tỏ ý kiến mà nhún vai, lần này Chu Vượng Mộc đón dâu cũng không thuận lợi, chẳng phải cô nương mới cưới đã cùng tình lang bỏ trốn rồi hay sao?

Chu Vượng Mộc tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ, lão tử kết hôn vốn dĩ chính là thiên hỉ đại sự. Chung quanh đây có rất nhiều sơn trại, mọi người đều biết. Con mẹ nó, cái Lão Cửu thúi kia mà phát hiện ra, hắn đã cười chết, nói lão tử là mệnh không có tức phụ. Hắn thực ra cả ngày hoa hồng rượu lục, bên trong sơn trại cưới được ba vị phu nhân nhưng lão tử ngay cả một người cưới về cũng không được. Mẹ nó, cho nên lão tử cùng hắn đánh đánh cược rằng ta nhất định cưới một người cho hắn chống mắt lên xem!”

“Khó trách Ôn công tử có như thế nào đều muốn ta lưu lại, thì ra nguyên do là như thế này.” Mục Sở Bạch nhìn Chu Vượng Mộc thật ra cảm thấy vị lão đại sơn trại này rất đáng thương.

Chu Vượng Mộc gõ gõ cái bàn, đột ngột mà lại hỏi thân thế của Mục Sở Bạch, Mục Sở Bạch tuy rằng rượu đã uống không ít, nhưng y cũng không nói nhiều sự thật, chỉ nói chính mình không cha không mẹ, bị thân thích xa lánh, huynh trưởng vì đoạt gia tài, đem hắn đuổi ra gia môn, hơn nữa còn mang theo những bí mật gia tộc, dường như có nguy cơ bị tiêu diệt.

Ngược lại, Chu Vượng Mộc còn sửng sốt, Chu Vượng Mộc thậm chí còn vỗ bàn nói, hắn đã cứu được Mục Sở Bạch nên không ai có thể động tới y. Mục Sở Bạch nghe xong không nói lời nào, cúi đầu nhấp ngụm rượu, không khỏi mỉm cười.

Gần như giũa đêm, Mục Sở Bạch lúc này rất buồn ngủ, y liền hướng tới giường của Chu Vượng Mộc mà nằm xuống, chỉ chốc lát, Chu Vượng Mộc ở trong bóng tối cũng bò lên trên giường. Quả thật hai đại hán ngủ trên cùng chiếc giường có chút chật chội, Chu Vượng Mộc đẩy đẩy Mục Sở Bạch, làm y lăn vào hướng bên trong giường. Mục Sở Bạch tuy là con vợ lẽ của Mục gia, rốt cuộc dù sao điều kiện của y cũng không tệ, cho đến bây giờ y chưa từng nằm cùng ai trên một cái giường cả.

Cái giá giường vốn là không lớn, hơn nữa là do huynh đệ trong sơn trại dựng lên để lão đại thành thân, rốt cuộc cũng không phải quá kiên cố, thoáng vừa động, liền phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt. Mục Sở Bạch trở mình, y tựa lưng dựa vào lòng ngực của Chu Vượng Mộc, thật ra dựa như thế này y cảm thất rất ấm áp. Chỉ là Mục Sở Bạch từ nhỏ có một cái thói quen, chính là ngủ thích ôm chăn, lúc này Mục Sở Bạch đem tất cả chăn trên giường đều ôm trong ngực. Chu Vượng Mộc sờ không tìm được chăn đắp cho mình lại cảm thấy trong lòng ngực có một thứ đó rất ấm áp, hắn không có nghĩ nhiều, liền đem thứ này ôm ở trong lòng ngực.

Trăng tròn mọc lên ở hướng Đông lặn ở hướng Tây, sáng sớm sương mù phơ phất. Vào cuối mùa thu, không khí buổi sáng tràn ngập mùi ẩm ướt.

Mặc dù đêm qua hắn uống rượu rất nhiều, nhưng Chu Vượng Mộc ngày hôm sau tinh thần vẫn rất tốt, hắn sớm tỉnh lại, trong lòng ngực sờ một cái, nhìn thấy một bóng người đem hắn dọa một chút. Thừa dịp nắng sớm, hắn thấy được khuôn mặt của Mục Sở, lúc này đây mới ý thức lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn vội vàng buông ra Mục Sở Bạch, may mắn không có đánh thức y, bản thân ngồi ở mép giường liên tục thở dốc. Tuy nói chính mình quả thực rất nóng lòng cưới vợ, nhưng là…… Nhưng là còn không đến mức phải xuống tay đối Mục Sở Bạch đi? Hay là, hắn thật là có mệnh đoạn tụ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Áp Trại Tú Tài

Chương 8: Có Chuyện Như Vậy?



Chu Vượng Mộc tựa hồ là không nghe thấy, hắn tiếp tục oán giận nói: “Nương tử thứ nhất, trước một ngày thành thân, ngồi ở trong phòng chờ lão tử đón dâu, xà nhà lại đột nhiên sụp, trực tiếp bị đè chết; Nương tử thứ hai, cỗ kiệu đưa gả đi, đi ngang qua hồ nước, người khiêng kiệu không cẩn thận trượt chân xuống hồ nước, kiệu phu cứu được tân nương tử lên, nhưng người đã chết; Nương tử thứ ba, ta nghĩ cũng quá tam ba bận đi, kết quả cái kia tân nương tử phát bệnh tim mà chết; Còn tân nương tử thứ tư, lúc ấy trong lòng ta nghĩ không thể lại có chuyện xảy ra nữa, liền phái huynh đệ xuống núi đón nàng từ chân núi lên an toàn, ngươi đoán tiếp theo thế nào?”

Mục Sở Bạch vô tội mà nhìn Chu Vượng Mộc lắc lắc đầu.

Chu Vượng Mộc thở một hơi dài: “Aiiii, bà mối đem nàng vào phòng tân hôn bị vấp ngã, tân nương tử đầu đập xuống đất liền như vậy ngã chết. ĐM…… Còn có ngươi, người trước mặt ta, quên đi.” Hắn tỏ vẻ tức giận, sau đó nặng nề thở dài, lại giơ lên chén rượu lên uống một ngụm sạch sẽ.

Mục Sở Bạch thở dài: “Còn có chuyện như thế xảy ra sao?”

“Lão tử cũng muốn biết, các nữ nhân kia đều nói ta là phu có tướng khắc thê, chẳng lẽ ta cái mặt già này là mặt khắc thê sao sao?” Chu Vượng Mộc vỗ vỗ gương mặt chính mình, lại đột nhiên uống sạch một chén rượu. Mục Sở Bạch ngẩng đầu nhìn nhìn, ngoại trừ Chu Vượng Mộc thoạt nhìn có chút thô kệch, kiêu ngạo ở bên ngoài, hắn cũng không có bộ dáng hung dữ như người thường nghĩ, lúc này y nhìn kĩ hơn dưới ánh nến, nếu không phải Chu Vượng Mộc có bộ râu ở cằm, trông hắn ta cũng khá anh khí bức người.

Mục Sở Bạch không tỏ ý kiến mà nhún vai, lần này Chu Vượng Mộc đón dâu cũng không thuận lợi, chẳng phải cô nương mới cưới đã cùng tình lang bỏ trốn rồi hay sao?

Chu Vượng Mộc tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ, lão tử kết hôn vốn dĩ chính là thiên hỉ đại sự. Chung quanh đây có rất nhiều sơn trại, mọi người đều biết. Con mẹ nó, cái Lão Cửu thúi kia mà phát hiện ra, hắn đã cười chết, nói lão tử là mệnh không có tức phụ. Hắn thực ra cả ngày hoa hồng rượu lục, bên trong sơn trại cưới được ba vị phu nhân nhưng lão tử ngay cả một người cưới về cũng không được. Mẹ nó, cho nên lão tử cùng hắn đánh đánh cược rằng ta nhất định cưới một người cho hắn chống mắt lên xem!”

“Khó trách Ôn công tử có như thế nào đều muốn ta lưu lại, thì ra nguyên do là như thế này.” Mục Sở Bạch nhìn Chu Vượng Mộc thật ra cảm thấy vị lão đại sơn trại này rất đáng thương.

Chu Vượng Mộc gõ gõ cái bàn, đột ngột mà lại hỏi thân thế của Mục Sở Bạch, Mục Sở Bạch tuy rằng rượu đã uống không ít, nhưng y cũng không nói nhiều sự thật, chỉ nói chính mình không cha không mẹ, bị thân thích xa lánh, huynh trưởng vì đoạt gia tài, đem hắn đuổi ra gia môn, hơn nữa còn mang theo những bí mật gia tộc, dường như có nguy cơ bị tiêu diệt.

Ngược lại, Chu Vượng Mộc còn sửng sốt, Chu Vượng Mộc thậm chí còn vỗ bàn nói, hắn đã cứu được Mục Sở Bạch nên không ai có thể động tới y. Mục Sở Bạch nghe xong không nói lời nào, cúi đầu nhấp ngụm rượu, không khỏi mỉm cười.

Gần như giũa đêm, Mục Sở Bạch lúc này rất buồn ngủ, y liền hướng tới giường của Chu Vượng Mộc mà nằm xuống, chỉ chốc lát, Chu Vượng Mộc ở trong bóng tối cũng bò lên trên giường. Quả thật hai đại hán ngủ trên cùng chiếc giường có chút chật chội, Chu Vượng Mộc đẩy đẩy Mục Sở Bạch, làm y lăn vào hướng bên trong giường. Mục Sở Bạch tuy là con vợ lẽ của Mục gia, rốt cuộc dù sao điều kiện của y cũng không tệ, cho đến bây giờ y chưa từng nằm cùng ai trên một cái giường cả.

Cái giá giường vốn là không lớn, hơn nữa là do huynh đệ trong sơn trại dựng lên để lão đại thành thân, rốt cuộc cũng không phải quá kiên cố, thoáng vừa động, liền phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt. Mục Sở Bạch trở mình, y tựa lưng dựa vào lòng ngực của Chu Vượng Mộc, thật ra dựa như thế này y cảm thất rất ấm áp. Chỉ là Mục Sở Bạch từ nhỏ có một cái thói quen, chính là ngủ thích ôm chăn, lúc này Mục Sở Bạch đem tất cả chăn trên giường đều ôm trong ngực. Chu Vượng Mộc sờ không tìm được chăn đắp cho mình lại cảm thấy trong lòng ngực có một thứ đó rất ấm áp, hắn không có nghĩ nhiều, liền đem thứ này ôm ở trong lòng ngực.

Trăng tròn mọc lên ở hướng Đông lặn ở hướng Tây, sáng sớm sương mù phơ phất. Vào cuối mùa thu, không khí buổi sáng tràn ngập mùi ẩm ướt.

Mặc dù đêm qua hắn uống rượu rất nhiều, nhưng Chu Vượng Mộc ngày hôm sau tinh thần vẫn rất tốt, hắn sớm tỉnh lại, trong lòng ngực sờ một cái, nhìn thấy một bóng người đem hắn dọa một chút. Thừa dịp nắng sớm, hắn thấy được khuôn mặt của Mục Sở, lúc này đây mới ý thức lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn vội vàng buông ra Mục Sở Bạch, may mắn không có đánh thức y, bản thân ngồi ở mép giường liên tục thở dốc. Tuy nói chính mình quả thực rất nóng lòng cưới vợ, nhưng là…… Nhưng là còn không đến mức phải xuống tay đối Mục Sở Bạch đi? Hay là, hắn thật là có mệnh đoạn tụ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.