Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch, thần nghĩ thời điểm Mục Sở Bạch ở sơn trại, hắn một chút cũng không dám đi nhìn thẳng, đừng nói gì tỉ mỉ, nhìn kĩ vị tú tài công tử này. Hiện tại nhìn kĩ, mặc dù chung quanh tối đen như mực nhưng tạo ra cảm giác nhìn rất khác. Hắn phát giác lông mi Mục công tử thật sự rất dài, đôi mắt chớp chớp linh hoạt, khuôn mặt thanh tú của y lại rất gần với chính mình, khiến Chu Vượng Mộc nhìn có chút thất thần, lại đột nhiên có cảm giác tim đập thình thịch.
Loại cảm giác này hắn đã lâu chưa cảm nhận được, lần cuối cùng hắn cảm nhận được là khi hắn vừa đến Giang Thành. Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm đó ở Giang Thành hắn gặp được một tiểu cô nương, đương nhiên, lúc ấy hắn vẫn còn là một thiếu niên. Hình ảnh của tiểu cô nương kia chợt lóe lên trong đầu, Chu Vượng Mộc lắc lắc đầu, hắn rụt rụt lại, đầu đập vào đống chiếu rơm phía trên.
Mục Sở Bạch cúi đầu cười một cái, “Ngươi làm sao vậy?”
Chu Vượng Mộc vội vàng xua tay, “Không có gì, không có gì, ha ha.”
Chu Vượng Mộc gãi gãi tóc, hắn thận trọng quay đầu ra ngoài, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, tâm tình của hắn thế nhưng khó có thể bình tĩnh. Chính hắn cũng không rõ, tại sao lại có cảm giác này với Mục Sở Bạch? Hay là hắn thật sự…… Đoạn tụ?
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, hai người nghe xong thần kinh liền căng thẳng, không biết là ai tới. Mục Sở Bạch đem hai chân rụt vào, để cho đầu Chu Vượng Mộc dựa vào. Chu Vượng Mộc thật cẩn thận lui vào, tận lực không phát ra một chút thanh âm. Hai người bọn họ cơ hồ dán vào nhau, hơi thở cả hai gần như phả lên mặt đối phương. Hai người không hẹn mà cùng mà ngẩng đầu lên liếc nhìn nhau, Chu Vượng Mộc hơi hơi nghiêng đầu đi, tận lực không nhìn Mục Sở Bạch.
Mà bên ngoài nơi bọn họ ẩn thân, âm thanh nói chuyện của hai bộ khoái kia truyền tới không sót một nhịp.
“Sư huynh, không tìm được a.” Trong đó một bộ khoái nói.
Người kia dừng lại một chút, mới nói: “Xem ra là chạy trốn, trốn cũng thật nhanh.”
“Sư huynh a, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ a?” Bộ khoái này lại hỏi.
Từ khe hở trên thúng chiếu rơm nhìn ra, thấy một bộ khoái gãi tóc, đột nhiên phất phất tay, nói: “Quên đi, quên đi, tốt nhất là coi như là không có chuyện gì, chúng ta đuổi cũng không kịp thì nhanh chóng rời đi thôi.”
Bộ khoái bên này gật gật đầu, hai người sóng vai mà đi. Theo tiếng bước chân càng lúc càng xa, Chu Vượng Mộc cùng Mục Sở Bạch không hẹn mà cùng mà nhẹ nhàng thở ra, hai người bọn họ dựa vào nhau, chờ khi hai tên bộ khoái đi, cơ hồ đồng thời bật cười.
Người Mục Sở Bạch dựa vào trên người Chu Vượng Mộc, nhỏ giọng nở nụ cười, “Rốt cuộc đi rồi.”
Chu Vượng Mộc thả lỏng cơ thể, gật gật đầu, hắn quay đầu hỏi: “Tốt rồi, bọn họ đã rời đi…… Mục công tử, ngươi không sao chứ?” Hắn không dám nói những câu chật vật, bằng không Mục công tử lại cho rằng hắn là kẻ trói buộc.
Mục Sở Bạch lùi lại một chút, chóp mũi hai người đột nhiên đụng vào nhau, bọn họ nhìn lẫn nhau, nhất thời không ai nhúc nhích. Chu Vượng Mộc tức khắc ngừng bất động tại chỗ, đôi mắt đảo lên đảo xuống nhìn trên mặt Mục Sở Bạch, dường như mọi tứ xung quanh cũng ngừng lại ngay tại khoảnh khắc đó, chỉ còn bọn họ hai người.
Nhìn như vậy, tim Mục Sở Bạch tựa hồ ngừng đập trong vài giây, tại sao y đột nhiên có loại cảm giác này? Điều này thực kì lạ, Mục Sở Bạch trong lòng thoáng một đốn, y vội vàng dịch sang bên cạnh một chút, khô khan cười nói: “Chúng ta cũng đi thôi?”
Chu Vượng Mộc ngây ngốc mà gật đầu, “Ừm, được, chúng ta cần phải đi.”
Hai người bọn họ bò ra khỏi chồng thúng rơm, nhìn chung quanh lại chìm trong bóng tối. Vốn dĩ lúc bọn họ đi có thể dựa vào ánh nến của nhà người khác soi đường, nhưng bây giờ đã là đêm khuya, nhà nào cũng đều tắt đèn nghỉ ngơi nên đương nhiên không có ánh nến soi đường. Lúc trước quên lấy một ít gậy đánh lửa từ chỗ Ôn Lương, bởi nghĩ thầm chính mình cũng sẽ không đi tách hắn ra, tại sao lần này với lần trước đi lại không giống nhau?
Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch, thần nghĩ thời điểm Mục Sở Bạch ở sơn trại, hắn một chút cũng không dám đi nhìn thẳng, đừng nói gì tỉ mỉ, nhìn kĩ vị tú tài công tử này. Hiện tại nhìn kĩ, mặc dù chung quanh tối đen như mực nhưng tạo ra cảm giác nhìn rất khác. Hắn phát giác lông mi Mục công tử thật sự rất dài, đôi mắt chớp chớp linh hoạt, khuôn mặt thanh tú của y lại rất gần với chính mình, khiến Chu Vượng Mộc nhìn có chút thất thần, lại đột nhiên có cảm giác tim đập thình thịch.
Loại cảm giác này hắn đã lâu chưa cảm nhận được, lần cuối cùng hắn cảm nhận được là khi hắn vừa đến Giang Thành. Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm đó ở Giang Thành hắn gặp được một tiểu cô nương, đương nhiên, lúc ấy hắn vẫn còn là một thiếu niên. Hình ảnh của tiểu cô nương kia chợt lóe lên trong đầu, Chu Vượng Mộc lắc lắc đầu, hắn rụt rụt lại, đầu đập vào đống chiếu rơm phía trên.
Mục Sở Bạch cúi đầu cười một cái, “Ngươi làm sao vậy?”
Chu Vượng Mộc vội vàng xua tay, “Không có gì, không có gì, ha ha.”
Chu Vượng Mộc gãi gãi tóc, hắn thận trọng quay đầu ra ngoài, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, tâm tình của hắn thế nhưng khó có thể bình tĩnh. Chính hắn cũng không rõ, tại sao lại có cảm giác này với Mục Sở Bạch? Hay là hắn thật sự…… Đoạn tụ?
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, hai người nghe xong thần kinh liền căng thẳng, không biết là ai tới. Mục Sở Bạch đem hai chân rụt vào, để cho đầu Chu Vượng Mộc dựa vào. Chu Vượng Mộc thật cẩn thận lui vào, tận lực không phát ra một chút thanh âm. Hai người bọn họ cơ hồ dán vào nhau, hơi thở cả hai gần như phả lên mặt đối phương. Hai người không hẹn mà cùng mà ngẩng đầu lên liếc nhìn nhau, Chu Vượng Mộc hơi hơi nghiêng đầu đi, tận lực không nhìn Mục Sở Bạch.
Mà bên ngoài nơi bọn họ ẩn thân, âm thanh nói chuyện của hai bộ khoái kia truyền tới không sót một nhịp.
“Sư huynh, không tìm được a.” Trong đó một bộ khoái nói.
Người kia dừng lại một chút, mới nói: “Xem ra là chạy trốn, trốn cũng thật nhanh.”
“Sư huynh a, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ a?” Bộ khoái này lại hỏi.
Từ khe hở trên thúng chiếu rơm nhìn ra, thấy một bộ khoái gãi tóc, đột nhiên phất phất tay, nói: “Quên đi, quên đi, tốt nhất là coi như là không có chuyện gì, chúng ta đuổi cũng không kịp thì nhanh chóng rời đi thôi.”
Bộ khoái bên này gật gật đầu, hai người sóng vai mà đi. Theo tiếng bước chân càng lúc càng xa, Chu Vượng Mộc cùng Mục Sở Bạch không hẹn mà cùng mà nhẹ nhàng thở ra, hai người bọn họ dựa vào nhau, chờ khi hai tên bộ khoái đi, cơ hồ đồng thời bật cười.
Người Mục Sở Bạch dựa vào trên người Chu Vượng Mộc, nhỏ giọng nở nụ cười, “Rốt cuộc đi rồi.”
Chu Vượng Mộc thả lỏng cơ thể, gật gật đầu, hắn quay đầu hỏi: “Tốt rồi, bọn họ đã rời đi…… Mục công tử, ngươi không sao chứ?” Hắn không dám nói những câu chật vật, bằng không Mục công tử lại cho rằng hắn là kẻ trói buộc.
Mục Sở Bạch lùi lại một chút, chóp mũi hai người đột nhiên đụng vào nhau, bọn họ nhìn lẫn nhau, nhất thời không ai nhúc nhích. Chu Vượng Mộc tức khắc ngừng bất động tại chỗ, đôi mắt đảo lên đảo xuống nhìn trên mặt Mục Sở Bạch, dường như mọi tứ xung quanh cũng ngừng lại ngay tại khoảnh khắc đó, chỉ còn bọn họ hai người.
Nhìn như vậy, tim Mục Sở Bạch tựa hồ ngừng đập trong vài giây, tại sao y đột nhiên có loại cảm giác này? Điều này thực kì lạ, Mục Sở Bạch trong lòng thoáng một đốn, y vội vàng dịch sang bên cạnh một chút, khô khan cười nói: “Chúng ta cũng đi thôi?”
Chu Vượng Mộc ngây ngốc mà gật đầu, “Ừm, được, chúng ta cần phải đi.”
Hai người bọn họ bò ra khỏi chồng thúng rơm, nhìn chung quanh lại chìm trong bóng tối. Vốn dĩ lúc bọn họ đi có thể dựa vào ánh nến của nhà người khác soi đường, nhưng bây giờ đã là đêm khuya, nhà nào cũng đều tắt đèn nghỉ ngơi nên đương nhiên không có ánh nến soi đường. Lúc trước quên lấy một ít gậy đánh lửa từ chỗ Ôn Lương, bởi nghĩ thầm chính mình cũng sẽ không đi tách hắn ra, tại sao lần này với lần trước đi lại không giống nhau?