Ôn Lương sờ túi tiền lấy ra một khối bạc, ít nhất là mười lượng. Hắn cầm bạc, từ bên hông kéo ra một mảnh vải mà hắn đã sớm chuẩn bị, đem bạc bọc lên, giao vào tay cho Chu Vượng Mộc. Chu Vượng Mộc cầm ở trong tay cân nhắc xung quanh một chút, một tay trèo lên hàng rào, một tay ném bọc bạc vào sân của nhà nọ.
Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, bên trong truyền đến âm thanh hỗ loạn, có giọng nam nói: “Ai làm! Xem lão tử có làm thịt được ngươi không!” Có giọng nữ tới nói: “Ai u, cha nó à, mau đến xem a, bên trong bao chính là bạc.”
Mà ở bên ngoài nhà, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương một túm một kéo lôi Mục Sở Bạch ngồi xổm ở góc tường, Mục Sở Bạch sắc mặt tái nhợt nhìn bọn họ.
“Làm sao th——” Mục Sở Bạch một câu còn chưa hỏi xong. Chu Vượng Mộc dùng tay che miệng Mục Sở Bạch, Ôn Lương ngồi cạnh y thở dài một tiếng, làm y im lặng.
Mục Sở Bạch không biết bọn hắn có ý gì nhưng vẫn ngậm miệng. Y ngoan ngoãn mà ngồi xổm xuống, Chu Vượng Mộc thấy y như vậy lúc này mới dịch tay, tay che đầu Mục Sở Bạch, nhẹ nhàng mà nói: “Cúi đầu cúi đầu, đừng ngẩng đầu lên nhìn.”
Tay Chu Vượng Mộc vừa to vừa ấm áp vỗ ở trên đầu Mục Sở Bạch, làm Mục Sở Bạch lập tức bình tĩnh lai, cũng không có hoảng loạn như vừa rồi.
Bọn họ đợi trong chốc lát, chỉ nghe trong viện lại truyền đến tiếng nói chuyện: “Cha nó à, đừng đuổi theo nữa, đây chắc chắn là Thần Tài tới phát tiền cho chúng ta a!” Kết quả nam nhân kia lại nói: “Làm gì có chuyện tốt như vậy, sau này không biết có chuyện phiền toái tìm đến cửa hay không?” Nữ nhân kia liền nói: “Đồ ngốc này, trên tiền không có viết tên, ngươi sao biết nó là của ai? Người khác hỏi, ngươi đừng thừa nhận là được rồi.” Nam nhân chỉ có thể nói: “Là là là, vẫn là nương tử nghĩ thông suốt, cái kia…… Tối hôm qua chúng ta……”
Những lời tiếp theo biến thành câu chuyện nói trong tối, ba người bọn họ nghe lén hơi có chút không thích hợp. Khi Chu Vượng Mộc cùng Mục Sở Bạch ý thức được là họ đang nói cái gì, hai người đều mặt đỏ lên. Bọn họ thu hồi tầm mắt, hai người vừa lúc đối mặt nhau, Mục Sở Bạch nhìn Chu Vượng Mộc, Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch, không khí lập tức liền trở nên có chút vi diệu.
Ôn Lương giả bộ không khoẻ mà ở phía sau ho khan một tiếng, Chu Vượng Mộc thu hồi tầm mắt, hắn đứng dậy dẫn hai người bọn họ chạy nhanh đi, Mục Sở Bạch đỡ đầu tường đứng lên, trong lòng y vừa rồi nảy lên một cảm giác…… cảm giác này là gì?
Một lúc sau, bọn họ lại liên tục phát tiền cho mấy nhà nữa, tuy rằng mỗi người có phản ứng khác nhau nhưng khi nhìn thấy là tiền từ trên trời rơi xuống, mọi người cơ hồ tất cả đều thu vào trong túi. Bọn họ chỉ là đưa tiền rồi rời đi, đều không phải nói đùa, mà nhìn thấy bọn họ nhận đồ, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương cũng tỏ ra vui mừng, Mục Sở Bạch nhìn mà ham cũng muốn chính mình thử một lần.
Ôn Lương cẩn thận đưa cho Mục Sở Bạch một bao tiền, mang theo y đứng phía sau một căn nhà, chỉ về phía cửa sổ đang hé mở của căn nhà phía trước, nói: “Cứ ném giống như ném đá là được, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Mục Sở Bạch nhìn ngân lượng trong lòng bàn tay gật gật đầu, y theo hướng ngón tay Ôn Lương chỉ, ném nhẹ nhàng vật trong tay đi, số bạc vụn được bọc theo một đường cong hoàn mỹ bay qua cửa sổ vào trong phòng, đánh vỡ cửa sổ giấy, dường như truyền đến một tiếng “Ai u“.
Mục Sở Bạch nghe xong sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Không phải là ném trúng người đi?”
Hai người hai mắt nhìn nhau, quyết định ở tại chỗ nghe một chút.
Một giọng trẻ con vang ra từ trong phòng: “Gia gia, ông không sao chứ?”
Một giọng nói nghe có vẻ già nua vang lên: “Con mau đi nhìn xem là cái gì a, ai u cửa sổ giấy nhà ta……” Dứt lời, liên tiếp là một trận ho khan.
Đầu của đứa trẻ thò ra ngoài cửa sổ, nó nhìn quanh quanh một hồi rồi đem cửa sổ khép lại. Mục Sở Bạch thấy vậy trong lòng bỗng nhiên thắt lại, không tự chủ được mà đi qua, thậm chí y còn không nghe thấy Ôn Lương gọi mình. Y nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, vểnh tai lên thám thính động tĩnh bên trong. Chỉ nghe thấy bên trong giọng một già một trẻ truyền đến, Mục Sở Bạch hơi hơi cúi đầu.
Ôn Lương sờ túi tiền lấy ra một khối bạc, ít nhất là mười lượng. Hắn cầm bạc, từ bên hông kéo ra một mảnh vải mà hắn đã sớm chuẩn bị, đem bạc bọc lên, giao vào tay cho Chu Vượng Mộc. Chu Vượng Mộc cầm ở trong tay cân nhắc xung quanh một chút, một tay trèo lên hàng rào, một tay ném bọc bạc vào sân của nhà nọ.
Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, bên trong truyền đến âm thanh hỗ loạn, có giọng nam nói: “Ai làm! Xem lão tử có làm thịt được ngươi không!” Có giọng nữ tới nói: “Ai u, cha nó à, mau đến xem a, bên trong bao chính là bạc.”
Mà ở bên ngoài nhà, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương một túm một kéo lôi Mục Sở Bạch ngồi xổm ở góc tường, Mục Sở Bạch sắc mặt tái nhợt nhìn bọn họ.
“Làm sao th——” Mục Sở Bạch một câu còn chưa hỏi xong. Chu Vượng Mộc dùng tay che miệng Mục Sở Bạch, Ôn Lương ngồi cạnh y thở dài một tiếng, làm y im lặng.
Mục Sở Bạch không biết bọn hắn có ý gì nhưng vẫn ngậm miệng. Y ngoan ngoãn mà ngồi xổm xuống, Chu Vượng Mộc thấy y như vậy lúc này mới dịch tay, tay che đầu Mục Sở Bạch, nhẹ nhàng mà nói: “Cúi đầu cúi đầu, đừng ngẩng đầu lên nhìn.”
Tay Chu Vượng Mộc vừa to vừa ấm áp vỗ ở trên đầu Mục Sở Bạch, làm Mục Sở Bạch lập tức bình tĩnh lai, cũng không có hoảng loạn như vừa rồi.
Bọn họ đợi trong chốc lát, chỉ nghe trong viện lại truyền đến tiếng nói chuyện: “Cha nó à, đừng đuổi theo nữa, đây chắc chắn là Thần Tài tới phát tiền cho chúng ta a!” Kết quả nam nhân kia lại nói: “Làm gì có chuyện tốt như vậy, sau này không biết có chuyện phiền toái tìm đến cửa hay không?” Nữ nhân kia liền nói: “Đồ ngốc này, trên tiền không có viết tên, ngươi sao biết nó là của ai? Người khác hỏi, ngươi đừng thừa nhận là được rồi.” Nam nhân chỉ có thể nói: “Là là là, vẫn là nương tử nghĩ thông suốt, cái kia…… Tối hôm qua chúng ta……”
Những lời tiếp theo biến thành câu chuyện nói trong tối, ba người bọn họ nghe lén hơi có chút không thích hợp. Khi Chu Vượng Mộc cùng Mục Sở Bạch ý thức được là họ đang nói cái gì, hai người đều mặt đỏ lên. Bọn họ thu hồi tầm mắt, hai người vừa lúc đối mặt nhau, Mục Sở Bạch nhìn Chu Vượng Mộc, Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch, không khí lập tức liền trở nên có chút vi diệu.
Ôn Lương giả bộ không khoẻ mà ở phía sau ho khan một tiếng, Chu Vượng Mộc thu hồi tầm mắt, hắn đứng dậy dẫn hai người bọn họ chạy nhanh đi, Mục Sở Bạch đỡ đầu tường đứng lên, trong lòng y vừa rồi nảy lên một cảm giác…… cảm giác này là gì?
Một lúc sau, bọn họ lại liên tục phát tiền cho mấy nhà nữa, tuy rằng mỗi người có phản ứng khác nhau nhưng khi nhìn thấy là tiền từ trên trời rơi xuống, mọi người cơ hồ tất cả đều thu vào trong túi. Bọn họ chỉ là đưa tiền rồi rời đi, đều không phải nói đùa, mà nhìn thấy bọn họ nhận đồ, Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương cũng tỏ ra vui mừng, Mục Sở Bạch nhìn mà ham cũng muốn chính mình thử một lần.
Ôn Lương cẩn thận đưa cho Mục Sở Bạch một bao tiền, mang theo y đứng phía sau một căn nhà, chỉ về phía cửa sổ đang hé mở của căn nhà phía trước, nói: “Cứ ném giống như ném đá là được, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Mục Sở Bạch nhìn ngân lượng trong lòng bàn tay gật gật đầu, y theo hướng ngón tay Ôn Lương chỉ, ném nhẹ nhàng vật trong tay đi, số bạc vụn được bọc theo một đường cong hoàn mỹ bay qua cửa sổ vào trong phòng, đánh vỡ cửa sổ giấy, dường như truyền đến một tiếng “Ai u“.
Mục Sở Bạch nghe xong sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Không phải là ném trúng người đi?”
Hai người hai mắt nhìn nhau, quyết định ở tại chỗ nghe một chút.
Một giọng trẻ con vang ra từ trong phòng: “Gia gia, ông không sao chứ?”
Một giọng nói nghe có vẻ già nua vang lên: “Con mau đi nhìn xem là cái gì a, ai u cửa sổ giấy nhà ta……” Dứt lời, liên tiếp là một trận ho khan.
Đầu của đứa trẻ thò ra ngoài cửa sổ, nó nhìn quanh quanh một hồi rồi đem cửa sổ khép lại. Mục Sở Bạch thấy vậy trong lòng bỗng nhiên thắt lại, không tự chủ được mà đi qua, thậm chí y còn không nghe thấy Ôn Lương gọi mình. Y nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, vểnh tai lên thám thính động tĩnh bên trong. Chỉ nghe thấy bên trong giọng một già một trẻ truyền đến, Mục Sở Bạch hơi hơi cúi đầu.