Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 9



Hạ Mộ Hiên nói rồi cúi đầu, bắt đầu từ sau vành tai Tạ Ngọc nhu tình mật ý mà hôn xuống. Tạ Ngọc miễn cưỡng dựa vào trên xe ngựa, một đôi mắt quyến rũ sinh ra xuân ý nhè nhẹ, hắn im lặng mặc cho nam nhân thưởng thức thân thể của mình, không nói đồng ý nhưng cũng không thấy ra sức khước từ.

Môi lưỡi ấm trượt tới vai, Hạ Mộ Hiên chuyên chú in dấu hôn, liếm ướt rồi lại hơi dùng sức cắn xuống, Tạ Ngọc cảm nhận được một tia đau đớn, cảm thấy được nửa người đều bị Hạ Mộ Hiên vô liêm sỉ cắn đến tê dại, đau đớn, còn có chút ngứa, hắn rũ mi, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói:

– “Vương gia cố ý làm khó dễ thần, ân… Nói không chê thân thể ô uế này mà sao lại cắn đau như vậy, a không… A, Vương gia, là muốn che lại dấu vết trước đó sao?”

Hạ Mộ Hiên nhẹ vỗ về thân thể Tạ Ngọc, đầu lưỡi rời khỏi xương quai xanh của hắn, cười nói:

– “Thừa tướng coi thường bản vương rồi, bản vương chẳng qua là cảm thấy… Nơi thừa tướng bị dã nam nhân chà đạp quá đẹp, đẹp đến mức khiến bản vương nhịn không được…”

Tạ Ngọc tựa hồ bị chọc cười, ha ha mấy tiếng, sau đó liền quay đầu đi, không lên tiếng nữa. Tay nam nhân tìm được nơi tư mật, nắm côn th*t của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, đầu v* sưng tấy lần thứ hai rơi vào miệng nam nhân, vết thương bị cắn tối hôm qua còn chưa kịp khép lại, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng đột nhiên bị chạm vào vẫn thấy nhói. Hạ Mộ Hiên nghe thấy tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của Tạ Ngọc, biết hắn trong sảng khoái có chút đau, liền dùng đầu lưỡi êm ái đảo qua đầu v*, tỉ mỉ, tinh tế liếm láp vết thương.

Đau đớn nơi ngực chỉ còn là nóng nóng ngứa ngứa, đầu v* biến hóa rất nhanh, nam nhân lại ngậm hút, Tạ Ngọc cảm thấy đầu v* mình đều sắp bị hắn chơi hỏng, như bị hắn cắn. Mành xe ngựa chặn lại quang cảnh bên trong, không gian trong xe không tính là rộng rãi, mùi tanh tỏa khắp, không biết là mùi vị của hắn, hay là mùi vị tinh dịch bên trong cái mông, hay là của Hạ Mộ Hiên?

Hắn trốn trong không gian tối tăm, dường như đã không thuộc về thế giới bên ngoài, có thể cảm giác được duy nhất là nam nhân trên người này. đầu v* bên trái cuối cùng cũng được buông tha, nam nhân lại bắt đầu chà đạp cái bên phải, trên người cũng từng điểm một bị hắn thăm dò xâm chiếm.

Thân thể vô lực nhưng rất thoải mái, tình dục như thủy triều chậm rãi cuốn sạch lấy hắn, một tầng rồi một tầng, không hề dày đặc, nối liền cùng một chỗ lại không thể đỡ. Hạ Mộ Hiên đang dùng ôn nhu không cách nào chống cự dằn vặt hắn… Thân thể Tạ Ngọc không vừa lòng, nghĩ tới cái khác, nước mắt lập tức lăn xuống, giọng nói run rẩy khước từ:

– “Được rồi, Vương gia, ân… đầu v* thật khó chịu, ngài thả nó đi đi…”

Hạ Mộ Hiên nghe vậy cũng buông ra, bất quá lại tình dục mà nhìn hai vật nhỏ, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, trêu ghẹo nói:

– “Ta xem hai vật nhỏ này bị bản vương hầu hạ  quá mức thoải mái mà, nhìn một đứa đầy tinh thần đứng lên, màu sắc cũng là màu đỏ tươi, đây chính là màu sắc bị chơi quen mới có. Cho nên, thừa tướng, tao núm vú của ngươi  khó chịu, hay là rất sảng khoái?”

Tạ Ngọc khôi phục chút, cũng cười nói:

– “Vương gia không biết là ở trên giường nói khó chịu ý là sảng khoái đó sao.”

Hạ Mộ Hiên hô hấp nặng nề, hôn lên cái miệng nhỏ giỏi ăn nói kia, tay cũng tùy ý nhào nặn cái mông to màu mỡ. Chỉ hôn một cái, Tạ Ngọc liền cấp tốc nghiêng đầu tránh ra, nụ hôn rơi trên gò má ửng đỏ. Hạ Mộ Hiên bực mình, lại đè xuống tính khí, tiếp tục đùa giỡn:

– “Cái mông này của thừa tướng sao lại to như vậy, càng to sờ càng thích, bản vương chưa từng thấy cái mông to đầy đặn như này, có phải là quá lẳng lơ không, hả?”

Tạ Ngọc cay mũi, miễn cưỡng nói:

– “Không phải là lẳng lơ, chính là quá mắc cỡ… Ta nhớ, ân a, ngươi nhẹ chút… Vương gia, a… Không thích lớn, ngài thích thanh thuần.”

Hạ Mộ Hiên mạnh mẽ xoa một cái, trên mặt lộ ra ý cười tà tứ:

– “Ai nói, bản vương yêu thích mông lớn này hơn, dáng dấp quá lẳng lơ, nắm lấy mới mẹ nó sảng khoái. Ngươi ngày hôm nay thấy rồi đấy, yêu thích kiểu giả tinh khiết, giả thanh cao là hoàng huynh. Đáng tiếc, thừa tướng từ nhỏ đã là một khuôn mặt yêu mị, muốn tinh khiết cũng không được…”

Nói rồi, Hạ Mộ Hiên liền đem dương v*t để tại cửa động, muốn xông vào. Tạ Ngọc vẫn luôn mặc hắn yêu cầu lại đột nhiên ngồi dậy, cái mông rời xa hung khí của hắn. Tạ Ngọc trán mướt mồ hôi, sợi tóc mất trật tự, thực là một bộ dáng mỹ nhân kiều diễm bị chà đạp, lời nói ra lại làm người tức giận:

– “Vương gia, mặc dù Tạ Ngọc không cần gương mặt hồ mị, nhưng cũng là có điểm mấu chốt. Vương gia muốn chơi thân thể thần, thần không dám không nghe theo, có thể chỉ cầu Vương gia đừng thật đút vào, Tạ Ngọc đã đáp ứng với người khác, thân thể này bất đắc dĩ bị người xoa xoa bị người cưỡng hiếp cũng liền thôi, tao động này, chỉ có thể cho một mình hắn thao.”

Hạ Mộ Hiên tức giận đến nhe răng, lạnh lùng hỏi:

– “Nếu như bản vương nhất định phải cắm vào?”

Tạ Ngọc biểu tình bất biến vén rèm xe lên, quyết tuyệt nói:

– “Vậy thần chỉ có thể nhảy xuống từ trên xe ngựa.”

Hạ Mộ Hiên biết hắn chính là muốn dằn vặt mình, không cho hắn toại nguyện. Tạ Ngọc thật sự có ý tứ thủ thân như ngọc, vừa bắt đầu đã không cho hắn đụng. AIZZ, ai bảo hắn tự làm tự chịu, Hạ Mộ Hiên bất đắc dĩ, nhưng vẫn không nhịn được châm chọc:

– “Được đó, nếu ngươi làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, bản vương tác thành cho ngươi. Nhưng ngươi muốn dương v*t của bản vương cứ đứng thẳng mà tiến vào phủ của ngươi sao, Thừa tướng? Muốn cho người của toàn kinh thành đều biết chúng ta ở trong xe ngựa làm gì à?”

Tạ Ngọc lẳng lơ cười, vén quan bào lên, nhấc lên hai chân vừa dài vừa thẳng, nói:

– ” Vậy ủy khuất Vương gia dùng hai cái chân tao lãng này của thần, ngài nhẹ chút, đừng mài hỏng thần, bằng không, buổi tối thần không thể giao đãi tốt…”

Hạ Mộ Hiên hừ lạnh, không khách khí lật Tạ Ngọc qua, khép lại chân của hắn, vừa thô bạo mà đem bắp đùi làm mở, tùy ý làm nhục lãng thịt mềm mại trắng như tuyết, còn cố ý nhiều lần sát qua miệng huyệt. Tạ Ngọc bị làm đến lắc lư, cũng không ẩn nhẫn nữa, quyến rũ dâm gọi:

– “Ô, Vương gia dũng mãnh, thần, a… Thần thoải mái chết rồi. Nha a… Thịt heo bổng đụng tới tao huyệt, không, không muốn, a… Thật là thoải mái, Vương gia, lại mài mài tao hậu môn của thần, a thoải mái chết rồi, ân ha… Chớ vào, nha…”

Hạ Mộ Hiên không chỉ có phát rồ dùng chân Tạ Ngọc phát tiết, còn dùng tay đè tao huyệt, cười lạnh:

– “Thừa tướng, hậu môn thật không muốn sao, bản vương thấy nó chảy thật nhiều nước… Chân run thật là lợi hại, trong cái mông có ngứa không?”

Bên trong cái mông Tạ Ngọc quả thực ngứa đến xót ruột, hắn đây rốt cuộc là đang hành hạ người nào, tâm lý không ngừng kêu khổ, ngoài miệng lại không thừa nhận:

– “Ngứa, a… Chính là không thể làm, ân, thần có thể chịu, buổi tối sẽ có đại dương v*t, a… Buổi tối hậu huyệt sẽ có đại dương v*t, Vương gia dùng sức, a, thật mạnh, Vương gia làm hỏng thần…”

Hạ Mộ Hiên thích nhất là nhìn dâm thái của hắn, càng dùng sức thao lộng, cuối cùng đều bắn lên cái mông to của Tạ Ngọc.

Thân là huynh trưởng, Hạ Trọng Vân có vận may hơn nhiều, ai bảo hắn yêu không phải Tạ Ngọc – mỹ nhân khó chơi, tâm tư lại rắn rết, làm sao mà giống tiểu xuẩn manh Dung Vận được? Trên triều đình khi dễ Dung Vận một hồi, Hạ Trọng Vân thỏa mãn không thôi, nhìn trong mắt của tiểu nhân nhi hàm nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương, hắn lại nổi lên ác thú. Đặc biệt là  một đôi  vú lớn bị hắn tự tay vò làm, vắt bóp trước ngực, trắng trẻo non nớt dụ người muốn chết.

Hạ Trọng Vân mang người tới ngự hoa viên, lạnh lùng nói:

– “Dung Vận, vừa nãy ngươi dám dùng kiếm chỉ vào trẫm, còn luôn miệng nói muốn giết trẫm, quả thực là tội hành thích vua, nhân chứng vật chứng đủ cả, ngươi có nhận tội không?”

Dung Vận bị bắt nạt thê thảm, thấy nam nhân này vừa rồi còn đùa bỡn thân thể y, quay người liền lạnh mồm lạnh mặt tra hỏi. Đáng ghét! Ô ô, y phục trên người không phải là sa y của mình, mặc lên căn bản là không chịu được mà, nóng chết mất, tiểu dâm huyệt ẩm ướt vô cùng, Dung Vận phóng khoáng cởi y phục, trần truồng ngồi trong đình, ưỡn ngực, lớn mật nói:

– “Ta nhận tội đấy thì sao, chính là muốn giết ngươi đấy.”

Hạ Trọng Vân bị dáng dấp kia của y làm cho vừa tức giận vừa muốn cười, tiểu nhân nhi này sao lại thú vị như vậy. Hắn nghiêm mặt, nói:

– “Tội này phải tru di cửu tộc, xem ra trẫm phải hạ chỉ diệt Dâm Hồ tộc rồi.”

Dung Vận vậy mới biết mình vừa trả lời cái gì, còn nhớ được phải vội vàng xin tha:

– “Không muốn, ô ô, bệ hạ, đều là lỗi của ta. Ngài phạt một mình ta thôi, phạt thế nào cũng được, đừng diệt tộc, thật đáng sợ, ô ô…”

Hạ Trọng Vân thích nhất là bộ dáng Dung Vận khóc hề hề không biết phải làm sao, nhịn cười, nói:

– “Đây là ngươi nói đấy, để ta tha hồ phạt. Đến, quỳ trên băng đá đối diện.”

Dung Vận không dám phản kháng, ủy khuất đến quỳ trên băng đá nho nhỏ, cái mông to cao cao vểnh lên, cái vú vừa vặn mắc ở trên bàn, tuyệt đối là một màn làm người huyết mạch căng phồng. Hạ Trọng Vân nuốt một ngụm nước miếng, đi tới phía sau Dung Vận, bắt đầu “bốp bốp” đánh lên cái mông mập trắng như tuyết, âm thanh rất vang nhưng lực đạo không lớn, người hiểu rõ thì vừa nhìn là biết đang ve vãn chứ không phải nghiêm phạt.

Dung Vận ngay từ đầu đã bị đánh mông đến choáng váng, biết là nam nhân đang trừng phạt mình, không khỏi vô cùng oan ức. Nhưng mà, cái mông chỉ đau một chút, sau khi đánh mấy cái thì vừa nóng vừa nhột, hết sức thoải mái, trong hoa huy*t liền nổi lên cảm giác hư không quỷ dị, tiết ra lượng lớn tao thủy… Thịt huyệt của Dung Vận ngứa không chịu được, nam nhân còn đánh nữa, y chịu không nổi, khóc cầu:

– “Hu hu, không muốn… Ta sai rồi, đừng đánh, a… hoa huy*t ngứa chết rồi, không chịu nổi a… Ô, hoa hạch bị vân vê, thật thoải mái, a, còn muốn, đập nát cái mông dâm, bóp hỏng hoa hạch, Vận nhi muốn bị trừng phạt mỗi ngày…”

Hạ Trọng Vân hài lòng nhìn cái mông to bị mình đánh cho sưng tấy, thật giống đào mật, lại lớn hơn một vòng, đẹp muốn chết, chờ lát nữa trở lại một bên vò một bên làm, làm cho hai cánh mông to hướng mình loạn lắc, khẳng định là khoái chết.

Hạ Trọng Vân thu tay lại, cầm lấy cốc trà trên bàn, nói:

– “Vẫn chưa xong đâu, tao vú cũng phải bị trừng phạt.”

Trong mắt Dung Vận lộ rõ sự sợ hãi:

– “Vậy cũng phải đánh tao vú sao, không muốn, đau lắm!”

Hạ Trọng Vân cười:

– “Sao trẫm lỡ đối xử thô bạo với vú sữa xinh đẹp, yên tâm, chỉ bóp rồi nặn thôi, bóp đến khi nào chảy sữa mới ngừng.”

Đại thủ của Hạ Trọng Vân vòng từ phía sau lưng Dung Vận, đặt trên vú lớn của y vuốt ve tình sắc, nhắm ngay núm vú vào chén trà trên bàn, thỉnh thoảng dùng ngón tay móc gảy núm vú, cười xấu xa nói:

– “Tiểu tao hóa phải phun thật nhiều, dám phun ít thì cứ tiếp tục lần lượt mà phạt.”

Dung Vận đã bị bắt nạt đến khóc không thành tiếng, vừa thoải mái vừa khó chịu, tiểu lãng huyệt không chịu thua kém nước chảy thành sông, tao thủy chảy thành dòng, làm y ngứa đến khó chịu, rất muốn thịt heo bổng tới thao, nhưng mà mình còn đang chịu phạt, muốn phun sữa, ô ô…

Dung Vận ngoại trừ rên rỉ đã nói không ra lời, cả người đầy mồ hôi, tao thủy chảy không ngừng như đang thoát nước, vô cùng mềm nhũn bị Hạ Trọng Vân đỡ lấy, lúc lâu sau, rốt cục cũng phun ra sữa, mà hạ thân cũng theo đó mà thư sướng.

Hạ Trọng Vân tự tay đi mò hạ thể ướt dầm dề của Dung Vận, ngạc nhiên nói:

– “Thực sự là quá xấu hổ, chỉ vò cái vú thôi mà cũng có thể cao trào, trẫm phải dùng thịt heo bổng trị tiểu dâm huyệt này mới được.”

Nói xong, mặc kệ Dung Vận giãy giụa, lập tức thao vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.