Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 28: Đến chết vẫn giữ sỉ diện nam nhân



“Không thể nào.. anh Vãn?”

   Ôn Vãn đột nhiên bị nhắc tới, lông mày khẽ cau lại, ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của người đàn ông bên cạnh mình, “Tôi chỉ có thể nói, chiếc nhẫn này là của vợ tương lai của tôi!”

   Chu Dĩ Thâm cảm thấy Tư Cảnh Hạc đang ám chỉ Ôn Vãn, ngầm thể hiện tình yêu của anh với cô.

   Hắn vươn đầu ra, nhìn thấy trên lông mày Ôn Vãn có chút không vui, mạnh dạn hỏi: “Anh Vãn, anh cảm thấy chiếc nhẫn kim cương này có đẹp không?”

   Ôn Vãn khẽ liếc hắn một cái, ngữ khí lạnh lùng, “Cảm giác của tôi có quan trọng không? Cái này cũng không phải mua bằng tiền của tôi, chỉ cần Tư tiên sinh thích là được.”

   Chu Dĩ Thâm cảm thấy mình đang là tự làm tự chịu, nhất định đụng phải cái mũi tro, mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

  Tư Cảnh Hạc nghiến chặt quai hàm.

  Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Vãn, chắc anh cũng mường tượng ra con đường tình duyên của mình hẳn là gian nan và dài đằng đẵng..

  Thời gian trôi qua như nước chảy, ngay khi Ôn Vãn sắp mất kiên nhẫn, người bán đấu giá cuối cùng đã đưa ra bức tranh thủy mặc–

   “Quý ông quý bà, bức tranh thủy mặc được bày ra trước mặt quý vị là tác phẩm kinh điển của Bành Tuyết, một họa sĩ nổi tiếng ở thành phố này..”

  Sau khi người bán đấu giá giới thiệu chi tiết, anh ta báo giá, “Giá khởi điểm là 500.000!”

  Dứt lời, chẳng mấy chốc hết người này đến người khác giơ biển hiệu hét giá.

  Ôn Vãn quay đầu nhìn Chu Dĩ Thâm đang ngáp với đôi mắt trong veo, “Chu tiên sinh, tôi muốn bức tranh này.”

   Chu Dĩ Thâm thoáng lấy lại tinh thần, hướng Ôn Vãn ra hiệu OK, bắt đầu giơ tấm biển ra giá.

   Mặc dù có rất nhiều người trả giá bức tranh thủy mặc này, nhưng cuối cùng Chu Dĩ Thâm chỉ mua bức tranh thủy mặc này với giá hai triệu, đưa nó cho Ôn Vãn ngay tại chỗ.

   “Cảm ơn!” Ôn Vãn cẩn thận cất đi, đặt ở bên cạnh.

   “Chuyện nhỏ!”

   Chu Dĩ Thâm cười khúc khích, thì ra bức tranh này không đắt lắm, xem ra mình vẫn lời!

   Sau một tiếng, buổi đấu giá kết thúc.

   Khi ba người bước ra ngoài, mưa đã nhỏ dần, trời đã tối hẳn, thứ chào đón bọn họ là mùi mưa trộn lẫn với bùn đất.

   Sau khi lên xe, Chu Dĩ Thâm đề nghị: “Đói quá, chúng ta đi ăn trước đi!”

  Tư Cảnh Hạc quay đầu nhìn Ôn Vãn, “Em muốn ăn gì?”

   Ôn Vãn thản nhiên đáp hai chữ, “Tùy ý.”

  Tư Cảnh Hạc cau mày, Chu Dĩ Thâm bất đắc dĩ trợn mắt lên, “Tôi sợ nhất là hai chữ tùy ý của nữ nhân!”

   Phụ nữ nói tùy ý, nếu đàn ông thật tùy ý thì thật là xui xẻo!

   Ôn Vãn suy nghĩ một chút, hỏi: “Hay là.. đi ăn lẩu?”

  Hai mắt Chu Dĩ Thâm sáng rực lên, “Được được, tôi thích ăn lẩu nhất, trời mưa ăn lẩu quả là tuyệt phối!”

  Dừng lại, hắn rụt rè nhìn Tư Cảnh Hạc, “Nhưng.. tam ca anh được không?”

   Ôn Vãn cau mày, “Anh ấy thế nào?”

   Chu Dĩ Thâm thành thật trả lời: “Tam ca từ nhỏ không ăn được cay, mỗi lần anh em tôi đi ăn lẩu, anh ấy đều ăn mì gói ở nhà một mình.”

   Ôn Vãn hiểu ý gật đầu, quay đầu nhìn về phía nam nhân, nhàn nhạt nói: “Nếu anh không ăn được, vậy chúng ta ăn cái khác đi!”

  Tư Cảnh Hạc là đàn ông.

  Đặc biệt, anh là một người đàn ông đến chết vẫn phải giữ sỉ diện nam nhân.

  Anh tuyệt đối không cho phép mình trước mặt cô gái mình thích, thừa nhận anh có bất kỳ từ “không” nào!

   “Không cần thay đổi.”

  Tư Cảnh Hạc điềm nhiên như không có việc gì nhướng mắt, “Không phải chỉ là ăn cay thôi sao? Tôi có thể.”

   Chu Dĩ Thâm trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.

   Ôn Vãn gật đầu, “Cũng không phải không thể ăn, dù sao còn có lẩu uyên ương.”

   Lúc này, Tư Cảnh Hạc khẽ nói: “Anh nghe nói, lẩu uyên ương không có linh hồn. Anh muốn giống như các người, ăn cay!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.