Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 5



Chương 5. Dù đổi vai diễn thì tôi vẫn đè bẹp cô như cũ.

Nữ chính lại giở trò quỷ.

Cô ta không muốn quay bổ sung cho cảnh với nam chính bị NG rất nhiều lần hồi ban ngày, mà kéo đạo diễn qua một bên thầm thì nửa ngày, nói muốn diễn nhân vật của Tiểu Viên.

Vĩ Gia Bảo hơi khó xử, không khí tại hiện trường rơi vào giằng co. Bởi vì cảnh ban ngày vẫn chưa quay xong, mọi người cũng không thể nghỉ. Chuyên viên trang điểm, nhân viên ánh sáng, người phụ trách sinh hoạt, ai cũng đều phải có mặt ở hiện trường. Thảm nhất là người phụ trách, người cuối cùng kết thúc công việc ở hiện trường mỗi ngày toàn là anh ta, từ đó về xong còn phải tăng ca thêm, dựa vào trạng thái của diễn viên cùng tiến độ quay phim mà chuẩn bị thông báo cho ngày hôm sau, rồi phải đưa từng bản đến tận tay từng nhân viên tương ứng có liên quan ngay trong ngày.

Những người mệt nhất chính là nhân viên hậu trường.

Bọn họ vốn chỉ muốn tranh thủ quay cảnh hôm nay cho xong, không nghĩ đến cô nữ chính này lại không phối hợp, chắc cô ta tưởng mình là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của ‘Đồng Hoa’, nhất quyết đòi phải diễn cho bằng được nhân vật nữ phụ.

Lần đầu tiên Trần Vân Tú cau mày.

Trong kịch bản sơ thảo là một cặp song sinh, nữ chính một mình đóng hai vai khác nhau. Cô chị sau khi cấy ghép một quả thận cho cô em, vì gặp biến chứng rồi chết đi, cô em khúc sau cũng mắc chứng tâm thần phân liệt, cuối cùng nhảy lầu tự sát.

Bởi vì vấn đề thực lực của Trâu Nhất Nhụy mà kịch bản phải đổi thành hai chị em khác nhau, dù cho Hướng Tiểu Viên diễn nhân vật cô chị được tạm thêm vào cứu cảnh, thì kết cục cũng sẽ không thay đổi.

Trần Vân Tú nói: “Cô Trâu, chưa bàn đến hợp đồng, phần diễn của Tiểu Viên xét ra ít hơn rất nhiều, cô đã cân nhắc kĩ chưa?”

Trâu Nhất Nhụy nghẹn lại, cô ta không phải là không muốn đóng vai nữ chính, ai mà không muốn suất diễn của mình nhiều? Nhân vật nữ chính là người đáng thương nhưng lại khó làm người ta cảm thông. Cô em thân thể gầy yếu, nhưng từ nhỏ có tình thương của mẹ che chở, bị bệnh thì chị ruột hiến cho quả thận, chị ruột còn vì thế mà chết đi, cô em rất khó làm người xem đồng cảm với cô ấy. Đặc biệt ở nội dung khúc sau, cô em không chịu được lương tâm cắn rứt, tinh thần xuất hiện vấn đề, nghi bị linh hồn chị ruột nhập vào người, trở nên như điên như dại.

Nhân vật này rất mâu thuẫn. Ốm yếu, ích kỷ, hồn nhiên, lại có sự thiện lương chưa mất.

Khi biểu diễn yêu cầu trình tự lớp lang phong phú.

Cô ta vốn dĩ cho là không khó, đến khi trong quá trình diễn cùng Hướng Tiểu Viên, bị NG là cô ta, bị áp chế diễn xuất cũng là cô ta, thật là quá khiến người ta nghẹn khuất mà! Ngược lại nhân vật nữ phụ có thể tranh thủ được đủ sự đồng cảm của người xem. Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Viên diễn không chút tốn sức, cô ta lại ngứa ngáy trong lòng.

Hướng Tiểu Viên vừa tiến đến, mấy cặp mắt từ bên kia liền hướng vào cô ấy.

Cô đứng yên, cùng người nọ nhìn nhau, trên đường tới đây nhân viên công tác đã nói rõ nguyên do cho cô biết.

“Ê, cô có muốn đóng vai nữ chính không?” Trâu Nhất Nhụy cao giọng hỏi.

Hướng Tiểu Viên nhướng mày, đôi tay đan chéo khoanh trước ngực, “Tôi có tên có họ.”

Hai vị diễn viên nữ vừa gặp đã có ý tranh chấp gay gắt, Trâu Nhất Nhụy còn mặc trang phục diễn váy liền áo màu trắng, Hướng Tiểu Viên mặc áo T-shirt ngắn cùng short jean, nhìn khá tùy tiện.

Vẻ ngoài của hai người đều cực kì xuất sắc, lại mảnh khảnh, cao xấp xỉ nhau.

Nhân viên công tác nơi đây đều ngừng thở, Vĩ Gia Bảo gãi đầu, tổ trưởng tổ quay im lặng không lên tiếng mà chỉ quan sát, liếc mắt nhìn Trần Vân Tú một cái.

Thái Quyển hô hấp kiềm nén, giơ tay chỉnh mắt kính một chút, cũng nhìn về phía Trần Vân Tú. Người có thể giải quyết vấn đề ở hiện trường chắc là chỉ có ông ấy.

Đột nhiên bên tai nghe được một tiếng cười giòn giã, “Cô muốn vai diễn của tôi sao, được thôi, thế nhưng không thể chỉ nói ngoài miệng, phải thử một chút mới được.”

“Thử thì thử!” Lòng hiếu chiến của Trâu Nhất Nhụy bị kích thích khơi dậy.

Dân Bội ảnh như cô ta chẳng lẽ diễn không bằng dân Hoa hí như cô ấy?

Vĩ Gia Bảo chớp chớp mắt, liếc nhìn Trần Vân Tú một cái, Trần Vân Tú nâng mắt kính, trầm tư một lát, gật đầu: “Cũng được, hai người diễn thử một lần đi.”

Cảnh tượng vẫn y chang như cũ quay ở phòng ăn kia, Trâu Nhất Nhụy diễn cô chị, Hướng Tiểu Viên diễn cô em.

Hướng Tiểu Viên bỗng nhiên cười cười, đôi tay buông thõng, từng bước đi đến  phòng ăn bên kia.

Vốn dĩ cảnh quay ở phòng ăn đã hoàn thành, người phụ trách cũng đã tháo dỡ hết bối cảnh, nên hiện tại nơi đây rỗng tuếch. Máy quay phim cũng không mở, sự chú ý của nhân viên công tác ở đây đều đổ dồn vào.

Chỉ thấy sau khi Tiểu Viên ngồi xuống, biểu cảm trên mặt cô liền thu lại, ánh mắt lặng xuống, như một hồ nước chưa trải qua sóng to gió lớn, trong vắt không cặn. Hai cánh tay đan nhau trên mặt bàn, quét mắt qua, thân mình nghiêng tới trước, ánh mắt do dự ngập ngừng ẩn chứa tò mò, “Chị ơi, có món gì mà chị thích ăn không?”

Trâu Nhất Nhụy hô hấp ngừng một chốc, này là đã bắt đầu rồi à.

Cô ta ráng nhớ lại lời thoại, đúng rồi, chỗ này có thể im lặng không lên tiếng, ờ, là đang ăn gì đó, tuy đồ ăn đạo cụ dẹp xuống hết rồi, thế nhưng, biểu diễn không đạo cụ cũng là một bài học mà mỗi một sinh viên chuyên ngành diễn xuất nào cũng đều sẽ được học qua.

Cô ta hờ hững “nâng dao nĩa, cắt thịt bò”, í không đúng, lúc này là đang ăn souffle, Trâu Nhất Nhụy vội vàng thu dao lại, “cầm cái muỗng, múc một miếng” bỏ vào trong miệng, ra vẻ mắt điếc tai ngơ.

Hướng Tiểu Viên nhìn động tác tay của cô ta, lộ ra một chút tươi cười xấu hổ, nhanh chóng che dấu, cúi mặt, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút, “Nói ra thì em hiểu biết quá ít về chị……” Chỗ này cô dừng một chút, phảng phất như đang cảm khái.

Hai bên thái dương của Trâu Nhất Nhụy hơi toát mồ hôi, đối phương xử lí lời thoại chỗ này hoàn toàn không giống như cô ta, ngừng lại chỗ này làm cô ta rất muốn ngẩng đầu nhìn xem nét mặt của cô, chỉ là không được. Lúc này cô chị phải biểu lộ vẻ không thèm quan tâm, thế là cô ta chỉ có thể “ăn souffle” như cũ.

Thật đáng giận, Trâu Nhất Nhụy mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, không sao, không có việc gì, nửa khúc sau chính là sân nhà của nhân vật ‘cô chị’ này, đến lúc đó cô ta muốn nói lời thoại giống như Hướng Tiểu Viên đã từng vậy……

Ủa khoan? Thế này chẳng phải bắt chước theo cách diễn của đối phương sao? Không được, nhưng cô ta phải diễn thế nào đây?

Trâu Nhất Nhụy trong lòng sửng sốt, theo bản năng liền giương mắt nhìn cô. Không ngờ cái nhìn này giống như điểm trúng huyệt vậy, con ngươi trong đôi mắt đối phương phảng phất như được thắp sáng bởi cái nhìn này của cô ta, trong giọng nói dâng lên niềm hi vọng, “Chị ơi, chị nói với em một chút về chuyện trước đây của chị được không?”

Trâu Nhất Nhụy ngơ ngác nhìn cô, trong đầu lại lần nữa trống rỗng trắng bóc, động tác trong vô thức cũng ngừng lại.

Cô ta cả kinh, nháy mắt tỉnh hồn, tim đập bùm bùm, cái cảm giác bị áp chế quen thuộc kia đã trở lại rồi, không được, cô ta muốn phản kích!

Cô ta nháy mắt đã hoàn hồn lại, mở miệng nói: “Cô muốn biết cuộc sống trước kia của tôi sao?” Âm điệu có hơi cứng đờ, cô ta không tự chủ được mà nhớ lại Hướng Tiểu Viên lúc đó diễn như thế nào. Vừa lơ đãng, nhịp độ liền rối loạn, vội vã bổ sung một câu: “Vậy cô biết trước kia tôi ở chỗ nào không?”

“Ở nơi nào?” hai mắt Hướng Tiểu Viên hơi hơi mở to, niềm hi vọng trong mắt càng trở nên đậm nét, còn có một chút hiếu kì mù mờ, thoạt nhìn đúng là cô chủ lớn hoàn toàn không rành chuyện đời được bảo bọc mà lớn lên.

“Tôi từng ở qua mấy cái cô nhi viện,” Trâu Nhất Nhụy nảy sinh ra một chút tức giận trong lòng, gần như là cắn răng mà nói, “Tình cảnh chỗ đó có thể nói là hoàn toàn không giống với nơi này! Cô thật sự muốn biết sao?”

Giờ phút này, Hướng Tiểu Viên chống người tới trước, trong mắt lại thoáng dao động, tò mò hiếu kỳ kèm sự khẩn trương. Cô nhấp môi, khẽ gật đầu.

Trâu Nhất Nhụy căng não mà diễn tiếp, “Dạng con nít nào mới vào trong cô nhi viện đây, đa số là những đứa không khỏe mạnh, hội chứng bệnh down……” trong lòng cô ta thật bực bội, nhọc nhằn ráng nhớ lại lời thoại, càng không rảnh bận tâm biểu cảm trên mặt: “Còn, còn có,……”

“Còn có hội chứng bệnh down,” tiếp theo là cái gì? Cô ta nghĩ không ra!

Người bên ngoài xem đã rõ rành rành, Trâu Nhất Nhụy lực bất tòng tâm thấy rõ, hoàn toàn có thể không cần diễn tiếp, chỉ là ánh mắt chuyển qua phía Hướng Tiểu Viên, thật đáng kinh ngạc là cô còn chưa ngừng diễn.

Trông Hướng Tiểu Viên tựa như cũng không bị ảnh hưởng bởi người đối diện, đôi mắt mở to và có thần sắc, chuyên tâm mà nhìn chăm chú Trâu Nhất Nhụy, thân thể hơi hơi khuynh tới trước. Dần dần, trong mắt chậm rãi dâng tràn ánh nước, đôi vai hơi hơi run rẩy, mặt mày, khóe miệng, động tác cả tay lẫn chân, cùng theo ánh mắt truyền đạt lại nỗi kinh hoàng, sợ hãi, áy náy……

Môi cô khẽ hé, những ngón tay từ từ giơ lên che miệng, nước mắt rơi xuống, ánh mắt hóa thành đau lòng, mang tình cảm từng cái một mà biểu hiện ra tới. Về sau trong ánh mắt cô đọng thành sự phức tạp, là loại tình cảm phức tạp……

Không có lời thoại, chỉ là màn độc diễn mà vẫn biểu diễn nên một màn làm người ta đồng cảm.

Không có so sánh thì chẳng thấy đau thương mà.

Trâu Nhất Nhụy toàn thân run rẩy, trong lòng bị một loại sợ hãi sâu sắc chi phối bao trùm cả người. Cô ta rốt cuộc chịu không nổi, che mặt xấu hổ, đứng dậy liền chạy.

Trợ lý của cô ta sửng sốt một hồi, mới vội vội vàng vàng theo sau.

Vẻ mặt của quần chúng vây xem vô cùng xuất sắc.

Thái Quyển ráng hết sức nhịn cười, ôi chao, ai kêu cô cứ muốn kiếm chuyện với Tiểu Viên nhà chúng tôi hở, đáng lắm, ha ha.

Hướng Tiểu Viên đứng lên, đã thoát ra khỏi cảm xúc. Cô giương giọng hướng về phía Trần Vân Tú: “Đạo diễn Trần, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước, cơm nước tôi còn chưa ăn xong đâu.”

“À, vậy cô mau trở về đi thôi.” Trả lời cô ngược lại là Vĩ Gia Bảo.

Hướng Tiểu Viên thoáng nhìn hắn, gật đầu, xoay người: “Đi thôi Thái Quyển.”

Thái Quyển đuổi kịp cô trong ánh mắt chăm chú của những người chung quanh, nhỏ giọng nói: “Em cũng hãy lễ phép với đạo diễn Vĩ một chút mới đúng.”

“Ừ hử.”

“Ôi chao!” Thái Quyển khen cô, trong lòng thầm thắp nến vì Trâu Nhất Nhụy. Phải biết rằng, Tiểu Viên lấy được kịch bản mới có một tuần, cô đối với kịch bản yêu thích sẽ không ngừng nghiên cứu, không chỉ nhân vật của cô, mà tất cả nhân vật trong đó đều sẽ nhập vai diễn qua một lần. Có lẽ còn chưa đủ chuẩn xác, nhưng đối phó loại tài nghệ diễn xuất mèo ba chân quơ quào (có tiếng mà không có miếng) như Trâu Nhất Nhụy thì dư sức.

“Cô ả thật nhàm chán!” Hướng Tiểu Viên bĩu môi, căn bản khinh thường chẳng thèm đánh giá.

“Suỵt…… Coi chừng bị người ta nghe được!” Thái Quyển nhỏ giọng kề sát vào nói, trong mắt cũng tràn đầy ý cười: “Nhưng mà bé Viên làm tốt lắm! Ha ha. Thật hả giận!”

Hướng Tiểu Viên xì một tiếng cười khẽ, khuôn mặt trắng nõn thuần khiết nơi ngược sáng giống cánh hoa bách hợp nở rộ khoe sắc trong đêm tối. Khóe mắt liếc về phía anh ấy, ánh mắt cũng đong đầy ý cười, như ánh sáng trân châu rải tan vào cánh hoa.

“Em cũng cảm thấy như vậy.”

Hai người bọn họ đều chẳng có chút ý muốn quan tâm đến phản ứng ở hiện trường lúc này, khi nữ chính suy sụp bỏ chạy khỏi trường quay, Vĩ Gia Bảo chậm nửa nhịp mới đuổi theo, nhân viên công tác đợi Trần Vân Tú chỉ thị, cảnh diễn cũng quay không xong, đành sắp xếp dọn dẹp. Ánh sáng rực rỡ thắp sáng trong phim trường, tất cả mọi người đều kiệt sức, bóng người tới lui, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, mau chóng kết thúc công việc.

Trần Vân Tú ở góc tường xoa ấn lên thái dương, người quản lí sự vụ chân chính là người đau đầu nhất. Ông ấy đang trầm tư, thì phía sau truyền đến một tiếng cười, như tiếng nước chảy bình đạm róc rách vào trong tai.

Ông ấy vừa nghe được tiếng cười quen thuộc, trong lòng liền vui mừng ngoảnh đầu lại nhìn.

Tuổi tác Hà Thần Ảnh tầm ba mươi bảy, ba mươi tám, bề ngoài nhìn nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, vóc người cao gầy duyên dáng. Điểm đặc biệt nhất là đôi mắt cười Đan Phượng (*), nhẹ nhàng khẽ chớp, một chút ý cười như gió xuân bên hoa, tha thướt kiều diễm động lòng người.

(*)đôi mắt cười Đan Phượng:

Trần Vân Tú ngẩn ngơ, cười hỏi: “Tới đây hồi nào vậy?”

Hà Thần Ảnh cười nói: “Mới tới trong chốc lát, cái gì nên xem đều thấy được.”

“Chỉ một mình em thôi sao?” Trần Vân Tú nhìn quanh người cô ấy, “Trợ lý của em đâu?”

“Tiểu Hoàng đi gửi hành lý cho em rồi, em rảnh rỗi không có việc gì liền đi dạo lòng vòng,” Hà Thần Ảnh nói: “Hai cô gái vừa nãy là diễn vai con gái của em hết phải không?”

“Ừ đúng……” Trần Vân Tú thở ra một hơi, “Bắt đầu quay ba ngày nay rồi, trước mắt tình hình chính là như vậy……”

Kịch bản thì tốt, hai cô diễn viên á, một người không đủ tốt, một người thì tốt quá, nhưng mà đều là nhân vật không khiến người ta bớt lo được.

……

Hà Thần Ảnh nheo mắt, “Đừng lo lắng, nói cho cùng chúng ta đều làm việc ở “Đồng Hoa”, có thể bàn giao lại cho Vĩ Trang là được rồi.”

Trần Vân Tú nhìn cô ấy: “Nơi đó nhờ hết cả vào em đến trấn giữ cảnh quay rồi!”

Hà Thần Ảnh cười nhạt, có chút ý tứ sâu xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.