Chương 2. Diễn xuất không lời
Thái Quyển không dám lơ là, rời xa khỏi phim trường quá lâu. Anh ấy nói: “Em ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, anh trở về nhìn xem tình hình hiện tại thế nào. Nếu đến lượt diễn mà chúng ta lại không ở hiện trường thì không tốt.”
Hướng Tiểu Viên rũ tay xuống: “Em biết rồi.”
Thái Quyển không yên tâm, dặn dò: “Không cần đi quá xa, cũng đừng uống quá nhiều nước.” Nhà vệ sinh cách nơi này hơi xa, một lượt đi rồi về phải tốn không ít thời gian, e là sẽ lỡ mất cảnh diễn.
Hướng Tiểu Viên thở hắt ra một hơi, phất tay đuổi người: “Em biết rồi mà.”
Thái Quyển trở về phim trường. Anh ấy cẩn thận đi đến bên cạnh Trần Vân Tú, muốn hỏi một chút tình hình hiện tại. Vừa lúc Trần Vân Tú quay người nhìn đến, cũng nhận ra anh ấy: “Tiếp theo là cảnh diễn của Tiểu Viên và cô Trâu.”
Thái Quyển vui mừng: “Cảm ơn đạo diễn Trần, tôi sẽ chạy đi báo cho Tiểu Viên nhà chúng tôi liền.”
“Ừ. Không cần gấp gáp, cứ từ từ mà tới.” Đạo diễn Trần đưa mắt hướng về một phía ý muốn anh ấy nhìn xem, cũng chẳng cần nhiều lời.
Thái Quyển nhìn qua, thấy nữ chính Trâu Nhất Nhụy cùng đạo diễn đang đứng ở chỗ râm mát, đầu muốn dính sát vào nhau rồi. Anh ấy ngầm hiểu mà xoay người đi. Trâu Nhất Nhụy là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Điện Ảnh Đồng Hoa, lại là người yêu bé bỏng của Vĩ Gia Bảo. Thái Quyển đã lăn lộn ở giới giải trí quá nhiều năm, bản thân cũng có một hệ thống nguồn tìm hiểu tin tức. Nghe nói Vĩ Gia Bảo này là em trai của Vĩ Trang, cộng thêm quan hệ thân thích với tổng giám đốc, dù cho nữ chính này diễn kém cỡ nào cũng chả ảnh hưởng gì.
Mà ở trong túi của anh ấy đang có cuốn kịch bản, trên đó dày đặc nhiều màu sắc của bút dạ quang, đánh dấu những chỗ quan trọng. Có mấy chỗ còn ghi chép chi chit lít nhít làm dấu. Có mấy tờ được bấm lại bị Tiểu Viên lật đến nhăn nheo dúm dó.
Trong lòng anh ấy hơi chua chát.
Kỳ thực Tiểu Viên cũng khẩn trương, cô đã hơn một năm không có đóng phim.
Chờ khi đi đến bóng cây phía dưới cây đa, Thái Quyển đã ổn định lại tốt tâm tình.
Dưới bầu trời xanh trong trẻo, Hướng Tiểu Viên ngồi dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng như nước được tầng cành lá tươi tốt lọc qua, từng chùm sáng nhỏ dừng trên vạt chiếc váy đen.
Cô vừa thoáng động, tia sáng kia cũng nghịch ngợm từ hàng mi đang khép lại nhảy đến mũi của cô, chạy thẳng tắp dọc theo sống mũi thanh tú cao tinh xảo kia rồi dừng nơi chóp mũi. Thêm vào đó là đôi mắt tròn xoe với lông mi dày trời sinh, nhàn nhạt màu trà.
Thái Quyển cảm giác hơi kiêu ngạo, không phải anh ấy chém gió chứ giá trị nhan sắc của Tiểu Viên nhà bọn họ cao hơn nhiều so với quý cô Trâu kia.
“Bé Viên, vừa rồi đạo diễn Trần nói với anh, cảnh tiếp theo là tới cảnh diễn của em với nữ chính.”
Tiểu Viên mở to mắt, nghiêng mặt nhìn. Điểm sáng kia phất qua mặt, tựa như rơi vào đọng lại trong đôi mắt cô. Niềm vui mừng lan tỏa ra, như ánh mặt trời ban mai, khiến cảm xúc trong tim người khác run lên, Thái Quyển kìm lòng không được mà nói: “Thật sự thật sự! Không lừa em mà!”
Tiểu Viên đứng lên, tươi cười khiến chân mày như tung bay: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi!”
Thái Quyển cũng cười đi theo phía sau cô, trong một khoảnh khắc, trong lòng hơi dậy sóng cuộn trào.
Đúng vậy! Tiểu Viên, hãy để những người đó nhìn cho rõ kỹ thuật diễn của em!
Cảnh quay này là ở trong nhà, phim trường chuyển qua bên trong biệt thự, Trâu Nhất Nhụy đã điều chỉnh tốt trạng thái. Ánh sáng, máy quay cũng đã vào vị trí.
Vĩ Gia Bảo lúc trước khi bắt đầu nói với Trần Vân Tú: “Vừa rồi mới trao đổi với Nhụy Nhụy, cảnh này ông giám sát trước ống kính. Có thể do tôi đứng ở sau màn hình theo dõi nên áp lực của em ấy hơi lớn, ảnh hưởng đến phát huy của em ấy.”
Trần Vân Tú mặt không đổi sắc, gật đầu đáp ứng.
Ông ấy quay đầu, nhìn về hướng chuyên viên trang điểm đang chỉnh lớp trang điểm lại cho Hướng Tiểu Viên, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.
Cảnh diễn lần này là ở nhà ăn.
Tính cách hai chị em một trời một vực. Cô em từ nhỏ thân thể yếu ớt bị người mẹ bảo bọc rất kỹ, tính cách có hơi ngây thơ và bánh bèo. Đối với người chị mới nhận về, tâm tình cô em cảm thấy phức tạp. Đặc biệt người mẹ còn lén nói qua, khả năng tương thích của chị gái thích hợp với của cổ. Tiếp theo đây, hai người phải tìm cơ hội thuyết phục cô chị cắt một quả thận cho cô em.
Trong lòng cô em áy náy, hai mẹ con cũng có ý kéo gần khoảng cách với cô chị. Trong ăn, mặc, ở, đi lại, vân vân… tất cả nhu cầu phương diện vật chất đều chủ động thỏa mãn cô chị.
Hôm nay, hai người đều ăn cơm trong phòng ăn.
Người bị bệnh thận ăn uống có yêu cầu nghiêm khắc. Vừa phải đảm bảo đủ lượng protein, vừa phải khống chế nghiêm ngặt lượng nước và muối mà cơ thể hấp thu. Bên này thực đơn của cô em là nửa chén cơm, một ít rau xanh, một chút trứng gà, một ly sữa bò, một chút xíu thịt cá băm vụn, khẩu vị cực kỳ thanh đạm.
Mà cô chị đối diện lại ăn bò bít-tết do đầu bếp đặc biệt chế biến, còn có tráng miệng ngọt sau bữa ăn.
Hai vị diễn viên nữ mặt đối mặt liền ngồi xuống, hai chiếc váy một trắng một đen, còn có thức ăn trước mặt, tương phản rõ rệt.
“Cảnh thứ hai, khung hình một, lần quay một!”
“Action!” Thư ký trường quay chập bảng, “Bang” một tiếng mang theo cả âm vọng của chờ mong.
Vừa bắt đầu đã có một đoạn diễn xuất không lời.
Hai người này đều đang lặng lẽ dùng bữa, cô em vừa ăn vừa âm thầm quan sát cô chị, cố hết sức suy nghĩ tìm đề tài.
Mà cô chị thì ăn uống với vẻ lạnh nhạt. Đối với em gái này cô không có cảm tình gì, chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống. Không chỉ xa lạ mà còn ẩn chứa ghen ghét, cảm giác oán hận. Điều này càng thể hiện rõ ở cốt truyện phía sau. Ở đây đòi hỏi rất nhiều, phải biểu đạt một cảm giác thờ ơ cùng lạc lõng xa cách.
Trong kịch bản vốn chỉ có một câu: ‘Trong phòng ăn, hai chị em yên lặng mà ăn, trong một lúc bầu không khí có chút kỳ dị không nói nên lời.’
Đây là đoạn cốt truyện mà đạo diễn cùng phó đạo diễn, các diễn viên ở đây đều biết rõ.
Mà tâm lý nhân vật trong kịch bản muốn thể hiện ra như thế nào đều thông qua động tác, nét mặt của diễn viên. Cho nên đối với thực hiện cảnh diễn không lời, để người xem tin tưởng đồng cảm và hiểu rõ nhân vật. Điều này vô cùng thử thách sức tưởng tượng cùng độ nhạy bén trong diễn xuất của diễn viên, còn có sự nắm bắt nhịp độ.
Trâu Nhất Nhụy cũng coi như là tốt nghiệp biểu diễn chuyên nghiệp. Cô ta kỳ thật cũng không nghiệp dư. Cảnh trước diễn cùng nam chính quả thật là cô ta không chuyên tâm, còn có một sự tính toán cá nhân.
Đội ngũ thành viên chủ chốt của đoàn phim 《Chị em》 đều là nhân vật được công nhận là siêu cấp trong nghề. Khi cô ta vào đoàn, ngay lập tức ít nhiều gì cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của phó đạo diễn, người quay phim, vân vân,…mấy người đảm đương chức vị khác. Giống như cô ta là cái loại người mới dựa vào ô dù không có thực lực vậy. Cô ta lúc bắt đầu liền thuận theo ý nghĩ của bọn họ mà làm, cố ý diễn thật kém, làm hao tổn tâm trí của họ. Dù sao Vĩ Gia Bảo là bạn trai cô ta, cô ta diễn nát cỡ nào cũng sẽ không bị thay thế.
Cảnh này cô ta quyết định diễn cho tốt, nghĩ đến cảnh tượng “lật kèo” khiến mọi người lau mắt mà nhìn.
Chỉ là lúc Hướng Tiểu Viên ngồi vào đối diện cô ta, không biết như thế nào mà có một chút cảm giác áp bách không thể giải thích được.
Bàn về thực lực, mọi người đều là xuất thân chính quy. Bội ảnh cùng Hoa hí, mỗi bên mỗi vẻ, danh tiếng không phân được cao thấp. Hướng Tiểu Viên tốt nghiệp sớm hơn hai năm so với cô ta, nhưng so ra thì cô ta nổi tiếng hơn nhiều. Còn về bề ngoài, cô ta sẽ không thừa nhận ngoại hình không bằng người ta.
Còn thực lực……
Tầm mắt Trâu Nhất Nhụy dừng lại ở khay mâm vài giây, ánh mắt lấp lóe, nâng mi ngắm nghía phía đối diện.
Hướng Tiểu Viên hơi hơi rũ mắt, đôi tay buông thõng xuống bên người, vẻ mặt thật nhạt nhẽo, ánh mắt cũng dừng ở khay mâm trước mặt.
Ý gì đây? Không lời thoại cũng không cần tỏ vẻ chẳng có phản ứng nha?
Trâu Nhất Nhụy trong lòng bồn chồn, theo bản năng liền muốn làm chút động tác. Cô ta cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng thịt gà, lại lướt mắt nhìn lần nữa. Vẫn là không chút phản ứng, cô ta bèn đem thịt gà đưa tới miệng cắn một chút.
Tôi đã ăn thì dù sao cô cũng ăn đi chứ?
Cô ta nhai thật kỹ với góc nhai nhỏ. Theo kịch bản cô em vì thân thể không tốt, dù sống trong hoàn cảnh gia đình sung túc, từ nhỏ sống trong nhung lụa, cho nên cô ta ăn cái gì cũng tuyệt đối sẽ không há miệng to. Với lại lúc này bệnh tình dần nặng, cô ta ăn uống cũng không được tốt, cho nên cũng không thể thưởng thức được đồ ăn.
Trâu Nhất Nhụy cảm thấy bản thân phân tích nhân vật vô cùng đúng chỗ. Chỉ là mỗi lần ăn một miếng, thời gian đã bị kéo quá dài. Chỉ ăn thôi, lại không thể nói lời thoại, sẽ hay không có hơi đơn điệu? Nhưng phải diễn thế nào đây?
Trong lòng cô ta sốt ruột, lại nhìn đối diện. Hướng Tiểu Viên vẫn như cũ không nhìn cô ta, chỉ là tiếp theo đó làm một động tác, nâng đôi tay lên, đặt ở hai bên khay mâm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Động tác này ống kính máy quay hẳn là có thể bắt kịp, nhưng chính cô ta cũng sẽ không nhìn thấy. Nếu có thể nhìn thấy, vậy chứng minh thời gian cô ta đã nhìn chằm chằm người đối diện quá dài……
“Dừng!” Lúc này Trần Vân Tú lên tiếng.
Trâu Nhất Nhụy thở phào, đôi vai bất chợt buông lỏng.
“Cô Trâu, cô đang len lén quan sát cô ấy, cho nên thời gian nhìn chăm chú không thể quá dài. Động tác ăn này rất tốt, chỉ là cô không thể cứ ăn rồi nhìn Tiểu Viên. Còn có, nét mặt không cần cảnh giác cùng cẩn thận như vậy, thế này giống như cô ăn cái gì còn phải đợi cô ấy đồng ý hoặc là sợ cô ấy không đồng ý vậy……”
Trần Vân Tú giọng ôn hòa: “Cô mới là chủ nhân sống ở ngôi nhà này nhiều năm. Đối diện tuy rằng là chị của cô, nhưng tận sâu trong lòng cô ít nhiều gì cũng có chút cao ngạo, cùng với một loại mâu thuẫn dành cho người xa lạ bước vào vòng quan hệ thân thuộc của cô, đây là bản năng…… Cô có hiểu không?”
“Được, tôi đã rõ, đạo diễn Trần”. Trâu Nhất Nhụy mới vừa mở miệng, trong miệng còn thịt gà chưa nuốt xuống. Mặt cô ta hơi xấu hổ, vội nhai nuốt xuống, lập tức ngốn sạch.
Trần Vân Tú khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Lần quay tiếp theo cô không cần ăn nữa. Cô cắt một miếng, giơ lên bên miệng, ngừng khoảng thời gian nửa giây”. Ông ấy làm động tác, vẻ mặt cũng nổi lên, tốc độ nói từ tốn: “Vẻ mặt có hơi chán ghét, thậm chí có thể mang theo chút buồn nôn. Loại đồ ăn kèm theo này dường như mỗi ngày cô đều phải ăn, na ná như nhau, chán ngấy từ lâu, nhưng lại không thể không ăn. Lúc cô giơ lên bên miệng thì đôi mắt kìm không được mà nhìn đến khay mâm của Tiểu Viên, lộ ra một chút xíu vẻ mặt hâm mộ. Rồi ngó rau xanh trước mặt, thở dài, lại nhìn Tiểu Viên……”
Không hổ là đạo diễn trứ danh, một khi mở miệng liền biết có khả năng hay không.
Mấy nhân viên công tác vây xem gật đầu, thấp giọng bàn tán: “Đạo diễn Trần giảng giải thật sự tỉ mỉ, tôi vừa nghe đã hiểu.”
“Ừ ừ, rất rõ ràng. Nghe nói ông ấy thật sự am hiểu giảng giải cách diễn cho diễn viên, quả nhiên là vậy……”
“Tiểu Viên, chú ý phối hợp, chúng ta tiếp lại lần nữa.” Trần Vân Tú chỉ nói Tiểu Viên một câu, ngồi xuống tiếp tục nhìn màn hình theo dõi.
Cách đó không xa Thái Quyển âm thầm cười. Đạo diễn Trần thật sự rất yên tâm với Tiểu Viên!
“Cảnh thứ hai, khung hình một, lần quay hai!”
Trong lòng Trâu Nhất Nhụy đã phục Trần Vân Tú. Cô ta nhìn đối diện một chút, Hướng Tiểu Viên lại lần nữa để tay rũ xuống bên người, giống y chang lần trước. Vừa rồi cô ta nghe kỹ càng đạo diễn Trần giảng diễn, không chú ý cô gái này, hiện tại xem ra hình như ngay khi bắt đầu quay liền tiến vào trạng thái rồi?
Lòng háo thắng của Trâu Nhất Nhụy nổi lên. Cô ta dựa theo lời của đạo diễn Trần nói với cô ta mà diễn một lần. Lúc cô ta nhìn về phía đối diện, Hướng Tiểu Viên đặt tay ở hai bên khay mâm, đầu hơi cúi thấp, môi khẽ mím.
Trâu Nhất Nhụy nhìn cô, đang chần chừ có phải kết thúc một đoạn biểu diễn không lời này hay chưa. Lúc nói câu thoại kế tiếp, Hướng Tiểu Viên nắm chặt bàn tay vốn đang thả lỏng, hơi hơi nâng lên, lông mày nhăn lại, dừng một chút, ánh mắt chuyển từ bên trái qua bên phải, lại từ phải quét qua trái, tựa như đang suy tư.
Trâu Nhất Nhụy đột nhiên ‘đầu óc may mà nhạy bén’, đầu hướng lên trước một chút, nét mặt nghi hoặc, lên tiếng: “Hửm?”
Vẻ mặt Hướng Tiểu Viên ngừng một chút, lúc này cô rốt cuộc cũng từ từ ngước mắt lên, nhìn Trâu Nhất Nhụy một cái, hai bàn tay hơi nắm chặt, đôi mắt nhanh chóng nhìn về hướng khay mâm, nói chính xác hơn là tay thật nhanh và ngắn ngủi. Cùng lúc đó có một tí hoảng loạn lướt qua trong ánh mắt của cô. Trong nháy mắt, sự hoảng loạn này của cô liền biến mất, lạnh nhạt trở lại. Sau đó cô thay đổi vị trí dao nĩa ở hai bên khay mâm, nĩa bên trái dao bên phải, giữ bò bít tết cắt ra.
“Cut, tốt lắm!” Trần Vân Tú hài lòng gật đầu.
Rốt cuộc lúc này Trâu Nhất Nhụy bỗng chốc vỡ lẽ, hóa ra vừa rồi cô đang học trộm cách dùng dao nĩa của mình.
Thật vậy, trong kịch bản cô chị trước đây bị lừa bán, đi theo gia đình bọn buôn người lang thang đây đó, sống lay lắt ở nhiều thành phố khác nhau. Về sau lại còn sống ở viện mồ côi một khoảng thời gian, cô vốn dĩ không rõ cách dùng dao nĩa như thế nào, lại không muốn yếu thế trước em gái, cho nên mới có phần diễn suy luận như thế này. Nhân vật hoàn toàn bộc lộ tính cách, cũng thể hiện ra tới bầu không khí.
Trong lòng Trâu Nhất Nhụy tức khắc có hơi không tiếp thu được.
Sự đối lập khá rõ ràng.
Lần quay này nhịp độ hoàn toàn bị Hướng Tiểu Viên khống chế, mà diễn xuất của chính mình lại bị cô dẫn dắt……
“Giữ nguyên cảm xúc như vậy, chúng ta giữ nguyên một lần! Lại một lần nữa!”
‘Giữ nguyên một lần’ có nghĩa là đạo diễn cảm thấy đã ok với khung hình này rồi, để đảm bảo hơn, đổi vị trí quay một lần nữa chỉ là để tiện hậu kỳ sản xuất hoặc cắt nối biên tập.
Trần Vân Tú quay đầu nói với Vĩ Gia Bảo: “Đạo diễn Vĩ, cậu xem lần này…… như vậy tốt rồi chứ?”
“Ừ…… Khá tốt.” Vĩ Gia Bảo sờ sờ mũi, đôi mắt đầy hứng thú nhìn Hướng Tiểu Viên, “Cảnh kế để tôi quay.”