~~Ở Anh Quốc lúc 9 giờ~~~
_Mau sắp xếp cho tôi chuyến bay từ đây thẳng đến Clow gì đó ở Ý mau lên, nhanh nhất có thể – Mẹ nó lo lắng nói
_Vâng thưa nữ hoàng – Người thư kí của mẹ nó cũng căng thẳng theo rồi nhanh chóng đi chuẩn bị
_Đi, nhanh lên – Ba hắn thúc giục nhanh chóng kéo mẹ nó cùng ra xe tăng tốc đến sân bay tư nhân của Hoàng Gia Anh
~~~Tại nơi nó lúc 11 giò~~~ (do giờ ở anh và Ý chênh lệch nên thế nhé, mọi người ráng tự xem giúp mình, mình sẽ cố nói rõ hơn)
_Là…ở đây? – Hắn bước xuống máy bay, nhìn một lần xung quanh như không thể tin, ở đây, làm gì có ngôi nhà nào?
_Đúng chính xác là thế ạ – Tên Vĩnh giọng chắc nịch nói
_Tại sao ở đây không thấy gì cả? – Hoàng Quân nhìn xung quanh nói, cũng ôm chặt Băng Nghi hơn
_Không nhớ sao? Đã nói khi nhật thực thì mới xảy ra – Thiên Kim nhìn quanh nói
_Còn mấy tiếng nữa? – Hắn nhìn Nam hỏi
_Có lẽ là 7 hay 8 tiếng lận – Nam nhìn đồng hồ nói
_Ruby Green..Light? – Hồng Anh hoảng hốt nói
_Có gì? – Cả bọn bất ngờ quay lại thì vừa lưc thấy viên Ruby sáng lấp lánh, cứ như một nguồn ánh sáng có thể làm sáng cả một khoảng không gian nhưng bằng chính cái màu xanh lá cây xanh xanh đó, dần dần nó lại càng sáng hơn, nhưng cũng từ từ giảm xuống và duy trì độ sáng thích hợp đủ để có thể thấy đường tất cả và cũng đủ để mắt có thể nhìn thấy được ánh sáng huyền ảo này
_Mọi người, những căn nhà… – Hồng Anh hoảng sợ chân đứng không vững mà sụp hẳn xuống đất làm cả Phong cũng đỡ không kịp
_Cái viên Ruby này… – Hắn bất ngờ không kém, cứ nhìn quanh rồi lại nhìn dọc, ở đây tính đi tính lại có thể là có hơn cả chục căn biệt thự trong đây
_Đi tìm xem Nhi ở đâu thôi – Hoàng Quân nắm chặt tay Băng Nghi nói, anh biết, Băng Nghi đang rát..rất sợ
_Chị HAI – Băng Nghi đột nhiên giựt tay khỏi Hoàng Quân mà chạy đi, nước mắt cứ thế vỡ oà
_BĂNG NGHI – Cả bọn bất ngờ đuổi theo Băng Nghi
_Chết tiệt – Hoàng Quân quỵ xuống tức giận đập mạnh nắm đấm xuống đất, Hoàng Quân sợ hãi không thôi, nơi này..chuyện đó…cái chuyện cô gái biến mất…anh sợ…rất sợ…thật ra cái con người đó đang làm gì chứ? Tại sao lại buông tay anh mà chạy? Tại sao cứ chạy như thế mà không quay đầu lại xem anh lo lắng thế nào? Băng Nghi rất biết suy nghĩ, đang ở cùng một nhóm, cô chắc chắn sẽ không chạy đi lung tung cho dù có sợ hãi hay lo lắng thế nào, vì chắc chắn cô biết nếu cô làm thế mọi người sẽ lo lắng mà không thể tập trung tìm Tuyết Nhi, cô rất quan tâm chị mình, chắc chắn không muốn vì mình mà làm bỏ mất hy vọng nào tìm kiếp chị
_Băng Nghi, Băng Nghi,… – Cả bọn trừ hắn hơi lo lắng thì tất cả đều lo lắng, cứ thế mà kêu tên Băng Nghi, khi Băng Nghi chạy đi thì đã đuổi theo, nhưng tự nhiên đang trên cùng một đoạn thẳng, nhưng Băng Nghi lại biến mất trong phút chốc
_Mọi người cẩn thận, chuyện này, chắc chắn có vấn đề – Hắn nhìn quanh rồi đỡ Quân đứng dậy nói
_Đúng thế, Băng Nghi sẽ không vì bản thân mà làm mọi người lo lắng và phân tâm chuyện tìm Tuyết Nhi – Nam suy nghĩ rồi nói
_Đừng ai tách nhóm, mọi người nắm tay nhau đi, dù có thấy gì hay chăng nữa cũng không được chạy – Hắn cũng đã đang rất lo sợ, tim đã đập rất mạnh, tin chắc là nơi này có Tuyết Nhi, nhưng trên khu vực rộng lớn này, Tuyết Nhi đang ở đâu?
_Rồi chứ? – Thiên Kim cung. đang rất run, nắm tay Nam rất chặt, Nam khẽ nhìn cô, đây là lần đầu anh thấy cô thế này, nên anh sẽ cứng cáp hơn, vì giờ phút này, chính là cô cần anh
_Rồi – Mọi người hô lớn
_Những người đi sau nhớ nhìn về phía mình xem có gì khác thường không, nhất định phải báo trước, mỗi người canh một phía, chỉ cần nghe tiếng đếm và bước về phía trước, đã rõ chưa? – Hắn khẽ cau mày lại nói
_Được – Mọi người cùng đồng thanh nói
_Một…Hai…Ba…Mười bốn…Mười chín.. – Hắn vừa đọc đến mười chín đột nhiên Hồng Anh la lên
_TUYẾT NHIII – Hồng Anh mừng rỡ chạy đi…và sau đó…cũng biến mất
_Anh… – Phong đờ đẫn đứng không vững..
_Hồng Anh…. – Thiên Kim cũng quỵ xuống
_Thiên Kim – Nam nhanh chóng đỡ Thiên Kim dậy
_Vũ…Em nhìn lầm đúng không…? – Xuân Như ngã nhào vào lòng Vũ, nước mắt cũng tràn khoé mi
_Như à.. – Vũ lo lắng đỡ Xuân Như, Đã hai người, anh lại càng không thể để Xuân Như như thế được, lại càng phải phòng bị nhiều hơn
_Tại sao Hồng Anh và Băng Nghi đều đồng loạt gọi Nhi, cứ như nhìn thấy Tuyết Nhi? – Phong che miệng lo lắng nói
_Vậy trong tụi bây, có ai nhìn thấy Nhi không? – Hắn lo lắng hỏi
_Không… – Cả bọn cùng một lượt nói
_Tôi…có – Xuân Như sợ hãi thều thào nói, cô..đang sợ xanh mặt, nãy vẫn chưa định hình được câu hỏi của Hắn nên Xuân Như đã không trả lời
_Em… – Vũ ngạc nhiên
_Sao? – Cả đám cùng ngạc nhiên quay lại hỏi
_Khi nãy… – Xuân Như chưa kịp nói xong thì chớp mắt một cái…cả bóng người cũng chẳng còn
_XUÂN NHƯ – Vũ đau đớn gọi lớn tên Như nói
_Không thể nào…Không.. – Thiên Kim bây giờ chính là đã hoảng loạn
_Thiên Kim, đừng hoảng – Hắn giờ hơi thở cũng đã chẳng đều được nữa
_Nhưng..nhưng.. – Thiên Kim đã khóc, giờ cô thật đang rất hoảng, đã..ba người rồi..
_Những người nhìn thấy Tuyết Nhi đều lần lượt biến mất… – Vũ như người vô hồn nói
_Đi tiếp – Hắn mệt mỏi đứng dậy nói
_Được – Nam nói rồi đỡ Thiên Kim đứng dậy
_Tiếp – Thiên Kim hít một hơi thật sâu rồi nói
_Đi – Phong khẽ đứng dậy nói, cả bọn cùng dần dần bước đi
_Lại, Một…Hai..Ba..Bốn…Bảy…Tám..Chín… Chuyện gì đó? – Hắn vừa đọc đến số chín thì bỗng dưng Thiên Kim gục xuống, cứ la lên thảm thiết, cứ thế mà đẩy lùi mình về sau
_Đó…Dó…Không thể nào…KHÔNG THỂ – Thiên Kim quờ quạng tay chân, làm mọi người hoảng sợ, cứ nhìn quanh, quả thật…không có ai cả
_Thiên Kim, Thiên Kim, đừng sợ, đừng sợ, anh đây, có chuyện gì? – Nam lo lắng ôm chầm Thiên Kim, để đầu Thiên Kim dựa vào ngực mình, không cho cô nhìn về phía đó nữa
_Nam..Nam…Tuyết…Tuyết Nhi… – Thiên Kim thở dốc nói – Còn…còn…có…lửa….
_Lửa? – Hoàng Nam giật mình hỏi, Thiên Kim sợ nhất là lại gần lửa, vì cô khi nhỏ mém tí là chết trong tay thần lửa, chuyện này chỉ có anh, Xuân Như, Hồng Anh…và Tuyết Nhi biết?
_KHÔNGGG… – Thiên Kim dường như đã gần ổn định thì đột nhiên la lớn sau đó dùng sức đẩy Nam về còn mình thì tiến lên che chắn cho Nam rồi từ từ cũng biến mất
_Thiên Kimmm..? – Nam bất ngờ, hơi thở như bị ngẹt lại…Bốn người con gái….đã bốn người rồi…mới có hai tiếng thôi…
_Không…thể nào… – Nam gục xuống đất rồi như hoảng loạn nói – Tôi…phải đi tìm Thiên Kim – Nói rồi Nam nhanh chóng đứng dậy, định chạy đi thì bị Phong tóm lại tức giận đấm Nam một cái làm Nam té hẳn xuống đất
_Mày biết mày đang làm gì không hả? mày tìm được họ chắc? LÀ BIẾN MẤT, BIẾN MẤT ĐÓ THẰNG CHÓ – Phong tức giận, nói xong cũng quỳ xuống đất theo
_Muốn tìm được họ, chính là phải tìm được nguyên nhân – Vũ cũng dần đi lại nói
_Cậu đang rất lo đúng không? – Hoàng Quân tiến lại nói nhỏ với Vũ, anh biết, Vũ trước giờ đói với Xuan Như cứ hay cà giỡn nhưng lại rất yêu Xuân Như, Vũ rất kín đáo và hơn hết là cũng rất ư là không biết nói ra bằng lời, chỉ biết dùng hành đọng để thể hiện, và đó là lý do dù Vũ có làm thế nào, Xuân Như vẫn luôn tin tưởng và luôn sống vui vẻ không lo nghĩ, vì Xuân Như biết, có Vũ che chở, bao bọc, cô sẽ không cần sợ gì cả
_Em xin lỗi…đã không bảo vệ được Như.. – Vũ khóc ra nước mắt, đã không bình tĩnh được nữa, sự bình tĩnh của anh là để có thể ổn định tâm trạng mà để bảo vệ được Xuân Như, nhưng giờ cả Xuân Như cũng không bảo vệ được mà nhìn Xuân Như biến mất, anh còn bình tĩnh được sao?
_Không phải lỗi của cậu – Hoàng Quân cũng mệt mỏi ngồi xuống cạnh Vũ nói
_Là lỗi của tôi, không nên kéo theo các cậu đi – Hắn nhìn mọi người, rồi lại nhìn đến viên Ruby nói
_Khải… – Cả bọn cùng nhìn hắn nói không nên lời
_Chỉ mới có hai tiếng mà đã thế này…tôi xin lỗi – Hắn quỳ xuống trước mặt mọi người nói
_Không phải lỗi cậu – Hoàng Quân đứng dậy đến trước mặt hắn, đỡ hắn dậy nói
_Đúng đấy, không phải lỗi mình mày mà là của cả bọn, mày cũng không có Tuyết Nhi bên cạnh chứ đâu hơn gì bọn tao – Nam hơi buồn nói
_Chúng ta di tiếp? – Phong đột nhiên đứng dậy hưng phấn nói, anh tin chắc nếu là Hồng Anh, Hồng Anh sẽ muốn anh đi tìm cô ấy tiếp chứ không phải mệt mỏi đau buồn mà từ bỏ, vì đó chính là Hồng Anh, là người mà anh không thể không cưng chiều
_Nhưng… – Hắn nhìn ba người kia lo lắng
_Phải đi tiếp, mới có thể có hy vọng cứu cả nhóm con gái đó – Nam gật đầu nói
_Đi nào, cậu đừng nghĩ nhiều nữa – Hoàng Quân khẽ cười một cái nói
_Cám ơn… – Hắn khẽ cười rồi nói
_GO – Lần này cả nhóm con trai giờ đứng dậy, nắm tay nhau, giàn thành hàng ngang nói
Năm chàng trai, mỗi người trái tim luôn không ngừng bị cào xé, nhưng họ chính là càng bị cào xé thì càng phải bước đi, vì họ biết, một bước của họ thì cũng chính là tiến thêm một bước về phía trái tim mình, dù có ra sao, chỉ cần bản thân họ biết, nơi đó, họ có tình yêu…
~~~>> TÌNH YÊU không có hai từ HY SINH mà chính là hai từ TỰ NGUYỆN