_Nhi à, bà không đi thật sao, hjx hjx – Hồng Anh cùng cả đám đến nhà, đến khi chuẩn bị đi thì lại nghe tin là nó không đi
_Tui đã hứa với Băng Nghi là sẽ ở nhà xem phim với Băng Nghi, đúng không em gái? – Nó nhìn qua Băng Nghi như cầu xin cô gật đầu
_À..ờ dạ đúng – Băng Nghi dù không hiểu ánh mắt của chị nhưng nếu chị đã có ý đó, cô cũng biết chị làm mỗi việc đều có suy nghĩ của riêng mình, cô cũng không muốn làm hư ý định của chị
_Hjx, tui cũng muốn coi phim với hai bà – Xuân Như như mếu
_Mấy người đi đi, cho tui với em tui có không gian của chị em tí chứ? – Nó khẽ cười nói
_Xì…có em rồi là bỏ bạn kìa – Thiên Kim thấy ánh mắt nó dành cho Băng Nghi nên cũng hơi hơi biết ý muốn của nó
_Vậy thôi tụi tui đi nha – Nam nói
_Ừ – Nó vẫy tay
_Chị à, có chuyện gì sao? – Băng Nghi nhìn thấy cả đám đã đi rồi thì khẽ nói
_Không gì, chị chỉ muốn cùng em xem phim thôi – Nó khẽ cười nói
_Chị à – Băng Nghi nhìn nó cau mày nói
_Được, lên phòngm chị kể em nghe? – Nó khẽ cười buồn nói
_Nói em nghe nào? – Băng Nghi lo lắng nhìn nó nói
_Thật ra…%#£€&$@%#¥£^#%… – Nó khẽ kể lại
_Thật sao? thật đáng ghét mà – Băng Nghi đập bàn nói
_Đừng nói ai nghe, hứa với chị? – Nó khẽ xoa đầu Băng Nghi nói
_Nhưng mà.. – Băng Nghi hơi tức nói
_Hửm? – Nó như muốn Băng Nghi phải hứa với mình
_Vâng, em hứa – Băng Nghi hết cách đành gật đầu
_Em ngoan – Nó khẽ cười
_Chị à, Em thương Chị quá – Băng Nghi nhìn nó thì bật khóc
_Ngoan, ngoan, chị thương – Nó khẽ xoa đầu Băng Nghi
_Hjx hjx, anh ta mà làm chị buồn nữa, em sẽ không ta cho anh ta đâu – Băng Nghi khẽ nói, lúc trước cô yêu Minh Khải, nhưng giờ cô biết, cô yêu người khác rồi, lần này là chắc chắn
_Chị biết rồi em gái – Nó khẽ cười
_Chị à, Chị buồn lắm đúng không? – Băng Nghi khẽ nói
_Không, Chị ổn – Nó khẽ cười rồi cả hai cùng nhau xem phim
~~Tại chỗ đi chơi~~
_Không có Nhi mày buồn á? – Nam thấy Hắn không tập trung chơi đấu kiếm cùng cả bọn thì nói
_Ừ, tao lo sao đấy, tự nhiên lại có cảm giác rất bất an – Hắn khẽ lắc đầu nói
_Chắc không sao đâu, Có Băng Nghi ở lại với Nhi mà – Phong vừa đi lại chỗ Hắn với Nam thì nói
_Ừ – Hắn vẫn cảm giác rất ư là kì
_Còn em họ tao nhờ mày xử lý sao rồi? Đã làm nó chịu về Pháp chưa? – Phong khẽ hỏi
_Nhờ phước em họ mày mà tao không có thời gian bên bảo bối của tao đấy, đang đi chơi cái em mày gọi, mất hết cả hứng – Hắn ngán ngẩm nói
_Thông cảm, tại em họ tao nó thần tượng mày, muốn mày thích nó, chỉ cần trong 1 tháng mày khiến nó biết mày không có cảm tình với nó thì hết hạn ở lại nó cũng tự về à – Phong khẽ nói
_Nói thật chứ tao chẳng ưa cô em mày, tốt nhất bảo cô ta về nước sớm đi. nếu không tao đuổi ráng chịu – Hắn đe doạ nói
_Nếu nó làm gì quâ đáng mày cứ thẳng tay đá về, tao bắt nó về nó lại chẳng nghe – Phong phiền não nói
_Mà đừng để Nhi biết nhỏ đó, mắc công Nhi nghĩ lung tung ấy – Nam khẽ xen vào
_Ừ, tao biết chứ – Hắn nói
_Mà Hồng Anh vẫn không thể đánh kiếm được thật à? – Phong nhìn Nam khẽ hỏi
_Nó hồi nhỏ có lần nhìn thấy có người chết vì kiếm, nên cứ dị ứng với kiếm sao sao đó – Nam lắc đầu nói
_Ôi, Hồng Anh của tao – Phong nhìn Hồng Anh xót xa
_Cái gì mà của mày? Hồng Anh mới là của tao, nên nhớ, nó là em tao, tao còn chưa chịu gả nó cho mày – Nam trêu chọc nói
_Mày không gả cho tao, tao sẽ đánh mày đến khi mày chịu thì thôi – Phong vênh mặt nói
_Mày dám? – Nam nhăn mặt nói
_Im hết giùm tao, đấu 3 không – Hắn thách thức
_Mày dám thì bộ tao không à? – Nam với Phong nhìn nhau nói
_Go – Thế là cả bọn cùng đấu, kết quả: Hắn thắng, Nam với Phong hoà nhau, trận đấu trong sự vui vẻ, tươi cười, hoàn toàn khác biệt với nơi khóc lóc trong căn biệt thự to lớn mà nó và Băng Nghi đang ở cùng nhau