Tại thời điểm Mạc đổng tặng cổ phần cho Mạc Liêm, Mạc Dư Thâm lại xin nghỉ bệnh hai tháng, tin này đã lan truyền rộng rãi trong nội bộ tập đoàn làm dấy lên bao xôn xao nghị luận.
Nội bộ truyền ra ngoài, phía truyền thông cũng nghe phong phanh được không ít.
Vừa hay bên phía đoàn đội của <Quãng đời còn lại> tung ra tin tức Mạc Dư Thâm sẽ đến làm nhà sản xuất cho bộ phim. Tin này đã đến tai các kênh truyền thông.
Hiện tại, bên kênh kinh tế tài chính phỏng đoán, Mạc Dư Thâm xin nghỉ bệnh vậy mà lại đến đoàn phim có điều kiện đơn sơ làm nhà sản xuất cho thấy sức khoẻ của anh không có vấn đề gì.
Sức khoẻ không tốt là giả, Mạc thị không chứa được anh mới là thật.
Mạc Dư Thâm chủ động nghỉ bệnh, thế mà dưới ngòi bút của truyền thông lại thành: Tập đoàn Mạc thị tước bỏ quyền lợi và gạt Mạc Dư Thâm rời khỏi trung tâm quyền lực.
Hiện tại Mạc đổng và Mạc Liêm đã đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Tin tức vừa được đưa ra, cổ phiếu của Mạc thị lập tức biến động trên diện rộng.
Mạc Liêm xem hết những tin tức mà thư ký tổng hợp lại, im lặng ngồi nhìn màn hình vi tính.
Trước kia cho dù anh có không hợp với Mạc thị như thế nào thì vẫn lấy lợi ích Mạc thị làm trọng, sẽ không để cho Mạc thị đứng đầu mũi nhọn dư luận khiến cho sàn chứng khoán bị mất ổn định.
Xem ra Mạc Dư Thâm còn tàn nhẫn hơn cả anh. Tự biên tự diễn một trò hay.
Những tin tức này nhìn đã biết được người ta sắp xếp trước để tăng áp lực dư luận lên Mạc thị.
Thư ký: “Bên bộ phận PR đã bắt đầu xử lý những tin tức tiêu cực.”
Mạc Liêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng những tin tức tiêu cực này sẽ không bị đàn áp hết trong ngày hôm nay.
Mấy năm nay Mạc Liêm ở nước ngoài giấu tài, im lặng chiến đấu trên thương trường. Còn Mạc Dư Thâm thì sống những ngày tháng bình lặng luyện binh chờ ngày bão tới.
Mạc Liêm ra hiệu thư ký: “Cô ra ngoài bận tiếp đi.”
Thư ký còn có chuyện cần nói. Thật ra cô không muốn nói ra nhưng nếu không báo cáo thì Mạc Liêm sẽ trách cô thất trách. “Mạc tổng.”
Mạc Liêm đang xem email, những đứa trẻ ở cô nhi viện gửi thiệp chúc mừng năm mới cho anh, đến mấy chục cái.
Trong đó có một cô gái bắt đầu từ năm cấp 3 đã gửi thiệp mừng năm mới cho anh, năm nào cũng gửi đến năm nay là năm thứ mười rồi.
Anh cũng không biết dáng dấp cô gái này ra sao, có lẽ đã từng gặp qua nhưng không có ấn tượng mấy vì ở cô nhi viện có quá nhiều đứa trẻ mồ côi.
Cô gái này mỗi năm đều chúc phúc rất đơn giản: Chúc ngài năm mới vui vẻ, thân thể khoẻ mạnh, sự nghiệp thuận lợi, vạn sự như ý. Cảm ơn ngài. — Dư An.
Anh chỉ biết cô gọi là Dư An.
“Mạc tổng.” Thư ký thấy anh không lên tiếng lại gọi lần nữa.
Lúc này anh mới hỏi: “Còn chuyện gì?”
Thư ký: “Khương tiểu thư nhập viện rồi, hình như là viêm dạ dày cấp. Đêm qua trợ lý của cô ấy vừa mới đăng lên weibo.”
Mạc Liêm đang gõ chữ, ngón tay bỗng nhiên đình trệ một chút rồi tiếp tục động tác.
Cái gì cũng không nói.
Thư ký vẫn đang chờ Mạc Liêm phân phó, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy anh nói gì, cô cũng không hiểu ý của ông chủ nhà mình.
Gửi mail xong, Mạc Liêm tiếp tục trả lời mười mấy cái thiệp điện tử còn lại.
Khép máy tính lại, Mạc Liêm rốt cuộc cũng mở miệng nhưng lại nói chính sự: “Tôi sẽ tự mình giải quyết các tin tiêu cực trên mạng. Cuộc họp video bên Mạc thị sẽ hoãn đến tối.
Thư ký: “Được, vậy tôi đi thông báo.”
Thư ký vừa đi đến cửa thì có tiếng gõ cửa vang lên. Là Mạc phu nhân, mẹ Mạc Liêm.
Thư ký: “Chào Mạc phu nhân.”
Mạc phu nhân khẽ gật đầu.
Thư ký nhìn Mạc Liêm lần nữa rồi đóng cửa ra ngoài.
Mạc Liêm gọi điện thoại cho ai đó: “Tôi sẽ đến chỗ của cậu uống tách trà trong vòng một tiếng nữa.” Cúp điện thoại, anh cũng không nhìn mẹ mình một lần nào.
Mạc phu nhân vội vã đến đây là do thấy được tin tức trên mạng. Bà gọi điện thoại cho Mạc Liêm nhưng anh không có nhận. Ngồi ở nhà không yên nên đến công ty một chuyến.
Mạc đổng chỉ tặng cho Mạc Liêm một nửa cổ phần, so với số cổ phần trong tay Mạc Dư Thâm không chênh lệch là mấy, hiện tại vẫn chưa chiếm ưu thế gì.
Bà trấn an con trai: “Mạc Dư Thâm hôm nay diễn một màn này là đang buộc ba con và ông nội tỏ thái độ rõ ràng. Con đừng để ý những tin tức thất loạn bát tao trên mạng.”
“Số cổ phần còn lại của ba con sớm muộn gì cũng thuộc về con thôi.”
Từ đầu đến cuối Mạc Liêm đều không tiếp lời, anh mở két sắt lấy một túi văn kiện ra.
Mạc phu nhân chỉ có thể tự độc thoại: “Không phải Mạc Dư Thâm xin nghỉ để tỏ bất mãn với chuyện này sao, nó xin phép dễ dàng như vậy, nhưng hai tháng sau muốn về lại là chuyện khác. Tháng ba này sẽ thay đổi nhiệm kỳ mới của hội đồng quản trị.”
Nói xong điểm chính rồi bà dừng.
Mạc Liêm mặc áo khoác vào, cầm túi văn kiện lên rời đi.
Thái độ bình tĩnh từ nãy đến giờ của Mạc phu nhân nháy mắt sụp đổ. Giữa bà và con trai, không biết rốt cuộc là ai đã nợ ai.
Mạc Liêm vào thang máy, nhìn chính mình trong kính cửa. Nhớ về mấy năm trước, Khương Thấm dùng một câu để hình dung anh: Con chim săn mồi nham hiểm.
Anh mở điện thoại, đăng nhập weibo.
Khương Thấm đang nằm trên top hot search.
Thang máy đi xuống bãi đỗ xe, cửa từ từ mở ra, âm thanh quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
“Yên tâm, viêm dạ dày cấp không làm cậu chết được đâu.”
Mạc Liêm bước ra khỏi thang máy, Mạc Dư Thâm cũng vừa khéo bước ra khỏi cái thang máy chuyên dụng khác. Hai người nhìn nhau một cái rồi hờ hững thu lại tầm mắt.
Một người đi hướng bên trái, một người đi hướng bên phải.
Mạc Dư Thâm: “Ừm, biết rồi. Một hồi mang qua cho cậu.”
Mạc Liêm liếc nhìn Mạc Dư Thâm mở cửa xe đi lên.
Mạc Dư Thâm cúp điện thoại, phân phó lái xe tìm một cửa hàng bán cháo.
Trên đường, Mạc Dư Thâm nhận được điện thoại của ông nội, nói anh về nhà cũ một chuyến.
Mạc Dư Thâm phải đến bệnh viện: “Cháu đi thăm Khương Thấm trước, cậu ấy nhập viện rồi.”
Ông nội: “Vậy khi nào thăm bệnh xong thì về nhà ta.”
Mạc Dư Thâm chần chừ một lát nhưng vẫn đáp ứng.
Vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện, tin nhắn của Hề Gia liền đến, chỉ có mấy chữ: 【La la la là la lá la.】
Cách một cái màn hình mà vẫn nhìn ra được tâm trạng hưng phấn của cô.
Khóe môi Mạc Dư Thâm cong lên, trả lời cô: 【Buổi chiều là có thể nhìn thấy anh.】
Trong lòng Hề Gia có chút phức tạp, vui vì có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, nhưng lại sợ làm trễ nãi công việc của anh. Bây giờ truyền thông đều đưa tin là anh xin nghỉ phép, không còn đường khác để lui.
Điều duy nhất cô có thể làm cho anh lúc này là giữ vững trạng thái thật tốt. Viết cho xong kịch bản và không đem bất kỳ rắc rỗi nào đến đoàn phim nữa.
【Anh đến rồi không cần phải đặc biệt chiếu cố em.】
Mạc Dư Thâm: 【Không cho em thương lượng cửa sau, ở phim trường, anh chính là sếp của em.】
Hề Gia thở phào, như vậy thì được.
Đi đến bệnh viện mất nửa tiếng đồng hồ, lại mất thêm mười phút đậu xe. Cháo mà Mạc Dư Thâm mua cho Khương Thấm đã sớm nguội hết.
Hai ngày nay Khương Thấm bị giày vò đến mức cả người gầy sọp đi.
Nhìn thấy Mạc Dư Thâm đến, cô nheo mắt lại, không thể không phàn nàn: “Hôm qua tôi đã nhập viện rồi mà đến hôm nay cậu mới đến thăm, lương tâm của cậu đi du xuân rồi phải không?”
Mạc Dư Thâm đưa cháo và đồ ăn cho trợ lý của Khương Thấm, “Đi hâm lại đi.” Sau đó nhìn về phía Khương Thấm: “Hôm qua có tới thì cậu cũng chưa ăn được gì.”
Khương Thấm: “…..” Đâm chọt có thể giết chết người khác.
Cô trợn mắt trừng anh một cái.
Cô vẫn còn chưa tính sổ những lời anh nói vừa nãy trong điện thoại.
Lúc nói chuyện điện thoại, cô nói là đau muốn chết đi được. Kết quả Mạc Dư Thâm lại phu một câu: Yên tâm, viêm dạ dày không làm chết cậu được đâu.
“Xùy, mau xin lỗi tôi nhanh lên, cậu nói cái gì trong điện thoại hả!?”
Mạc Dư Thâm không thèm để ý, đó là đang an ủi cô, vậy là cô lại bắt đầu kiếm chuyện.
Tin tức hôm nay, Khương Thấm cũng có đọc, biết anh bận bịu. Xem chừng tâm tình cũng không tốt hơn là bao nên không cùng anh so đo nữa.
Cô muốn quan tâm hỏi han một chút nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Cái tên Mạc Liêm quả thật quá phiền lòng. Là cái gai trong lòng Mạc Dư Thâm hơn hai mươi năm nay, lại càng ngày càng sâu. Cô cũng không chủ động đề cập.
Mạc Dư Thâm quan tâm hỏi cô thân thể thế nào, bao giờ xuất viện.
Khương Thấm đã làm chậm tiến độ quay phim hai ngày, mấy ngày nay lại có một diễn viên khách mời là người mẫu đến, vừa khéo có cảnh diễn cùng cô nhưng chỉ ở đoàn phim có ba ngày.
Cô tính đêm nay xuất viện.
Mạc Dư Thâm nhíu mày, “Bộ phim này sao lại có người mẫu?”
Lời đến bên môi rồi Khương Thấm đột nhiên nhịn xuống. Trong bộ phim này, người đóng vai ba của cô có cơ hội đi ra nước ngoài bồi dưỡng hai năm. Trong khoảng thời gian đó ngoại tình nên sinh ra một đứa con ngoài giá thú.
Lớn lên ở nước ngoài, sau đó về nước tiến vào giới người mẫu.
Tác phẩm của Nhạc lão tiên sinh đó, cẩu huyết một rổ nhưng tàn nhẫn cũng một thau. Người mẫu trong bộ phim này cũng giống như Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm.
Khương Thấm hùa theo nói: “Người mẫu trong phim đó rất cao, diễn viên bình thường không cao đến vậy nên mời người mẫu thật đến đóng.”
“Cậu muốn đi làm nhà sản xuất?” Cô đổi chủ đề, hỏi.
Mạc Dư Thâm: “Ừm.”
Khương Thấm hiếm khi thận trọng hỏi thăm: “Vậy còn công ty thì sao? Cậu còn quay lại không?”
Mạc Dư Thâm: “Trái đất mất đi một người vẫn xoay chuyển bình thường chứ đừng nói đến công ty.”
Khương Thấm và Mạc Dư Thâm là cùng một kiểu người, sẽ không đi an ủi người khác.
Cô hiếm khi nói mấy câu trấn an người khác: “Con cái và ba mẹ cũng có duyên phận, cậu và chú Mạc không có duyên, cũng không cần miễn cưỡng, yêu đứa nào cho đứa đó.”
Mạc Dư Thâm nhìn Khương Thấm, cuối cùng thì cô cũng có thể nói được một câu nghiêm túc.
Nhưng mà, chưa đến hai giây sau, cô nói: “Cậu đến đoàn phim coi như cũng gia tăng sự náo nhiệt. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu mỹ nữ nửa đêm gõ cửa. Coi chừng vị đại tiểu thư kiêu căng nhà cậu đánh chết cậu.”
Trợ lý đã hâm cháo và đồ ăn xong bưng đến.
Khương Thấm hỏi: “Buổi chiều có bận không?”
“Bận.” Mạc Dư Thâm đứng lên, “Cậu từ từ ăn.”
Sau đó rời phòng bệnh.
Khương Thấm thậm chí không còn sức lực để mắng anh. Uổng công năm xưa móc tim móc phổi ra đối xử tốt với anh.
Từ bệnh viện đi ra, Mạc Dư Thâm đến thẳng nhà ông nội.
Lần nữa đi ngang qua con đường có hàng cây ngô đồng, lá đã trụi xơ hết.
Mạc Dư Thâm còn tưởng rằng ông nội gọi đến Là để chất vấn vì sao anh xin nghỉ, ai ngờ ông lại đưa anh hai cái bao lì xì.
“Đây là tiền mừng tuổi sớm cho cháu và Gia Gia.”
Mạc Dư Thâm không nhận, “Chúng cháu đều lớn cả rồi, cần gì tiền mừng tuổi.”
Ông nội: “Cho thì cháu cứ cầm lấy.”
Mạc Dư Thâm nhận.
Bao lì xì thật mỏng. Bên trong không phải là tiền. Mở ra thì là chi phiếu. Số tiền bên trên đủ để mua một căn hộ cao cấp xa hoa đầy đủ tiện nghi.
Bao lì xì của Hề Gia cũng giống như anh.
Mạc Dư Thâm không thiếu tiền. Mấy năm nay các công ty và khoản đầu tư dưới tên anh không kém gì số cổ phần anh có ở Mạc thị.
Ông nội: “Biết cháu có tiền rồi.”
Mạc Dư Thâm không từ chối nữa, bỏ bao lì xì vào túi.
Ông nội Mạc lại đưa anh thêm hai hộp lá trà, “Ở đoàn phim rảnh rỗi thì lấy ra uống.”
Mạc Dư Thâm nhìn ông, trong lời có ý. Ông biết anh sẽ đến đoàn phim thế mà không hỏi một câu liên quan gì đến việc nghỉ bệnh.
Mạc Dư Thâm hỏi: “Bà nội đâu ạ?”
Ông nội chỉ trên lầu, “Ở thư phòng. Đang làm cái *bảng cổ vũ gì đó cho Gia Gia.”
*gọi là banner chắc mấy cô dễ hiểu hơn =))))
Mạc Dư Thâm: “…..”
Lại ngồi thêm một lát, Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ.
Ông nội Mạc hiểu ý, anh là đang muốn chạy rồi. “Bận thì đi đi. Nghe nói đoàn làm phim không nghỉ tết. Cháu không cần về nhà ăn cơm cùng ta và bà nội. Qua tết đến ăn sau.”
Hôm nay Mạc đổng tuyên bố tặng cho Mạc Liêm một nửa số cổ phần của mình, ông vẫn giữ nửa còn lại. Điều này khiến cho tình cha con của Mạc Dư Thâm và Mạc đổng càng trầm trọng thêm.
Ông nội Mạc hiểu được tâm trạng của Mạc Dư Thâm. Anh sẽ không muốn gặp mặt ba mình nên cứ để anh ăn cơm tất niên bên ngoài đi.
Ông nội Mạc lại nói nhiều thêm một câu: “Đến gặp mẹ cháu nếu có thời gian đi.”
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Ông nội Mạc vẫn là nhịn không được, nói chuyện liên quan đến việc nghỉ bệnh của anh: “Dư Thâm à, cháu làm như vậy thật quá nguy hiểm.”
Mạc Dư Thâm: “Như vậy mới thắng được. Rủi ro càng cao thì lợi nhuận càng nhiều.”
Ông nội Mạc: “Có phải một phần liên quan đến bệnh tình của Gia Gia không?”
Mạc Dư Thâm không tiếp lời, châm thêm trà nóng cho ông.
Ông nội Mạc có chút thở dài.
Trước kia ông cảm thấy Mạc Dư Thâm khiếm khuyết tình cảm, điều đó cũng không đến nỗi xấu. Có người ấm áp quan tâm đến anh, anh cũng có thể học lại cách quan tâm người khác.
Bây giờ không còn gì để bàn cãi nữa. Không biết là chuyện tốt hay xấu.
Mạc Dư Thâm buông ấm trà, “Nhân lúc cô ấy còn biết rõ chính mình là ai, có quan hệ gì với cháu, cháu muốn ở cùng cô ấy lâu một chút. Nói không chừng qua mấy tháng nữa, cô ấy liền không nhớ được cháu là ai. Khi đó có ở bên cạnh bầu bạn với cô cũng vô nghĩa.”
Đến lúc đó, cho dù có thắng Mạc Liêm. Mạc thị chỉ còn một mình anh, nhưng anh có thể làm gì?
Những thành công đó không có ai chia sẻ cùng anh.
*
#18042020