*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Đậu
Beta: Đậu
*
Sau lần chơi bóng rổ vừa rồi Tất Thành Phi như bị nghiện, trưa nào cũng chạy đi mài dũa kỹ năng bóng rổ, vì vậy nên chỉ có một mình Đào Khê quay về lớp học.
Lúc cậu về tới lớp thì thời gian nghỉ trưa còn những hơn một tiếng, nhiều bạn học đã tới quán cafe hoặc trà sữa chơi, còn không thì cũng tham gia các hoạt động đoàn thể, vì vậy mà số học sinh trong lớp không nhiều.
Nhưng đối với Đào Khê, đông người đến mấy cũng không thể bằng một Lâm Khâm Hòa đang khiến cậu thấp thỏm không thôi.
Buổi trưa mấy hôm trước Lâm Khâm Hòa đều không ở trong lớp, có lẽ anh đến chỗ đội bóng rổ của trường để chơi. Hôm nay là lần đầu trong mấy ngày nay anh ở đây.
Lâm Khâm Hòa đeo tai nghe, ngồi trên ghế đọc sách. Lần này sách anh đọc không phải là tuyển tập các đề thi Toán học hay Vật lý, mà là một cuốn “Bách khoa toàn thư những bài văn tường thuật xuất sắc”. Dù cậu chỉ nhìn thấy sườn mặt của anh nhưng cũng đủ nhận ra người này miễn cưỡng bản thân đọc sách đến mức nào. Đôi lông mày anh nhíu chặt lại, những ngón tay lật giở trang sách rất nhanh tựa như đang đọc thứ gì đó khiến người ta không được tự nhiên vậy. Có lẽ là bị Hà Văn Giảo ép đọc rồi. Hà Văn Giảo trông thì dịu dàng ân cần như vậy thôi nhưng không hề dễ chọc hơn Tất Ngạo Tuyết một chút nào.
Đào Khê bước nhẹ chân về chỗ, còn đang tự hỏi xem có nên mang tài liệu ra ngoài tìm chỗ khác để học không thì bị Giang Hinh Vân đang đứng ở bảng đen cuối lớp gọi lại.
“Đào Khê, cậu có thể giúp mình viết giúp mình vài chữ lên bảng không? Mình thấy chữ cậu rất đẹp.” Trên tay Giang Hinh Văn cầm một bản nháp ngắn của bài báo bảng (*), nhìn cậu với ánh mắt tha thiết.
(*) Báo bảng:
“Chữ của mình cũng bình thường thôi mà…” Đào Khê liếc nhìn cái bảng đen mới chỉ có khung sơ bộ thì cũng không muốn làm lắm. Một tiếng nghỉ trưa có thể học được rất nhiều bài, vì vậy liền muốn tìm cách từ chối khéo.
Tuy rằng những lời mà Lâm Khâm Hòa nói lần trước khiến cậu cảm thấy tổn thương, nhưng suy cho cùng anh nói không sai. Nếu như sau kỳ thi giữa kỳ này cậu vẫn muốn tiếp tục học ở lớp số 1 thì cậu bắt buộc phải nằm trong top 50.
“Làm gì mà bình thường chứ. Cả khối bọn mình đều đọc qua bài văn đạt điểm tối đa của cậu rồi đó. Cậu viết rất hay, chữ cũng đẹp nữa.” Giang Hinh Vân là người phụ trách báo bảng. Cô nàng đã từng học thư pháp trong nhiều năm rồi cho nên đối với chữ viết khá là kén chọn.
Đào Khê vừa nghe tới bài văn kia của mình thì giật nảy mình, thầy cô còn in ra cho cả khối đọc nữa cơ à?
Mẹ nó, thế thì khác gì xử tội công khai đâu cơ chứ?
Đào Khê liếc nhìn Lâm Khâm Hòa đang lật giở cuốn “Bách khoa toàn thư những bài văn tường thuật xuất sắc” một cách nhanh như gió, lại nghe thấy Giang Hinh Vân khẩn khoản nói tiếp: “Câu giúp mình đi mà, mình còn phải vẽ tranh nữa nên không kịp viết.”
Đào Khê không chịu được sự nhõng nhẽo của con gái, vẫn đang muốn từ chối, nhưng rồi cậu lại nhớ tới chai nước 12 tệ mà Giang Hinh Vân đưa mình hồi trước.
Thôi thì bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*), đành giúp vậy, vừa hay đỡ phải ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa giờ này.
(*) Nhận được lợi ích từ gì từ người khác thì cũng nên mềm mỏng hơn với người ta.
Đào Khê nhận lời, Giang Hinh Vân vui vẻ đưa cho cậu một bản nháp, vừa nhìn liền biết đây là kiểu báo bảng mà các cô gái nhỏ hay thiết kế, mang phong cách anime Nhật, một cây hoa anh đào màu hồng phấn với lâu đài nguy nga, nhìn qua vô cùng nữ tính.
“Cậu viết đoạn văn này trên phần bảng kia là được, mình sẽ vẽ phần chính của bức tranh sang bên cạnh.” Giang Hinh Vân mặc một chiếc tạp dề màu hồng, tay cầm khay màu với bút vẽ.
Xịn xò ghê ha, còn dùng cả thuốc màu để vẽ nữa. Báo bảng ở trường Nhất Trung Thanh Thủy toàn dùng phấn vẽ vài đường rồi viết thêm vài chữ, thế là xong chuyện.
Đào Khê ôm ghế của mình lên, lót lên mặt ghế một tờ giấy rồi đứng lên, cầm phấn viết chữ. Chữ cần viết cũng không nhiều lắm, cậu chỉ mất 10 phút là viết xong rồi. Cậu nhìn Giang Hinh Vân vẫn còn đang chậm rãi vẽ lâu đài. Cô nàng cứ vẽ rồi lại xóa liên tục, có vẻ như không hài lòng lắm.
Đào Khê nhìn kiểu vẽ từ từ của Giang Hinh Vân mà sốt ruột thay, liền nói: “Để mình vẽ cho” rồi cầm lấy cây cọ trên tay cô, bắt đầu vẽ.
Vẽ cây cối phong cảnh là sở trường của cậu, dù sao thì cậu cũng từng nhiều lần vẽ hoa anh đào cùng các sinh viên mỹ thuật trên bờ sông Thanh Thủy.
Không đến ba mươi phút sau, Đào Khê đã vẽ xong toàn bộ báo bảng. Giang Hinh Vân thì luôn đứng bên cạnh thay màu nước cho cậu. Không ít bạn học đang đọc sách cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Những nhánh cây hoa anh đào đan chéo nhau tạo nên một khối màu hồng đậm nhạt, tòa lầu các với bức tường phủ một màu rêu xanh cùng mái ngói mang màu tro bụi thấp thoáng dưới tán cây anh đào như ẩn như hiện. Tiết trời sắp vào thu nhưng bức tranh trên bảng lại mang cho người ta cảm giác hương thơm hoa cỏ tháng tư vẫn chưa phai, xuân sâu tựa biển (*).
(*) Gốc là 春深似海, bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết có tên “儿女英雄传” (Tạm dịch: Truyền thuyết về người con trai và con gái của vị anh hùng) của nhà văn Văn Khang. Câu này diễn tả cảnh đẹp mùa xuân sâu và rộng như biển cả, khắp nơi tràn ngập sắc xuân tươi sáng. (Theo Baidu)
Đào Khê vẽ xong, bước xuống khỏi ghế mới nhận ra bản thân như một chú khỉ bị mọi người vây quanh nhìn ngó, ánh mắt Giang Hinh Vân nhìn cậu có chút kỳ quái, cô nàng cúi đầu vén tóc mai nói Cảm ơn.
Đào Khê lắc đầu nói: “Không có gì, mình đi rửa tay đã.” Nói xong liền chạy như bay tới nhà vệ sinh. Cậu rửa tay xong liền quay về lớp. Liếc nhìn về phía Lâm Khâm Hòa, người này không còn xem sách văn nữa rồi, giờ đã chuyển sang một quyển tuyển tập đề thi Vật lý, nhưng gương mặt thì vẫn bí xị như cũ.
Đào Khê lặng lẽ quay về chỗ, đang định vụng trộm ngồi xuống ghế thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Rửa sạch màu vẽ đã rồi ngồi.”
“?” Đào Khê ngớ người. Không phải cậu rửa tay rồi à, còn rửa sạch lắm luôn ấy.
Tất Thành Phi ngồi trên quay người xuống, tốt bụng chỉ về phía tay áo của cậu.
Đào Khê nghiêng đầu nhìn, hóa ra cổ tay áo bên phải của chiếc áo sơ mi trắng bị dính sơn màu hồng, nhưng cũng chỉ là một vệt màu nhỏ tí.
Má nó.
Trong lòng cậu bùng lên một ngọn lửa vô danh. Lâm Khâm Hòa dị ứng với phấn hoa thì không nói làm gì, giờ đến cả màu vẽ cũng dị ứng luôn? Còn cái giọng điệu ghét bỏ kia nữa, cái này đã thành công chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm của cậu rồi.
Đào Khê nhìn bức vẽ hình cây hoa anh đào trên bảng đen rồi lại trừng mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, mỉa mai nói: “Cậu yên tâm, mình cũng không phải là thần bút Mã Lương!”
Nói xong liền quay người chạy tới phòng vệ sinh giặt ống tay áo.
Tất Thành Phi nghệch cổ lặng lẽ tự hỏi một lúc, rồi giống như bừng tỉnh ra, cất giọng giải thích với gương mặt thúi hoắc của Lâm Khâm Hòa: “Khê ca đã vô cùng tài tình mà sử dụng điển cố điển tích Mã Lương và cây bút thần, ngụ ý rằng bức tranh mà cậu ấy vẽ sẽ không biến thành hiện thực, vì vậy bức tranh hoa trên bảng đen kia sẽ không…”
“Im miệng.”
“Mỹ nhân ngư” đành ngậm miệng, làm động tác kéo khóa rồi quay người lên, lặng lẽ rơi lệ.
Sau đó, Đào Khê vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với Lâm Khâm Hòa. Là đơn phương chiến tranh.
Mấy ngày nay cậu sứt đầu mẻ trán không thôi, bởi vì kỳ thi tuần sắp tới rồi. Cậu rất muốn ăn tươi nuốt sống chỗ nội dung bài học mà mình bỏ lỡ trong kỳ nghỉ hè, nhưng có rất nhiều câu hỏi cậu không thể giải được, mà vốn cũng chẳng có thời gian để đào sâu nghiên cứu.
Trong ký túc thì cũng chẳng vui vẻ gì. Sau cái lần tên ngốc Từ Tử Kỳ nện bóng vào đầu cậu kia, không những cậu ta không xin lỗi mà còn trở nên quái gở hơn trước kia. Nếu mà giờ còn ở Nhất Trung Thanh Thủy thì cậu đã sớm dần cho tên dị hợm này một trận rồi.
Có điều cậu vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì Phùng Viễn đã nói với cậu rằng, sẽ chẳng có ai ở Nhất Trung Văn Hoa này đứng ra bảo vệ cậu cả.
Phan Ngạn cũng không làm khó cậu, nhưng cứ động một tí lại nhờ cậu vẽ hoa rồi vẽ quả, phiền phức vô cùng. Vì tránh cho bản thân không bị cô lập ở cái phòng ngủ này, cậu chỉ đành nửa từ chối nửa đồng ý.
Lại còn cô nàng Giang Hinh Vân nữa, lúc nào cũng chạy tới chỗ cậu. Hôm nay thì nhờ cậu vẽ hộ một trang sổ tay, ngày mai thì mượn bài tập văn của cậu để xem. Cậu không giỏi từ chối con gái, càng không biết làm sao để đối phó với sự nhõng nhẽo của bọn họ. Đào Lạc luôn biết cách nũng nịu xin xỏ, chưa một lần nào cậu có thể từ chối nó.
Cuộc thi tuần này cũng không phải kỳ thi to lớn gì, chỉ là kiểm tra lại những nội dung đã được yêu cầu tự học trong kỳ nghỉ hè mà thôi, cũng sẽ không xếp hạng, vì vậy địa điểm thi sẽ tổ chức ngay tại phòng học, chỗ ngồi vẫn giữ nguyên, chỉ kéo cách bàn ra xa một chút.
Nhưng dù vậy nó vẫn rất khốc liệt, bởi lẽ chỉ trong một ngày mà bọn họ phải thi cả Toán, Văn, Anh và một bài tổ hợp các môn khoa học, từ 7 giờ sáng đến tận 9:30 tối, chẳng khác gì chạy Marathon cả.
Trong khi cậu còn đang cong mông lên chạy thì bên cạnh luôn có một tên biến thái chưa hết giờ thi đã buông bút, điều này làm cậu đã nôn nóng lại còn sốt ruột hơn.
Lúc thu xong bài thi tổ hợp các môn, Đào Khê liền nằm phịch lên bàn, có cảm giác bản thân sắp chết tới nơi rồi.
Tất Thành Phi vỗ đầu cậu: “Khê ca, thu dọn bàn thôi nào.” Thi xong, học sinh phải kéo bàn về chỗ cũ.
Đào Khê xoa cái cổ cứng ngắc đứng lên, nhận ra Lâm Khâm Hòa ngồi cách cậu nửa mét đã sớm thu dọn bàn sạch sẽ, biến mất không thấy bóng dáng rồi.
Cậu nhấc bàn mình kéo lại gần bàn của Lâm Khâm Hòa. Lúc hai mép bàn gần sát vào nhau, Đào Khê nghe thấy Tất Thành Phi nói: “Khê ca, có lẽ thứ hai thầy cô sẽ xếp lại chỗ ngồi, lúc ấy bọn mình ngồi với nhau nha.”
Gần đây Tất Thành Phi với cô bạn cùng bàn Hồ Đồng đang cãi nhau, bây giờ vẫn còn chiến tranh lạnh. Lý do thì là vì Hồ Đồng tưởng chai nước Kim Tinh đưa cho cậu ta lần trước là rác nên vứt đi rồi.
Đào Khê hơi ngừng lại, hai giây sau, cậu lại tiếp tục công việc chuyển bàn của mình, đến tận khi hai chiếc bàn dính sát vào nhau.
Việc thay đổi chỗ ngồi ở lớp số 1 khá là thoải mái, học sinh có thể hẹn nhau để được cùng ngồi một bàn. Thím Chu chủ nhiệm lớp thì cảm thấy chỉ cần không ảnh hưởng tới việc học thì ngồi đâu cũng được, lần duy nhất ông ép buộc là khi để Đào Khê ngồi chỗ trống trước nay chưa ai ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa.
Ngày khai giảng đầu tiên Chu Cường cũng nói qua với Lâm Khâm Hòa, nếu ngồi một tuần không thấy hợp thì sẽ đổi lại chỗ.
Trong tiềm thức Đào Khê cố tình quên đi mất chuyện này.
“Khê ca? Không phải cậu cũng muốn chối bỏ mình đấy chứ?” Vẻ mặt Tất Thành Phi như sụp đổ. Cậu ta vừa bị Kim Tinh từ chối không biết bao nhiêu lần, mà có vẻ như Hồ Đồng cũng tìm được bạn cùng bàn mới rồi.
“Nói sau đi.” Lòng Đào Khê hơi rối bời, cậu cầm sách lên chuẩn bị chạy đi.
Tất Thành Phi không tha cho cậu: “Hôm nay mình nghe thấy Yakult nói chuyện với học thần rồi, cậu ta muốn đổi sang ngồi cùng với Lâm Khâm Hòa. Dù sao hai cậu cũng không hợp nhau, nhưng hai bọn mình thì kiểu gì cũng hợp vô đối luôn!”
Cậu ta còn đang muốn tiếp tục công tác dân vận nhưng vẻ mặt Đào Khê trông như sắp khóc tới nơi. Có điều, chớp mắt một cái, cậu ta lại cảm thấy vừa rồi chỉ như ảo giác.
Lúc Đào Khê quay về ký túc, Phan Ngạn vẫn còn đang tắm, mà Từ Tử Kỳ thì đang gọi điện cho ai đó, có vẻ như là cha mẹ.
“Vâng, Hôm nay thi xong rồi ạ, cũng tạm ổn… Đề khá đơn giản… Thứ hai mới có kết quả… Lần này không xếp hạng, nhưng vào top 50 thì chắc không có vấn đề gì… Cũng phải đợi thi xong giữa kỳ mới có thể chuyển lớp… Bây giờ lớp số 1 còn thừa một chỗ, nhưng lần sau chắc chắn sẽ bớt đi…”
Lúc Từ Tử Kỳ nói tới câu cuối, Đào Khê biết cậu ta cố ý liếc về phía mình.
Cậu làm như không nghe thấy, cầm lấy một tờ đề thi lên tiếp tục làm.
Đề thi ngày hôm nay đối với cậu mà nói không hề đơn giản. Ngữ văn có thể không cần quá quan tâm, Tiếng Anh thì miễn cưỡng gọi là tạm ổn, nền tảng môn Số học của cậu vẫn tốt, chỉ có 1 trong 2 câu hỏi lớn cuối bài cậu không kịp làm, nội dung các môn Khoa học cậu đã học xong trong vòng một tuần, độ khó của câu hỏi đã tăng hơn trước.
Chủ nhật nhà trường cho nghỉ nửa ngày, nhưng lúc học ai cũng sốt sắng không thôi. Hết tiết, đám nữ sinh liền bàn xem buổi chiều nên tới lớp học làm gốm hay lớp dạy cắm hoa, còn tụi con trai còn đang quyết định xem đi đâu chơi điện tử với đua xe.
Đa số học sinh trường Nhất Trung Văn Hoa đều thuộc những gia đình khá giả. Đối với Đào Khê, lúc nghỉ hè ngoài việc học ra thì cậu phải phụ giúp chuyện đồng áng trong nhà, không thì cũng ra ngoài kiếm thêm tiền. Những điều mà bạn học nói, đến nghe cậu cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng cậu cũng không để ý, bởi vì trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn là chuyện đổi chỗ.
Tiết đầu tiên kết thúc, cậu nghĩ thôi thì để hết tiết 2 rồi nói. Lúc tiết 2 tan, cậu lại nghĩ sang tiết 3 rồi tính. Cứ vậy kéo dài đến hết tiết 3. Đây là cơ hội cuối cùng rồi. Bây giờ cậu không nói, ngày mai là thứ hai sẽ bị chuyển chỗ mất thôi. Tay trái Đào Khê chống đầu, tay phải vẽ vòng tròn lên tờ giấy nháp, mắt lặng lẽ liếc sang bên cạnh.
Lâm Khâm Hòa đang giải đề toán mà thím Chu giao tiết trước, tốc độ làm nhanh như đang chép đáp án từ đâu ra vậy.
Đào Khê gom lấy dũng khí, vừa định mở miệng thì Tất Thành Phi ngồi trên bỗng thảy xuống cho cậu một con hạc bằng giấy, giọng vô cùng hâm mộ, ánh mắt có chút bỉ ổi: “Giang Hinh Vân đưa cho cậu đấy, chắc chắn là muốn ngồi cùng bàn với cậu.”
Đào Khê ngớ người, mở con hạc giấy ra nhìn, bên trong là mấy chữ được viết bằng bút máy, nét chữ thanh tú: “Có thiếu bạn cùng bạn không?”, ký tên Vivian. Mất nửa ngày sau cậu mới nhận ra đây có lẽ là tên tiếng anh của Giang Hinh Vân.
Cậu nhíu mày, cầm bút viết lên giấy hai chữ “Không thiếu”, nghĩ nghĩ thế nào lại viết thêm: “Cảm ơn nhé”, rồi gấp lại như cũ, đưa cho Tất Thành Phi bảo cậu ta chuyển lên trên.
Tất Thành Phi vừa liếc nhìn dòng chữ Đào Khê viết, ném cho cậu một ánh mắt “Không hổ là anh em tốt”.
Cuối cùng Đào Khê cũng hiểu ra mấy ngày nay Giang Hinh Vân có ý gì, nhưng cậu không muốn dính tới vận đào hoa, đây chính là những chuyện vô bổ mà Lâm Khâm Hòa từng nói.
Có điều viết thư cũng là một cách hay. Đào Khê như lấy lại sức sống, vội xé một mẩu giấy nhỏ ra. Lúc cậu còn đang xoắn xuýt không biết nên viết gì thì tiếng chuông tan học vang lên.
“…”
Tất cả đều do con hạc giấy dở hơi kia.
Tiết 4 là môn Tiếng Anh, cậu cũng không dám chuyền giấy trong giờ của Tất Ngạo Tuyết, đành ngoan ngoãn học bài. Tiết 5 là thời gian dành cho câu lạc bộ của trường, tương đương với chuyện được nghỉ một nửa. Nên Tất Ngạo Tuyết vừa rời khỏi, cả lớp như được thả lỏng, cất dọn hết sách vở, chạy khỏi lớp như ong vỡ tổ.
Tất Thành Phi nằm trong câu lạc bộ tú lơ khơ, chỉ nói với cậu một câu: “Mai gặp lại” rồi ôm cặp chạy biến. Lâm Khâm Hòa vẫn ngồi đó làm đề Toán học.
Đào Khê tranh thủ từng giây viết cho xong mẩu giấy, nhưng ngay lúc ấy, Dương Đa Lạc cầm theo một quyển nhạc phổ chạy tới, nói: “Khâm Hòa ca, bọn mình đến ban nhạc đi. Hình như hôm nay phải luyện tập ca khúc mới đấy.”
Đào Khê vừa viết xong dòng chữ “Mình có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn của cậu không?” thì nghe thấy giọng nói của Dương Đa Lạc.
Cậu nắm chặt bút, dừng viết. Đào Khê cảm thấy mảnh giấy này chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Sau đó cậu nghe tiếng Lâm Khâm Hòa trả lời: “Đợi tội làm nốt câu này đã.”
Đào Khê vo mảnh giấy trong lòng bàn tay, đặt bút xuống bước nhanh ra khỏi lớp học, không hề nghe thấy câu nói tiếp theo của Dương Đa Lạc:
“Không phải trước kia cậu vẫn để bài tập lại về nhà mới làm sao?”