Chuyển ngữ: Đậu
Beta: Đậu
Hoàng hôn đầu tháng bảy. Trên trời, một vầng mây tím hờ hững vắt ngang qua ánh chiều tà. Trong căn phòng học cũ nát, chiếc quạt sắt quay tròn vang lên những tiếng kẽo kẹt, nhưng nó cùng lắm cũng chỉ thổi tan đi chút ít cái nóng hầm hập đương giữa hè.
Kỳ thi cuối kỳ của toàn huyện cũng đã kết thúc được ba ngày, trái tim đám học sinh lớp 10 lớp Mũi nhọn trường Nhất Trung huyện Thanh Thủy đã sớm đoàn tụ với kỳ nghỉ hè rồi. Có điều thầy giáo trên bục giảng thì vẫn nhìn đăm đăm xuống dưới như hổ rình mồi, bọn họ chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngẩng đầu lên nhìn màn hình phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình là một căn phòng học khác cách nơi này cả nghìn km. Thầy giáo dạy môn Toán của lớp 10/1 trường Nhất Trung thành phố Văn Hoa đang khí thế bừng bừng giảng một đề số học, trên bảng đen chi chít toàn là những công thức. Thầy giáo giảng bài rất nhanh, trong suốt quá trình cũng không có học sinh nào đặt câu hỏi thắc mắc, dường như đề bài này quá đỗi đơn giản vậy.
Nhưng đối với học sinh trường Nhất Trung huyện Thanh Thủy mà nói, mấy câu số học kia chẳng khác gì đánh phó bản cấp S (*). Bộ đề này do một đám thiên tài biến thái trường Nhất Trung thành phố Văn Hoa tự biên soạn để dùng, vốn chẳng hề nằm trong phạm vi học của học sinh huyện nghèo như bọn họ, cho nên cũng không có mấy ai để tâm nghe cả.
(*) Cấp khó nhất
Bởi vì có nghe cũng không hiểu.
Chỉ có duy nhất một nam sinh luôn tập trung nghe giảng từ đầu đến cuối, trên cuốn vở là những dòng chữ ngay ngắn chép lại bài giải trên bảng, chiếc áo sơ mi trắng khoác lên tấm lưng gầy gò kia đã sớm bị mồ hôi thấm ướt cả một khoảng rộng. Cậu vươn tay lau mồ hôi trên trán, tránh cho chúng rơi xuống vở.
“Mình nghe nói ngày mai công bố bảng xếp hạng kỳ thi cuối kỳ vừa đó.” Lưu Thụy ghé mắt nhìn thầy giáo đang sửa bài tập trên bục giảng, khe khẽ báo cáo tin tức với cậu bạn Đào Khê cùng bàn đang múa bút thành văn bên cạnh.
Đào Khê vừa chép xong dòng cuối cùng thì thầy giáo phía bên kia màn hình cũng kết thúc bài giảng. Cậu buông bút mực xuống, gập cuốn vở lại, cũng không để ý tới Lưu Thụy, chỉ nhạt nhẽo “Ồ” một tiếng.
Lưu Thụy nhìn Đào Khê cúi đầu cầm lấy cây bút, không ngừng mở nắp rồi lại đậy lại thì biết ngay tên nhóc này lại đang giả bộ bình tĩnh rồi, chân tay quắn quéo hết cả rồi kìa, cậu ta nói: “Khê ca, cậu thông minh như thế, lại điên cuồng học tập như vậy, mình dám cá là kiểu gì cậu cũng đứng nhất huyện mình cho xem.”
Cả lớp đều biết Đào Khê muốn cái hạng nhất kỳ thi cuối kỳ của huyện này đến mức nào. Suốt một năm nay, Đào Khê như phát điên mà học không kể ngày lẫn đêm, thành tích vọt lên top 3 của lớp.
Cũng có lẽ là vì người đạt được thành tích cao nhất của toàn huyện sẽ được gửi đến trường Nhất Trung thành phố Văn Hoa “du học” một năm.
Từ năm ngoái, huyện Thanh Thủy – một huyện nghèo cấp quốc gia nằm ở vùng núi Tây Nam đã hợp tác với trường Nhất Trung nổi tiếng cả nước ở thành phố Văn Hoa mở “lớp học trực tuyến từ xa”. Dưới sự tài trợ giúp đỡ của nhà nước cùng các doanh nghiệp, mọi lớp học của trường Nhất Trung huyện Thanh Thủy đề được lắp đặt các thiết bị phát sóng trực tiếp, học sinh của trường đều có thể lên lớp cùng thời điểm với các học sinh của trường Nhất Trung Văn Hoa, đồng thời huyện cũng muốn vịn vào lần hợp tác này mà xóa đi cái ô danh “không đỗ nổi trường top đầu”.
Có điều sự chênh lệch giữa học sinh hai trường vô cùng lớn, học sinh lớp phổ thông vốn không thể nào so được với tiến độ học tập của trường Nhất Trung Văn Hoa, biết bao học sinh bị sự khác biệt rõ ràng này đả kích nặng nề, luôn mang tư tưởng vò đã mẻ thì cho nó sứt luôn đi (*), vì vậy mà thành tích tụt như xuống dốc không phanh.
(*) 破罐子破摔: không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.
Sau nửa năm giày vò, trường Nhất Trung Văn Hoa cũng đưa ra quyết định: chỉ các học sinh có thành tích nằm trong top giữa của trường trở lên mới tiếp tục tham gia học trực tuyến cùng với lớp phổ thông của trường Nhất Trung Văn Hoa, số còn lại vẫn do thầy giáo của trường huyện giảng dạy như trước kia, còn những học sinh nằm trong top 50 của trường sẽ học cùng với các học sinh giỏi nhất của lớp số 1 trường Nhất Trung Văn Hoa, chính là lớp Mũi nhọn – lớp mang theo niềm hi vọng của huyện có thể đỗ vào các trường đại học tốt.
Đào Khê là một học sinh lớp Mũi nhọn.
Cuối cùng cậu cũng đậy nắp bút lại, hít một hơi thật sâu, không nói lời nào.
Chỉ có mình cậu biết, mấy ngày gần đây cậu sắp lo lắng đến nghẹt thở rồi.
Tiết sau là môn Tiếng Anh, tiếng chuông vào lớp vang lên làm vực dậy tinh thần uể oải của đám học sinh.
Đào Khê cũng ưỡn thẳng lưng, mở to đôi mắt nhìn về phía màn hình.
Trên màn hình là một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, cô vừa xuất hiện, học sinh bên dưới lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ, các bạn gái thì tỏ ra hâm mộ với chiếc váy mới đẹp đẽ của cô giáo, đám con trai thì nháy mắt ra hiệu với nhau.
Giáo viên tiếng Anh của trường huyện hắng giọng, nói: “Tập trung nghe giảng đi!”. Lúc này cả lớp mới dần yên tĩnh trở lại.
Quãng đường học tập trong suốt một năm nay của học sinh lớp Mũi nhọn giống như những bạn học “không thấy bóng dáng” của lớp số một trường Văn Hoa. Bọn họ biết tên của thầy cô cũng như rất nhiều các học sinh của lớp số một, ví dụ như vị giáo viên xinh đẹp đang giảng bài trên màn hình kia tên là Tất Ngạo Tuyết, thậm chí cả biệt danh của cô là bà cô Tất họ cũng biết luôn.
Nhưng bọn họ cũng biết một điều, thầy cô giáo và các học sinh trường Nhất Trung Văn Hoa lại chẳng quen biết gì họ cả.
Bọn họ nhìn màn hình, giống như đang nhìn một thế giới khác.
Đào Khê cũng nhìn chăm chú vào màn hình. Không phải cậu đang nhìn cô giáo tiếng Anh, mà như đang đợi một ai đó xuất hiện.
“Lâm Khâm Hòa, anh đi muộn đến nghiện rồi phải không?” Tất Ngạo Tuyết trên màn hình bỗng quay đầu nhìn về phía cửa nói, giọng điệu không giống như đang nghiêm khắc trách móc, mà mang chút bất đắc dĩ trêu chọc.
Lông mi Đào Khê run rẩy, cậu siết chặt cây bút trong tay, mắt vẫn nhìn đăm đăm màn hình.
“Vẫn quy định cũ, đọc diễn cảm một đoạn văn rồi đi.” Tất Ngạo Tuyết cầm lấy một quyển sách, chọn một trang bất kỳ rồi đưa cho cậu thiếu niên cao lớn đang bước lên bục giảng.
Bên này, phòng học của lớp Mũi nhọn thuộc trường Nhất Trung huyện Thanh Thủy bỗng chốc xôn xao, các bạn nữ không kìm nổi sự vui mừng mà nhỏ giọng bàn tán về cái tên Lâm Khâm Hòa này.
Cậu thiếu niên tuấn tú khoác trên mình bộ đồng phục áo sơ mi trắng của trường Nhất Trung Văn Hoa hờ hững nhận lấy quyển sách trên tay giáo viên Tiếng Anh, mặt không chút cảm xúc đọc đoạn văn mà giáo viên vừa chỉ định.
Đám con gái huyện Thanh Thủy vốn chẳng nghe chẳng hiểu anh đang đọc gì, cũng không biết phát âm tiếng Anh của người này chuẩn đến mức nào, bọn họ chỉ nhìn gương mặt của anh mà thôi.
Bởi vì anh thực sự rất đẹp trai.
Đào Khê nhìn màn hình không chớp mắt, cây bút trong tay nhanh chóng ghi lại đoạn văn cậu thiếu niên đang đọc vào giấy nháp, đôi khi bắt gặp một vài từ lạ, cậu liền dùng phiên âm để thay thế.
Khả năng ghi nhớ của cậu rất tốt, cho dù tốc độ đọc của anh nhanh, cậu cũng có thể dựa vào trí nhớ mà viết lại được kha khá.
Chẳng mấy chốc mà người thiếu niên trên màn ảnh đã đọc xong rồi, nhận được cái gật đầu của Tất Ngạo Tuyết liền bước xuống dưới, dần biến mất khỏi khung hình.
“Khê ca, cậu ghi cái này lại làm gì, cũng không cần thiết lắm đâu, bà cô Tất làm vậy để dạy dỗ học sinh đến muộn thôi mà.” Lưu Thụy rất thích cái biệt danh này của Tất Ngạo Tuyết, làm vậy khiến cậu ta có cảm giác như đang cùng phòng học với lớp kia vậy.
Đào Khê thu lại ánh nhìn nãy giờ vẫn dán trên màn hình, nhìn nội dung trên bản nháp, đáp bừa: “Mình rèn chút kỹ năng nghe thôi.”
“Anh đỉnh thật đấy.” Lưu Thụy giơ ngón tay cái với cậu.
Tiết cuối cùng trôi qua rất nhanh, thời khắc tiếng chuông vang lên, đám học sinh liền vắt chân lên cổ mà chạy về phía canteen, có thể tiết kiệm chút thời gian xếp hàng gọi cơm. Đào Khê cùng Lưu Thụy vừa bước được một chân thì bị thầy chủ nhiệm Phùng Viễn bất thình lình xuất hiện ở cửa lớp học chặn lại.
Lưu Thụy chẳng có chút nghĩa khí nào liền chuồn thẳng, Đào Khê oán thầm trong lòng, cảm thấy đau lòng cho chút thời gian quý báu của bản thân, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn hỏi: “Thầy Phùng, thầy tìm em có chuyện gì hay sao ạ?”
Phùng Viễn là giáo viên chủ nhiệm của lớp Mũi nhọn, cũng là giáo viên Toán học có kinh nghiệm từng trải lâu nhất ở trường Nhất Trung Thanh Thủy, tính cách bảo thủ lại nghiêm khắc, đám học sinh thà đắc tội hiệu trưởng cũng không dám chọc tới vị chủ nhiệm lớp này. Ông mặc một chiếc áo sơ mi cũ màu xanh lam, hơn nửa chiếc áo bị mồ hôi làm cho ướt sũng. Gương mặt ông rõ là đang xụ xuống nhưng cũng không thể che giấu nổi niềm vui giữa đôi lông mày. Ông ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đi với thầy một lát.”
Ánh chiều tà đỏ rực bị che lấp bởi những dãy núi cùng đám mây mỏng. Dưới sắc trời nhuộm màu tím nhạt, nền đất trên sân thể dục bỗng chốc mù mịt bụi vì những bước chân và quả bóng rổ.
Đào Khê bước vô định trên sân thể dục, trái tim đang nhảy lên điên cuồng trong lồng ngực dường như không hề có ý định bình tĩnh trở lại, cái bụng đói đến mức kêu ùng ục cậu vẫn xem như chẳng biết gì, mãi cho đến lúc một quả bóng rổ ở đâu đập vào người, cậu mới nhận ra mà dừng chân lại.
“Ơ, bạn học, cậu không sao chứ?” Cậu học sinh lớp 11 vừa đánh bóng trúng cậu hô lên một tiếng, chạy tới nhặt quả bóng rổ rồi nhìn cậu học sinh trước mặt, đây không phải là cậu nhóc Đào Khê lớp 10 lớp Mũi nhọn hay sao, tên nhóc này trông bộ dạng gầy yếu lại xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một đứa chỉ được cái vẻ bề ngoài, thế nhưng cậu không chỉ có thành tích học tập biến thái, đến đánh nhau, chơi bóng rổ cũng trâu bò không kém.
Em trai của cán sự môn thể dục lớp bọn họ với em gái của Đào Khê, Đào Lạc, đều đang học cấp hai. Tháng trước, chỉ vì bắt nạt Đào Lạc mà bọn họ bị Đào Khê đánh cho một trận tơi bời, đến nỗi mấy ngày sau cũng không dám tới trường, mà thầy giáo trường cấp hai lại luôn bao che cho học sinh đã ra trường là Đào Khê kia.
Tên học sinh lớp 11 không dám động tới tên ôn thần có thầy cô cả trường làm chỗ dựa này, vội vàng nói Xin lỗi, thế mà lại thấy Đào Khê mặt mày bĩnh tĩnh, đằng sau đôi mắt đen láy mà u ám chẳng có chút cảm xúc gì nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười kỳ quái.
“Mẹ kiếp, bị đập một phát mà ngu luôn rồi à?” Tên này nhỏ giọng thầm thì một câu rồi nhanh chóng ôm bóng chạy biến.
Đào Khê nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay, nhận ra sắp đến giờ tự học buổi tối liền xoay người bước nhanh về phía lớp học, chẳng kịp mua lấy cái bánh mì để lót dạ.
Vừa bước vào lớp, các bạn học đã reo hò tiến tới, ồn ào đùa giỡn nói giàu rồi thì đừng quên bạn.
“Mình nói có sai đâu, chắc chắn là Khê ca giành hạng nhất mà!” Lưu Thụy ôm vai Đào Khê, phấn khởi chẳng khác gì chính bản thân mình thi được hạng nhất.
“Đào Khê, cậu tới trường Nhất Trung Văn Hoa rồi cũng đừng quên bọn mình nha!”
“”Đi có một năm thôi mà, lớp 12 vẫn phải về đó.”
“Ngưỡng mộ quá đi, mình còn chưa đi đâu quá cái huyện này nữa luôn đó.”
“Nhưng đi học vậy áp lực lắm ấy nhỉ, đám thiên tài trường Nhất Trung Văn Hoa đó vốn không phải là người!”
“Chao ôi, người đẹp trai duy nhất trong trường chúng ta cũng phải hiến cho trường Nhất Trung Văn Hoa mất rồi.”
Mọi người cứ huyên náo không thôi, mãi cho đến lúc tiếng chuông báo giờ tự học vang lên mới chịu dừng lại. Đào Khê chẳng có cách nào giữ cho trái tim mình bình tĩnh để học cả. Cậu lật mở một cuốn sổ bìa màu nâu, trang đầu tiên là một câu tiếng anh mà cậu dùng chiếc bút máy duy nhất của mình để viết:
” I won’t try to pick the moon. I want the moon to come to me.”
“Tôi sẽ chẳng cố gắng với lấy ánh trăng, tôi muốn ánh trăng vì tôi mà tới.”
Cậu mãi mãi sẽ không thể nào quên cái ngày lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Khâm Hòa trên màn hình, là một ngày cuối hè năm ngoái, lúc hoàng hôn đang buông xuống.
Khi ấy, vì chuyện trong nhà, những ngày tháng về sau của cậu trôi qua như một mớ hỗn độn, cậu chẳng có chút hứng thú gì với cái gọi là Lớp học trực tuyến từ xa cả. Sau khi vào lớp 10, cậu chỉ suốt ngày trốn sau lớp học để ngủ.
Chủ nhiệm lớp Phùng Viễn vốn xem Đào Khê như một hạt giống tốt để nuôi dưỡng, bởi cậu học sinh này có thành tích cấp 2 rất xuất sắc, nhưng lại không ngờ rằng sau khai giảng cậu chẳng khác gì một cái xác không hồn, có mắng đến thế nào cũng không lọt vào tai.
Sau khai giảng được vài ngày, hiệu trưởng mang một thân bụi bặm mệt mỏi quay về từ chuyến đi tới thành phố Văn Hoa. Dưới cái nắng chói chang, ông lớn giọng nói với học sinh toàn trường rằng cái thứ gọi là Dạy học trực tuyến từ xa này sẽ thay đổi số phận của bọn họ.
“Các trò sẽ được tiếp cận với nguồn tài nguyên tri thức giống như trường cấp 3 tốt nhất cả nước, được học với những giáo viên và bạn học giỏi nhất cả nước! Chỉ cần các trò cố gắng nỗ lực học tập các thầy cô, bạn bè ở trường Nhất Trung Văn Hoa, các trò cũng có thể thi đỗ đại học, thi đỗ các trường top đầu, thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại!”
Bài phát biểu hùng hồn của hiệu trưởng đã gây xúc động và truyền cảm hứng đến với rất nhiều học sinh trong trường, thậm chí có em còn rơi cả nước mắt.
Bấy giờ Đào Khê đang đứng trên sân thể dục bay đầy bụi, chán nản nhìn về phía ngọn núi nằm đối diện trường học. Nhà của cậu nằm sau ngọn núi đó, trong một ngôi làng tên Đào Khê Loan.
Huyện trong núi này nghèo đến nỗi chim chóc cũng chẳng muốn bay tới, giáo dục lạc hậu đến nỗi suốt bao năm qua chẳng có lấy nổi một học sinh đỗ vào trường đại học top đầu.
Mọi người đều tràn đầy hi vọng với việc học trực tuyến từ xa, giống như suốt bao nhiêu năm sống dưới cái giếng sâu hoắm, cuối cùng cũng được thả xuống một sợi dây thừng, mà bọn họ thì chỉ cần nắm thật chắc sợi dây ấy là có thể trèo lên tới trời.
Nhưng Đào Khê lại mới vừa cảm nhận được cái gọi là sự đùa giỡn của số phận, cậu nhìn ngọn núi kia, cảm thấy bản thân mãi mãi cũng không thể thoát ra nổi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đào Khê vẫn gục đầu lên bàn mà ngủ. Giáo viên tiếng Anh dùng đồ không thạo, cẩn thận từng chút điều chỉnh các thiết bị màn hình rồi ngẩng đầu quét mắt một vòng, quát to một tiếng Đào Khê.
Cậu miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ghế, chán nản hé mắt nhìn về phía cái màn hình mới tinh nằm trên bục giảng, cái mà chẳng có chút xíu nào liên quan tới cái phòng học cũ nát tồi tàn này.
Xuất hiện trên màn hình là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, điều này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả học sinh. Cô mặc một chiếc váy liền thân được cắt may vô cùng tinh xảo, nói những câu tiếng Anh mà bọn họ chưa từng nghe qua bao giờ một cách hết sức lưu loát, giống như giọng nói của người thu âm trong băng đĩa vậy. Giáo viên tiếng anh trong trường cậu ngồi trên bục giảng, vốn là phụ trách kỷ luật cũng đang chăm chú nhìn lên màn hình.
Phương pháp dạy học này thầy và trò của trường cậu đều chưa từng tiếp xúc qua. Tất Ngạo Tuyết không quá phụ thuộc vào việc giảng dạy nội dung trong sách mà đa phần là cùng học sinh trò chuyện bằng tiếng Anh, học sinh Văn Hoa hăng hái trả lời câu hỏi, không khí thoải mái sôi nổi không khác gì các ngôi trường đại học ở nước ngoài.
Học sinh trường Nhất Trung Thanh Thủy dần trở nên lặng ngắt như tờ, bọn họ nhận ra rằng căn bản mình không hề hiểu những người kia đang nói gì. Những từ ngữ và câu văn lạ lẫm ấy, học sinh trường Nhất Trung Văn Hoa đều nghe hiểu, còn bọn họ thì chẳng khác gì những câu chuyện nghìn lẻ một đêm cả.
Sự im lặng dần xâm chiếm lớp học của trường Nhất Trung Thanh Thủy, mãi cho đến khi Tất Ngạo Tuyết đang giảng được một nửa bỗng nhiên cười nói: “Vậy bây giờ mời bạn học hôm qua đã bỏ lỡ tiết học tiếng Anh của tôi lên bảng nào, bạn Lâm Khâm Hòa, hãy lên trình bày một bài phát biểu ngẫu hứng bằng tiếng Anh cho các bạn học trường Nhất Trung Thanh Thủy cùng nghe.”
Học sinh Thanh Thủy trong giây lát trở nên phấn khích, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được rằng thầy cô và các bạn bên kia biết đến sự tồn tại của mình, mà khi nhìn thấy người thiếu niên kia bước lên bục giảng, sự phấn khích này còn trở nên mãnh liệt hơn cả.
Từ trước đến nay Đào Khê vẫn không thích Tiếng Anh, vốn dĩ chỉ cần cúi đầu là có thể đánh được một giấc rồi thì lại bị tiếng ồn bất ngờ này làm cho bừng tỉnh. Cậu lười biếng ngáp một cái, vươn tay xoa đôi mắt rồi nhìn về phía màn hình.
Cậu nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao lớn đứng trên bục giảng, so với Tất Ngạn Tuyết cao gầy đứng bên cạnh còn cao hơn rất nhiều. Gương mặt anh không chút cảm xúc, không lo lắng vì bị gọi tên một cách đột ngột, cũng không có sự căng thẳng nào trước lúc phát biểu, dưới ánh đèn sáng ngời, ngũ quan tuấn tú của anh giống như đỉnh núi tuyết dưới ánh mặt trời vậy.
“Các bạn học ở xa đều đang chờ, bạn học Lâm có thể bắt đầu được rồi, em chọn nói về điều gì cũng được.” Tất Ngạo Tuyết đứng một bên cười nói.
Nam sinh tên Lâm Khâm Hòa nghe vậy giương mắt nhìn về phía camera đặt ở cuối phòng học. Hình ảnh trên màn hình nét tới mức có thể nhìn thấy rõ những hình bóng mờ thay đổi dưới hàng mi của anh.
Đám con gái trong lớp hít sâu một hơi một cách vô cùng ăn ý. Đào Khê nhìn cặp mắt cách một tấm màn kia nhìn thẳng vào mắt mình, trái tim bỗng không hiểu vì sao mà đập loạn nhịp.
Lâm Khâm Hòa bắt đầu bài phát biểu bằng tiếng Anh của mình, anh mở đầu đơn giản khiến cho ngay cả học sinh Thanh Thủy cũng có thể nghe hiểu, bọn họ nghe rất nghiêm túc, nhưng càng nghe càng kinh ngạc, bởi họ nhận ra bản thân nghe không hiểu gì, hơn nữa cậu bạn tên Lâm Khâm Hòa này có chất giọng phát âm không thua kém gì so với Tất Ngạo Tuyết, giống như tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ vậy.
Đây chính là học sinh trường Nhất Trung Văn Hoa. Cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được sự chênh lệch lớn đến mức nào rồi.
Khi đó bọn họ vẫn chưa hề biết rằng, Lâm Khâm Hòa không phải là một học sinh bình thường của trường Nhất Trung Văn Hoa.
Hiếm có khi nào Đào Khê nghiêm túc nhìn vào màn hình trực tiếp như lúc này. Có rất nhiều câu cậu thực sự nghe không hiểu, cố lắm thì cũng chỉ nghe ra được Lâm Khâm Hòa đang nói đến ước mơ và tương lai.
Có một câu đơn giản nhất, không hiểu bằng cách nào mà cậu đã nhớ được, hơn nữa còn nhớ rất lâu.
“I won’t try to pick the moon. I want the moon to come to me.”
Từ lúc ấy trở đi, Phùng Viễn vẫn luôn đau đầu không biết phải làm thế nào để đối phó với Đào Khê thì bỗng phát hiện, dường như chỉ qua một đêm, cậu học sinh này như uống phải linh đan diệu dược gì đó, không còn ngủ gật trong mỗi tiết học để trốn làm bài nữa mà luôn nghiêm túc nhìn màn hình trực tiếp, giống như muốn đục ra hai cái lỗ trên đó vậy.