Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 2: Nhung nhớ.



Sự xuất hiện của người phụ nữ khiến vẻ mặt của  Chu Vĩ Xuyên càng thêm đặc sắc, không cầm chắc được ly rượu trong tay, trực tiếp rót nửa ly rượu đỏ lên người.

“A… mẹ kiếp.” Có lẽ hắn muốn trách mắng một tiếng, cho rằng người phụ nữ đi ra vào lúc này không thích hợp, mắc cái có Thích Nguyên Hàm ở đây, hắn chỉ có thể nhịn xuống, lau đi vết đỏ thấm trên khăn tắm.

“Nguyên Hàm, em nghe anh giải thích…” Chu Vĩ Xuyên khô khốc nói.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như thể đang chờ hắn giải thích của Thích Nguyên Hàm, hắn lại nghẹn lời.

Người nói dối, ánh mắt luôn luôn bất định, Thích Nguyên Hàm luôn nhìn vào đôi mắt của Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên lại không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ vò lấy tóc.

Vẻ mặt của hắn như ánh đèn neon, biến đổi đủ thể loại màu, cực kỳ đặc sắc, “Đây là Diệp Thanh Hà, họ hàng của anh .”

Đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ, hay giới thiệu tình nhân của mình như vậy, rất bình thường.

Nhưng cô nam quả nữ ở cùng một phòng, trên người cũng chẳng mặc quần áo, em họ này có vẻ rất đặc biệt.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà bình tĩnh hơn Chu Vĩ Xuyên rất nhiều, khóe miệng còn nở nụ cười nhỏ nhẹ, Thích Nguyên Hàm hỏi: “Cô ấy là họ hàng nào nhà anh?”

“Thì, thì là… họ hàng bên nhà ngoại.” Chu Vĩ Xuyên nói tiếp, “Theo vai vế thì là em họ của chúng ta, hôm nay đến đột ngột quá, anh vừa định gọi điện nói với em.”

Thích Nguyên Hàm không nói gì, ánh mắt trở nên lạnh nhạt hơn.

Chu Vĩ Xuyên cố tỏ vẻ sầu não nói: “Anh biết kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện này. May là anh đã gửi tin nhắn cho em, nhưng chậm một bước, chỉ nghĩ đến việc đi đón em nên không kịp… Haizz, chuyện này trách anh sao được, tự nhiên cái gửi người đến, mẹ kiếp lắm chuyện thế đó, muốn rảnh rỗi chút cũng không xong.”

Thích Nguyên Hàm gật đầu.

Chu Vĩ Xuyên không hiểu ý Thích Nguyên Hàm ra sao, một hồi giải thích, một hồi hỏi chuyện, hắn muốn nghe một câu khẳng định chắc nịch từ miệng Thích Nguyên Hàm: “Em tin anh.”

Nhưng đời thật ngược lại với mong muốn, Thích Nguyên Hàm không nổi trận lôi đình, cũng không chỉ ra sơ hở trong lời nói của hắn, giống như một người lắng nghe im lặng.

Thích Nguyên Hàm không muốn ngắt lời hắn, bởi vì thấy hắn chỉ để biện minh cho chuyện nɠɵạı ŧìиɦ của mình, mà hủy hoại hình tượng của cả cha lẫn mẹ, cảm thấy … ừm, siêu thú vị.

Nói mãi, đến mười một giờ luôn rồi.

Chu Vĩ Xuyên chỉ có lặp đi lặp lại mấy câu đại loại như vậy, đúng chất thôi miên, Thích Nguyên Hàm ngáp một cái, buồn ngủ rồi.

“Buồn ngủ rồi hả? Chúng ta đi ngủ nhé?” Chu Vĩ Xuyên muốn nhân cơ hội này kêu Diệp Thanh Hà rời đi.

Nhưng Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ, đến cửa thì quay đầu lại nhìn.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà cả buổi không nói tiếng nào, lặng lẽ đứng trong góc phòng ngủ, ngón tay mắc vào tay vịn cuối giường, chẳng cần tiếc nuối mà nhắc nhở bất cứ ai về sự tồn tại của nàng, ai cũng không thể không chú ý đến nàng…

Dường như chỉ cần nàng im lặng ở yên một chỗ, thì có thể tránh được sự cố của ngày hôm nay, nhưng nàng lại vẫn đóng góp giá trị của bản thân, tham gia vào cảnh bắt gian này.

Ánh mắt của Thích Nguyên Hàm từ mái tóc ướt của nàng rơi trên bộ váy nàng đang mặc, chiếc váy ngủ màu trắng tinh, kiểu dáng bình thường, treo trên giá treo trong trung tâm thương mại cũng không thể tăng doanh thu lên được, thế mà giúp nàng ta tăng thêm một phần quyến rũ.

Diệp Thanh Hà cười tươi kêu: “Chị.”

Thích Nguyên Hàm đánh giá: “Cô mặc váy của tôi rất đẹp đấy.”

Giây phút đó, Thích Nguyên Hàm lại được thưởng thức màn biến đổi cảm xúc của Chu Vĩ Xuyên, như thể có người chẻ hắn ra làm nửa, trực tiếp tách thành đôi.

Chu Vĩ Xuyên vò đầu bứt tai, lắp ba lắp bắp nói: “Chuyện này anh cũng không rõ, anh đi tắm mà, chắc là đụng hàng đó… “

Hắn còn chưa nói hết, Thích Nguyên Hàm đã đóng cửa phòng ngủ bên lại.

Một đêm này, Chu Vĩ Xuyên xác định là không ngủ ngon lành gì.

Em họ có thân đến mấy, cũng không được tùy tiện mặc váy ngủ của chị dâu nhỉ?

Buổi sáng thức dậy, Thích Nguyên Hàm đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong, ra khỏi phòng liền thấy Chu Vĩ Xuyên xiêu vẹo ở trên sofa, ôm lấy gối, đầu lắc lư ngủ, trên người vẫn mắc một cái khăn tắm đêm qua, nhìn rất nhếch nhác.

Nghe thấy tiếng động, hắn mê man ngước đầu lên, dưới cằm mọc râu lún phún, xem ra là trải qua một đêm lo lắng nóng ruột.

Chu Vĩ Xuyên xoa xoa mặt, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nỗ lực nuốt xuống rồi, bây giờ mà nhắc đến chuyện tối qua, lại gây thêm cản trở cho mình, cách tốt nhất là không nhắc nữa, từ từ rồi sẽ quên, loại bỏ mọi cảnh giác của Thích Nguyên Hàm.

Hắn cười nói: “Ngủ dậy rồi hả, để anh đi chuẩn bị bữa sáng nhé?”

Thích Nguyên Hàm nói: “Quản gia và dì đều không có ở đây.”

Chu Vĩ Xuyên vỗ vỗ gáy, vừa nói vừa quan sát Thích Nguyên Hàm, “Em không nói anh cũng quên rồi, bảo mẫu cùng quản gia về nhà cũ rồi, bên mẹ thiếu mấy người, lát nữa anh gọi điện nói với mẹ bảo mấy người đó quay lại.”

Thích Nguyên Hàm rót một cốc nước uống.

Chu Vĩ Xuyên nhanh chóng bò ra khỏi sô pha, vội vã xuống tầng một vào bếp làm bữa sáng, làm xong còn tự mình bưng bữa sáng đến phòng ăn. 

Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, Thích Nguyên Hàm nhàn nhã ngồi trên sô pha đọc tạp chí. 

Cho đến khi Diệp Thanh Hà lại xuất hiện, nàng từ hành lang trên lầu hai đi xuống, thướt tha tao nhã, khiến người ta nhớ đến, mỹ nhân thời dân quốc nhập tỏa hương thơm.

Cũng là tại thời điểm này Thích Nguyên Hàm nhớ ra.

Chu Vĩ Xuyên đã dắt tình nhân về nhà.

Trên bàn ăn, Chu Vĩ Xuyên ngồi ở ghế chính giữa, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà ngồi đối diện nhau.

Chu Vĩ Xuyên thấy Thích Nguyên Hàm chịu ngồi ăn cơm, cho rằng cô đã tin chắc lời mình vừa nói, thân mật gọi Diệp Thanh Hà là em họ, giải thích lại cho Thích Nguyên Hàm nghe những lời hắn đã nghĩ cả đêm qua, hắn giới thiệu thân phận của Diệp Thanh Hà, nói Diệp Thanh Hà là họ hàng xa, còn bảo cô gọi theo là em họ. 

Hừ.

Hắn không biết rằng, vào lúc này đây, dưới bàn đầy ắp món ăn mà đã được hắn dày công chuẩn bị đó,  đầu ngón chân tình nhân của hắn, đang nhẹ nhàng cọ vào bắp chân của vợ mình, vuốt ve qua lại như muốn vẽ lên hình tròn.

Lúc đầu Thích Nguyên Hàm không có phản ứng gì, tưởng rằng tiểu tam muốn cọ vào người Chu Vĩ Xuyên, cô còn co chân lại để cho hai người họ một thế giới riêng dưới gầm bàn, nhưng mà, cái chân đó vẫn miệt mài đuổi theo, vén ống quần của cô ra, leo lên trên. 

Thích Nguyên Hàm ngước mắt nhìn người đối diện.

Diệp Thanh Hà lặng lẽ ăn cơm, người không nhúc nhích, không vén khăn trải bàn lên, thì hoàn toàn không biết được nàng ta đang làm cái chuyện gì dưới gầm bàn. 

Thích Nguyên Hàm không tin được gọi nàng ta: “Diệp Thanh Hà? “

“Hửm?” Diệp Thanh Hà ngước mắt lên trả lời cô, ngón chân ấy thế mà đang kẹp lấy khối thịt mềm mại trên bắp chân cô.

Chu Vĩ Xuyên ngồi ở giữa nhìn hai người, có chút khó hiểu, nhưng nụ cười khóe miệng lại lộ vẻ đắc ý, giống như đang được nhìn thấy cảnh hai người phụ nữ vì mình mà ghen ăn tức ở. 

“Hai người sao thế? “Hắn hắng giọng hỏi, như thể đang gánh vác trọng trách dỗ dành hai người phụ nữ. 

“Không có gì.” Thích Nguyên Hàm cúi đầu ăn tiếp.

Cái chân đó cọ xát một lúc cuối cùng cũng rút về rồi. 

Sau bữa ăn, Chu Vĩ Xuyên chủ động dọn dẹp bát đĩa. 

Thích Nguyên Hàm ngồi trên ghế sofa xem TV, Diệp Thanh Hà ngồi cùng cô. Nàng ta mặc một chiếc sườn xám, màu đỏ, rất tôn màu da, tóc được búi lên, hai bên tóc mai uốn xoăn, rất quyến rũ. Hai chân bắt chéo vào nhau, phần chân lộ ra giữa xẻ tà trắng nõn mà thon thẳng, cơ bắp đều đặn, rất đẹp.

Thứ mà người ta chú ý đến đầu tiên chính là bàn chân của nàng ta.

Trắng hồng nõn nà, rơi trên nền nhà trắng, như thể giẫm ra vòng tròn hoa nước.

Chu Vĩ Xuyên bưng một đĩa trái cây lại, đặt trên bàn trà, chen vào ngồi giữa hai người, nói: “Bảo bối, chúng ta cho Thanh Hà ở lại một đêm, rất lâu rồi chưa được gặp nhau, em còn nhớ lúc trước khi kết hôn em ấy từng đến nhà chúng mình…”

Thích Nguyên Hàm nói: “Muốn ở thì ở thôi.”

Về sau những hồi ức của Chu Vĩ Xuyên, chỉ để thêu dệt một số ký ức cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không có ấn tượng gì và cũng chẳng muốn nghe, cô chỉ chăm chú xem TV.

Phim truyền hình này cũng thú vị đấy, là một bộ phim Hồng Kông, tiểu tam nói với nữ chủ nhà mình là người đồng tính, nữ chủ nhà hỏi, thật sao? Tiểu tam gật đầu.

Sau đó, nữ chủ nhà ấn tiểu tam lên tường mà hôn, ôm lấy mặt tiểu tam, hôn đến đắm say mê muội, còn là nụ hôn lưỡi kiểu Pháp, cả quá trình tiểu tam chỉ ngơ ngác nhìn nữ chủ nhà.

Chu Vĩ Xuyên chậc một tiếng, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, lười biếng nói: “Cái thể loại gì không biết? Để anh đổi kênh khác cho hai người xem.”

Thật ra Thích Nguyên Hàm tương đối thích, đề tài mới mẻ.

Cả một buổi chiều, chỉ cần Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà ở cạnh nhau, Chu Vĩ Xuyên sẽ chen chân vào ngay lập tức, sợ bị lộ tẩy, cái dáng vẻ gắng sức biện minh cho hành vi sai trái của hắn, cực kỳ khôi hài cực kỳ dở hơi.

Ba người ngồi trên ghế sô pha, xem các chương trình tài chính, người dẫn chương trình bên trong phân tích xem cổ phiếu nào đang ưu đãi, ngành nào sẽ tăng giá, các chính sách mà nhà nước sẽ ban hành trong tương lai. 

Đến tối, Diệp Thanh Hà muốn ở lại qua đêm, dáng người mảnh khảnh không giữ nổi lớp áo mỏng manh, khuôn ngực lờ mờ dựng đứng đầy kiêu hãnh, nàng cầm váy ngủ đêm qua mà Thích Nguyên Văn chưa đòi lại, bước vào phòng tắm.

Chu Vĩ Xuyên khoanh tay nhìn nàng một lượt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vẫn giả bộ chính trực nói: “Cái này không phải đụng hàng với váy của chị gái… chị dâu em rồi sao, đổi cái khác nhé?” 

“Thế tôi mặc bộ nào?” Diệp Thanh Hà hỏi hắn.

Chu Vĩ Xuyên nhanh miệng: “Đổi áo sơ mi của anh nhé?”

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nhìn Thích Nguyên Hàm cầm đồ ngủ chuẩn bị vào phòng tắm, nàng khẽ khàng nhướng mày, nói: “Em mặc đồ của chị nha?”

Một tình nhân đủ tiêu chuẩn, luôn có thể dễ dàng khơi dậy du͙ƈ vọиɠ của người khác. Nàng dựa người vào tường, mỉm cười nhìn Thích Nguyên Hàm.

Ngay lúc đó, ánh mắt của Chu Vĩ Xuyên thay đổi, đột nhiên cực kỳ tiếc nuối vì chuyện phát sinh đêm qua, bây giờ muốn bù đắp lại, hắn nói: “Nguyên Hàm, em cho cô ấy mượn một bộ đi, mặc quần áo của anh có vẻ không thích hợp cho lắm. ” 

Thích Nguyên Hàm đi lấy một bộ đem lại, Diệp Thanh Hà nhận đồ ngủ mới từ Thích Nguyên Hàm, cánh tay nhẹ nhàng lướt qua vai cô.

Chính xác mà nói, Diệp Thanh Hà thực sự rất lẳng lơ.

Nhưng sự lẳng lơ của nàng ta, không phải loại lẳng lơ thô tục của gái mại dâm, mà là kiểu lẳng lơ khiến người ta hâm mộ đố kỵ với nét mặt chán chường thượng đẳng của nàng.

Cũng giống như nữ chính trong phim “Mối tình đầu của tôi”, đi một đôi giày cao gót quyến rũ, đến thị trấn nhỏ đó, làn gió thổi qua mái tóc của cô ấy cũng là men say mê hoặc lòng người.

Trong phòng tắm nước chảy ào ào, hai người đứng bên ngoài không biết đang đợi cái gì, Thích Nguyên Hàm nhìn Chu Vĩ Xuyên một cái, rồi đi vào phòng tắm ở phòng ngủ bên cạnh. 

Bên ngoài thế nào, Thích Nguyên Hàm chẳng muốn nghe ngóng, Chu Vĩ Xuyên đưa tình nhân về nhà, nhưng hắn cũng không có gan mà tiếp tục làm bậy với tình nhân.

Dù sao hắn cũng bị dọa cho gần chết rồi.

Thích Nguyên Hàm uống thuốc, ngủ sớm.

Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, cô ngủ sâu, đầu óc căng thẳng, thật sự không muốn ra mở cửa chút nào, thế mà cái âm thanh kia vẫn gõ từng nhịp một, vào tai của cô như không có điểm ngừng.

Sau cùng. Thích Nguyên Hàm vẫn bò xuống giường, cô không kịp bật đèn, hoàn toàn dựa vào trí nhớ mà lần mò vặn nắm cửa. Bên ngoài cũng tối đen như mực, đôi mắt lim dim không mở ra được, nhìn không rõ là ai.

Cho đến khi hương thơm ngào ngạt bay đến, đó là sự mềm mại của một người phụ nữ. 

Diệp Thanh Hà duỗi tay ôm lấy cô, giống như trong phim truyền hình ban trưa, chỉ là đảo ngược lại vai, tình nhân ôm người vợ. 

Rất đột ngột, Thích Nguyên Hàm nhất thời quên phản kháng, mùi hương chanh vừa mới tắm xong cứ thế xâm nhập vào, khiến cơ thể cô có chút không chống đỡ nổi, lùi ra sau một bước,  người phụ nữ đó nhanh tay nhanh mắt, một tay lại giữ lấy eo của cô, tay còn lại víu vào tay nắm cửa.

Nhỏ nhẹ một tiếng, cửa đóng rồi, trong phòng không có lấy một tia sáng.

Phòng này cách âm rất tốt, có thể ngăn cản mọi loại âm thanh, Diệp Thanh Hà áp sáp lại gần, hơi thở phả vào mặt Thích Nguyên Hàm, khi nàng nghiêng người, bờ môi từ từ tiến gần.

Thích Nguyên Hàm ngã lên giường, thần trí vốn muốn tỉnh táo lại tiêu tán.

Cô hé miệng, hơi thở nóng bỏng.

Diệp Thanh Hà quỳ ở bên người Thích Nguyên Hàm, ngón tay trượt dọc theo mép váy, đáp xuống vùng da trần của cô, ở bên tai cô hỏi: “Có muốn phụ nữ không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.