Trong sự quên vừa rồi cô liền chạy một mạch về phòng, về đến phòng liền lăn lên giường lấy gối ấp lên mặt cho hết đỏ mặt nhưng cô càng nghĩ thì càng đỏ mặt.
Bên phòng của Trần Phong, lúc anh vào phòng tắm vẫn nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng khí nãy của Lý Nhã Trần bật cười nhưng rồi anh lại trầm tư trong bồn tắm suy nghĩ về việc nếu cô biết anh từng có bạn gái và bây giờ bạn gái muốn quay trở lại thì chắc hẳn cô sẽ bảo anh lý hôn và đến bên cạnh người yêu cũ của anh.
Sáng hôm sau.
Lý Nhã Tranh hôm nay ngủ dậy sớm nên đã chờ anh xuống ăn sáng cùng.
Trần Phong bước xuống nhà thấy Lý Nhã Tranh đang đợi mình cùng ăn sáng có chút ngạc nhiên.
— Hôm nay có người đang chuộc lỗi bằng cách đợi ăn sáng cùng.- Trần Phong bước xuống nói.
— Em không có chờ anh ăn sáng, anh không ăn cùng thì có thể ra ngoài ăn.- Lý Nhã Tranh bực mình nói rồi bắt đầu ăn.
— Ăn nói vậy thôi! -Trần Phong kéo ghế rồi ngồi xuống ăn cùng cô.
Bữa sáng của hai người diễn ra trong một bầu không khí bình yên, anh hỏi cô trả lời nhẹ nhàng.
Ăn sáng xong Trần Phong ra xe đi làm, Lý Nhã Tranh vội nói với anh về việc trưa nay sẽ mang bữa trưa đến công ty cho anh.
— Anh Phong, trưa nay em mang bữa trưa đến công ty cho anh nên anh đừng có ra ngoài ăn mà chờ em đến.
— Vậy anh phải chờ cô vợ yêu dấu của anh mang cơm trưa đến cho anh mới được.- Trần Phong lên xe.
Trong nhà Lý Nhã Tranh nghe thấy những lời ngon ngọt của anh mà bỗng dưng mặt cô đỏ lên như ngại ngùng một thứ gì đó, Lý Nhã Tranh cũng không biết từ bao giờ mình lại có cảm tình với người đàn ông này và không muốn phải mất.
Sau khi cô ăn sáng xong, giúp thím Hai dọn dẹp xung quay nhà mặc dù thím Hai đã ngăn cản lại nhưng cô vẫn muốn làm, dọn dẹp được một lúc cô đã không thở nổi vì nhà rộng mà cô lại phải dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà đến khi xong việc muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì lại có người bước vào hỏi cô.
— Nè cô hầu, cậu chủ mấy người đã đi làm rồi sao?- Người bước vào hỏi cô.
Lý Nhã Tranh cũng không biết là ai nhưng cô cũng trả lời hẳn hoi.
— Anh Phong đi làm rồi nếu cô có việc thì đến công ty tìm anh ấy.
— Xưng bằng anh sao? Vậy thì cô phải gọi tôi một tiếng chị hay một tiếng thiếu phu nhân.-Người phụ nữ đó ung dung bước vào ngồi xuống bắt chéo chân lên.
— Vậy cô đây là tên gì và là gì của anh Phong vậy?
— Cô là người hầu mà cũng có tính tò mò đấy nhỉ, nhưng cô hỏi thì tôi phải trả lời thôi, tôi tên Kiều Chi là một đại minh tinh cũng là người yêu và là thiếu phu nhân tương lai của cô.- Kiều Chi trả lời có chút kiêu ngạo.
— Là phu nhân, vậy hôm nay thiếu phu nhân đến đây là việc gì?
— Cái cô này ăn nói như vậy là sao, tôi là thiếu phu nhân tương lai thì tất nhiên phải đến xem nhà chồng của mình rồi.
— Vậy cô ngồi đó chơi tôi xin phép đi làm việc.- Lý Nhã Tranh định rời đi.
— Cô đứng lại đó cho tôi.- Kiều Chi đứng dậy nói.
* Đứng *- Lý Nhã Tranh quay đầu lại nhìn kiều Chi.
— Cô không biết lấy cho tôi một cốc nước sao? Đi nhanh lên đứng đó làm gì?
Lý Nhã Tranh đành bước vào bếp rót cho Kiều Chi một cốc nước đang định bưng ra thì thím Hai cản lại bảo để thím bưng ra cho.
— Thím dọn trong bếp đi để cháu mang ra là được rồi.
— Thiếu phu nhân, cô gái đó là ai vậy trông hung dữ quá.- Thím Hai cũng không biết thiếu gia mình từng có người yêu.
— Là người yêu của anh Phong.- Lý Nhã Tranh thẳng thắn trả lời.
— Người yêu? Sao có thể như vậy được! -Thím Hai ngạc nhiên.
— Điều đó là thật, thôi cháu bưng nước ra đây mà thím gọi điện cho anh Phong bảo hôm nay cháu không mang bữa trưa đến được, bảo anh ấy ra ngoài ăn.- Nói xong cô bước ra ngoài.
Tính của Lý Nhã Tranh rất hậu đậu nên khi cô mang nước ra thì bị vấp vào tấm thảm nên nước cô bưng ra đều đổ lên váy của kiều Chi làm cho cô ta bực mình đứng bật dạy mắng cô.
— Cô bị mù hả? Biết cái váy mày bảo nhiêu tiền không vậy?- Kiều Chi vừa mắng vừa đẩy cô.
* Rắc * Khớp khối của Lý Nhã Tranh kêu lên khi cô bị ngã.
Kiều Chi cũng không đỡ cô dậy mà tiếp tục mắng cô.
— Còn không mau đứng dậy xin lỗi tôi.
— Tôi xin lỗi…xin lỗi.- Lý Nhã Tranh chịu đau đứng dậy xin lỗi.
— Tôi sẽ đến công ty bảo anh Phong đuổi việc cô.- Kiều Chi tức giận quay người bỏ đi.
Thím Hai trong bếp vội chạy ra đỡ cô
— Chân thiếu phu nhân xưng lên rồi để tôi bảo tiểu Duật đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện.-Thím Hai ân cần nói.
— Không sao đâu chỉ bị thương ngoài da thôi.
— Cái cô đó thật không phải người, cô ta con tự xưng là người yêu của thiếu gia không biết người trước mặt là vợ của thiếu gia.- Thím Hai tức tối nói.
— Không cần phải vậy đâu, cô ta cũng là người yêu của anh Phong.- Lý Nhã Tranh buồn bã nói.
Lý Nhã Tranh khập khiễng chân đau bước lên cầu thang, thím Hai chạy lại dìu cô lên Phong, mặc dù thím Hai đã bảo để thím băng bó lại vết thương rồi hãy đi nghỉ nhưng Lý Nhã Tranh đã từ chối.
— Thím Hai chân cháu không sao, trong phòng có thuốc cháu tự bôi được với lại cháu hơi mệt nên bữa trưa không cần gọi cháu xuống dùng bữa đâu.- Nói xong cô vào phòng khoá trái cửa lại.