Ánh Trăng Ở Trong Ngực

Chương 6: Tôi Dạy Cậu



Thời điểm Kỳ Nguyệt quyết định thi đấu, Lăng Phong đã đi tới, nhiệt tình mà chào đón Kỳ Nguyệt cùng Tống Thu Thu: ” Ai, hai vị mỹ nữ, các cậu cũng lại thử xem!”

” A? Chúng tớ?”

Này không phải buồn ngủ mà có người kê đầu sao!

Tống Thu Thu nháy mắt cao hứng, bất quá trên mặt vẫn là rụt rè: ” Chính là, hai chúng tớ có thể chứ…..?”

” Có gì đâu, bọn họ đều không ý kiến, đều là nghiệp dư, cứ tùy tiện chơi! Mau mau mau! Ngược chết Diệp Lâm Linh đi! Cậu ấy quá kiêu ngạo rồi!” Lăng Phong mở miệng cười lớn.

Mặt khác các nam sinh thái độ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, tự nhiên cũng không ngại để hai cô cùng chơi.

” Lại đây cùng chơi đi!”

” Đúng đúng đúng, lại đây thử đi! Đừng sợ! Lâm Linh cũng không ngại có thêm đối thủ cạnh tranh chứ?”

Diệp Lâm Linh nhướng mày: ” Đối thủ cạnh tranh?”

Diệp Lâm Linh cư nhiên không để Kỳ Nguyệt và Tống Thu Thu vào mắt.

Chỉ là, đột nhiên kêu Kỳ Nguyệt đến, không chỉ được Cố Hoài hôn một chút, còn vẫn luôn dính lấy Cố Hoài, làm cô có điểm không thuận mắt.

Diệp Lâm Linh khoanh tay trước ngực, cười mở miệng: ” Được a, các cậu thử xem, cầu ngược!”

Tống Thu Thu đâm đâm bả vai Kỳ Nguyệt: ” Như vậy, Tớ đi trước! Vạn nhất nếu tớ thắng, tớ mang ba lần hẹn hò cho cậu!”

Xem thái độ Cố Hoài, rõ ràng là không nghĩ muốn cùng nữ sinh hẹn hò, hoàn toàn không chịu nổi ồn ào, cũng không giống người mới chơi.

Mà cô tuy là nhan cẩu, nhưng cũng chỉ đơn thuần là nhan cẩu, không dám mơ ước gì khác, không bằng đem cơ hội này cho Kỳ Nguyệt đang bị khoai tây làm mê đầu.

Vì thế, Tống Thu Thu xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Kỳ Nguyệt hai mắt tỏa sáng, phía sau Tống Thu Thu cổ vũ: ” Thu Thu cố lên!”

Giờ này khắc này, đôi vai gầy yếu của Thu Thu phảng phất phải chịu một bao khoai tây lớn.

Tống Thu Thu tuy rằng không giỏi, nhưng cũng đã chơi qua vài lần, thao tác cơ bản không có vấn đề.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, nâng tay lên, thuận lợi bắn.

” Phanh——” một tiếng sau đó, kết quả có rồi!

” Bao nhiêu bao nhiêu?” Tống Thu Thu vẻ mặt khẩn trương.

” À, 5 điểm…..”

Tống Thu Thu: “……..”

Cả người Kỳ Nguyệt như vừa bị trận bão khoai tây quét qua: “……..”

Lăng Phong vỗ vỗ bả vai Tống Thu Thu: ” Khá tốt, cậu nghiệp dư mà bắn được điểm đó quả thực không tồi, so với Giang Lãng kia vô cùng lợi hại.”

Giang Lãng sắc mặt đen lại: ” Đó là tớ trượt tay! Là trượt tay đó!”

Tống Thu Thu than ngắn thở dài mà gục đầu xuống: ” Ai, quả nhiên không được a!”

Bên cạnh mấy nữ sinh đều cười rộ lên thành tiếng.

” Lãng phí thời gian!”

” Chính là, vô vị!”

Diệp Lâm Linh nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt, ý vị mở miệng: ” Tớ thấy hết hi vọng rồi a!”

Tống Thu Thu nhìn về tia hi vọng cuối cùng: ” Nguyệt bảo bối, đến cậu rồi, mau thử đi! A, tớ quên mất cậu không biết bắn…..”

Tống Thu Thu đang muốn dạy Kỳ Nguyệt, Cố Hoài từ bên cạnh đã đi tới: “Cậu không biết sao?”

Nhìn Cố Hoài đi đến, Tống Thu Thu nhanh chóng thoái vị, lui xuống dưới.

Kỳ Nguyệt theo bản năng trả về một câu: ” Không biết.”

Cố Hoài nghe vậy, ánh mắt hơi lóe: ” Tôi dạy cậu.”

Kỳ Nguyệt nhìn thoáng Cố Hoài.

Cố Hoài đoán được cô sẽ nói ra cái gì, liền mở miệng giải thích: ” Khụ, dạy cậu thao tác cơ bản.”

Cố Hoài cầm súng, kiên nhẫn làm mẫu: ” Hiểu chưa?”

” Hiểu.” Kỳ Nguyệt thử nâng lên.

Cố Hoài nâng tay cô lên, giúp cô điều chỉnh tư thế một chút, ” Tay này nhắm chuẩn, tay kia cùng bả vai thả lỏng, sau đó nhắm bắn…..”

Cố Hoài đứng bên cạnh người cô, giải thích cho cô, lâu lâu hơi cúi người tới gần để nghe cô rõ hơn.

Thời điểm giúp cô điều chỉnh động tác, Cố Hoài thân sĩ vẫn duy trì khoảng cách, không có đụng chạm thân thể cô, chỉ có ngón tay thon dài vô tình chạm vào mu bàn tay.

Lòng bàn tay hắn có một tầng kén, thời điểm cọ qua làn da, như lông chim phất qua, có chút ngứa……

Khoảng cách này, cô có thể ngửi được dầu gội của hắn, mùi gỗ tùng nhàn nhạt thoải mái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.