Hướng Viễn tìm thấy đáp áp trong sự thinh lặng của Diệp Quân, cô đã ngỡ đi từng bước sẽ thang nhưng hóa ra mình chỉ là một con cờ không đáng kế trong tay vận mệnh, cho dù đi thế nào cũng sẽ thua thảm hại.
Lo liệu xong hậu sự cho Hướng Dao xong, đêm ấy, Hướng Viễn đã có một giấc mơ. Nửa đời của cô đều đã tiến về phía trước, bất chấp tất cả để trèo lên cao nhưng trong giấc mơ này cô lại rơi xuống đến vô cùng, một vực thẳm mà đứng từ nơi cao lạnh lẽo thấu xương nhỉnh xuống thì hoàn toàn không thấy đáy. Những vất vả thuở thiếu thời, sự kiên trì theo đuổi việc học ở xứ lạ, sự phấn đấu nỗ lực khi bước chân vào xã hội, sự cô đơn lạnh lẽo sau khi kết hôn… Và cả nụ cười dịu dàng ấm áp của Diệp Khiên Trạch dưới ánh trăng, tiếng gió gào thét điên cuồng trên biển đêm ấy, gương mặt mờ nhạt của bố mẹ và Hướng Dĩ, bóng Hướng Dao và Đằng Tuấn nắm tay nhau đi mỗi lúc một xa, tất cả như dấu vết treo lơ lửng trên lưng chừng núi. Tốc độ rơi của cô như sao băng, không còn kịp nhìn lại những mảng vỡ ký ức nhạt nhòa thêm lần nào nữa, cứ thế mà bỏ lỡ tất cả.
Gió lao qua người cô, nồi kinh hoàng khi rơi xuống vực giờ đây đã trở thành sự thản nhiên tuyệt vọng khi cô cứ rơi mãi xuống khoảng không thăm thẳm bên dưới, cả những chuyện đã qua bị bụi trần phủ mờ, nhạt nhòa không còn hình dạng cũ… Cuối cùng, cứ nhìn xuống dưới, chỉ cần đợi thêm một phút nữa, một âm thanh nặng nề sẽ vang lên, cái đón chờ cô sẽ là sự tự tại hoang hoải, một sự tự tại mà cả nửa đời cô chưa bao giờ nếm trải. Thế nhưng, trong tích tắc Hướng Viễn nhắm mắt lại, cô lại rợi thịch xuống một thứ gì đó mềm mại đến bất ngờ.
Mở choàng mắt, Hướng Viễn nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Diệp Quân. Cậu nằm dưới đáy, dùng thân thể của mình đế đỡ lấy cô. Đôi mắt cậu đang nhìn cô mỉm cười nhưng đôi tay đón lấy, cô lại thê thảm không nỡ nhìn.
“Không…”
Hướng Viễn kinh hoàng choàng tỉnh, rèm cửa rủ xuống đang phất phơ trong bóng tối, đêm lạnh như nước, cứa vào da thịt người. Sao cô có thể tin một cậu bé hiền lành như Diệp Quân lại ra tay tàn nhẫn đến thế? Nghe nói cậu đã bắn vào đầu Đằng Tuấn cách đó mười mét, một phát trúng đích. Mấy năm liền làm trong ngành cảnh sát, cậu chưa hề bắn ai dù chỉ một lần, nhân nghĩa từ bi là điểm tương đồng lớn nhất của hai anh em họ, ngay cả khi nhìn thấy một con chim bị gãy chân, Diệp Quân cũng đau lòng mãi. Rốt cuộc là điều gì đã khiến cậu phớt lờ lời van cầu cuối cùng của Hướng Dao, cắt đứt hoàn toàn con đường sống của Đằng Tuấn?
Khi trời sáng, Hướng Viễn và luật sư của Diệp gia cùng đến thăm Diệp Quân vẫn còn bị giam giữ. Đêm hôm xảy ra chuyện, trên người Đằng Tuấn đã được chứng minh là không có vũ khí gì nguy hiểm, tức là sự truy đuổi của Diệp Quân và một đồng nghiệp khác không hề gặp phải sự kháng cự bạo lực và phản kích nhưng cậu lại bóp cò súng ngay trước mặt đồng nghiệp mà không hề có dấu hiệu báo trước. Không một ai biết tại sao, đến cả cấp trên luôn xem trọng, ra sức bảo vệ cậu khi truy hỏi cũng không có được lời giải thích thỏa đáng. Câu trả lời của Diệp Quân chỉ có một: bản thân khi đó quá căng thẳng, hoàn toàn mất đi lý trí nên cậu sẽ cam chịu mọi sự trừng phạt. Lúc này đã là ngày thứ tư cậu bị cách ly để thẩm vấn, cấp trên đã buộc cậu giao nộp lại súng, tạm thời đình chỉ công tác, còn về chuyện có bị xử phạt hay không thì còn phải đợi sự điều tra tiếp, nếu sự việc đi theo chiều hướng xấu thì rất có khả năng cậu sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Chỉ mới bốn ngày không gặp, hai người ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn dài mà như cách cả một thế giới. Đôi mắt Diệp Quân vằn đỏ tia máu, có thể thấy được mấy hôm nay cậu ngủ không ngon, nhưng ngoại hình vẫn rất sạch sẽ chỉnh tề. Cuộc gặp mặt này là phá lệ, trong lòng Hướng Viễn rối bời nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra trầm tĩnh, hỏi cậu: “vẫn ổn chứ?”.
Diệp Quân chậm rãi gật đầu, cắn môi một lúc rồi mới nói: “Hướng Dao không sao chứ? Cô ấy chắc biết chuyện của Đằng Tuấn rồi… nhất định là hận anh lắm!”.
Ngẫm ra thì mấy hôm nay cậu bị cách ly hoàn toàn, không một đồng nghiệp nào kể chuyện Hướng Dao chết rồi. Trong quá trình sinh con đã xảy ra sự cố, nó để lại đứa con, hôm qua em mới đưa hài cốt nó về nhà”, Hướng Viễn bình thản kể lại, nước mắt đã rơi rồi, cần gì phải chảy thêm lần nữa.
“Chết rồi?”
Diệp Quân thẫn thờ lặp lại, một lúc sau vẫn như mong đợi Hướng Viễn nói: “Em gạt anh đấy”. Sao lại chết được? Hướng Dao lúc bé đã cùng cậu đi học trên con đường gập ghềnh, vào cái đêm cách đây bốn hôm đã khóc và nói: “Hãy nể tôi đã từng yêu cậu”, cô gái đã van xin cậu buông tha cho Đằng Tuấn, sao lại chết? Nhưng Hướng Viễn sẽ không nói đùa tàn nhẫn như thế.
Khóe môi Diệp Quân động đậy, đôi tay đang đặt trên bàn dần nắm chặt lại. Cậu không khóc nhưng đôi vai không kiềm chế được lại run lên. Một sự thật rõ ràng mà cậu thấy bây giờ là, nếu như Đằng Tuấn vẫn còn sống, Hướng Dao chưa chắc đã xảy ra chuyện, phát súng đó của cậu đã giết chết hai người khỏe mạnh.
“Diệp Quân” Hướng Viễn đưa một tay ra với lấy tay cậu nhưng chiếc bàn quá dài, không thể chạm đến nhau. Diệp Quân chậm rãi rút tay xuống dưới bàn. Cậu không dám đụng vào cô, vì tay cậu đã vấy máu không thể xóa sạch, chính cậu đã đưa người thân duy nhất của Hướng Viễn vào con đường chết.
Hướng Viễn làm sao không hiểu nồi đau của Diệp Quân, trái tim cô cũng đang có một mảnh nát tan trong nồi đau ấy. Một tay cô đang cầm dao lên chém mạnh vào tay kia nhưng cô còn làm gì được? Người chết thì đã chết, cô bắt buộc phải bảo vệ người còn sống vì cô không thể mất mát nữa. Đó là sự lựa chọn duy nhất và chắc chắn phải làm của cô.
Luật sư ngồi bên cạnh nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hướng Viễn thì biết ý đứng lên, gọi điện thoại cho ai đó rồi bước đến bên cửa, thì thầm vài câu với người cảnh sát đang canh chừng. Người cảnh sát ấy nhìn về phía Diệp Quân một cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
“Diệp Quân, ngẩng đầu lên, đưa tay cho em… Đưa tay cho em”. Hướng Viễn biết thời gian của cô có hạn, không còn màng đến những lời an ủi ngọt ngào nữa. Sự mạnh mẽ kiên quyết của cô khiến Diệp Quân như choàng tỉnh khỏi cơn đau khi nghe tin Hướng Dao đã chết, chầm chậm đưa tay ra, đặt lên bàn tay cô. Bàn tay ấy lạnh như băng, Hướng Viễn vội nắm chặt nó lại.
“Anh sẽ không sao đâu.”
Diệp Quân tỏ ra bình thản trước cuộc thẩm vấn điều tra sắp tới đang chờ đợi mình: “Chuyện anh làm thì hậu quả anh chịu, nếu bị gì cũng sẽ không oán trách ai cả”.
“Nhưng em sẽ không để anh xảy ra chuyện.” Hướng Viễn nhìn vào mắt cậu, khẳng định chắc nịch: “Anh nhớ lấy, phát súng đó là bất đắc dĩ. Đêm ấy, anh và một đồng nghiệp khác đuổi theo nghi phạm giết người Đằng Tuấn và dồn hắn vào một ngõ cụt, Đằng Tuấn không còn đường ra mới chồm đến liều mạng với hai người. Hắn điên cuồng đánh ngã đồng nghiệp của anh, còn lao đến chỗ anh, trời quá tối, anh không nhìn rõ trên tay hắn có hung khí hay không. Anh đã cảnh cáo hắn rất nghiêm khắc nhưng hắn không nghe nên anh mới phải bắn, có lẽ là phòng vệ quá mức nhưng lúc ấy anh không có lựa chọn nào khác. Anh nhớ rõ chưa? Là do hắn đã lao đến chỗ các anh, anh không còn cách nào khác”.
“Không phải thế”, Diệp Quân nghi ngại lắc đầu.
“Nhất định là the!” Hướng Viễn khẳng định: “Vì đồng nghiệp của anh đã tự chứng minh điểm này. Những điều anh từng nói trước đó là do quá hoảng loạn nên không nhớ rõ. Tất cả những gì anh làm trước kia đều là vì muốn bảo vệ sự an toàn của đồng nghiệp và mình, luật sư Lưu sẽ đại diện anh xử lý những việc tiếp theo, nhưng anh phải tin rằng những gì em vừa nói mới là sự thật”.
“Hướng Viễn, em…”
“Em đã nói sẽ khiến anh sống tốt thì tuyệt đối sẽ không để anh xảy ra chuyện gì.”
Diệp Quân vẫn không chấp nhận được: “Nhưng những gì em nói đều không phải sự thật, những gì anh làm thì anh rõ nhất. Cho dù hậu quả thế nào cũng là thứ anh đáng phải nhận, anh không thế làm theo lời em nói”.
Sắc mặt Hướng Viễn lộ ra vẻ thê lương: “Đây không phải là vì chính anh, Diệp Quân, xem như là vì em”.
***
Hai hôm sau, Diệp Quân kết thúc cách ly thấm vấn, rời khỏi Cục Công an với luật sư Lưu. Tuy việc bắn chết Đằng Vân vẫn chưa có kết cục cuối cùng và công việc của Diệp Quân cũng không được phục hồi nhưng cậu biết Hướng Viễn đã cố gắng hết sức để lo liệu cho mình. Huống hồ Đằng Tuấn là một tên sát nhân đang bị truy nã, không có bất kỳ ai đứng sau chống đỡ, còn Diệp Quân trước nay luôn biểu hiện rất tốt, cấp trên cũng muốn bảo vệ người của mình nên cậu mới được trở về nhà, tạm thời có lại tự do.
Hôm Diệp Quân về nhà, Hướng Viễn không nói gì cả. Ban đêm, trên chiếc giường lớn ấy, hai người lại quấn lấy nhau cuồng nhiệt như thể thế giới sắp đến ngày tận thế, điên cuồng giữ lấy chút hơi ấm của người kia, như thể chỉ cần cách xa nhau một chút sẽ héo tàn mà chết.
Một quãng thời gian rất lâu về sau, Diệp Quân không đến Cục làm việc nữa. Cậu chẳng đi đâu, cứ một mình chơi bóng rổ trong vườn nhà, hết lần này đến lần khác, không biết mệt, cũng không thấy chán. Khi Hướng Viễn về nhà rồi, cậu vui vẻ ăn cơm cùng cô, hai người tuyệt nhiên không nhắc đến những con người và những việc trong quá khứ. Khi màn đêm buông xuống, sau khi trải qua sự cuồng nhiệt riêng tư nhất, họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ, bình thản sống trong thiên đường giả tạo mà họ tự xây dựng nên. Hạnh phúc giống như ánh sao trên trời, nằm dưới bầu trời đêm mùa hạ, cảm thấy nó rất gần với mình, dường như chỉ cần vươn tay lên là chạm tới.
ĩ ĩ rst ĩ \
Tiêc là giác ngủ của Hướng Viên vòn không sâu, gân như đêm nào tỉnh dậy cô cũng thấy Diệp Quân nằm bên cạnh mình nhưng mắt nhắm nghiền, cắn chặt răng, toàn thân toát mồ hôi lạnh như đang bị ác mộng truy đuổi. Từ dáng vẻ ấy của cậu, Hướng Viễn có thể tưởng tượng ra những nỗi sợ hãi và hành hạ cậu gặp phải trong giấc mơ, cậu muốn thoát ra nhưng lại rất bất lực. Khi mặt trời ló dạng, Diệp Quân lại mỉm cười thức dậy bên cô như hoàn toàn không nhớ gì cơn ác mộng quái quỷ đeo bám cậu suốt đêm qua.
Cuối cùng trong một đêm, Diệp Quân hét lên choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa như mưa.
Hướng Viễn ngồi dậy, ôm lấy cậu từ phía sau, cảm thấy nhịp tim dập dữ dội như muốn thoát ra khỏi lồng ngực của cậu.
“Nói em biết, anh đang sợ gì?” Cô đã từng nghĩ mình không hỏi thì cậu cũng không nhắc đến, tất cả sẽ nhòa nhạt dần trong sự bào mòn của thời gian nhưng cô đã nhầm, cơn ác mộng ấy không chịu buông tha cậu, cậu cũng không chịu buông tha cho mình.
“Máu, anh mơ thấy máu trên người Đằng Tuấn, rất nhiều, rất nhiều, tuôn ra như thủy triều, ngập cả qua đầu anh, anh ngửi thấy vị tanh của máu. Anh há miệng ra kêu thì máu lập tức chui vào trong.” Diệp Quân thở hổn hển, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bắn chết một người đang bỏ trốn không một tấc sắt trong tay, Đằng Tuấn
ĩ \ rst ĩ
tuy có tội nhưng đêm ây, cậu cũng không cân đưa cậu ta vào chò chét.
Hướng Viễn khẽ xoay mặt Diệp Quân đối diện với mình: “Diệp Quân, anh giết cậu ta có phải vì em không?”.
Diệp Quân như trở lại con ngõ nhỏ tối tăm hun hút ấy, trên mặt đất lầy lội tiếng bước chân họ gấp gấp và rối loạn. Sau khi đuổi theo ra khỏi căn hộ chung cư của Hướng Viễn, Diệp Quân cứ đuổi mãi theo Đằng Tuấn tháo chạy, trên tay cậu ta đang có một thứ có thể hủy diệt cả thế giới của cậu và Hướng Viễn, nếu như đêm nay để cậu ta thoát thân, hậu quả sẽ nghiêm trọng khôn lường.
Vị trí khu chung cư ấy tuy không hẻo lánh lắm nhưng xung quanh đều là những căn nhà cũ kĩ già nua, những con ngõ nhỏ lắt léo nhiều vô cùng. Đằng Tuấn không quen thuộc với nơi này, nhưng Diệp Quân thì khác, lúc Hướng Viễn còn ở đây, cậu đã từng là khách thường xuyên của khu này.
Cuối cùng, Đằng Tuấn bị cậu ép vào một con ngõ cụt, tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một gần. Đằng Tuấn đã thử nhảy qua bức tường cuối con ngõ nhưng lại bị ngã sóng soài ra đất. Phía sau, Diệp Quân tiến từng bước lại gần, cậu ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Quân.
“Cậu đừng tới đây, tôi ngồi tù thì có lợi gì cho cậu? Tôi sẽ vạch trần mọi chuyện xấu của Hướng Viễn ra, đến lúc đó chẳng ai tốt đẹp được… Diệp Quân, cậu tha cho tôi một con đường đi, tôi không muốn ngồi tù! Hướng Dao và đứa trẻ đang chờ tôi”, Đằng Tuấn co rúm người dưới chân tường van xin.
Diệp Quân đưa tay ra: “Đưa đoạn ghi âm cậu nói ra cho tôi”.
“Đưa cho cậu? Sau đó các người lại đưa tôi đến pháp trường để ăn đạn? Cậu đừng nằm mơ, hoặc thả tôi đi hoặc đợi mà thấy kết cục của Hướng Viễn! Cậu nghĩ thế nào, có giỏi thì giết tôi đi, dám không? Không dám thì để tôi đi, bức ép tôi thì cùng lắm tôi sẽ phá, đến lúc đó chỉ cần tôi còn sống thì tuyệt đối sẽ không tha cho các người.”
“Tôi nói lại lần nữa, đưa nó ra đây.” Tay Diệp Quân đã đặt lên khẩu súng, bao da bên ngoài lại bị mồ hôi trong lòng bàn tay cậu thấm ướt.
“Tôi cũng nói lại lần nữa, cậu đừng mơ. Cảnh sát sắp đến rồi đúng không? Diệp Quân, tóm lại cậu có thả tôi đi không?”.
ĩ \ rst \ /mỉ …. -F\ ….. ;A
Tiêng bước chân vang lên đăng sau môi lúc một gân, môi một tiêng đêu gõ mạnh lên trái tim đang vô cùng căng thẳng của hai người. Diệp Quân không nén được quay nhìn, lão Vương đồng nghiệp của cậu đang đuổi theo đến đây.
“Diệp Quân, đừng để hắn chạy thoát.”
Từ khoảnh khắc lão Vương xuất hiện, gương mặt Đằng Tuấn đã hiện lên vẻ tuyệt vọng, cậu ta biết mình không đi đâu được nữa. Tất cả những phẫn nộ và oán hận đều trút hết xuống người Diệp Quân đang đứng trước mặt, là Diệp Quân đã đuổi cậu ta đến đường cùng, là Hướng Viễn đã ép cậu ta đến nơi này, hai người đó sẽ phải trả giá, cho dù là xuống địa ngục, cậu cũng phải kéo hai người đó cùng xuống.
“Cậu đừng hối hận!” Đằng Tuấn nguyền rủa, rồi gào lên với lão Vương đang chạy đến: “Tôi có bằng chứng…”.
Cậu chỉ kịp nói đến đó, nửa câu sau đã tắt lịm đột ngột. Viên đạn đã xuyên thấu qua trán, bức tường gạch sau lưng cậu bùng nở những bông hoa máu đỏ trắng xen lẫn. Diệp Quân trong một phần ngàn giây đó, không hề do dự, không hề suy nghĩ, mở súng, nhắm chuẩn, bóp cò… Đạn đi rất chính xác, một phát lấy mạng, giống như thành tích xuất sắc của cậu trên trường bắn. Đằng Tuấn không còn nói được nửa câu sau, cậu ta đổ áp xuống dưới con mắt kinh hoàng của lão Vương.
Hướng Viễn tìm thấy đáp án trong sự thinh lặng của Diệp Quân, cô đã ngỡ đi từng bước sẽ thắng, thì ra cô chỉ là một con cờ không đáng kể trong tay vận mệnh, cho dù đi thế nào cũng sẽ thua thảm hại.
“Quả nhiên là thế, anh ra tay không phải vì căng thẳng quá, cũng không phải do mất đi lý trí mà anh sợ cậu ta nói ra những chuyện không nên nói, vậy nên mới giết cậu ta để diệt khẩu.” Hướng Viễn không biết phải tội nghiệp cho ai, Diệp Quân, Đằng Tuấn, Hướng Dao hay chính bản thân cô? “Tiếc là anh không biết, chiếc usb mà Đằng Tuấn cầm chỉ là thứ không thể uy hiếp được ai, Hướng Dao đã ngầm đổi lấy nó, đến em cũng không ngờ rằng anh sẽ giết cậu ta. Diệp Quân, ai đã bày ra trò đùa này với chúng ta?”.
“Đổi rồi?” Diệp Quân quay người lại, căn phòng bồng dưng tĩnh lặng đến ngạt thở. Sau đó Diệp Quân cúi gập người, vùi mặt vào trước ngực Hướng Viễn, co rúm lại như một đứa trẻ đang trong cơn hoảng loạn.
“Đừng thế, Diệp Quân, nếu đau khổ anh cứ khóc đi”, Hướng Viễn dùng ngón tay chải mái tóc ngắn đen óng của cậu.
Diệp Quân lắc đầu: “Anh đã nhận lời với em sẽ không khóc nữa”.
“Quên hết những lời em nói đi. Có nhiều khi, người sai lầm nhất lại chính là em, em quá cố chấp. Thực ra khóc cũng tốt, cười cũng được, yêu cũng tốt mà hận cũng chẳng sao, có gì cầu mà được đâu? Điều em hối hận nhất là không nên kéo anh vào
đây.”
“Hướng Viễn, anh đã giết người. Kẻ có tội liệu phải xuống địa ngục không?”, Diệp Quân lảm nhảm.
Hướng viễn ngước lên cười một tiếng: “Như thế cũng tốt, ít ra ở đó chúng ta có thể nương tựa vào nhau”.
Nước mắt Diệp Quân cuối cùng cũng tuôn chảy, cậu đau khổ khóc nghẹn ngào trong lòng Hướng Viễn. Nếu như hôm qua cậu đã tạo tội thì nước mắt kia liệu có thể xóa sạch nó không?
Chương 62: Chúng ta có thể đi xem mặt trời mọc không?
Lão giang hồ lừa gạt kia lúc nào cũng nói dối nhưng duy có một câu lão nói đủng, kiếp này của cô có đủ phú quỷ vinh hoa, nhưng những người cô yêu thương sẽ lần lượt bỏ đi hết.
Sự việc của Diệp Quân mãi vẫn chưa đến hồi kết, bị xử lý hành chính tất nhiên khó tránh khỏi nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không phải đối mặt với chuyện ngồi tù. Trải qua chuyện ấy, Diệp Quân như trong một đêm mà trưởng thành hơn, cũng trầm tĩnh hơn nhiều, cả người toát lên vẻ tĩnh lặng khác thường, không còn là chàng trai ngây thơ hồn nhiên như trước nữa. Có lần Hướng Viễn bảo cậu: “Nếu không muốn về đội cũng được, đến công ty giúp em đi. Cồng ty có phần của anh, đó cũng xem như là chuyện anh phải làm thôi”. Lúc ấy Diệp Quân đã đáp ngay: “Được thôi”.
Cậu quá trầm tĩnh, cũng quá ngoan ngoãn. Chỉ cần Hướng Viễn nói thì cái gì cậu cũng nghe theo, cái gì cũng gật đầu. Hướng Viễn có lúc cũng không biết sự thay đổi ấy là tốt hay xấu, cồ cũng từng thử mời bác sĩ tâm lý đến nhà, trò chuyện với Diệp Quân mong cậu có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó nhưng cậu không đồng ý. Lịch sự tiễn bác sĩ tâm lý ra về, cậu mỉm cười nói với Hướng Viễn: “Đừng lo, anh không sao”.
Sau đó, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng đón đứa bé từ bệnh viện về nhà. Cậu bé tên Dư Sinh này từ khi cất tiếng khóc chào đời đã gặp quá nhiều đau khổ, chưa kịp mở mắt thì đã mất đi cha mẹ mãi mãi. Lúc cậu sinh ra, do thiếu tháng nên quặt quẹo ống đau suốt, cơ thể rất yếu ớt. Bác sĩ nói đứa bé này cũng xem như khá may mắn, nếu như sinh ra trong một gia đình bình thường thì chỉ e rằng không thoát khỏi số yểu mạng.
May mắn? Hướng Viễn bế đứa trẻ, không nén được cười khổ. Trẻ con luôn vô tội, chúng chào đời ở cái thế giới không tốt đẹp này là do không được lựa chọn. Có lúc ngắm gương mặt nhăn nhó đó và cả bàn tay nắm chặt lại sau khi ngủ của nó, Hướng Viễn cứ nghĩ rằng, nếu có ngày nào đó, đứa trẻ này trưởng thành rồi, trong tim liệu có hận thù? Thế nhưng nó lại vội vàng đến bên cồ, đó là kỷ niệm cuối cùng Hướng Dao để lại, nếu có thể, Hướng Viễn nguyện cho nó cả thể giới này.
Hướng Viễn vẫn miệt mài vùi đầu vào công việc, phần lớn thời gian, người ở bên đứa trẻ là Diệp Quân. Tuy trong nhà có người chăm sóc trẻ chuyên nghiệp và cả dì Dương tự nhận đã nuôi dạy rất nhiều đứa trẻ không lớn nên người nhưng tâm huyết Diệp Quân đả vào đứa trẻ ấy nhiều hơn ai hết. Cậu luồn ở bên cạnh nó, chuyện gì cũng tự mình lo liệu. Cậu nhóc bé bỏng kia hình như cũng biết ai đối tốt với nó nên tỏ ra đặc biệt thân thiết với Diệp Quân. Lúc Diệp Quân lúng túng vụng về Ồm nó vào lòng, đôi mắt đen ánh của nó tỏ ra vồ cùng yên tĩnh, có lúc còn đưa bàn tay nhỏ bé ra, vươn về phía Diệp Quân cười khanh khách. Chỉ khi Diệp Quân ngắm nó và cười, Hướng Viễn mới thấy trái tim cậu bình yên, cậu đã được cứu rỗi bởi chính sinh mệnh nhỏ bé mới chào đời ấy.
Lúc rảnh rỗi, thậm chí Hướng Viễn còn theo Diệp Quân bế đứa trẻ ra ngoài dạo bộ quanh đó vào lúc trời chạng vạng. Cả nhà họ thường ngày kín đáo, ra vào toàn ngồi trong xe nên khi hai người đi trên con đường râm mát cũ kĩ, chẳng mấy ai nhận ra.
Sau khi đứa trẻ đầy tháng thì xinh đẹp hơn lúc mới sinh rất nhiều, cũng phải, Hướng Dao và Đằng Tuấn đều là những người xinh đẹp, đời sau cặp đôi ấy làm sao xấu xí được. Hướng Viễn bế nó, thỉnh thoảng cũng có vài phụ nữ và ồng bà lão đi ngang đến đùa vui với đứa trẻ, khi họ khen nó vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, từ tận đáy lòng Hướng Viễn và Diệp Quân đều bùng lên một niềm vui rất lạ. Có lần một chị tuồi trung niên vuốt ve đôi má hồng hồng của đứa trẻ, xuýt xoa: “Vợ chồng cô thật có phúc, đứa trẻ sau này lớn lên nhất định sẽ đẹp trai như bố nó”.
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại khó mà không nghĩ ngợi, Hướng Viễn và Diệp Quân nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều có những ngượng ngập khó nói, họ đều nghĩ người kia sẽ lên tiếng giải thích, nhưng chẳng ai làm việc đó cả. Khi chị kia đã đi xa, Diệp Quân đón lấy đứa bé trong tay Hướng Viễn, một tay bế nó, tay kia lặng lẽ nắm chặt tay Hướng Viễn. Hướng Viễn không nói gì nhưng lại nhìn Diệp Quân và cười.
Đúng thế, hà tất phải giải thích? Dư Sinh chính là đứa con chung của hai người.
Từ giây phút ấy, Diệp Quân rõ ràng là vui sướng hơn hẳn. Cậu cố ý đi trước Hướng Viễn, áp mặt vào đứa bé rồi hỏi với vẻ nghịch ngợm: “Hướng Viễn, em bảo anh và cậu nhóc, ai đẹp trai hơn?”.
Hướng Viễn đáp: “Em nhớ anh ghét nhất bị người ta khen đẹp nên em không muốn chuốc phiền toái vào người đâu”.
Diệp Quân có vẻ ngượng ngùng: “Người khác không được nói nhưng anh muốn nghe em nói”.
Đó là lần đầu tiên Diệp Quân tỏ ra vui vẻ thực sự sau chuyện Đằng Tuấn. Trái tim Hướng Viễn cũng được ánh tịch dương chiếu đến ấm áp, cô phì cười: “Chẳng ai đẹp bằng anh”.
Hai tháng sau, chính là năm thứ năm sau khi Diệp Khiên Trạch mất tích, cũng chính là ngày triều dâng, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng lái xe đến bờ biển, ôm trong lòng hài cốt của Diệp Linh vừa lấy từ chùa Lục Dung
ra.
Hướng Viễn đứng trên bậc thềm đá ướt đẫm, nhìn bầu trời còn xám đen hơn cả mặt biển. Những ngọn sóng bạc trắng cứ chồm đến từng đạt, cồ cảm thấy mình luồn muốn trèo lên đầu ngọn sóng nhưng cho dù mượn sức gió thì khi đập vào bờ đá, sóng vẫn sẽ tan thành bọt biển trắng xóa. Ngẫm ra thì lại không được yên bình như đá đã chìm xuống đáy biển kia.
Cồ vốc một nắm tro cốt của Diệp Linh, rắc lên biển. Nếu như bờ biển này không bao giờ khô cạn, nhật nguyệt vẫn còn đó, vậy thì khi triều rút, Diệp Linh và Diệp Khiên Trạch thôi thì cứ thế đi, bụi quay về với bụi, đất trở lại với đất, yêu và hận đều theo con sóng này, ánh trăng bằng bạc mãi mãi sống trong ký ức, không còn trở về được nữa.
Hướng Viễn nhìn vào khoảng không vô tận, thầm nghĩ trong lòng, Diệp Linh đã đủng, chưa đến ngày chết đi thì chẳng ai dám nói đã “có
được”. Bây giờ cô đã có được rồi, khi anh ấy còn sống đã không dám trả lời câu hỏi ấy của Diệp Linh nhưng cả đời này ngoài bản thân anh ra, người anh yêu nhất vẫn là cô ấy.
Diệp Quân đứng ở gần đó, xé nát những cánh hoa trắng và rắc lên mặt nước. Cậu đang tiễn đưa những người đã ra đi, cũng tiễn đưa cậu đã chết của ngày hôm qua, khi sóng biển chậm rãi lăn đến chân, cậu cẩn thận nhảy đến bên Hướng Viễn.
“Họ đã đi cả rồi, chúng tôi về thôi.”
Trên đường về, Diệp Quân ngồi ở ghế phụ chơi đùa với di động của mình. Hướng Viễn vồ tình nhìn thấy trên màn hình của cậu là một tấm ảnh của Dư Sinh, cậu thật sự yêu thương đứa trẻ ấy.
Diệp Quân phát hiện ra sự chú ý của cồ, cười nói: “Em có thấy cậu nhóc này khi cười rất giống anh không?”.
“Vậy ư?” Hướng Viễn không nhịn được cười, một đứa trẻ bé xíu như thế, ai nhìn ra là có giống hay không.
Diệp Quân như có vẻ khá là không hài lòng với hai chữ đó của Hướng Viễn, nghiêm túc nói: “Sáng nay lúc dì Dương bế nó ra vườn ngắm anh chơi bóng, có một cồ gái đi ngang cồng còn hỏi có phải là con anh không. Em thấy chưa, người ta đều bảo thế, chứng minh là cũng giống thật”.
“Vậy anh trả lời thế nào?”, Hướng Viễn rẽ vào con đường dẫn về nhà, hỏi với vẻ thong thả.
Diệp Quân mím mồi cười: “Tất nhiên là anh nói đúng rồi”. Cậu ngừng lại một lúc, rồi bỗng nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe: “Hướng Viễn, nếu như… Anh nói là nếu như nhé, chúng ta cũng có con thì sẽ giống em hay giống anh?”.
“Chuyện đó à, em chưa nghĩ đến.”
“Ồ!”, Diệp Quân đáp lại với vẻ thất vọng.
Thực ra Hướng Viễn rất muốn nói rằng, cồ không có ý khác, chỉ có điều họ đã có Dư Sinh là đủ lắm rồi.
Diệp Quân nhanh chóng chuyển đề tài khác: “Không biết nó tỉnh chưa nhỉ. Chị trông trẻ hôm nay có việc, trong nhà chỉ còn dì Dương, không biết có lý lẫn mà quên cho nó ăn không”.
Hướng Viễn cười: “Anh chả yên tâm ai cả, lát nữa tự mà chăm nó
đi”.
Diệp Quân không nói gì nhưng những ngón tay đùa nghịch di động vẫn không ngừng lại.
Di động Hướng Viễn đặt trên xe bỗng rung lên, cô thò một tay ra lấy nhưng Diệp Quân đã giữ lại: “Đừng xem”.
“Sao thế?” Hướng Viễn nhướn mày vẻ thắc mắc, tiếp đó dường như đã hiểu ra mấy phần: “Anh gửi tin nhắn à, lại trò gì đây?”.
Diệp Quân không nói gì vẻ kỳ lạ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thôi vậy, em xóa nó giúp anh”.
“Sao thế được, gửi cho em thì là của em, muốn xóa thì phải để em xóa.” Cô vừa cười vừa gạt tay Diệp Quân ra, di động lọt thỏm vào tay cồ, Diệp Quân ấp úng, chỉ cúi đầu van nài một câu: “Bây giờ đừng xem… ừm, đợi đến tối được không?”.
“Lý do?”, Hướng Viễn thấy vừa tức vừa buồn cười.
“Dù sao cũng phải đợi anh ngủ thì rồi mới được xem.”
“Thần thần bí bí, chả hiểu anh muốn làm gì nữa.”
Đang lúc nói thì chiếc xe đã chỉ còn cách ngôi nhà cũ chừng mười mấy mét, cách một ngã rẽ, Diệp Quân bỗng ngồi thẳng lưng lên: “Hướng Viễn, nhìn kìa, cái gì thế?”.
Hướng Viễn nheo mắt nhìn theo hướng tay Diệp Quân chỉ, cồ nhìn thấy trên gốc cây xanh biếc, khói bốc lên cuồn cuộn, xộc thẳng lên trời.
Gốc cây đó cô quen thuộc vô cùng, mỗi sáng sớm khi vén màn cửa, cô đều có thể ngửi thấy mùi lá cây ấy.
“Lửa!”
Hướng Viễn giật mình đạp chân ga để tăng tốc nhưng sau khi qua ngã rẽ, chiếc xe không còn cách nào tiến lên được nữa, những người hoảng loạn chạy xung quanh đã khiến đường đi tắc nghẽn.
Diệp Quân và Hướng Viễn lao ra khỏi xe, tiêu điểm mọi người đang vây quanh kia không là Diệp gia thì là gì? Khói bốc lên ngùn ngụt từ những khung cửa sổ.
“Cháy rồi… Nhà của họ Diệp cháy rồi…”
Diệp Quân gắng sức chen vào đám người để lao đến phía trước. Những người xung quanh ý thức được chủ nhà đã đến nên cũng lần lượt nghiêng người tách thành một con đường hẹp. Có người nhiệt tình còn đứng một bên góp lời, bảo họ cũng vừa phát hiện ra nơi này vừa xảy ra sự cố, lửa bốc lên quá đột ngột, chẳng mấy phút mà lửa đã cháy rất mạnh, đã có người gọi cho cứu hỏa nhưng vẫn chưa tháy xuất hiện.
Diệp Quân và Hướng Viễn vẫn chưa kịp nói gì thì cồng nhà đã được mở ra, một bóng người lảo đảo chạy ra ngoài. Diệp Quân bịt mũi chạy vào trong vườn, dìu người đã mềm nhũn cả chân, mái tóc bạc rối bời, bị ngạt khóc đến độ nước mắt đầm đìa kia ra.
“Đứa bé đâu? Dì ra rồi nhưng sao không thấy nó?”, Hướng Viễn chạy đến, chụp ngay lấy bà hỏi cuống quýt.
Bà ho sặc sụa không ngừng.
“Nói đi chứ, đứa bé ở đâu?”
“Lửa… Ôi chao… mẹ ơi… Đứa bé ở trên lầu… Tôi nằm ở salon tầng một ngủ một lúc… Khụ khụ… suýt nữa mất cái mạng già này…”, bà sợ đến nỗi lưỡi líu cả lại.
Hướng Viễn nghe thế thì vồ cùng lo lắng, điên loạn đẩy bà đang vỗ vỗ ngực mình rồi hỏi: “Dì… sao dì có thể chỉ lo cho tính mạng mình, bỏ lại đứa bé ở trên lầu chứ?”.
Diệp Quân lặng thinh quay đầu nhìn ra phía sau nhìn xem xe cứu hỏa đến chưa nhưng vẫn chưa thấy nó xuất hiện ở đâu dường như cậu đang trông ngóng. Cũng chẳng trách được đội phòng cháy chữa cháy, nhà họ Diệp là dạng nhà cũ, lại đang mùa khô, hễ cháy thì khó lòng dập tắt được, vả lại lửa bốc cháy từ tầng hai, chỉ trong thời gian ngắn mà bùng cháy dữ dội như vậy, ắt hẳn là có điều gì đó.
“Anh làm gì vậy?” Hướng Viễn phát hiện vẻ kỳ lạ của Diệp Quân, cuống lên túm lấy vạt áo của cậu rồi hét lên: “Anh muốn vào à? Anh điên rồi! Bên trên đã cháy đến mức nào rồi chẳng lẽ anh không biết?”.
“Anh biết nhưng anh không thể bỏ đứa bé lại trên lầu được, nó không đợi được đến khi xe cứu hỏa tới.”
“Không được, Diệp Quân, không được, anh không được đi”, Hướng Viễn khóc thành tiếng. Đứa trẻ vẫn còn bị nhốt trên lầu, điều đó đã đủ khiến cồ tuyệt vọng rồi, nếu Diệp Quân cũng lao vào theo thì chẳng khác nào đẩy cô vào đường cùng. Cô bất chấp tất cả níu lấy Diệp Quân: “Anh đi như vậy là tự tìm cái chết đấy, anh có biết không?”.
Diệp Quân lúc này lại tỏ ra bình tĩnh hơn Hướng Viễn: “Anh không thể bất lực nhìn đứa bé xảy ra chuyện, anh sẽ đưa nó ra ngoài, em đợi anh”.
“Diệp Quân!”
Rốt cuộc Hướng Viễn cũng không thắng được cậu. Cậu hất mạnh tay ra khiến Hướng Viễn loạng choạng lùi lại mấy bước. Bóng Diệp Quân lập tức mất hút sau cánh cổng dì Dương vừa chạy ra lúc nãy.
Từng đạt khói nóng cuồn cuộn xộc ra ngoài, Hướng Viễn không rõ trên mặt cồ lúc này là mồ hồi hay nước mắt. Diệp Quân không nghe thấy tiếng cô, thậm chí cô cũng không nhớ rõ lúc ấy cô có phát ra âm thanh nào không, chỉ nhớ ở khung cửa sổ tầng hai, trong khói lửa ngùn ngụt, một gương mặt phụ nữ trăng bệch lướt qua, gương mát ây thậm chí còn hiện lên nét cười kỳ dị.
Đó là cảnh tượng cuối cùng còn sót trong ký ức Hướng Viễn ngày hôm ấy.
Cồ đã nhận ra gương mặt đó – Viên Tú!
Bất chấp nỗ lực ngăn chặn của nhân viên cứu hỏa, ngôi nhà cũ của Diệp gia vẫn bị thiêu rụi hoàn toàn trong trận cháy lớn. Ngọn lửa ấy quá hung hãn, công an đã tìm ra dấu vết còn lại của thùng dầu đã bị đốt ra tro và cùng tàn rụi theo ngồi nhà cũ kĩ này còn có một thi thể phụ nữ cháy đen.
Hướng Viễn chưa bao giờ yêu ngồi nhà này, nó cũng lạnh lùng như những ký ức của cồ khi sống ở đây nhưng khi nó bị hủy diệt bằng một cách thức tuyệt tình nhất ngay trước mặt cô, trái tim cô bỗng thấy trống rỗng, bên trong, ngoài đám tàn tro còn lưu lại thì chẳng còn chút gì…
Cồ ngồi bên trong phòng cách ly của khoa điều trị những vết thương do bỏng, nhìn Diệp Quân bị quấn băng trắng xóa. Diệp Quân không nuốt lời, dưới sự giúp đỡ của nhân viên cứu hỏa, cậu đã quay trở về bên Hướng Viễn cùng đứa bé nhưng đồng thời, cái mà cậu mang về còn là những vết thương nghiêm trọng độ hai lên đến sáu mươi lăm phần trăm diện tích cơ thể. Bác sĩ nói, so với những vết bỏng trên người cậu, điều đáng lo ngại hơn là đường hồ hấp, vết thương ở phải và trạng thái trúng độc do hít phải quá nhiều khói, nếu không cẩn thận sẽ chết vì ngạt thở và nhiễm trùng. Từ khi cậu được đưa vào bệnh viện, tất cả bác sĩ, y tá của khoa đều được điều động đến, bệnh viện tả chức hội chẩn với những chuyên gia đầu ngành. Suốt hai mươi ba tiếng đồng hồ phẫu thuật cấp cứu, mới kéo được tính mạng cậu ra khỏi bàn tay tử thần nhưng cậu vẫn chưa tỉnh, cũng chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm và nhiễm trùng, lúc nào cũng có thể chết vì những bệnh nhỏ nhặt nhất.
Hướng Viễn đã từng trách Diệp Quân, cậu biết rõ lao vào đó là ngu ngốc mà vẫn bỏ lại cồ một mình ở bên ngoài nhưng cậu liều mạng như thế là vì điều gì thì Hướng Viễn lại hiểu rõ. Diệp Quân luôn cảm thấy mình đã Mắc nợ Hướng Dao một sinh mạng, nêu cậu cứ đứng nhìn đứa bé bị thiêu thành tro bụi, có lẽ cả quãng đời về sau của cậu cũng không dễ chịu bằng nằm trên giường hô hấp khó khăn như lúc này.
Báo ứng là gì? Hướng Viễn chưa bao giờ sợ hãi nhưng cô không ngờ báo ứng lại áp xuống Diệp Quân, đó mới là sự tàn nhẫn, độc ác của báo ứng. Cô đã hủy hoại đứa con của Viên Tú, Viên Tú trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần đã trả lại cồ một trận cháy tàn phá dữ dội. Nhất định Viên Tú hiểu lầm đứa bé là cốt nhục của Hướng Viễn nên mới liều mạng để báo thù một cách điên cuồng như vậy. Một trả một, nhân quả tuần hoàn nhưng tất cả tội nghiệp đều do cô gieo xuống, tại sao không để cồ tự trả?
Đêm về khuya, tiếng máy đo nhịp tim trong phòng bệnh vẫn vang lên những âm thanh máy móc và lạnh lùng. Gió thổi rơi một chiếc lá cây bên ngoài cửa sổ, phiến lá to bằng bàn tay, màu sắc vàng vọt khô héo, rơi độp vào cửa kính, vang lên một tiếng khô khốc, trong tích tắc không biết bị cuốn bay về đâu.
Trước kia Diệp Quân từng nói, lá rơi thật đáng thương, thời gian đã đến, dù nó có lưu luyến cây đến nhường nào cũng đành phải đi.
Hướng Viễn khi đó đã nói, đáng thương nhất không phải là lá mà là cành cây bị bỏ ở lại. Lá đã đi rồi, nó có chốn quay về, nhưng cành cây khô kia phải nhìn những bộ phận đã từng thuộc về mình bỏ đi từng chiếc, từng chiếc một, cuối cùng chẳng còn lại gì nhưng nó vẫn phải trơ khấc ra ở đó, luôn luồn ở đó.
Khi nhân viên cứu hỏa phát hiện ra Diệp Quân, cậu đã hôn mê nhưng vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng. Hướng Viễn mong cậu mãi mãi không biết được, rằng trước khi nhân viên cứu hỏa áp đến, đứa bé yếu ớt đã ngạt thở mà chết. Đứa bé đáng thương, Dư Sinh của cô đã đi rồi.
Hướng Viễn vô tình nhìn thấy ống tay áo của mình, để có thể đến gần Diệp Quân, cô đã mặc bộ quần áo chống lây nhiễm virus. Bộ y phục màu trắng, bức tường màu trắng, trần nhà màu trắng, Diệp Quân nằm trên giường bệnh cũng màu trắng… Cô bắt đầu thấy cảnh tượng này quen đến lạ lùng, cùng giống giấc mơ cô đã từng thấy bao lần. Người phụ nữ không rõ mặt trong giấc mơ mặc toàn màu trắng, ngồi ở một nơi trắng mênh mang, ngoài màu trắng ra thì không còn gì cả. Mỗi lần tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trái tim Hướng Viễn luôn cảm thấy hoang hoải vồ cùng, thế nhưng cồ chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ ấy lại chính là cồ.
Lão giang hồ lừa gạt kia lúc nào cũng nói dối nhưng duy có một câu lão nói đúng, kiếp này của cồ có đủ phú quý vinh hoa, nhưng những người cô yêu thương sẽ lần lượt bỏ đi hết.
Lúc này, Hướng Viễn mới nhớ đến di động của mình, trong đó vẫn còn tin nhắn Diệp Quân gửi mà cô vẫn chưa kịp đọc.
Diệp Quân nói: “Em có biết không, cái đêm mà anh cả cầu hôn với em, một mình anh đã đi ngắm mặt trời mọc. Trời sáng và có một trận mưa, mặt trời không xuất hiện, anh đã ngồi trên xe khóc rất to. Hướng Viễn, anh muốn biết rốt cuộc em có từng yêu anh không?”.
Hướng Viễn gập điện thoại lại, chậm rãi quỳ gối xuống nền nhà lạnh băng, quỳ trước thần thánh mà cô chưa bao giờ tin, nắm chặt mặt Quan Âm đứt cồ tìm thấy trong túi áo ngoài của Diệp Quân, lần đầu tiên trong đời cồ thành tâm van cầu sự thương xót của trời xanh.
Cô không biết mình đã giữ tư thế đó bao lâu, cho đến khi chiếc máy đo nhịp tim bên giường Diệp Quân xuất hiện đường sóng lạ. Bác sĩ trực ban bên ấy nhận được tín hiệu, tiếng bước chân vội vã chạy đến mỗi lúc một gần.
Trước khi họ kịp đến, Hướng Viễn quỳ bên giường nói với người nằm trên đó bằng giọng nói dịu dàng nhất: “Nhìn kìa, trời sắp sáng rồi, chúng ta cùng đi ngắm mặt trời mọc nhé”.