Hôm nay là Tiết Lập thu* nhưng trời vẫn rất nóng, Hứa Giảo Bạch đến bệnh viện thăm mẹ như thường lệ.
Giang Hoàn khoanh tay đứng ngoài hành lang, vừa thấy anh đã gọi: “Hứa Giảo Bạch!”
Hứa Giảo Bạch hơi hoảng: “Có chuyện gì thế?”
Giang Hoàn biết mình sốt sắng, cắn răng giải thích: “Đừng lo, cô không sao, chị có chuyện muốn hỏi cậu.”
Hai người ngồi xuống, Giang Hoàn cúi người chống tay lên đùi, nhìn anh nói: “Chị hỏi câu này, cậu phải nói thật. Em trai chị và Quản Hướng Đồng có phải…” Cô không nói hết, hai mắt nhìn thẳng Hứa Giảo Bạch.
Hứa Giảo Bạch mở miệng: “Chị nhìn thấy gì à?”
Giang Hoàn liếm môi: “Chị không thấy gì cả, chỉ có linh cảm, nói sao đây, kiểu… linh cảm ấy, cậu và Quý Hoành, em chị và Quản Hướng Đồng…” Bàn tay cô khua khoắng lung tung, rồi rũ xuống, “Nói chung là chị có cảm giác như thế.”
“Sao lại hỏi em?” Hứa Giảo Bạch, “Lòng chị có câu trả lời rồi mà.”
Giang Hoàn mất hết sức lực, đan tay vào mái tóc: “Giang Sảo, thằng điên này, sao nó dám? Nếu mẹ biết thì sao?”
“Tại sao không?” Hứa Giảo Bạch hỏi.
“Còn phải hỏi à, nó là con trai độc đinh…” Giang Giảo ngẩng lên đối diện với đôi mắt Hứa Giảo Bạch, cô im bặt, kinh ngạc che miệng.
Hứa Giảo Bạch lẳng lặng nhìn cô.
Giang Hoàn bỏ tay xuống: “Không phải… Gì vậy, chị vừa nói gì vậy, con trai thì có sao…”
Cô không tin nổi, sao cô có thể nói em trai mình như thế. Nó là con trai thì sao, chẳng lẽ con trai không được thích con trai, nhất định phải nối dõi tông đường, kéo dài nhang khói?
Giang Hoàn chầm chậm chớp mắt, hơi thở run run.
Nếu cô nghĩ như vậy thì có khác gì bố mẹ trọng nam khinh nữ? Tư tưởng ghim sâu vào đầu óc qua nhiều thế hệ, nhưng khi tách ra đứng một mình, chúng thật mong manh vô nghĩa.
“Xin lỗi, chị rút lại mấy lời vừa nãy.” Giang Hoàn nói, “Chị… Để chị suy nghĩ chút đã.”
Hứa Giảo Bạch không quấy rầy cô, lát sau Giang Hoàn bình tĩnh lại, hỏi: “Cậu biết hai đứa quen biết từ bao giờ không?”
Hứa Giảo Bạch đang xem tin nhắn trên điện thoại, đáp lời Giang Hoàn: “Tầm năm Giang Sảo học lớp 9.”
Giang Hoàn không nói.
Hứa Giảo Bạch gửi tin trả lời.
Mấy hôm nay Quản Hướng Đồng luôn nói với anh, chị Giang Sảo nhìn cậu ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, cậu ta nghi ngờ Giang Hoàn đã phát hiện ra chuyện của hai người họ.
Không phát hiện mới là lạ.
Ánh mắt Giang Sảo quá lộ liễu, lúc nào cũng chăm chú nhìn Quản Hướng Đồng, nhất là ngày Quản Hướng Đồng ngả bài với Giang Sảo, Giang Sảo như thể in luôn hai chữ “hạnh phúc” lên mặt.
Hứa Giảo Bạch nhắn Quản Hướng Đồng đúng hai chữ: [Đừng lo.]
Giang Hoàn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Chị biết rồi.”
Hứa Giảo Bạch yên lặng nhìn Quản Hướng Đồng gửi một tràng dài “Aaaaaaa”.
“Chị sẽ coi như không biết, không xen vào.” Giang Hoàn nghiêng đầu, hết cách nói, “Thằng ngố Giang Sảo kia tự cầu nguyện đi.”
Cô mím môi cười bất lực, lông mày rũ xuống lộ vẻ từng trải.
Cô không muốn trở thành người giống bố mẹ mình, hơn hai mươi năm qua Giang Hoàn luôn bị đạo lý cổ hủ xiềng xích trói buộc, cô sẽ không làm điều tương tự với em trai.
Hứa Giảo Bạch đưa Giang Hoàn một viên kẹo: “Ăn kẹo cho bình tĩnh.”
Giang Hoàn giả vờ ghét bỏ: “Chị không giống cậu, ngày nào cũng ăn kẹo, sâu răng chưa? Bao lớn rồi?”
“Ngày nào em cũng đánh răng.”
Giang Hoàn vỗ tay hai cái, lười biếng nói: “Giỏi quá.”
Hứa Giảo Bạch nói tiếp: “Em không sâu răng.”
Giang Hoàn nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, “Vào xem cô đi, chiều nay chị đi làm, không ở lại được.”
Quay lại phòng bệnh, Mạnh Viện hỏi họ nói chuyện gì bên ngoài, Giang Hoàn đứng ra gánh vác: “Cháu có chuyện nhỏ nhờ thầy Hứa chỉ bảo ạ.”
“Nó á? Nó chỉ bảo được cháu ấy hả?” Hiển nhiên Mạnh Viện không tin.
Giang Hoàn nói: “Tất nhiên là được, sao lại không được? Thầy Hứa nghiêm túc tận tình dạy dỗ một hồi cháu đã tỉnh ngộ rồi!”
Hứa Giảo Bạch yếu ớt nói một câu “Không phải.”, hai người phụ nữ vui vẻ cười nói chẳng để ý đến anh.
Buổi tối gặp Quý Hoành, Hứa Giảo Bạch kể lại chuyện này, hai người ăn cơm trong quán nhỏ, anh ngậm cơm trong miệng, chưa nuốt xuống đã nói chuyện, má phồng lên như đang tức giận.
Quý Hoành chọc anh: “Em cho người khác kẹo?”
Hứa Giảo Bạch yên lặng một lát, thăm dò nhìn nhìn Quý Hoành xem y có giận thật không.
Quý Hoành lập tức nở nụ cười, xoa xoa đầu anh: “Đừng vừa ăn vừa nói, cẩn thận nghẹn đó.”
Hứa Giảo Bạch ngậm miệng không lên tiếng, Quý Hoành nói tiếp: “Anh đùa thôi, em nói đi, nói gì anh cũng nghe.”
Hứa Giảo Bạch muốn yên tĩnh ăn cơm, Quý Hoành lại nói: “Anh thích nghe em nói, Bạch Bạch, Hứa Giảo Bạch, để ý đến anh đi.”
“Phiền quá, đừng ồn nữa, ăn cơm.” Cuối cùng Hứa Giảo Bạch cũng đáp lại, ngắn gọn súc tích, lạnh lẽo vô tình.
Quán cơm đông đúc, Quý Hoành ghé sát vào Hứa Giảo Bạch, cúi đầu nói: “Vâng, bé cưng.”
Lúc đầu Hứa Giảo Bạch chưa kịp hiểu, đến khi nhận ra, hai má đỏ lựng, anh đặt đôi đũa xuống nói với Quý Hoành: “Cách xa em ra một chút.”
Trời đã vào thu nhưng nhiệt độ chưa giảm, hai người dính vào nhau càng lúc càng nóng.
Hồi nhỏ, vì bị hạ đường huyết nên trong túi Hứa Giảo Bạch luôn có kẹo, sau này lớn lên, trở thành người trưởng thành đáng tin cậy, anh cho kẹo rất nhiều người, kiên nhẫn lắng nghe họ tâm sự.
Nhưng từ đầu đến cuối có mỗi Quý Hoành cho anh kẹo, đút kẹo vào miệng anh, xoa xoa vết sẹo trên xương quai xanh, bám riết lấy anh.
Hứa Giảo Bạch dịu dàng theo cách riêng, còn Quý Hoành thì chỉ dịu dàng với mình anh.
Trời dần mát mẻ, một cuối tuần nào đó Quản Hướng Đồng hẹn Hứa Giảo Bạch đi chơi, lần này họ không đến quán ăn nhanh mà tới sân trượt patin trong nhà.
Rất nhiều năm rồi Hứa Giảo Bạch không đến khu vui chơi thế này, anh không trượt patin, Quý Hoành ngồi bên anh, Hứa Giảo Bạch cầm menu do dự hồi lâu mới gọi trà dâu kem cheese.
Quý Hoành thuận miệng hỏi: “Sao uống y như lúc trước vậy?”
Quản Hướng Đồng vẫn chạy nhảy tưng bừng, biết Quý Hoành đi cùng thì hẹn ở đây, nói rằng Quý Hoành có thể dạy Hứa Giảo Bạch trượt.
Quý Hoành hỏi Hứa Giảo Bạch: “Em muốn chơi không?”
Hứa Giảo Bạch lắc đầu.
Quản Hướng Đồng ở cạnh hỏi: “Đến mà không chơi thì có ý nghĩa gì? Tôi nhớ hồi trước ông không chơi, thế là Quý Hoành cũng ngồi nguyên một chỗ với ông luôn.”
Sân trượt băng ngày trước đã ngừng hoạt động, trở thành trung tâm thương mại sầm uât.
Hứa Giảo Bạch hỏi: “Ông muốn nói gì với tôi à?”
“Ủa không được hẹn ông đi chơi đơn thuần hả?” Quản Hướng Đồng nói.
Hứa Giảo Bạch gật đầu nhưng vẫn lo lắng: “… Ông và Giang Sảo thế nào?”
Quản Hướng Đồng phì cười, Quý Hoành liếc mấy cái cậu ta mới ngừng, ho khan hai tiếng đáp: “Không sao thật mà, lâu rồi không tụ tập nên tôi mới rủ, hiếm khi mọi người đều rảnh.”
“Tháng trước mới gặp xong.” Hứa Giảo Bạch nhắc tới lúc anh và Quý Hoành chưa làm hòa.
Ngày hôm đó quá gượng gạo lúng túng, Quản Hướng Đồng mất trí nhớ có chọn lọc.
“Sao Giang Sảo không tới?”
“À, có việc nên đến muộn chút.” Quản Hướng Đồng sờ sờ mũi do dự nói, “Chắc kịp ăn tối đó.”
Hứa Giảo Bạch thử trượt patin, lúc đầu anh bám vào Quý Hoành, chậm rãi di chuyển từng chút một, cả buổi chiều không ngã lần nào. Thế mà vừa buông tay anh đã lộn mèo ra sau, đau đến nhăn nhó, tội nghiệp ngồi dưới đất.
Quý Hoành định đỡ nhưng anh không dám vội vàng dời chân: “Anh chậm thôi.”
Hai tay Quý Hoành luồn dưới nách Hứa Giảo Bạch, kéo anh dậy như xách đứa nhỏ, vừa cười trộm vừa vò đầu anh, “Đau không?”
Y cậy bây giờ Hứa Giảo Bạch không dám đẩy ra, thỏa thích bắt nạt mèo con trong lồng ngực.
Giang Sảo đến rất muộn, ba người ăn tối gần xong mới có mặt.
Trời tối đen như mực, mọi người chia tay ở đầu phố, lên taxi Hứa Giảo Bạch chợt nói: “Cậu ấy luôn nhìn Quản Hướng Đồng.”
“Ừ, sao thế?”
“Rất chăm chú, cực kỳ chăm chú.” Hứa Giảo Bạch quay đầu nhìn nụ cười trên mặt Quý Hoành, anh biết y hiểu hết.
Cố tình chăm chú.
“Ai cũng biết cậu ta nhìn ai, hẳn là Quản Hướng Đồng cũng biết, nhưng nó ngáo lắm, chẳng rõ có hiểu là cậu ta cố ý…”
Quý Hoành quay đầu nói tiếp, “Nhưng không sao, chỉ là tuyên bố chủ quyền thôi. Cậu ta thích Quản Hướng Đồng, điện thoại có ảnh Quản Hướng Đồng… Ừm, trước mắt cứ thế đã, đừng lo lắng.”
Quý Hoành lại đưa tay che mắt Hứa Giảo Bạch, “Chắc là anh hiểu cảm giác đó.”
Hứa Giảo Bạch chớp chớp mắt dưới lòng bàn tay y.
Quý Hoành bật cười.
… Là của mình.
Là ánh sáng mình theo đuổi và chờ đợi rất lâu mới có được.
Cùng lúc ấy, có hai người đi bộ trên con phố nhỏ.
Quản Hướng Đồng hỏi: “Sao hôm nay em đến muộn thế?”
“Xin lỗi, công ty có việc…” Giang Sảo nghiêm túc giải thích.
“Không trách em đâu.” Nụ cười Quản Hướng Đồng như ánh mặt trời, nhanh chóng hân hoan trở lại, “Lần sao đi tiếp! Bây giờ gặp nhau rất dễ.”
“Ừm.” Giang Sảo đáp, đột ngột kéo tay Quản Hướng Đồng.
Quản Hướng Đồng quay đầu, Giang Sảo hôn tới, môi răng va chạm hơi đau đớn, pha giữa vị sắt là một nụ hôn triền miên.
Màn đêm tăm tối, đèn đường vụt tắt, nơi âm u lạnh lẽo cuối cùng dưới đáy lòng cũng đã được ánh sáng bao trùm.
– —
Thị Tửu Cật Trà: Hết chương sau sẽ có ngoại truyện. Một chương về Giang Sảo và Quản Hướng Đồng trước, sau đó là một chương về Bạch Bạch và Nhất Nhất. Theo kế hoạch là thế.
– —
Chú thích:
Lập thu: một trong 24 tiết khí của một năm. Người Đông Á cổ dùng các tiết khí để mô tả, phân biệt và đánh dấu sự thay đổi của thời tiết trong năm. Tiết Lập thu là ngày bắt đầu mùa thu, thường rơi vào mùng 7 hoặc mùng 8 tháng 8 dương lịch.
– —
Chủ nhà có lời muốn nói: Các bác có cháy cùng tôi đêm nay để xử nốt chương cuối không ạ????