Edit: TrangQA830810
Cửa thùng đựng hàng bị kéo ra, anh Lỗi mặt lạnh chỉ vào Dung Dật Thần “Tên ẻo lả lên lái xe thay cho tao đi”
Dương Tử Lam nhíu đôi mi thanh tú
” Đang tốt đẹp anh lại phát bệnh thần kinh gì nữa, Dật Thần mới vào đội ngũ của chúng ta không lâu, trời tối như vậy lái xe không tiện”
Anh Lỗi trợn mắt nghiến răng nghiến lợi đấm một quyền vào tấm thép, âm thanh đùng đùng rung động
” Biết tên ẻo lả này bao lâu mà kêu thật thân thiết, tôi lái xe đến giờ còn chưa nói tôi mệt mỏi đó, con mẹ nó cô rốt cuộc là người đàn bà của ai hả?”
Dung Dật Thần đứng lên đi xuống thùng xe, nhìn thoáng qua anh Lỗi, lạnh nhạt nói ” Anh nghĩ ngơi đi, tôi lái xe”
Dương Tử Lam liếc mắt nhìn anh Lỗi, quay lưng không để ý đến hắn nữa, những người khác trên mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ
Dung Dật Thần lái xe cả đêm, có nhiều lúc Du Dặc muốn lên đổi chỗ cho anh đều bị anh Lỗi hùng hổ ngăn cản.
Sáng sớm hôm sau, cửa sổ liên thông của thùng đựng hàng và đầu xe mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ngưng mắt lo âu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Dung Dật Thần
” Anh hai, anh có mệt hay không, em cũng muốn lên phía trước ngồi”
Dung Dật Thần đã lái xe suốt sáu tiếng trong đêm, bởi vì trời tối lúc nào cũng phải tập trung cao độ, hai tròng mắt anh bây giờ nổi đầy tia máu li ti.
Dung Dật Thần điều chỉnh khuôn mặt rồi quay đầu lại mỉm cười nói
” Anh hai không mệt, Ân Ân phải nghe lời, ngoan ngoãn đợi ở phía sau”
Dung Ân Ân kịch liệt lắc đầu “Không chịu, em muốn ở cùng một chỗ với anh hai”
Dung Dật Thần trong lòng mềm nhũn, em gái rốt cục cũng ỷ lại vào anh, biết hướng anh làm nũng, đang muốn mở miệng khuyên em gái trờ về
Du Dặc vung tay lên tiếng “Ân Ân ầm ĩ một đêm đòi anh trai, sáng sớm cũng không ăn gì, để em ấy lên đầu xe nghỉ ngơi đi”
Dung Dật Thần đành phải đáp ứng, cũng không thể vì mình mà em gái không chịu ăn cơm. Khung xe cách mặt đất khá cao, Dung Dật Thần không muốn Du Dặc chiếm tiện nghi của Ân Ân, nên tự mình xuống xe đem em gái ôm lên phía ghế phụ. Dung Ân Ân mặc một chiếc đầm hồng nhạt, lên xe váy không cẩn thận bị tốc lên, quần lót màu trắng ôm cặp mông đẫy đà, giữa hai chân bên trong hiện ra một vệt máu khô, mi mắt Dung Dật Thần thoáng cái lướt qua.
” Ân Ân, em chảy máu?”
Khuôn mặt Dung Ân Ân đỏ lên, chậm rãi chuyển thành tái nhợt, ấp úng nói ” Là em đến kinh nguyệt, em mang băng vệ sinh nhưng vẫn chảy ra một chút …”
Kỳ thực đây vết máu do bị phá thân dính lại, Ân Ân mặc quần áo quá gấp, quên dọn sạch sẽ.
Dung Dật Thần thở phào một hơi “Không bị thương là tốt rồi”
Nghe xong lời anh trai nói, nơi riêng tư của Ân Ân mơ hồ đau đau. Dung Dật Thần leo lên ghế điều khiển, Dung Ân Ân từ trong túi lấy ra bịch bánh quy, cầm một cái đưa đến bên miệng anh trai “Anh hai há miệng, a…”
Dung Dật Thần hé miệng cười “Em tự mình ăn đi, anh hai không đói bụng”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân Ân nhăn lại, cứng rắn nhét bánh vào miệng anh “Nói xạo, anh từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì hết”
Miếng bánh vọt vào trong miệng, Dung Dật Thần không tự nguyện cắn một cái, giả bộ nhíu chân mày
” Ừm … bánh bích quy này có mùi vị rất lạ”
Dung Ân Ân ăn thử nửa cái còn lại kinh ngạc nói ” Không có mùi lạ, ăn thật ngon a…”
” Em ăn trước đi, anh phải lái xe ”
Dung Dật Thần trầm giọng nói, hết sức chuyên chú tập trung nhìn vào mặt đường, chẳng mấy chốc sẽ đến thành phố A , dọc theo đường đi, anh gặp không ít người còn sống sót, cũng chạy cùng phương hướng với anh, xem ra đi đến thành phố A là một quyết định chính xác, chỗ đó có quân đội đóng quân, nhất định sẽ bảo hộ được mọi người.
Lúc đầu tinh thần Dung Ân Ân còn tỉnh táo, nhịp nhịp chân, nhỏ giọng hát vài bài, dần dần cô có chút buồn ngủ, do đêm qua ngủ không ngon nên vừa nằm sấp xuống chỗ ngồi liền ngủ. Nhưng Ân Ân ngủ rất bất an, đầu nhỏ dời đến trên bắp đùi anh trai, hoàn hảo đụng phải địa phương lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính sát cây gậy mềm, cách lớp vải vóc cọ tới cọ lui.
Dung Dật Thần hô hấp căng thẳng, cúi đầu liếc nhìn em gái. Ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da không tỳ vết trắng như ngọc của cô, một lọn tóc đen mềm mượt che đậy gò má thanh tú đẹp đẽ, môi anh đào mê người hé ra hít thở. Váy bị vén lên phía trên lộ ra quần lót màu trắng bao lấy cặp mông căng tròn, xuống phía dưới là hai đùi với độ cong hoàn mỹ.
Như có vô số con kiến bò qua bò lại quấy nhiễu hạ thân Dung Dật Thần, một dòng nước nóng từ chỗ bắp đùi lan toả khắp cơ thể anh, làm tê dại hệ thần kinh vốn yên lặng nhiều năm. Cây gậy thịt vô ý thức phồng lớn ngày càng cứng rắn, gồ lên thẳng tắp giữa hai chân, tuỳ thời sẳn sàng xông ra khỏi lớp vải, đem thân thể mềm mại của em gái xỏ xuyên.
Dung Dật Thần chưa bao giờ có cảm giác này, anh cắn môi nhìn chằm chằm mặt đường, Ân Ân bị chọc rất khó chịu, trong trạng thái mơ ngủ lấy tay bắt lấy cây gậy muốn đem cái cứng rắn này lấy ra.
” Ừ…m..” Dung Dật Thần khoé môi phát ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở lên ửng đỏ. Ân Ân xoa cây gậy một đường chơi đùa. Dung Dật Thần bị hành hạ đã lâu cuối cùng anh Lỗi cũng đồng ý cho người khác thay thế. Dung Dật Thần có thể an ổn ngủ một giấc.
Dung Dật Thần ôm em gái lên thùng đựng hàng, để cô nằm bên cạnh, nhịn không được lại kéo cô vào trong lòng, lồng ngực tràn ra một trận chua xót khổ sở. Anh lại đối với em gái nảy sinh những ảo tưởng xấu xa, nếu Ân Ân biết được sẽ nhìn anh ra sao?