Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Chương 27: Thời gian đảo hồi



Nhà kho cũ nát tối tăm, không có đèn, ba bốn mươi người cuộn tròn chiếm đủ mọi vị trí.

Không khí ô trọc, có mùi máu tươi mới mẻ, còn có hương vị gay mũi phát ra từ thân thể con người. Nhà kho cũng không an tĩnh, có thanh âm đàn ông phụ nữ, có tiếng sột soạt dịch chuyển đồ vật, cũng có tiếng nói chuyện thanh âm đè thấp mỏng manh.

Trong đêm tối, hết thảy cảm giác đều được phóng đại.

“Ca, em không muốn đi.” 17 tuổi Dịch Đường Đường gắt gao nắm lấy tay anh, đem đầu chôn ở trước ngực anh, thanh âm run rẩy.

Dịch Kiêu dựa vào mặt tường lạnh băng, đem cái chăn rách nát choàng lên người cô, hai tay ôm chặt lấy cô, nói ra lời an ủi cô, cũng là đang an ủi chính mình: “Đường Đường ngoan, em tới nơi an toàn trước, chờ một chút là có thể đến phiên anh, đến lúc đó chúng ta có thể được đoàn tụ. Đường Đường chỉ cần chờ một đoạn thời gian, ca ca sẽ có thể cùng em đoàn tụ.”

Dịch Đường Đường nắm chặt anh, thân thể như cũ run rẩy.

Cuối cùng, trong thanh âm đã mang lên khóc nức nở: “Ca, em không nghĩ rời khỏi anh. Nếu không em chờ đợt phê chuẩn tiếp theo để đi cùng anh, có được không?”

Anh lắc đầu.

“Đường Đường đi trước, chờ ca ca tới tìm em, tin tưởng anh, sẽ không lâu lắm đâu.” Dịch Kiêu thả lỏng ôm ấp, khắc chế đau đớn ở ngực, sờ sờ đầu cô.

Xương sườn hai ngày trước bị dị năng giả đả thương không hề có dấu hiệu chuyển tốt, vừa mới dùng sức ôm đã làm đau đớn tới tận xương tủy.

Dịch Đường Đường thật mau phát hiện anh không thích hợp, tiếng khóc thút thít chuyển sang nôn nóng lo lắng.

Cô từ trong vòng tay ôm ấp của anh đứng dậy, giơ tay sờ lên cái trán đầy mồ hôi: “Ca, ca, có phải em đụng vào vết thương của anh không, em, em…”

Dịch Đường Đường hoang mang lo sợ ngồi xổm bên cạnh anh, hô hấp dồn dập, không biết làm sao.

Dịch Kiêu chặn lại cổ tay cô, theo ánh trăng hướng tới cô nở một nụ cười miễn cưỡng, mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa từ trán.

Hít sâu một hơi, Dịch Kiêu cố tận lực bình thản nói: “Đường Đường đừng sợ, anh không có việc gì, thật mau sẽ không còn đau.”

Dịch Đường Đường không dám nói thêm gì, chỉ biết ngồi một chỗ hai mắt rưng rưng nhìn anh. Ánh trăng đột nhiên sáng rọi lên, cô không dám nháy mắt, sợ anh nhìn thấy nước mắt trên mặt mình.

Mười lăm phút trôi qua, cổ đau đớn kia mới chậm rãi biến mất.

Dịch Kiêu duỗi tay sờ lên mặt cô, da thịt vừa mới tiếp xúc, mu bàn tay chạm vào nước mắt nóng hổi của cô mà run lên.

Anh nuốt xuống chua xót trong lòng, dùng sức kéo mặt trang sức màu đen trên cổ xuống, nhét vào tay cô.

“Đường Đường mang theo cái này, chờ ca ca tới tìm em, được không?” Đó là anh đeo trước khi vào cô nhi viện, mặt dây rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn màu bạc, ở giữa là hình trăng non.

Dịch Đường Đường siết chặt mặt trang sức trong tay, nắm chặt bàn tay.

Cô gật đầu, nước mắt rơi như mưa: “Được.”

……

Ba chiếc xe ngừng ở giao lộ, những người đàn ông mặc quân trang đứng trước xe, chờ đợi những đứa trẻ dị năng giả xếp hàng tiến vào thùng xe.

Dịch Kiêu đứng ở ngoài, nhìn Dịch Đường Đường một thân đơn bạc đi chậm rãi theo đội ngũ về phía trước, cô thỉnh thoảng quay đầu lại, đó là để nhìn lại anh.

Anh cố ý gục đầu xuống, không giao tiếp với tầm mắt của cô. Nhưng sáp ý ở đáy mắt lại bành trướng tràn đầy, tầm mắt nhìn bàn chân trên mặt đường càng ngày càng mơ hồ.

Bên cạnh anh vô số cha mẹ, thân nhân che miệng khóc thảm thiết, thanh âm đều bị ép sau lòng bàn tay, sợ hãi một khi phát ra sẽ ngăn trở con em mình rời đi.

Thời gian cáo biệt kéo dài như vô tận, Dịch Kiêu nhắm mắt, áp xuống toàn bộ lệ ý, lúc này mới quyết định nhìn cô một lần cuối cùng.

Mới vừa vừa nhấc đầu, một bóng hình lại đâm vào vòng tay ôm ấp.

“Ca, em không muốn rời khỏi anh, em sợ hãi.” Tay Dịch Đường Đường vòng lấy anh, nước mắt thật mau làm ướt cả ngực áo Dịch Kiêu.

Cô sợ hãi, sợ anh sẽ nói sai, sợ hãi sẽ giống như ba sẽ không còn được gặp lại…

Dịch Kiêu run rẩy ấn xuống vai cô, muốn đẩy cô ra, lại bị Dịch Đường Đường ôm thật chặt.

“Ca, em vốn dĩ không phải dị năng giả, em trả thẻ lại cho anh… Em không đi, em không muốn đi, anh thương em nhất… Đừng để em rời khỏi anh…” Dịch Đường Đường nghẹn ngào cơ hồ không nói được ra lời, cô dùng hết toàn lực ôm eo anh, thanh âm đứt quãng.

Dịch Kiêu lại đột nhiên đẩy cô ra ngoài, trong nháy mắt thanh âm trở nên lạnh băng: “Đường Đường nghe lời!”

Dịch Đường Đường hô hấp cứng lại, nước mắt giống như bị ngăn lại, cô cắn môi quật cường nhìn anh.

Dịch Kiêu rống cô xong hối hận ngay lập tức.

Anh cố chịu đau đớn ở xương sườn, bước về trước hai bước, mắt thấy nước mắt chảy đầy mặt cô, trái tim anh nặng trĩu.

“Ca ca đáp ứng em, nhất định sẽ sống sót, tồn tại mà đi tìm em, nhất định sẽ tìm được em.” Hai tay anh lại một lần nữa để lên vai cô, hạ người xuống, bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giọng thề, “Vậy Đường Đường cũng phải đáp ứng với ca ca, đi nơi an toàn, chờ anh đến tìm em.”

Dịch Đường Đường lại lần nữa chôn đầu vào trong ngực anh, run rẩy: “Được, Đường Đường sẽ chờ ca ca.”

Vẫn luôn, vẫn luôn, chờ anh.

***

Dịch Kiêu đột nhiên bức ra từ hồi ức.

Anh nhìn ngoài cửa sổ đầy ánh mặt trời, đỡ tường, thở hổn hển.

Nếu thời gian quay lại, có thể cho anh chọn lựa một lần nữa, anh vẫn sẽ đem Dịch Đường Đường đưa đến cái nơi ăn thịt người kia sao?

Đáp án chính anh cũng không biết.

Chết, cùng luyện ngục, căn bản không thể nào lựa chọn……

Hơn nửa ngày suy nghĩ, Dịch Kiêu lui về mép giường, lẳng lặng ngồi xuống.

Dịch Đường Đường còn ở ngủ say, tựa hồ mơ thấy cái gì, đôi môi mím lại, lông mày thanh tú nhíu lại, dáng điệu bất an.

Dịch Kiêu sửa sửa lại lọn tóc rơi trên trán, lại vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô, sầu não trên mặt Dịch Đường Đường chậm rãi tan đi, lúc anh cho rằng cô sẽ tiếp tục ngủ yên, cô đột nhiên mở bừng mắt.

“Ca ~”

Dịch Đường Đường theo bản năng mà kêu tên của anh. Nhìn bóng người xuất hiện trong tầm mắt, biểu tình có chút hoảng hốt.

Dịch Kiêu cười nhẹ: “Đường Đường tỉnh?”

Nói xong, anh nhìn đến đồng hồ ở cửa sổ, thời gian không khác biệt lắm so với ngày thường.

Phát giác ra toàn thân cảm xúc chân thật, người trước mắt cũng chân thật tồn tại, trong lòng Dịch Đường Đường cuối cùng yên ắng xuống.

Cô nắm lấy tay anh, cảm nhận được xúc cảm ấm áp, nở một nụ cười tươi.

“Ca, em nằm mộng.” Cô nói.

Ánh mắt Dịch Kiêu lập lòe, nhưng vẫn lên tiếng theo cô: “Đường Đường mơ thấy cái gì?”

Dịch Đường Đường kéo tay anh lại gần, gương mặt nhẹ nhàng đè lên, thanh âm phiêu phiêu hốt hốt: “Em mơ thấy thân thể của em trở lại bình thường, mạt thế cũng kết thúc, chúng ta cùng Đậu Tương khôi phục sinh hoạt như trước đây…”

Dịch Kiêu hơi hơi mỉm cười, vén tóc cô lên: “Phải, tất cả đều sẽ tốt.”

Dịch Đường Đường ôm tay anh, đem cả khuôn mặt úp vào trong lòng bàn tay, thanh âm rầu rĩ, như từ trong mộng lẩm bẩm: “Phải, tất cả đều sẽ tốt.”

Cô xác thật mơ thấy thân thể khỏi bệnh hẳn, mạt thế, cũng kết thúc…… Nhưng mà, cô lại rốt cuộc tìm không thấy anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.