Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác

Chương 14: Huấn luyện thể năng



Chơi bài xong, tiểu đội năm người tinh thần vẫn còn hoảng hốt trở về phòng của mình.

Đêm nay chịu tác động quá sâu, bọn họ yêu cầu bình tĩnh một chút.

Dịch Đường Đường thấy họ tinh thần uể oải mà tản ra, lười nhác ngáp một cái, hai tay đáp ở sau cổ Dịch Kiêu để anh ôm mình trở về phòng.

“Ca, anh nói đêm nay bọn họ có thể liên hợp lại chạy trốn hay không?” Dịch Đường Đường nằm nghiêng trên giường, cười hì hì hỏi Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu ngồi ở mép giường, ôn nhu nói: “Sẽ không, nhiều nhất là cả đêm kinh hách mà thôi.”

Tiểu đội năm người Đặng Lâm Siêu, không có tinh thần mạnh mẽ nhưng cũng không phải yếu đuối, một kích sẽ suy sụp. Nếu muốn bảo trì thời gian ở chung, hiểu biết lẫn nhau ngược lại sẽ làm giảm bớt đề phòng nhau.

Bởi vì hiệu quả của “con mắt giết chóc”, năm người trước mặt Dịch Kiêu cơ hồ là trong suốt, anh có thể liếc một cái là nhìn thấu được chủng loại, cấp bậc thẻ của họ. Dịch Đường Đường lộ ra dị năng “đoạt lấy” không tránh được làm cho bọn họ hoảng sợ, nhưng cũng làm cho họ nhận thức thêm một ít, như vậy có thể sẽ họ sẽ càng an phận.

Dịch Đường Đường nghe xong nhoẻn miệng nở nụ cười.

Thời gian đã quá muộn, cô không tỉnh được lâu mà chìm vào trong giấc mơ, Dịch Kiêu vẫn ngồi ở mép giường nhìn cô hồi lâu.

Trong đầu anh không tự giác nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, dưới ánh mặt trời cô tốt đẹp thuần túy, nụ cười rạng rỡ một lần nữa lại đốt lên ngọn lửa trong tim, anh chỉ cần vươn tay, dễ dàng là có thể đem cô vào trong lòng. Đáng tiếc, ánh sáng kia chỉ lóe lên trong chớp mắt, ngắn ngủi mà lại ngăn không được anh sinh ra ước nguyện.

Dịch Kiêu vươn tay, đầu ngón tay vươn đến trước mặt cô, một khắc nữa là có thể chạm đến da thịt Dịch Đường Đường, anh đột nhiên lấy lại tinh thần, rút tay trở về.

Ánh mắt đen nhánh hiện lên vẻ tự trách cùng rối rắm đau đớn, cuối cùng áp chế tình cảm vừa bộc phát xuống.

Bàn tay thu lại nắm chặt thành quyền, hô hấp bị đè nén mà trở nên nặng nề chậm rãi. Cổ họng giật giật, ánh mắt có chút tham luyến mà không rời khỏi Dịch Đường Đường. Cuối cùng Dịch Kiêu lại thở dài một tiếng, thực nhẹ bước ra khỏi phòng.

Mấy ngày tiếp theo, Dịch Kiêu vẫn như cũ buổi sáng mang theo Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu ra cửa. Hai người đàn ông từ khi biết Dịch Kiêu giết người là những người xấu có giá trị tội ác cao, chuyện dọn thi thể đào hố họ làm cũng nhiệt tình lên hẳn, sáng nào ra cửa cũng vui tươi hớn hở, thật ứng với cái từ kia của Đặng Lâm Siêu, đối mặt với Dịch Kiêu hận không thể “quỳ liếm”.

Dịch Kiêu đã đoạt mấy chục gần cả trăm thẻ bài đủ cấp bậc, đối với hành vi như điên cuồng thu thập thẻ của Dịch Kiêu, hai người cũng thật nghi hoặc.

Bọn họ từ trước đến nay chưa hề thấy qua Dịch Kiêu dung hợp thẻ, mỗi khi trở về nhà, anh sẽ giao thẻ cho Dịch Đường Đường. Dịch Đường Đường khi nhận thẻ đều luôn thật hưng phấn, cầm lấy thẻ, cũng không bận tâm tới ai mà bày thẻ ra bàn, xem có loại thẻ nào mới hay không.

Ngẫu nhiên thấy vẻ tò mò quá rõ ràng trên mặt họ, Dịch Đường Đường còn sẽ bày ra mấy chục thẻ bài trước mặt họ, hỏi xem họ có muốn lấy hay không? Cứ tùy tiện!

Đặng Lâm Siêu: Tôi cũng muốn lấy, nhưng không dám duỗi tay ra… sợ bị chặt!

Đặng Lâm Siêu từng mịt mờ đề qua với Dịch Kiêu một lần, Dịch Kiêu đã đưa ra một đáp án gần như chắc chắn: hữu dụng.

Sau đó cảm thấy vấn đề này nên có kiêng dè, Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu không dám hỏi nữa.

Buổi sáng chủ yếu dùng để dọn thi thể, buổi chiều có khi Dịch Đường Đường sẽ kéo Dịch Kiêu đi dạo, nhưng sau thấy mấy người Đặng Lâm Siêu dị năng và võ lực không đủ mạnh, Dịch Đường Đường liền yêu cầu Dịch Kiêu giúp bọn họ tăng lên.

Trước mạt thế Dịch Kiêu có học qua kỹ xảo đánh nhau, hơn nữa kinh nghiệm đối chiến thật phong phú, dị năng tốc độ gần như hạng nhất, một mình anh cũng có thể đấu năm người.

Tuy rằng sau mạt thế các loại thẻ sẽ biến đổi, thực lực của dị năng giả đến một trình độ nhất định sẽ tăng lên, nhưng tố chất thể năng của con người vẫn chưa nhờ vào thẻ mà tăng lên được. Cho dù có thẻ phụ trợ, tác dụng hiệu quả của thẻ vẫn luôn dựa trên trình độ thân thể của mỗi dị năng giả.

Giống như Triệu Nghiêu có dị năng tốc độ, mặc dù đã tới cấp bốn, nhưng cho dù dị năng tốc độ của Dịch Kiêu cũng ở cấp bốn, nếu hai người cùng giao đấu, Triệu Nghiêu sẽ hoàn toàn bị đánh bại.

Mà thể năng tố chất bất đồng, khi đối chiến sẽ khác nhau ở chỗ cường độ thi triển dị năng.

Vô luận là tấm thẻ phụ trợ hay tấm thẻ dị năng, trong quá trình thi triển dị năng đều sẽ hao phí thể năng, cấp bậc thẻ càng cao, lực công kích sẽ càng cường, nhưng khi đối chiến quá mạnh làm năng lượng tiêu hao mãnh liệt sẽ có thể khiến cho thân thể xảy ra vấn đề.

Dịch Kiêu đơn giản chỉ họ mỗi ngày tự thân tình huống mà rèn luyện, luyện tập dị năng đồng thời dạy họ một ít kỹ xảo chiến đấu, thật qua mấy ngày luyện tập, cả nhóm đều cảm thấy tinh thần và thân thể đồng thời như được sáng rọi lên.

Từ trước họ đã nghe nói có nhiều căn cứ lớn ở kinh đô sẽ tập hợp các dị năng giả mà huấn luyện, không chỉ huấn luyện dị năng mà còn dạy năng lực công kích, căn cứ mà nhóm Đặng Lâm Siêu ở trước đây không có chuyện này, hơn nữa bọn họ hoạt động cũng không có nhiều trở ngại nên cũng không quan tâm gì mấy, hiện giờ được Dịch Kiêu chỉ dẫn, cả đám mới bỗng nhiên cảm thấy một thế giới mới được mở ra trước mắt.

Tình trạng thân thể của Dịch Đường Đường tự nhiên không có khả năng tham dự huấn luyện, mỗi ngày cô sẽ kéo Đậu Tương đi bộ chung quanh. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà Dịch Đường Đường cảm thấy nơi họ ở, chỗ giao lộ phía Tây hoang phế này rất hiếm khi có con người đi qua, mà người biến dị càng không xuất hiện thêm cái nào.

Đêm đó trước khi đi ngủ, Dịch Đường Đường đem cảm giác kỳ quái này nói cho Dịch Kiêu nghe.

Dịch Kiêu nghe xong hơi hơi nhíu mày.

“Làm sao vậy, ca, có phải hay không nơi này có vấn đề?” Dịch Đường Đường phát giác vẻ mặt của anh không đúng, nhẹ giọng hỏi.

Dịch Kiêu nói: “Anh cũng không chắc, lần trước chúng ta gặp được người biến dị kia, anh cảm thấy rất dị thường, lúc ấy anh cũng tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng mấy ngày nay đi ra ngoài lại thấy thành phố này có vẻ quá mức bình thường.”

“Vẫn như cũ mỗi ngày đều có tiểu đội tới tạm cư, nhưng người biến dị ở thành phố này đã biến mất hẳn.”

Virus mạt thế là loại không thể tồn tại khống. Một thành phố không có người biến dị, trừ phi thành phố này đã sớm hoang tàn vắng vẻ, không có người tồn tại sẽ không có khả năng khiến cho virus lan tràn. Nhưng thành phố này lại không phù hợp với tình huống này. Khả năng duy nhất, nơi này người biến dị là bị người khống chế!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.