Anh Tôi

Chương 2



Mắt người đàn ông tựa như bị dính sơn, đồng tử mở to ra còn sáng hơn đèn đường, trên tay siết chặt túi ba lô, trịnh trọng gật đầu.

Nhà Chu Lạp ở không xa, hơn mười phút, xe đã dừng gần khu cho thuê phòng công cộng.

Vừa tắt máy, vừa nói chuyện với người đàn ông, “Trước tiên cậu vào nhìn phòng ốc đi, nếu không hài lòng ngày mai lại đi tìm.”

Không có gì không hài lòng, Liên Tranh không để ý nhiều như vậy.  có một nơi trú ẩn, gần như đã thỏa mãn rồi.

Xuống xe lại thu thập đồ đạc trên xe một phen, nên cầm về rửa sạch, còn có kiếm được tiền lẻ, cuối cùng mới kéo vải dầu đắp lên phía sau xe ba bánh.

Tiểu khu vẫn có thang máy, hai người đều mang theo đồ đạc, Chu Lạp đi ở phía trước, vẫn nói một câu, “Ở tầng hai mươi lăm, ra khỏi phòng cuối cùng bên tay phải  là thang máy.”

Ở cao như vậy, người đàn ông âm thầm líu lưỡi, đây cũng là lần đầu tiên hắn tới thành phố, đã từng nghe nói qua thang máy, cũng đã từng thấy trên TV, nhưng đây là lần đầu tiên dùng nó.

Cảm giác không trọng lượng do thang máy mang đến, khiến đầu Liên Tranh choáng váng mắt hoa, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.

Chu Lạp nhanh tay đỡ hắn một cái, “Không quen đúng không, ngày đầu tôi đi cũng như thế này, quen rồi là ổn thôi.”

Thời gian bàn giao nhà cho thuê công cộng cũng chỉ khoảng ba năm, mỗi ngày đều có nhân viên dọn dẹp hành lang, rất sạch sẽ.

Nương theo ánh đèn được điều khiển bởi âm thanh, Chu Lạp lấy chìa khóa mở cửa, thuận tay sờ được công tắc, chỗ huyền quan sáng lên.

“Đi vào đi.” Chu Lạp nói, người đàn ông lại ôm túi bất động, Chu Lạp hỏi, “Làm sao vậy?”

Vốn tưởng rằng người đàn ông không hài lòng, không nghĩ tới nghe được hắn lắp ba lắp bắp nói, “Chỗ này của anh… quá sạch sẽ, tôi sợ bước vào, sẽ làm bẩn nhà anh.”

Chu Lạp vừa cởi giày, lại đặt đồ trên tay lên mặt đất, một bên lại lấy một đôi dép lê từ tủ giày bên cạnh.

“Thay đi, mấy ngày nay không quét dọn, không sạch sẽ, mau vào,  đừng đứng ở bên ngoài.”

Giúp người đàn ông mang hành lý vào, lúc này mới thấy anh ta bó tay bó chân cởi giày đi vào.

Phòng ốc không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, sáu mươi mấy mét vuông,thừa sức cho hai người ở.

Cửa đối diện phòng bếp, không đến hai bước chính là phòng khách nhỏ, ngoài phòng khách có ban công nhỏ, bên trái phòng khách là nhà vệ sinh, bên trong chính là hai phòng ngủ.

Kết cấu bên trong cơ hồ vừa nhìn đã biết, Chu Lạp dẫn anh vào trong, “Phòng ngủ này vẫn luôn trống, cậu nhìn xem nơi này có được không.”

Tuy rằng không có người ở, nhưng Chu Lạp quét dọn mỗi tuần một lần, gian phòng này cũng sạch sẽ, trải giường xong là có thể ở ngay.

Chính mình thì đầu bù tóc rối,  ngượng ngùng đặt đồ đạc xuống đất, phòng đều được lát gạch men, màu trắng sữa vừa sạch sẽ lại sáng ngời.

Chu Lạp nhìn ra sự quẫn bách của người đàn ông, nói, “Bỏ đồ đạc xuống đi, cậu nhanh chóng lấy quần áo đi tắm rửa, cho mát mẻ chút.”

Kỳ thật Liên Tranh không có thói quen thay áo ngủ ngủ, chỉ là người này, ở công trường bận rộn một ngày, vừa  đầy mồ hôi vừa hôi, thật sự ngượng ngùng, lúc này mới tìm quần áo sạch sẽ từ trong túi ra.

Được Chu Lạp dẫn vào nhà vệ sinh, “Quần áo để ở đó.” Chu Lạp chỉ vào giá treo khăn mặt, lại lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng mới từ dưới bồn rửa tay ra.

Lần đầu tiên Liên Tranh ra ngoài, căn bản không nghĩ chu đáo như vậy, lúc nhận lấy khăn mặt bàn chải đánh răng, nhỏ giọng cảm ơn, “Cám ơn.”

Một người từ nông thôn đi ra ngoài lang bạt, thật không dễ dàng, nhân không quen thuộc cách sống, tính cách cũng không tính là hướng ngoại, gặp phải chút chuyện đều tự mình mạnh mẽ chống đỡ.

Nếu không gặp được mình, hắn có lẽ dựa vào bên cạnh cây ngủ tạm một đêm, Chu Lạp nghĩ như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

“Đó là sữa tắm, tắm rửa, dầu gội đầu, dùng khác với sữa tắm, bên cạnh vòi hoa sen có xà phòng, công tắc hướng sang trái chính là nước nóng, quần áo thay ra cậu ném vào chậu này, cậu tắm trước, có việc thì gọi tôi.”

Chu Lạp đi ra ngoài, cân nhắc làm chút đồ ăn, nhìn bộ dáng người đàn ông vừa rồi, giống như còn chưa ăn no.

Lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, thức ăn thừa không nhiều lắm, nhiệt độ mùa hè của thành phố C, cho dù là để trong tủ lạnh, thức ăn cũng hỏng nhanh.

Lại lấy một gói sủi cảo từ trong ngăn đông, tất cả đều là do mình gói, nhân hẹ và thịt lợn, da mỏng nhân lớn.

Cho vào nồi hấp hấp một chút, Chu Lạp lại lấy ra một chén nước chấm nhỏ, cho hai muỗng nước tương và một chút giấm, bột ngọt, muối vừa đủ, rắc một ít hành hoa, cuối cùng ăn kèm với một thìa dầu chấm cay nhỏ.

Lại cắt một đĩa thịt bò ướp chuẩn bị vào dịp Tết, cùng một chén cháo trắng, một đĩa củ cải ướp.

Chuẩn bị xong, mới bưng từng đĩa ra phòng khách, vừa lúc đụng phải Liên Tranh đã tắm rửa xong.

“Trước tiên cậu ăn chút cháo đi, sủi cảo sắp chín rồi.” Chu Lạp xoay người đi về phía phòng bếp.

Liên Tranh sửng sốt, không nghĩ tới tắm rửa xong còn có thể ăn thêm, kìm lòng không được đi theo, “Không cần phiền như vậy…vừa rồi đã ăn cơm chiên rồi…”

Dùng đũa chọc chọc vào vỏ sủi cảo, trên mặt hiện một cái lỗ, Chu Lạp gặp từng cái vào đĩa.

“Không phiền đâu, vừa rồi ăn sao mà đủ được, tôi cũng chưa ăn cơm.” Chu Lạp bưng chén xoay người, người đàn ông đang nắm quần lót đã giặt xong, vẻ mặt lo sợ bất an.

“Đừng đứng nữa, đem ra ban công phơi đi, rồi vào ăn.”

Người đàn ông nghe xong, đứng trên ban công phơi quần lót, lúc xoay người, lại thấy Chu Lạp bận rộn.

Lấy ra một cái bát lớn từ tủ lạnh, bên trong đựng cà chua đã cắt, đã ướp với đường trắng, ngửi vừa ngọt vừa thơm.

Chu Lạp mở quạt đứng, thấy Liên Tranh còn đứng ngây ngốc, vẫy tay với hắn, “Mau đến ăn.”

Cơm chiên vừa rồi quả thật không đủ, Liên Tranh thèm ăn nuốt nước miếng, sủi cảo trắng mập, lại thêm nước sốt, trên đời này Liên Tranh chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy.

“Còn chưa hỏi tên cậu, tôi tên là Chu Lạp, đang mở quán ăn vặt ở khu vực này.”

Hai người ăn cơm mới náo nhiệt, ngay cả  Liên Tranh cũng bắt đầu nói, “Tôi tên là Liên Tranh, ở một huyện trong núi, hôm nay vừa mới đến thành phố.”

Không cần Liên Tranh nói, Chu Lạp đã có thể đoán được, “Cậu bao nhiêu tuổi?” Mấy đứa trẻ sống trong nói nhìn không ra tuổi tác.

“Hai mươi rồi.”

Chu Lạp vui vẻ, thuận miệng nói, “Vậy cậu phải gọi tôi là anh, tôi hai mươi bốn tuổi.”

“Anh…” Không nghĩ tới Liên Tranh không mơ hồ, mở miệng liền gọi luôn.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, một ít sủi cảo nóng hổi trôi xuống bụng, trên lưng Liên Tranh hơi đổ mồ hôi.

Cà chua kết một lớp sương mỏng, nhìn cũng giải khát, nhưng ngay Liên Tranh ngại ăn thêm.

Chu Lạp đẩy chén đến trước mặt hắn, “Vẫn còn lạnh, ăn nhanh một chút. “Nói xong cầm tăm xỉa răng, tự mình nếm thử một cái trước.

Liên Tranh thèm ăn không chịu nổi, cũng ăn một cái, lạnh lạnh, đường trắng nhẵn nhụi thơm ngọt, giải khát còn hạ nhiệt.

Liên tiếp ăn mấy cái, Liên Tranh ngừng lại, trở lại phòng ngủ, lục ba lô một hồi, lại trở lại phòng khách.

Đưa tờ tiền mấy trăm tệ tới trước mặt Chu Lạp, “Anh, tiền thuê nhà.”

Lúc này mới phản ứng lại, Liên Tranh muốn thuê nhà, Chu Lạp rút ra ba tờ, “Tôi tự ở, một tháng cũng mới có hơn sáu trăm tiền thuê nhà, cậu cầm số còn lại đi. ”

Số tiền Liên Tranh đưa ra chính bốn trăm do công trường cấp.

Hắn không hiểu quy củ thuê phòng, nghe Chu Lạp nói xong, lại ngoan ngoãn cất tiền.

Thời điểm ở một mình, Chu Lạp sẽ không làm nhiều thứ như vậy, tùy tiện ăn một chút là được, hai người ăn cơm, mới gọi là ăn cơm, một người chỉ có thể xem như là tàm tạm, sống sót qua ngày.

Chỉ là ăn xong bữa này, Chu Lạp cũng không hiểu sao cao hứng, thu dọn bát đũa trên bàn.

Liên Tranh thấy thế nhất định phải giúp anh, Chu Lạp cự tuyệt nói, “Cậu mau đi rửa mặt, đánh răng, rửa xong tôi sẽ dọn giường cho cậu, sáng mai cậu phải dậy sớm mà.”

Lúc trước không chú ý như vậy, nhưng Chu Lạp bảo hắn đánh răng, hắn liền ngoan ngoãn đi, xong việc còn đứng ở cửa phòng bếp chờ Chu Lạp.

Chu Lạp cũng không đuổi người, bận rộn xong chuyện trong tay, lại nói với Liên Tranh, “Cậu mang quạt sàn đến phòng.”

Trải xong giường, lại đốt nhang muỗi, Chu Lạp còn dặn dò không dứt, “Buổi sáng thức dậy nhớ đóng của, nếu cảm thấy nóng, mở cửa ra, ở trên đây cao, buổi tối có gió.”

Trên tay không dừng lại, trải ga trải giường xong, lại trải chiếu lạnh, lúc nóng lên, cũng đã lấy nước sôi rửa qua, hiện tại dùng nước nóng lau một cái là được.

Liên Tranh không biết mình có thể giúp được gì, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau Chu Lạp, nhiều lần chặn đường đi của Chu Lạp.

Giường vừa trải xong, mồ hôi theo tóc mai của Chu Lạp chảy xuống, hắn tiện tay lau một cái, “Được rồi, mau ngủ đi, cậu còn không biết đường đi, buổi sáng tôi đưa cậu đi.”

Liên Tranh nhìn sườn mặt anh có chút thất thần, nghe Chu Lạp nói, nhưng tâm tư của hắn đã sớm bay ra ngoài, không nói nên lời.

“Nhìn cái gì vậy? Đi ngủ đi.” Chu Lạp nhắc nhở.

Liên Tranh lúc này mới tỉnh táo, lắp bắp nói, “Không cần phiền thế, anh…”

“Buổi sáng vừa vặn muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn, đưa cậu đến công trường, trên đường trở về thì tôi đi mua.” Chu Lạp lại nói, “Chúng ta trao đổi số điện thoại, buổi tối tôi có thể chờ cậu, cùng nhau trở về.”

Dặn dò xong hết thảy, Chu Lạp lúc này mới đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn quần áo trong chậu, trong lòng Chu Lạp cao hứng.

Đã lâu không trải qua như vậy, về đến nhà còn có thể có người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện.

Mình sống một mình  đã ba năm, ngoại trừ mỗi ngày bán đồ ăn vặt sẽ nói với khách hàng một hai câu, khi về đến nhà gần như giống như người câm.

Trong phòng có người yêu mến cảm giác thật tốt, ngày mai còn phải đưa Liên Tranh đến công trường, cuối cùng cũng có chút hy vọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.