” Đuổi theo mau,mau”
Giai Mẫn cố sức chạy cơn mưa bắt đầu tuông như trúc nước.
Đằng xa Giai Mẫn thấy 1 chiếc ô tô màu đen hiệu Volkswagen đang mở cửa phía sau cô cố sức chạy đến nhảy tọt vào trong đóng cữa rầm lại sau đó ngồi ngục lại dưới sàn.
Lúc này tài xế cùng chủ xe bước vào, vừa mở cữa ra 1 ánh mắt của 1 chàng trai cao to lịch lãm, người này bề ngoài có sức hút gấp bội so với Dương Quãng.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm vào Giai Mẫn anh ta bị đứng hình khựng lại, mất vài giây sau anh lên tiếng.
” Cô, Cô… cô là ai sau cô vào xe tôi.”
Giai Mẫn ánh mắt cầu xin
” Giúp tôi có người đuổi theo tôi, cứu tôi với”
Vừa dứt tiếng đám người phía sau đuổi tới bọn họ hỏi tài xế có nhìn thấy cô gái nào chạy qua đây không?
” Mấy người bắt người liên quan gì đến tôi” tài xế chưa kịp lên tiếng anh ta đã trả lời.
” Đi thôi” Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Nhìn cô gái bé nhỏ ngồi dưới sàn ánh mắt của anh ta quyến luyến nhìn mãi, 1 lúc sau anh giang tay bế cô lên ghế ngồi.
” Bé con! nói gì đi chứ, cô đã làm gì khiến đám người kia đuổi đánh cô vậy.?”
” Tôi ở trường đánh nhau và có xích mích với 1 nhóm học sinh và họ ra ngoài thuê người trả thù tôi” Giai Mẫn cũng thừa biết đây là chiêu trò của Tiểu Mai.
” Em còn đi học?”,nhà e ở đâu để tôi đưa em về?”
” Đừng đưa tôi về ngay lúc này, ngài bỏ tôi đâu đó cũng được chiều tôi tự về được”.
” Vậy em đi theo tôi đi? Đi chơi thôi, chiều tôi hứa đưa em về”.
Giai Mẫn nghĩ nếu bây giờ xuống xe có thể bị đám người kia bắt được, nhìn người đàn ông giúp cô có vẻ không có ý gì xấu nên đành chấp nhận.
Xe chạy đến 1 cánh đồng hoang vu hẻo lánh, anh ta kéo tay cô xuống xe ngồi ở tảng đá bên đường.
” Cảm ơn ngài đã giúp tôi “
” Không có gì mà e tên gì để tôi xưng hô?”.
” Tôi là Giai Mẫn”
” Tôi tên Thiên Minh, rất hân hạnh gặp em Giai Mẫn”
Thiên Minh chăm chú nhìn Giai Mẫn ánh mắt cô hướng mãi về nơi xa xăm kia.
Để xóa tan bầu không khí tĩnh lặng Thiên Minh trêu chọc cô
” Ở trên lớp cô quậy lắm đúng không? Chắc đánh nhau nhiều rồi chứ hỉ? “.
” Vâng thưa ngài” Giai Mẫn ngắn ngọn xúc tích và không giải thích gì thêm.
Thiên Minh biết cô đang có tâm tình nên cũng không nói nhiều nữa mặc cho cô ngồi đó ngắm nhìn bầu trời. Còn anh khi khoảng lại nhìn cô, 1 cô gái xinh đẹp với ánh mắt sáng như ánh sao đêm, mũi cao làn da trắng mịn màng.
Phía trong xe tài xế lâu năm của Thiên Minh nhìn về anh ta rồi tự đọc thoại 1 mình.
” Hình như có vẻ cậu chủ đã có chút dao động với cô bé kia rồi, hihi.”
– —Sơ lược về Thiên Minh.
Thiên Minh tên đầy đủ là Cao Thiên Minh tổng giám đốc của tập đoàn Cao Thị. Ba mẹ anh mất sớm trong 1 vụ tai nạn, kể từ đó Ông nội một tay nuôi anh khôn lớn, anh là 1 người trầm ngâm ít nói, mặc dù đã 26 tuổi nhưng anh chưa 1 mảnh tình vắt vai, tin đồn tình ái cũng không, anh ta hầu như dành toàn bộ thời gian của mình cho công việc đâm đầu vào nó, đã nhiều lần Ông nội anh dẫn lần lượt hết cô này đến cô khác mai mối cho anh, nhưng anh vẫn kiên quyết không chịu có bạn gái.
Ngồi 1 lúc lâu cũng gần xế chiều Giai Mẫn đột nhiên nhớ ra hôm nay cô có hẹn với Dương Quãng, Cô hối thúc Thiên Minh đưa cô về, tài xế cũng đưa cô và Thiên Minh về đến nhà.
Đến biệt thự cô chào anh 1 tiếng và cũng không quên cảm ơn anh lần nữa.
Về đến nhà Giai Mẫn tranh thủ lên phòng tắm rữa thay đồ trang điểm thật xinh đẹp rồi gọi điện cho Dương Quãng, Dương Quãng cũng vừa định gọi cho cô cả 2 hẹn đến quán lúc 7 giờ tối.
Buổi tối hôm đấy Giai Mẫn và Dương Quãng có mặt đúng hẹn tại quán cafe, đúng như Dương Quãng nói đây là quán cafe rất lung linh dưới màng đêm.
Giai Mẫn gọi 1 ly Soda Dâu, Dương Quãng gọi 1 ly táo ép cùng với một sốt đồ ăn vặt,cả 2 trò chuyện rất vui vẻ, tiếng cười nói nói vang cả màng đêm sương dày đặc, Dương Quãng không quên mang xấp tài liệu kèm cho học sinh yếu kém đưa cho Giai Mẫn đọc trước, trưa mai vào giờ tan trường cậu sẽ phụ đạo cho cô….
Ở trong căn biệt thự to lớn như lâu đài 1 người đàn ông đang ngồi bên cữa sổ hút thuốc nhưng đầu anh không ngừng nghĩ về cô gái bé nhỏ lúc sáng. Anh nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí Trương
” Alo”
” Trương Thành! Cậu giúp tôi điều tra thông tin 1 người, cô ấy tên Giai Mẫn”
” Vâng thưa Tổng Giám Đốc”
Bên đây khi Giai Mẫn trở về khác với vẻ mặt u ám mọi khi hôm nay Giai Mẫn vui vẻ chào hỏi mọi người khiến Tố Tố và Vú ngạc nhiên.
Giai Mẫn lên phòng nằm trên giường trong đầu luôn nghĩ về hình bóng Dương Quãng.
Đối với cô Dương Quãng bây giờ như ánh nắng chiếu vào lòng cô sưởi ấm con tim lạnh giá bao năm qua.