Anh Sẽ Là Người Đàn Ông Yêu Em Nhất Đời!

Chương 38: Quan hệ huyết thống



Chiếc xe taxi lăn bánh trên đường, nhanh chóng hòa vào dòng chạy của những chiếc xe khác. Liễu Như và Minh Phong ngồi ở hàng ghế sau. Minh Phong đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh đang chăm chú nhìn mình. Thành phố về đêm quả thật vô cùng náo nhiệt, xung quanh là ánh đèn điện đủ màu sắc cùng những âm thanh hỗn tạp. Thật sự rất khó để tìm được một nơi yên tĩnh giữa chốn này.

Xe dừng bánh, sau khi trả tiền xong, hai người bước xuống, đứng ở trước cổng kí túc xá của trường. Hiện tại thời gian đã là đêm khuya, bởi vì ở đây qui định nghiêm ngặt nên trước mười giờ trường sẽ đóng cửa tránh để học sinh ra ngoài. Minh Phong đứng dựa lưng vào cổng trường, hai tay đặt trong túi quần.

Liễu Như mượn ánh sáng mờ nhạt của đèn đường thoáng nhìn được gương mặt của Minh Phong. Cô đi lại gần cậu: “Chúng ta phải làm sao đây?” Vẻ mặt đầy sự lo lắng.

“Tôi đã bảo cô nên ở lại bệnh viện rồi mà cô lại không chịu nghe theo. Bây giờ cô còn hỏi tôi sao?” Minh Phong đối với sự cứng đầu lần này của Liễu Như có chút bực tức. Lùi thời gian về khi nãy một chút, Liễu Như nằm ở trong bệnh viện, một hai nhất quyết đòi về, còn nói chỉ là kiệt sức nên mới ngất xỉu, không phải bệnh nặng lắm. Minh Phong có đưa ra lí lẽ để từ chối cỡ nào cô cũng không chịu nghe.

Liễu Như trưng ra vẻ mặt có chút ân hận: “Tớ thật xin lỗi, nếu tớ nghe lời của cậu thì tốt rồi. Đêm nay chúng ta phải ở đâu đây?” Cơn gió ngẫu nhiên thổi qua đây, mang theo khí lạnh làm Liễu Như ho nhẹ vài cái.

Minh Phong chau mày, cởi áo khoác của mình ra, thô lỗ ném tới trên người Liễu Như, giọng nói dù cứng nhắc nhưng vẫn toát lên sự ân cần: “Mau mặc vào, nếu không lại bệnh nữa thì phiền tôi lắm.”

Liễu Như vui vẻ nhận lấy, mặc vào trên người: “Áo của cậu ấm thật đấy.” Nói xong, hành động biến thái liền xuất hiện. Cô đưa mũi ngửi mùi hương vương trên áo của Minh Phong. Đúng rồi, chính là mùi hương thân thuộc này. Ý đồ bất chính cũng nổi lên trong lòng, cô có ý nghĩ độc chiếm cái áo này làm của riêng mình, không trả lại cho chủ nhân của nó.

Minh Phong lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay xinh đẹp chạm lên màn hình, hết lướt lên lại lướt xuống, lập lại nhiều lần. Liễu Như có thể thấy được sự đắn đo của cậu trên gương mặt: “Cậu có giận tớ cũng không nên bực tức với cái điện thoại như thế. Tớ sẽ nghĩ cách, đêm nay chúng ta sẽ không ngủ ngoài đường đâu.” Lời nói không trải qua đại não mà trực tiếp nói ra.

Minh Phong nhếch môi khinh thường: “Cô nghĩ tôi tin cô sao?”

Liễu Như bị tổn thương không hề nhẹ: “Cậu không tin tớ? Để tớ chứng minh cho cậu xem.” Trong đầu cô nảy sinh ý tưởng, cửa kí túc xá đóng rồi thì không thể mở, nhưng cửa nhà mình thì đóng rồi vẫn có thể mở bất kì lúc nào: “Hay là hôm nay về nhà tớ ngủ đi, được không?”

“Cô điên chắc! Nhà cô xa như vậy, bây giờ cũng không còn chuyến xe buýt nào nữa. Đi bộ sao?” Cậu thấy ý tưởng này không hề khả quan.

Nhưng Liễu Như lại nghĩ khác: “Nhưng tớ có thể gọi điện cho ba của mình đến rước.” Cô vội lục lọi cơ thể, tìm tìm kiếm kiếm, rốt cục thở một cái: “Ngay lúc quan trọng như thế này lại không có đem theo điện thoại.” Đúng là ông trời muốn tuyệt đường con người, lúc cần thiết nhất lại không có.

Ngay lúc này Liễu Như thấy Minh Phong đang nghe điện thoại, cô còn có thể nghe thấy âm thanh của một người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại. Giọng nói của Minh Phong không chút tình cảm: “Đêm nay tôi sẽ về nhà ngủ, chuẩn bị nhanh một chút.” Nói xong lập tiền ngắt điện thoại.

Mặc dù Liễu Như đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của Minh Phong, nhưng lần này độ lạnh của cậu ấy đã tăng lên gấp bội, phỏng chừng nhiệt độ là âm. Liễu Như đứng cách cũng không xa, cơ thể cảm nhận được một trận giá rét: “Là người nào vậy?”

“Tôi cũng không biết.” Cậu ấy nhiệt độ đã tăng lên đáng kể, nhưng vẫn còn lạnh. Thậm chí, Liễu Như còn tinh mắt nhận ra vẻ muộn phiền trong ánh mắt của Minh Phong sau khi tắt điện thoại. Ánh mắt này lần trước cô cũng đã thấy khi Minh Phong nhắc về ba của mình.

“Là do cậu gọi cơ mà, sao lại không biết được chứ.” Liễu Như cũng không phải tên ngốc.

Minh Phong nhún nhún vai, không trả lời, đôi chân chậm rãi tiến đều về phía trước. Liễu Như đi theo bên cạnh: “Cậu đi đâu vậy?” Minh Phong nhàn nhạt trả lời: “Không lẽ cô định ngủ ở ngoài đường luôn sao?”

“Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu để qua đêm?” Liễu Như vẫn có chút lo lắng cho đêm nay của mình.

“Chẳng phải đi rồi sẽ biết sao? Hỏi nhiều như vậy làm chi?”

Ánh trăng trên cao tựa như đã gần tàn. Hôm nay trăng có dạng hình lưỡi liềm. Mặc dù bề mặt chiếu sáng đã giảm đi, nhưng mà vẫn có thể soi sáng con đường. Minh Phong và Liễu Như hai người sóng vai nhau đi tới, thấp thoáng trong đêm khuya như thế, nếu để người khác bắt gặp sẽ bị hù đến chết đi sống lại.

Phong cảnh xung quanh đã chìm vào trong giấc ngủ say. Liễu Như lạ lẫm với những gì cô nhìn thấy. Cô và Minh Phong dừng lại trước một ngôi nhà phong cách cổ điển. Bên trong còn bật đèn sáng chưng. Minh Phong đứng bên ngoài, quan sát ngôi nhà này thật kĩ, trong miệng lầm bầm: “Cũng không thay đổi gì nhiều.”

Liễu Như không nghe rõ, còn tưởng là Minh Phong đang nói chuyện với mình nên hỏi lại: “Cậu vừa mới nói gì thế? Xin lỗi, tớ không nghe rõ, cậu có thể lập lại không?”

“Mau vào trong thôi.” Hai câu này không giống nhau.

Một lời nói khiến Liễu Như sửng sốt, lùi bước: “Cậu định đột nhập vào nhà của người khác sao? Tớ không phải loại người đó, nếu để bị phát hiện sẽ rất mất mặt. Tớ thà ngủ ở ngoài cũng sẽ không đi làm cái chuyện bại hoại gia phong đấy.” Liễu Như có trí tưởng tượng vô cùng phong phú nhưng lại thường xuyên dùng không đúng chỗ.

Minh Phong mặc kệ lời nói ngu si kia, đẩy cổng rào, bước vào trong. Liễu Như thấy hành động này liền đánh giá gia chủ: “Cổng không khóa sao? Chủ nhân của căn nhà này thật là bất cẩn, trách sao mà dạo này lại có nhiều người ăn trộm như thế.” Cô vẫn còn đứng ở bên ngoài.

“Ý cô nói, tôi cũng là trộm sao?”

Liễu Như phủ định: “Không phải là ý này. Một người đẹp trai như cậu sao lại đi làm cái nghề bán rẻ nhân cách như thế.” Lần thứ n Liễu Như ca tụng Minh Phong.

“Cô thật sự là một kẻ ngốc sao?” Lần thứ n Minh Phong hỏi Liễu Như câu này.

Minh Phong càng lúc càng đi sâu vào bên trong ngôi nhà. Liễu Như luống cuống đi theo. Mặc dù đột nhập vào nhà của kẻ khác là không tốt, hậu quả cũng khó đoán, nhưng mà ở đây đã có Minh Phong. Cô cảm thấy chỉ cần Minh Phong tồn tại, bất cứ lúc nào cô cũng được an toàn. Hơn nữa, cô cũng có lòng tin Minh Phong sẽ không tự ý đột nhập nhà của người khác.

Vừa bước vào bên trong, đều gây ấn tượng đầu tiên cho cô không phải là nội thật sang trọng, mà chính là hình ảnh một người đàn ông vẻ mặt phúc hậu, tươi cười đi về phía hai người bọn họ. Càng làm cho cô bất ngờ hơn, đó chính là người đàn ông trung niên này lại quen thuộc đến như vậy. Cô nhanh chóng lễ phép cuối đầu chào: “Chào thầy hiệu trưởng ạ.” Cô tràn đầy những câu hỏi lớn trong đầu. Vì sao thầy hiệu trưởng lại ở đây? Sao Minh Phong lại đến đây? Nhà này là của thầy sao?

Ông vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Liễu Như, nụ cười nhạt dần, lịch sự chào lại: “Chào em.” Ánh mắt của ông dời đến trên người Minh Phong: “Đã đến rồi sao?”

Minh Phong bỏ ngoài tai câu này, nói với Liễu Như: “Cô có thể ngủ ở bất kì chỗ nào trong căn nhà này.” Sau đó dùng thái độ bất cần đi về phía phòng gần nhất, đóng cửa thật mạnh lại, âm thanh đinh tai nhức óc như thế.

Liễu Như càng không hiểu, Minh Phong rốt cục vì điều gì mà tức giận như thế? Nhiều nghi vấn như vậy không giải đáp được, thật là muốn nổ tung bộ não.

Thầy hiệu trưởng lộ ra bộ mặt buồn bã, mặc dù sau đó đã cố tươi cười nói chuyện với Liễu Như nhưng không cách nào che giấu tâm trạng: “Em là bạn của Minh Phong sao?” Giọng nói ôn tồn.

Liễu Như gật đầu: “Cháu và Minh Phong học cùng lớp. Còn thầy là…”

Ông mỉm cười không đáp, nhìn về phía căn phòng Minh Phong mới vừa bước vào một chút, vài phút sau mới nói: “Lần đầu tiên nó dẫn bạn về nhà.” Ông tiếp tục: “Đã khuya như thế này hai con sao lại đến đây?”

Liễu Như bị câu hỏi này làm cho ngại ngùng, cô lúng túng: “Thật ra, thật ra thì tất cả đều là tại con…” Liễu Như kể đầu đuôi toàn bộ quá trình từ bệnh viện cho đến lúc này của cô và Minh Phong, ngay cả việc muốn biết quan hệ giữa thầy hiệu trưởng và Minh Phong là gì cũng quên mất. Cuối cùng cô kết thúc bằng một câu: “Thật xin lỗi bác, đêm nay làm phiền bác rồi.”

Thầy hiệu trưởng nghe Liễu Như kể, mang chút trầm tư trong lòng. Xem ra, so với mình, Liễu Như còn chiếm vị trí nhiều hơn trong lòng của Minh Phong. Ông có chút đau ở lồng ngực, nhưng cũng không bi oán. Ông biết mình đã sớm mất đi vị trí số một rồi. Sau đó ông lại quan sát nữ sinh trước mặt. Ánh nhìn của ông làm cho Liễu Như không được tự nhiên. Ông gửi gắm với cô: “Liễu Như, sau này Minh Phong phải trông cậy vào em nhiều rồi.”

Liễu Như có hiểu chút chút, nhưng cũng không hiểu lắm: “Em không hiểu ý của thầy lắm…”

Ông vội vàng gạt sang chuyện khác: “Nhà của thầy còn hai phòng trống ở đằng kia, con muốn ngủ ở phòng nào cũng được. Đã khuya lắm rồi, em mới vừa từ bệnh viện về chắc hẳn là rất mệt, ngủ đi, mai còn phải đi học sớm.”

Liễu Như nhìn theo sự chỉ dẫn của ông, gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn thầy nhiều lắm, đêm nay phiền thầy rồi. Thầy cũng đi ngủ sớm đi. Chúc thầy ngủ ngon.” Liễu Như chọn căn phòng cạnh phòng của Minh Phong.

Ngủ được một chút, không biết chính xác là bao lâu, Liễu Như đột nhiên thức giấc, có chút khan cổ họng. Cô bật đèn lên đi ra ngoài tìm chút nước để uống. Không ngờ vừa bước ra khỏi phòng liền thấy thầy hiệu trưởng ngồi một mình trên sôpha không biết làm gì. Chắc là đang làm việc, thầy cũng thật là yêu nghề. Cô đi lay hoay một chút mới tìm được bình nước, rót nước uống xong, định trở về phòng ngủ tiếp, lại thấy trên tay của thầy cầm chay rượu. Ngay lúc này thầy gọi Liễu Như lại: “Làm em thức giấc rồi sao?”

Liễu Như lắc đầu: “Dạ không phải đâu thầy, chỉ là em khát nước thôi.”

“Vậy à?” Ông chòng chọc nhìn Liễu Như, chủ yếu chú ý đến cái áo khoác của cô đang mặc: “Cái áo khoác đó, nếu thầy nhớ không lầm là của Minh Phong, phải không?” Nội dung là chưa chắc chắn lắm, nhưng khẩu khí là vô cùng chắc chắn.

Liễu Như ngượng ngịu gật đầu, giải thích: “Khi nãy vì sợ cháu nhiễm phong hàn cho nên cậu ấy đã cho cháu mượn. Có chuyện gì sao ạ?”

“Thật ra thầy chính là ba của Minh Phong.” Câu nói đột xuất này không khác gì một tản đá nặng rơi trúng đầu của cô. Là ba sao? Cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này không được bình thường, nhưng lại không hề ngờ tới là quan hệ cha con: “Thật sao?”

Ông cười khổ đáp: “Minh Phong không có nói cho em biết sao? Cũng đúng, nó hận ta như vậy.” Ông uống thêm một ngụm rượu.

Hận? Sao lại là hận? Chẳng phải là quan hệ huyết thống với nhau sao? Nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên cô gặp Minh Phong là tại phòng hiệu trưởng, ánh mắt của cậu nhìn thầy hiệu trưởng khi đó rất lạnh lùng. Cô cũng có lần đã từng thấy thầy từ hướng phòng kí túc xá của Minh Phong đi ra, trên mặt buồn bã, suy tư. Lại có lần Minh Phong kể về ba mình nhưng trên mặt lại chẳng mang cảm xúc vui vẻ.

Cô dường như linh cảm mối quan hệ giữa người này tồn tại rất nhiều uẩn khúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.