“Minh Phong, cậu chờ tớ với!” Liễu Như vừa cố gắng đi thật nhanh, vừa cố gắng dùng hết sức hô to. Hành động này làm cho không ít người chú ý.
Minh Phong đi ở đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu lại: “Chẳng phải tôi đã bảo cô không nên đi theo rồi sao?”
Liễu Như cũng không phải người hiền lành gì. Cô dùng tốc độ gió để chạy đuổi theo Minh Phong, nhưng mà so với tốc độ ánh sáng của Minh Phong thì cô vẫn thua xa ngàn dặm. Liễu Như tiến được năm bước, Minh Phong tiến được mười bước. Khoảng cách cứ như vậy, không thay đổi.
Liễu Như dù gì cũng là con gái, sức lực không thể đem bì cùng con trai. Cô thấm mệt, mồ hôi bắt đầu trào ra ngoài như mưa, hơi thở của cô hì hục, giọng nói yếu ớt tựa như người sắp chết: “Minh Phong~, cậu có thể đi chậm một chút không? Cậu nhìn tớ này, cả người ướt đẫm mồ hôi chỉ vì chạy theo cậu.”
“Tôi bảo cô đi theo tôi sao?” Minh Phong hỏi ngược lại.
Liễu Như giả vờ làm ra bộ dáng như sắp ngất xỉu. Xem ra chỉ có phương pháp “mỹ nhân kế” mới có thể khiến Minh Phong động lòng thương mà đi chậm lại: “Từ nhỏ tình trạng sức khỏe của tớ đã không được tốt. Cứ vận động mạnh là lại cảm thấy mệt.” Nói xong thở dài, đưa tay xoa xoa trán.
Minh Phong khoanh hai tay để trước ngực, nghiêng đầu: “Thân thể cô yếu đến vậy sao?”
Liễu Như nghe Minh Phong nói vậy, trong lòng của cô tràn đầy niềm vui mãn nguyện, xem ra vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cô nhẹ nhàng dùng sức gật đầu. Biểu cảm trên mặt là nhăn nhó, đã đóng kịch thì phải đóng cho tới.
Minh Phong đi lại gần Liễu Như, ánh mắt sắc sảo, trong suốt, không tìm thấy bất kì cảm xúc nào: “Vậy, mỗi lần cô đánh người khác, cô có cảm thấy mệt không?”
Liễu Như chuyển sang bất ngờ: “Đánh nhau?” Hai giây sao liền tươi cười: “Cậu xem tớ yếu đuối như thế làm sao đánh người khác được. Người khác đánh tớ thì có.” Liễu Như biện hộ cho mình, trong lòng không ngừng tự hỏi tại sao Minh Phong lại biết chuyện ở trường cũ mình thường đánh lộn.
“Cô nghĩ cô làm chuyện xấu sẽ không có ai biết sao?”
“Không phải vậy! Nhưng mà, tớ cũng đâu phải đánh lộn tùy tiện, tớ chỉ đánh những đứa đáng ghét thôi. Hơn nữa, đó đã là chuyện quá khứ. Bây giờ ở trường mới, tớ sẽ không đánh lộn nữa.” Vừa phủ định chưa được bao lâu đã thừa nhận.
“Vậy sao?” Minh Phong ngừng một chút mới nói tiếp: “Xin lỗi vì đã để cô phải mất sức đuổi theo. Lần sau tôi sẽ đi chậm lại.”
Thái độ kia của Minh Phong khiến Liễu Như cảm thấy hoang mang, trong lòng có linh cảm không được hay cho lắm: “Cậu không có lỗi, chỉ tại tớ đi chậm!” Liễu Như trách móc bản thân, chẳng qua cũng chỉ là đóng kịch mà thôi.
“Cô nhăn mặt như thế, mệt lắm sao?”
Liễu Như gật đầu.
“Chắc là đau lắm, vậy để tôi đưa cô đến bệnh viện phụ sản ngay lập tức!”
“Bệnh viện phụ sản? Đến đó để làm gì?” Liễu Như không giải thích được, trọn to mắt.
Minh Phong tỏ ra vẻ đương nhiên: “Chẳng phải cô đang đau bụng đẻ sao?”
Liễu Như tá hỏa, quan sát thật kĩ biểu cảm ngây thơ không biết gì của Minh Phong. Xem ra kế hoạch đã sớm bị bại lộ, Minh Phong cũng đang diễn kịch. Liễu Như cười cười đầy ngượng ngùng: “Minh Phong, không phải là tớ cố ý lừa gạt cậu đâu. Chỉ tại cậu đi nhanh quá…”
“Tôi nghĩ cô nên đi học một khóa diễn xuất đi, diễn kịch dở tệ như thế mà đòi đi gạt người khác. Không biết tự lượng sức mình. Đồ dở hơi!” Nói xong cậu xoay người, bỏ hai tay vào trong túi quần, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Liễu Như nhanh chóng đuổi theo: “Cậu vừa gọi tớ là đồ dở hơi sao?”
“Ở đây chỉ có tôi và cô, chẳng lẽ tôi tự nói mình là đồ dở hơi?”
“Nhưng tớ đâu phải là đồ dở hơi!”
“Không phải?”
Liễu Như khăng khăng khẳng định: “Đúng thế! Tớ không phải là đồ dở hơi, mà tớ là… Á~~~~~~” Lời nói đột nhiên bị ngắt quãng, thay vào đó là tiếng “á~~~” vang động trời xanh.
Liễu Như vì mải mê nói chuyện, không để ý tới đường đi, cho nên không phát hiện được có một cái hố nằm ở ven đường. Và không may mắn, cô bị lọt xuống cái hố đó. Trong cái rủi có cái may, cái hố này chỉ là một cái hố rỗng, trong đó không có rác rưởi hay nước, cho nên cô chỉ bị dính một chút bùn đất thôi. Tuy không có gì gọi là nghiêm trọng, nhưng chuyện bị lọt hố xảy đến quá bất ngờ, hơn nữa còn là lần đầu tiên rơi vào tình huống này, cho nên Liễu Như không tránh được hoảng hốt: “Minh Phong~ mau cứu tớ với, nếu không tớ sẽ chết mất!” Âm thanh đầy thành khẩn.
Minh Phong cau đôi mày xinh đẹp lại: “Xem cô kìa. Đặt cho cô biệt danh đồ dở hơi quả là không sai!” Ngữ điệu là trách móc, nhưng nội dung là đang trấn an Liễu Như.
“Tớ đâu phải là đồ dở hơi, tớ là đồ giỏi hơi!” Liễu Như dần lấy lại bình tĩnh.
“Đồ giỏi hơi? Ở đâu ra từ ngữ quỷ quái này thế? Cô nhìn cô xem, cô không phải dở hơi ở chỗ nào?” Minh Phong đưa tay ra: “Mau nắm đi, tôi kéo cô lên!”
Liễu Như nắm tay của Minh Phong, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó tả. Đây là lần đầu tiên cô được nắm tay của Minh Phong. Thì ra tay của cậu ấy ấm áp như thế, nó làm cho người khác cảm thấy vô cùng an toàn. Hai bàn tay của hai người đang chạm vào nhau có công dụng như một vật dẫn nhiệt, nó là cầu nối cho nhiệt độ từ người Minh Phong truyền qua người Liễu Như, thiêu đốt cơ thể cô, làm gò má cô ửng đỏ. Nhịp tim của cô không báo trước chút nào, đập nhanh và inh ỏi trong lòng ngực, đến mức cô sợ Minh Phong sẽ nghe thấy.
Trong khi một người còn đang say sưa với những tâm trạng khi lần đầu được nắm tay người mình thích, thì người còn lại lại không đủ kiên nhẫn, thúc giục: “Còn không chịu đi lên?”
Liễu Như cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc: “Tay của cậu…” Liễu Như không nói thành lời, cười khúc khích và trèo lên trên.
Minh Phong phủi phủi tay: “Đúng là đồ dở hơi!”
Liễu Như đã sớm không để tới tới Minh Phong nói gì, đứng ngay người, đắm đuối nhìn Minh Phong, nụ cười trên môi vẫn còn giữ nguyên. Minh Phong, cậu tuyệt lắm, trong bất kì hoàn cảnh nào cậu cũng đều làm cho tớ phải rung chuyển lòng dạ. Cậu nói xem, cứ như thế thì làm sao tớ có thể buông bỏ cậu đây? Cậu thật đúng là xấu xa. Liễu Như thầm trách yêu Minh Phong.
“Cô có nghe tôi nói gì không?” Minh Phong lấy làm lạ trước thái độ của Liễu Như.
Liễu Như khôi phục bình thường: “Cậu nói sao?”
“Về kí túc xá thôi!” Minh Phong không chờ Liễu Như, nói xong liền cất bước đi.
Liễu Như vẫn là hành động cũ, đi theo bên cạnh: “Sao lại về? Chẳng phải cậu đang định đi đâu sao?” Cô có hơi tò mò.
“Nếu tôi tiếp tục đi, có phải cô vẫn sẽ đi theo tôi không?”
“Đương nhiên!~”
“Cô nhìn cô xem, quần áo dơ như thế, không sợ người khác cười sao? Dù gì cũng không muốn đi nữa, về kí túc xá thôi!”
Liễu Như nhìn những vết bẩn trên người mình, tiếp theo là cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi vì đã làm cậu mất hứng. Cậu cứ đi đi, một mình tớ về là được rồi, tớ sẽ không đi theo cậu đâu.”
Minh Phong đáp: “Đồ dở hơi!” Có vẻ câu trả lời không liên quan gì mấy.
Lần này Liễu Như không phản đối nữa. Cậu ấy thích gọi mình bằng gì cũng được. Liễu Như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Cậu có mang theo kẹo không?”
Minh Phong không nói gì, lấy từ trong túi ra một viên kẹo. Liễu Như nhận lấy viên kẹo, mỉm cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn tới hai lần như vậy đâu!”
“Sao lại không cần? Cảm ơi vì cậu đã kéo tớ lên khỏi cái hố chết tiệt kia; cảm ơn vì cậu đã cho tớ một viên kẹo ngon như thế.”
“Chưa ăn sao biết ngon?” Minh Phong hỏi.
“Của cậu cho nhất định sẽ ngon! Hihi~~”
Liễu Như bóc vỏ kẹo ra, cho viên kẹo vào miệng. Cái đầu lắc qua trái, rồi lắc qua phải theo nhịp.
Nắng chiều soi rọi con đường, soi rọi phong cảnh xung quanh, soi rọi hai con người đang sóng vai nhau mà đi. Hai chiếc bóng thon dài cũng nằm cạnh nhau trên mặt đường. Ngọn gió không biết từ phương xa nào bay tới, mang theo hương thơm dịu mát của đất trời, thổi bay tóc của Liễu Như và Minh Phong. Chiều sắp tàn rồi, yên bình như thế.