“Đẹp trai thật nha!”
“Quả là trăm nghe không bằng một thấy!”
“Gương mặt dễ nhìn, vóc người khá chuẩn.”
“Không thể, không thể! Đẹp trai như vậy chắc là có bạn gái rồi! Hu hu!”
“Nghe nói cậu ấy chơi bóng rổ giỏi lắm. Hôm nào chúng ta rủ hắn tranh tài một trận đi!”
“Thua chắc!”
“Không chấp nhận được, hắn không thể nào đẹp trai hơn tớ. Hắn không thể giành ngôi vị hoàng tử với tớ được.”
Hàng hàng lớp lớp bọn học sinh xông ra cửa lớp, chăm chú nhìn vào một chàng trai đang đi ở ngoài hành lang. Bọn nam sinh cũng hứng thú xem người nổi tiếng của trường như thế nào, trộn lẫn giữa đám nữ sinh mà đứng. Tất cả nội dung thảo luận của bọn họ đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất Vương Minh Phong. Đúng vậy, chỉ có thể là Vương Minh Phong.
Minh Phong? Nam sinh này là ai? Cậu là học sinh khối mười hai của trường. Cậu nổi tiếng từ năm lớp mười, khi mới vừa vào nhập học tại trường phổ thông này danh tiếng Minh Phong đã truyền đi thật xa.
“Có bạn là HOT BOY cũng sướng nhỉ? Được nổi tiếng ké luôn, Minh Phong, cảm ơn cậu nhé!” Đình Nam đi bên trái Minh Phong cười cười tự thỏa mãn.
Đức Hải đi bên phải Minh Phong, đẩy cặp kính cận lên, nhàm chán mở miệng: “Cậu im lặng giùm tớ một chút được không? Tớ nghe bọn kia loi nhoi đủ mệt rồi.” Nói xong lật sang một trang sách, chăm chú đọc.
“Cậu vừa đi vừa đọc như thế là có ý đồ phải không?” Đình Nam nhìn Đức Hải, ánh mắt kèm theo nghi nghi ngờ ngờ.
“Ý đồ gì?” Mắt của Đức Hải không dời khỏi sách.
Đình Nam trưng ra dáng vẻ suy nghĩ một chút, nói: “Nếu thấy một nữ sinh xinh đẹp, cậu sẽ giả vờ như vô ý đụng phải cô ấy. Sau đó gật đầu xin lỗi, viện cớ là do mải mê đọc sách, không chú ý xung quanh nên đụng phải. Sau đó mời cô ấy đi uống nước chuộc lỗi, sau đó xin số điện thoại, sau đó…”
Đức Hải cắt đứt lời nói của Đình Nam: “Tớ nghĩ sau này cậu nên đi viết kịch bản phim truyền hình đi. Cậu sẽ sớm nổi tiếng với trí tưởng tượng hư cấu của mình.” Nội dung là lời khuyên nhưng ẩn ý lại là lời mỉa mai.
Minh Phong đặt hai tay trong túi quần, đi chính giữa, căn bản là nãy giờ không có mở miệng văng ra một lời nào. Nhiều lúc, Đình Nam và Đức Hải không biết Minh Phong có phải là bạn của mình không nữa. Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng hai người là vệ sĩ của Minh Phong. Nhưng mà ngày này qua ngày nọ, hai người cũng đã sớm quen với tính cách như thế của Minh Phong.
Ba người bọn họ cứ thể lướt qua đám học sinh rãnh rỗi kia. Đến khi gần tới cầu thang, ba người bọn họ đột nhiên dừng lại. Phía trước họ là một nữ sinh xinh đẹp, kích cỡ ba vòng rõ ràng, trên tay cầm một hộp quà.
Nữ sinh nói có chút ngập ngừng: “Cái này, cái này, là tặng cho anh. Coi như quà ra mắt, à không, coi như quà làm quen đi.” Vì run nên nói chuyện không được trôi chảy cho lắm.
Đình Nam nhìn trên dưới cô nữ sinh này, đánh giá một cái, cho năm sao: “Ba vòng khá chuẩn, mặt xinh, rất OK.”
Đức Hải nhàm chán lật thêm một trang sách, coi như chuyện này chẳng có gì đáng để quan tâm. Chuyện cũng không có gì kì lạ, ngày nào mà Đức Hải không thấy cảnh này.
Minh Phong như cũ, đặt hai tay trong hai túi quần đồng phục, tuy gương mặt không chút biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại có phần ấm áp. Cậu nheo mắt nhìn nữ sinh trước mặt, giọng nói càng ấm áp hơn: “Xin lỗi, anh không thể nhận.” Nói xong không lưu tình bước xuống cầu thang.
Trong lạnh lùng có ấm áp, trong cương quyết có mềm dẻo, Minh Phong đã dùng cách này để từ chối tình cảm của biết bao nữ sinh. Bọn họ không những không buồn vì bị từ chối, mà ngược lại càng mếm mộ cậu hơn.
Trong khi Đức Hải và Minh Phong đi xuống cầu thang, Đình Nam nén lại vài giây, hai tay đặt lên vai của nữ sinh: “Không sao, không nên quá đau buồn. Không có được Minh Phong, nhưng còn có anh mà. Anh là… Ui da!!” Đình Nam còn chưa kịp nói ra cái tên đã bị nữ sinh một cước đá vào bụng: “Biến thái!~” Nữ sinh chửi xong, hai mặt đỏ bừng tới mang tai, vội chạy đi thật xa, có lẽ xấu hổ vì tỏ tình thất bại.
Đình Nam ôm bụng, cong người, ôm luôn nỗi uất hận không nói lời nào mà đuổi theo Minh Phong và Đức Hải.
“Nghe nói đợt này, đám nữ sinh lớp mười mới vào trường có nhiều em đẹp lắm.” Đình Nam nói với Minh Phong.
“Ừ.~” Minh Phong chẳng có gì gọi là hứng thú.
Đình Nam nói tiếp: “Nhưng mà tớ cũng nghe nói trường mình có nữ sinh vô cùng xinh đẹp mới chuyển về. Theo thông tin thì nữ sinh đó cũng học lớp mười hai. Không biết sẽ chuyển vào lớp nào nữa. Hy vọng là lớp mình.”
“Tiếp tục hy vọng đi!” Minh Phong lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
“Lại được em nào nhắn tin à?” Đình Nam liếc liếc nhìn vào điện thoại của Minh Phong, nhưng Minh Phong đã nhanh hơn một bước, cất điện thoại vào túi quần: “Em tổng đài!”
“Phải không?” Đình Nam chưa kịp đọc nội dung tin nhắn.
“Phủ định của phải!” Minh Phong hồi âm.
Đình Nam gãi gãi đầu. Phủ định của phải? Phủ định là bác bỏ, là ngược lại. Ngược lại của phải là không phải. Vậy người nhắn tin cho Minh Phong không phải là em tổng đài viên. Đình Nam hét lớn lên, mừng rỡ như phát hiện ra được điều gì vĩ đại lắm, nhưng cao hứng nhanh chóng bị tụt xuống. Minh Phong không phép thuật mà tàn hình.
“Chậm tiêu!~” Lúc này Đức Hải mới mở miệng.
Đình Nam xoay đầu lại, trợn mắt nhìn Đức Hải: “Cậu nói ai chậm tiêu?” Đình Nam xăn tay áo lên. Đức Hải im lặng vài giây, sau đó đột ngột dùng tốc độ gió chạy thật nhanh về phía trước, vừa chạy vừa nói: “Tớ nói cậu đó, đồ chậm tiêu!”
Đình Nam đứng tại chỗ, đuổi ánh mắt theo Đức Hải, đưa tay ra chỉ: “Này, đứng lại. Cậu nghĩ cậu thoát được tớ sao?”
Phía bên ngoài trường, không khí có phần hơi mát mẻ. Tâm tình ông mặt trời hôm nay có vẻ tốt. Những tia sáng chiếu xuống chỉ mang theo ấm áp, không mang theo nóng gắt. Những áng mây trắng như bông tuyết lơ lửng treo ở trên cao, giữa các đám mây là một khoảng không trung màu xanh lam vô tận. Ngọn gió tinh nghịch quậy phá khắp nơi, làm những ngọn cây rung rinh, những tán lá lay động xào xạc.
Trước cổng trường, một chiếc xe bốn bánh hiệu BMW sang chảnh dừng lại. Sau đó ít giây, cửa xe mở ra, có hai người đồng thời bước xuống từ hai bên cửa xe. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, trên mặt được trang điểm kĩ càng; kế bên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, độ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, phong cách ăn mặc cũng thời thượng không kém. Không lâu sau đó, lại thêm một người bước xuống xe. Lần này là một người đàn ông trung niên, ăn mặc rất lịch sự, ra dáng người đứng đắn. Họ là một gia đình.
Ba người cùng nhau tiến vào bên trong trường trung học. Bọn họ thu hút không ít sự chú ý của nhiều người, đa phần là học sinh. Học sinh nào đi ngang qua cũng sẽ quay mặt nhìn, sau đó thì thầm to nhỏ với nhau. Tuy gọi là thì thầm nhưng người đứng cách xa năm mét cũng có thể nghe được.
Đại loại bọn học sinh thảo luận những câu như là: Nữ sinh đó là học sinh mới chuyển vào trường sao; xinh đẹp quá mức cho phép; họ thật là đẳng cấp; nữ sinh đó chắc chắn sẽ trở thành HOT GIRL của trường…
Ba người không hề quan tâm đến những lời bàn tán đó. Người phụ nữ trung niên nói: “Anh định cho con chúng ta học ở đây thật sao?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Chỉ có ngôi trường này chịu nhận con chúng ta vào thôi. Đành chịu, ai bảo nó nghịch ngợm quá làm gì!”
Cô gái, con của hai người bọn họ nói: “Được rồi, con chịu vào đây học đã là vinh hạnh của ngôi trường này rồi. Con tin chắc bọn họ sẽ không đuổi con đi như những ngôi trường khác đâu.”
“Con nói nhỏ thôi, đừng làm mẹ mất mặt với mấy đứa học sinh. Ba mẹ cùng con tới đây mới là vinh dự của con đó! Tốt nhất an phận học ở đây, đừng quậy phá quá trớn, nếu không mẹ không biết phải giấu mặt mũi ở đâu nữa.” Người phụ nữ khổ sở.
Người đàn ông nhìn con gái của mình, có vẻ như đang suy tính: “Ba đoán con sẽ bị trường này đuổi học sau một tháng.”
“Ba xem thường con quá rồi đấy! Con sẽ chứng minh cho ba thấy, con sẽ không bị đuổi học một lần nào nữa.” Cô gái vô cùng quyết tâm.
“Được như vậy thì mẹ nhất định sẽ thưởng cho con. Phần thưởng sẽ là những gì con thích.”
“Chỉ sợ chúng ta không có cơ hội thưởng quà cho con mình.” Lần này tới lượt người đàn ông trung niên khổ sở.
Cô gái nhỏ thở dài, ba mẹ mình thật là bi quan quá!
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh, đã đi tới phòng hiệu trưởng. Lúc ba người vào trong, liền thấy thầy hiệu trưởng cùng một tên nam sinh. Tên nam sinh này dáng dấp hoàn hảo, gây được chú ý cho Liễu Như. Không khí giữa thầy hiệu trưởng và tên nam sinh đó có vẻ căng thẳng. Tên nam sinh đó chính là Minh Phong. Minh Phong thấy có người, không chào thầy hiệu trưởng một tiếng, liếc ba người một cái liền bước ra khỏi cửa. Thầy hiệu trưởng tươi cười ngượng ngạo đón tiếp ba người bọn họ. Cô gái bị Minh Phong làm cho hoa mắt, đưa mắt nhìn bóng lưng Minh Phong rời đi. Minh Phong cảm nhận được hình như có người đang nhìn mình, đang đi đột nhiên đứng lại, xoay đầu, quả thật là đang có người nhìn mình. Ánh mắt của hai người giao nhau, sau đó cả hai cùng quay mặt đi, tiếp tục hoạt động của mình, xem như chưa từng nhìn nhau.