Trên thực tế báo chí chỉ viết một phần, Đông Phương Nhiêu xem cũng chỉ xem đúng một phần duy nhất đó. Phương Diễn lần này đã gom hết vốn liếng đánh cược một lần được ăn cả ngã về không. Thi Lam Lam, Ngô Minh Hạo, Ngô Hạ Ngự lần lượt gọi điện thoại cho cô cũng do Phương Diễn thông đồng từ sớm. Hạ thiên kim là bạn bè tốt từ nhỏ của Phương Diễn, anh mở miệng nhờ một tiếng liền sảng khoái đáp ứng, thậm chí rất ngạc nhiên khi thấy anh khổ sờ vì một nữ nhân, tựa hồ cũng vui giùm khi anh tìm được tri kỷ.
Vì quá hiểu tính tình Đông Phương Nhiêu cho nên mới sắp xếp chu toàn đến vậy. Cô ấy à, chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy, kiên quyết sẽ không điều tra thêm làm gì. Quan trọng nhất là cô có một thói quen, vì không muốn thấy xì căng đan có liên quan đến mình, cũng không thích Bát Quát cho lắm nên cô rất hiếm khi lên mạng đọc tin tức .
Thậm chí không để cô nhận ra, Vũ ca người quản lý luôn theo sát cô cũng bị anh mua chuộc. Phương Diễn đã không nghĩ ra cách nào khác, mỗi ngày thấy cô, rồi lại không thể chạm đến, mỗi lần bị cô lờ mắt xem như không khí, tim anh đều bị xoắn quýt lại. Thủ đoạn tuy không được cao minh cho lắm, thậm chí có phần thấp kém, nhưng một kích liền trúng đích.
Đông Phương Nhiêu hôm đó khóc đã đời trong ngực Phương Diễn nửa ngày, biết rõ tất cả sự thật lại dữ dằn đập anh mấy cái.
Vừa khóc vừa cười, y như người điên.
Đông Phương Nhiêu sau này mỗi lần nhớ tới đều muốn giấu mặt chỗ khác, không muốn thừa nhận người điên tối đó là cô.
Vậy mà sập bẫy Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên sẽ không khinh địch mà tha thứ ngay cho anh, mặc dù hiểu rõ tình cảm của mình đối với anh ở mức độ nào, nhưng đâu có ai bị lừa gạt mà còn vỗ tay tán thưởng gật đầu nói, hay quá, chúng ta hẹn hò đi, em tuyệt đối không giận đâu, chúng ta mãi mãi bên nhau nha.
Chiếu theo bản tính Đông Phương Nhiêu, khả năng cô làm thế là tuyệt đối trăm phần trăm không thể nào.
Kế tiếp mãnh liệt dẹp Phương Diễn sang một bên vào nhà đóng sầm cánh cửa lại, thực hiện chính sách bế môn tỏa cảnh, thấy anh đứng ngoài cửa, trong lòng cảm thấy có một tia khoái ý, dĩ nhiên, bỏ qua một chút xíu thương xót.
Phương Diễn như vũ bão mạnh mẽ tiến vào chiếm giữ cuộc sống Đông Phương Nhiêu, mặc dù cô còn giận nhưng không tránh né anh khắp nơi như trước nữa, thỉnh thoảng còn để anh nắm tay một chút, ôm eo một cái, hôn môi một tí, ngược lại Phương thiếu gia lần này quy củ ngoài mong đợi.
Liên tiếp mấy ngày sau phát hiện Phương Đại thiếu gia nhiều lần lái xe theo sau xe mình, sau cùng bị Phương Diễn cố chấp đánh bại. Nếu không thấy xấp giấy tờ xấp văn kiện tán loạn chưa kịp dọn dẹp, cô còn cho rằng anh cả ngày rãnh rỗi không có việc gì làm mới kiên trì bỏ thời gian chờ đợi, đưa đón cô đi làm.
Hôm nay, Đông Phương Nhiêu có một quảng cáo phải quay, Phương Diễn rất cần cù sớm đứng chờ trước cửa. Nhiều ngày qua cô luôn kiên quyết giữ phòng tuyến cuối cùng, không cho anh bước chân vào cửa nửa bước, ngay cả cô cũng bội phục chính mình, dám đối xử với Phương đại thiếu gia như thế sợ rằng trừ cô ra không có ai khác.
Ai biểu Phương Diễn chuyện gì tốt không làm, lại cứ thích lừa gạt cô, Đông Phương Nhiêu tức giận đến giờ vẫn chưa tiêu tán hết, anh hả, đừng hòng chiếm được cái gì tốt từ trên người cô.
Đông Phương Nhiêu bản thân vô cùng lười biếng, rất không thích lái xe, nếu không vì tình thế cấp bách, cô sẽ không tự động lái xe chạy ngược xuôi bên ngoài. Hiện tại có sẵn tài xế, cô liền quyết định trực tiếp ngồi lên xe Phương Diễn. Thật ra thì ngày ngày để anh ngậm ngùi chờ không biết chính xác thời gian cô cũng thấy sót.
Phạt cũng phạt đủ rồi, tức giận cũng từ từ hết, cứ hành hạ Phương Diễn không biết rõ thời điểm cô ra ngoài nên phải đến từ rất sớm đứng chờ ngoài cửa, có lúc còn không nhất định thấy cô đi ra, nói trắng ra, nhìn anh chịu tội cô cũng không đành lòng. Về sau mỗi lần ra ngoài nhất định sẽ nói trước cho anh biết thời gian mà đến.
Như hôm nay này, Đông Phương Nhiêu đứng trên lầu, thấy xe Phương Diễn đến thì bước xuống lầu. Tuyệt đối không để anh chờ đợi lâu.
Mở cửa xe, Đông Phương Nhiêu ngồi vào thẳng thắn báo địa chỉ “cao ốc Lệ Bảo“.
Đông Phương Nhiêu nói dứt lời, Phương Diễn rất nhuần nhuyễn giúp cô thắt dây an toàn, hôn một cái lên má cô, “Hôm nay có cho vào cửa không?” Mỗi ngày theo phép hỏi một câu.
Phương Diễn cũng đã có kinh nghiệm, biết không thể dùng phương pháp mạnh cưỡng ép Đông Phương Nhiêu, chó nóng nảy còn phải nhảy tường, huống chi cô? Đừng quên đây là một nữ nhân cực kỳ quật cường.
Đông Phương Nhiêu theo thường lệ suy tư đôi chút, lắc đầu một cái, “Không cho.” Mỗi ngày đều là một câu như vậy, Phương Diễn nghe rồi cũng vạn phần bình tĩnh.
Xe rẽ trái, sau đó rẽ phải, “Tối nay muốn ăn gì?” Cũng không tiếp tục xâm nhập, lập tức đổi đề tài. Mấy hôm nay anh đều đón cô ra ngoài ăn tối, dùng bữa xong anh sẽ đưa cô về .
Đông Phương Nhiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi lại “Anh muốn ăn gì?”
“Món anh nấu em thích nhất lý tích xào chua ngọt được không?” Xe ra khỏi tiểu khu, Phương Diễn cười hỏi. Gương mặt nhu hòa nghiêm chỉnh phảng phất tỏa sáng.
Đông Phương Nhiêu cũng biết Phương Diễn không dễ bỏ qua như vậy, một hồi lâu sau đáp một tiếng, “Cũng được“. Làm cao cũng phải có giới hạn, anh có thể nhường nhịn mình, chiều chuộng mình, nhưng không thể nào vĩnh viễn như vậy. Có lúc lùi một bước trời cao biển rộng, Đông Phương Nhiêu cảm thấy mấy ngày qua trừng phạt cũng đủ rồi.
Phương Diễn trên mặt giống như thấm mật, “Cùng đi mua đồ nấu nha?” Cười nói.
“Ừa” Đông Phương Nhiêu lại gật đầu, hết sức thuận theo.
Đến ngã tư chờ đèn đỏ, Phương Diễn không nhịn được hôn trộm gò má cô một cái, bị Đông Phương Nhiêu dỗi liếc một cái.
“Lo nhìn đường kìa.” Đông Phương Nhiêu không có khí thế nóng mặt. Phương Diễn quen thói bá đạo không phân rõ phải trái, mấy ngày nay mỗi lần hóa thân thành Phương Diễn dịu dàng, ôn nhu đều khiến Đông Phương Nhiêu khó lòng kháng cự, không cẩn thận sẽ bị chọc đến đỏ mặt tía tai.
Suốt dọc theo đường đi, nụ cười ấm áp như toát ra từ xương cốt vẫn nhàn nhạt giắt trên môi, ngay cả Đông Phương Nhiêu bên cạnh cũng có thể thấy anh rất vui, kéo tâm tình cô cũng tốt theo.
Đã tốt hơn rất nhiều rồi, không phải sao?
Phương Diễn đưa Đông Phương Nhiêu đến nơi nhưng không đưa cô vào, đây cũng là một trong những ước định Phương Diễn hứa hẹn, không thể tùy ý quấy rầy công việc của cô, không được phép vào trường quay thăm dò, như vậy sẽ khiến không khí trường quay hết sức quái dị, cô rất không thích. Anh đồng ý tuân thủ, huống chi anh cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, làm người phụ trách một tập đoàn lớn, trên tay anh có rất nhiều việc phải xử lý, cũng phải chạy về công ty làm việc.
Đông Phương Nhiêu bận đến năm giờ chiều mới xong việc, giờ này đã tương đối sớm trong mấy ngày gần đây rồi, ra khỏi Cao ốc liền thấy xe Phương Diễn đậu chỗ cũ tựa như chưa từng rời đi, cửa sổ xe đóng kín, người bên ngoài sẽ không thấy được bên trong có người hay không, nhưng cô biết, anh đang ở bên trong.
Thật ra thì muốn Đông Phương Nhiêu cùng Phương Diễn ra ngoài mua thức ăn mang về, là một việc cần dũng khí cực lớn. bên cạnh cô vốn có những tên ký giả xuất quỷ nhập thần, không cẩn thận bị chụp lén thì…, quan hệ giữa cô và anh sẽ bị lôi ra ngoài sáng. Đến lúc đó phát sinh ra luồng dư luận gì cô cũng không rõ, dù sao hai người đã từng bắt đầu ồn ào, lại ồn ào kết thúc. Mà bây giờ, điều cô hy vọng nhất đó là có thể bình bình đạm đạm, nhưng hai chữ bình thản này đối với nghệ sĩ trong giới giải trí chẳng khác nào chuyện viễn tưởng xa vời.
Nếu cùng Phương Diễn ở chung một chỗ, Đông Phương Nhiêu cũng không phải không suy tính một ít chuyện. Lần trước mang thái độ chia tay như điều hiển nhiên, cho nên kết cục đường ai nấy đi. Nhưng lần này cô quyết định không dễ dàng buông tay nữa, hơn nữa còn đặt hi vọng có một kết quả tốt. Như vậy, vấn đề hai người cần giải quyết quả đúng là vô cùng nhiều.
Mặc dù đó là chuyện ở thì tương lai, nhưng suy nghĩ trước cũng không có gì không tốt.
Hai người cùng nhau lái xe đến siêu thị, Đông Phương Nhiêu ngụy trang từ trên xuống dưới, cũng may bây giờ là mùa đông vốn phải mặc nhiều nên cô mặc hai ba lớp quần áo cũng không quá quái lạ, khăn quàng choàng từ cổ tới mũi, ngay cả lỗ mũi cũng che lại, trên đầu còn đội một mũ mão. Cô nghĩ cho dù phóng viên có cặp mắt tinh tường thấy bộ dáng này của cô cũng chưa chắc nhận ra đâu.
Phương Diễn nhịn cười ôm chặt Đông Phương Nhiêu như đòn bánh tét. Khách quan Phương Diễn một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Đông Phương Nhiêu một thân trang phục thật đúng là giống như muốn cướp siêu thị.
Trong siêu thị người đông, nhưng bộ dáng kia của cô đúng là không có ai nhìn lâu mấy lần, tối đa cũng chỉ thấy người này là lạ, mặc nhiều quá trời, ngược lại Phương Diễn bên cạnh thu hút ánh nhìn chăm chú còn nhiều hơn một chút. Phương Diễn dáng người cao ráo, đẹp trai, có khí chất, đi đâu đều phát ra ánh hào quang hấp dẫn nhãn cầu người qua đường.
Hai dáng người so sánh trên dưới, đi cùng Phương Diễn ngược lại Đông Phương Nhiêu có vẻ quá mức bình thường, mà anh lại tỏ ra yêu thương với cô mọi lúc, mặc sát đám người xung quanh. Cô cũng vì vậy bị rất nhiều nữ nhân nhìn với cặp mắt hâm mộ ghen tị, còn liếc xéo nữa. Cô đâu thèm để ý, nhưng đối với bản lĩnh thu hút ong bướm của Phương Diễn cũng nhìn đủ rồi, trong lúc đó cũng liếc anh vài lần.
Phương Diễn càng vòng chặt eo Đông Phương Nhiêu, cười rạng rỡ như tắm gió xuân, càng thêm sáng lóng lánh.
Cũng không thể che mặt anh không để anh gặp người, hai người bịt mặt cùng nhau đi dạo siêu thị, trò chơi mới lạ nha. Đông Phương Nhiêu nghĩ đi nghĩ lại liền cười, dù sao mặt che kín bít cũng không sợ anh thấy. Ngại anh ôm vướng víu, cựa quậy vài cái, đẩy tay anh ra đổi thành tay trong tay, lúc này mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Hai người đối với việc chọn đồ ăn cũng không có kiến giải lớn, cũng không có ý kiến trái nghịch gì ở phương diện này, đồ cần mua không nhiều lắm, Đông Phương Nhiêu ở nhà một mình thỉnh thoảng cũng nổi hứng bật bếp, gia vị đều có sẵn cả. Rất nhanh chọn lựa xong, hai người xách rổ đến quầy tính tiền, nhưng không nghĩ đến dưới tình huống này còn có người hâm mộ nhận ra Đông Phương Nhiêu.
“A! Hách Giai Giai, xin hỏi cô là Hách Giai Giai sao?” Một cô gái chạy tới, tay che miệng không thể tin hỏi.
Sau lưng còn có ba bốn cô gái, vẻ mặt khiếp sợ y chang nhau.
Vừa lúc Phương Diễn thanh toán tiền xong, Đông Phương Nhiêu nhanh chóng nhét đồ vào túi, kéo tay anh chạy trối chết.