Ánh Sao Sáng Chói

Chương 28



Phương Diễn cơ bản là không thể đụng vào, yêu anh nhất định chỉ có thương tâm. Điểm này Đông Phương Nhiêu đã thông suốt từ lâu. Phương Diễn sẽ không yêu bất kỳ một ai, anh bước qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân.

Người có thân phận gia thế đến khi kết hôn, đối tượng không môn đăng hộ đối thì cũng là danh viện thục nữ. Đúng là hiện tại có rất nhiều doanh nhân cưới nữ minh tinh nhưng không phải tất cả, chỉ một số ít thôi. Trong vòng luẩn quẩn có nhiều thị phi, mà những người giàu có kiêng kỵ nhất chính là những thứ này. Vui đùa một chút thì được, mang vào cửa vậy thì không cần, đừng nằm mơ giữa ban ngày.

Đặc biệt là Phương Diễn, nhìn anh có nhiều tình nhân trong giới giải trí như vậy, nhưng có thấy qua người nào mà anh chân chính dụng tâm đối đãi chưa? Không sai, anh đối với từng người tình đều rất tốt, muốn tên tuổi cho tên tuổi, muốn lợi ích cho lợi ích, nhưng đến lúc chia tay cũng không chút do dự tuyệt đối không quay đầu lại. Lâm Hạnh Nhi chính là một ví dụ cảnh tỉnh cho những người phụ nữ khác.

Mặc dù Phương Diễn một lòng một dạ giúp cô, Lâm Hạnh Nhi bị đổi cô cũng thoát khỏi cảnh nhất khẩu ác khí, trong nháy mắt lòng chợt thư thản. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Đông Phương Nhiêu vẫn cảm thấy Phương Diễn người này quá kiên quyết, quá tuyệt tình. Anh luôn đối xử với tình nhân như vậy, lúc tốt sẽ tốt vô cùng, một khi không còn tình cảm, một câu cũng lười nói ra miệng, làm nữ nhân của anh quá đáng thương rồi.

Hoàn hảo đến nay chỉ có Lâm Hạnh Nhi là một ví dụ, anh đối với người khác cũng còn rất tốt, mọi người gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, cũng không truyền ra lời đồn đãi không tốt gì.

Đông Phương Nhiêu nghĩ cũng không cần thiết để ý nhiều, Phương Diễn thế nào liên quan gì đến cô? Dù sao cô cùng Phương Diễn chỉ là quan hệ ngắn ngủi, song phương không nói tình cảm, cũng không biết lúc nào thì tan rã.

Cứ như trước thôi, Đông Phương Nhiêu chân mày dãn ra, đang muốn hỏi Lý Hàm một chút, lúc này Ngô Hạ Ngự đi tới.

“Không phải nói xin nghỉ hai ngày sao? Làm sao tới rồi?” Ngô Hạ Ngự đến gần hỏi.

“Cảm thấy khỏe hơn nhiều, không cần nghỉ phép, với lại phim còn nhiều cảnh phải quay gấp, có thể tới thì tới thôi.” Đông Phương Nhiêu đáp. Chẳng qua nói đại một lý do, chuyện cùng Phương Diễn so đo đâu cần phải nói. Đối với việc Ngô Hạ Ngự đặc biệt tới bắt chuyện vẫn có chút kinh ngạc.

Ngô Hạ Ngự là người sảng khoái, Đông Phương Nhiêu nói vậy, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu một cái, “Ừ”, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Bị cảm?”

Cái này không khó đoán, tiếng nói Đông Phương Nhiêu có chút ách nghẹn, thỉnh thoảng còn ho khan, lúc Ngô Hạ Ngự đi tới, cô còn đang ho. Cô gật đầu “Có chút, không có gì đáng ngại.” Điện ảnh, phim truyền hình thanh âm cũng sẽ thu lồng tiếng, tiếng nói có vấn đề cũng không quan trọng, chỉ cần người diễn cùng nghe rõ, có thể diễn đối ứng là được. Hơn nữa đã bớt ho lắm rồi, căn bản không có vấn đề.

“Tốt lắm, nữ phụ sẽ đổi, tin tức đã truyền đi trước. Muốn đúng hạn quay xong cả tổ kịch phải đuổi tiến độ, chỉ khổ cực cho cô.” Ngô Hạ Ngự tuyệt không nói lời khách sáo. Nói thật ra, Đông Phương Nhiêu có thể chạy về quay phim Ngô Hạ Ngự cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn là nếu như Lâm Hạnh Nhi không bị đổi…, Đông Phương Nhiêu xin nghỉ hai ngày cũng không sao, nhiều hơn hai ngày cũng có thể, nhưng tình huống hiện tại căn bản không có biện pháp, vai của Lâm Hạnh Nhi có nhiều cảnh quay, hiện tại phải quay lại toàn bộ, thời gian hai tháng sau này phải chạy nước rút mới đuổi kịp tiến độ, làm thêm giờ là chuyện nhất định .

Thật ra ngay cả Ngô Hạ Ngự cũng không nghĩ đến Lâm Hạnh Nhi sẽ bị Phương Diễn nói đổi liền đổi, dù sao cả sự việc người chứng kiến rất nhiều, hắn sẽ không nói thêm cái gì, Lâm Hạnh Nhi mặc dù là bạn, nhưng chuyện này đích thực là cô quá đáng. Không phải chuyện tốt, nhưng cũng đã xảy ra. Mọi người đều là người trưởng thành, thời điểm nên lý trí vẫn phải lý trí.

Đông Phương Nhiêu gật đầu, Ngô Hạ Ngự rất ít khi nói chuyện phép tắc như vậy, trong trí nhớ cô cũng chưa từng thấy qua nên cảm thấy không được tự nhiên. Lúc này Ngô Hạ Ngự lại nói: “Cô đi thay quần áo chuẩn bị trước một chút, cảnh quay cuối ngày hôm qua đợi cô chuẩn bị xong thì cùng đoàn kịch bắt đầu.” Đông Phương Nhiêu nhìn xa xa, hôm nay mọi người tới rất đủ, xem ra cũng bị gọi tới đuổi tiến độ .

“Vậy tôi đi thay quần áo .” Vốn nghĩ đến nhưng không nhất định diễn, đạo diễn đều có sắp xếp. Nếu mọi người đều ở đây, đạo diễn cũng nói vậy, Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên sẽ không từ chối, có thể quay phim đương nhiên là tốt nhất, tránh cho ngồi không nhàm chán. Không do dự, đứng lên đi chuẩn bị.

Tổ kịch rất nhanh tìm được người thay thế Lâm Hạnh Nhi, xế chiều sẽ tới chào hỏi. Có thể xem là người mới, chưa đóng qua nhiều phim nhưng tiềm lực rất tốt. Lúc trước tổ kịch nhìn trúng định cho một vai diễn, kết quả bị Lâm Hạnh Nhi chặn một bước. Bởi vì Đông Phương Nhiêu đoạt vị trí của Lâm Hạnh Nhi, Lý Hàm cũng không thể thay thế, nên nữ diễn viên này liền bị gạch tên.

Cho rằng diễn viên này vận khí không tốt, ai ngờ phong hồi lộ chuyển, Lâm Hạnh Nhi không có khả năng bị đổi nhất lại bị một câu nói của Phương Diễn đổi mất.

Sáng nay lúc ra thông báo đổi vai, Lâm Hạnh Nhi cũng đang ở tổ kịch, tức giận rồi hiểu thông chạy đi tìm Phương Diễn nói lí lẽ, xế chiều cô gái này đã tới rồi. Đại khái Lâm Hạnh Nhi tìm Phương Diễn chưa nói xong thì kết quả đã được định. Tổ kịch hiệu suất cực kỳ mau lẹ, cô gái này tên Mã Phỉ Phỉ, dĩ nhiên không phải tới lập tức quay phim, chẳng qua là đến cho mọi người biết mặt. Bởi vì trước kia tới thử kính, kịch bản cô cũng có, chỉ cần về nhà ôn tập lại, đem vai Lâm Hạnh Nhi giao cho cô, báo cho cô ngày mai có thể tới quay phim .

Mã Phỉ Phỉ có gương mặt khá phổ biến, mắt to hai mí, da sáng, dáng dấp không tệ. Có thể coi là người nhiệt tình, gặp ai cũng chào hỏi. Dĩ nhiên, người mới phần lớn nhiệt tình lại khiêm tốn. Có rất ít người như Đông Phương Nhiêu, vừa bắt đầu liền bị tập thể ghét, bị mọi người cho rằng hồng thủy mãnh thú, đồng thời còn cao ngạo lại khó thân cận. Loại người mới này cũng không phải không có, nếu không có cường ngạnh phía sau, chắc chắn chính là không muốn lăn lộn trong ngành.

Đông Phương Nhiêu trong chuyện này tương đối vô tội, chuyện bây giờ cũng đã rõ ràng, nhưng ấn tượng lúc đầu để lại rất khó thay đổi, bằng không tại sao có nhiều người coi trọng ấn tượng đầu tiên? Chính là đã khắc sâu trong đầu, nếu muốn lật đổ toàn bộ ấn tượng lúc trước cần rất lâu thời gian tích lũy. Hiện tại mọi người đối với Đông Phương Nhiêu có tốt một chút, nhưng cũng không quá tốt, nhiều lắm là mỗi lần gặp cô sẽ kêu một tiếng.

So với quá khứ đã tốt hơn nhiều, ít nhất không bị lãnh ngôn lãnh ngữ lần lượt xem thường, lúc quay phim xong cũng sẽ có người chủ động mang nước đến .

Mấy ngày nay Đông Phương Nhiêu một mực không muốn liên lạc với Phương Diễn, gọi điện thoại cũng không dùng, buổi sáng đích xác là cô có điểm giận dỗi vô lý. Người ta ôn tồn hỏi chuyện, bị bệnh cũng quan tâm chăm sóc, sáng hôm sau còn nấu bữa sáng, kết quả lúc ra cửa bị Đông Phương Nhiêu lạnh nhạt. Hiện tại tĩnh táo suy nghĩ từ đầu đến cuối, cảm thấy đuối lý, trong lòng có bao nhiêu hối lỗi. Nhưng lại không muốn cứ như vậy gọi cho Phương Diễn nói xin lỗi, không biết tại sao, chính là không muốn.

Bình thường Đông Phương Nhiêu cũng không phải người dễ xấu hổ, nếu như làm sai, lập tức nhận lỗi, nửa điểm không do dự. Kết quả mãi cho đến tan tầm, Đông Phương Nhiêu không có việc gì làm cứ cầm điện thoại di động, cầm điện thoại lại không gọi, điện thoại cũng sắp bị cô bóp méo. Cuối cùng vẫn là không gọi.

Đại gia đình đoàn phim bắt đầu đẩy nhanh tốc độ rồi. Buổi tối 11 giờ, Đông Phương Nhiêu thu thập xong đồ đạc sắp đi thì bị Ngô Hạ Ngự gọi lại rủ đi ăn khuya. Đông Phương Nhiêu có thể coi là một người lưu luyến gia đình, cứ tan việc là trực tiếp về nhà không la cà nơi nào khác, hơn nữa đã trễ thế này, Đông Phương Nhiêu muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đám người đang từ từ đi tới từ phía sau, tất cả nhân viên cùng diễn viên đều thu thập xong, vừa đi vừa gọi hai người động tác nhanh lên một chút bọn họ đi trước gọi thức ăn.

Huống chi Ngô Hạ Ngự nói, bắt đầu từ hôm nay sẽ phải làm thêm giờ đẩy nhanh tiến độ, thông cảm cho sự khổ cực của mọi người nên muốn mời khách. Thật không tiện khước từ đại đạo diễn trước mặt mọi người, huống hồ hôm qua Ngô Hạ Ngự giúp cô, mặc dù sau đó cô mới biết .

Lại lấy điện thoại ra xem, vẫn không có cuộc gọi hoặc tin nhắn của Phương Diễn, nghĩ một chút, Đông Phương Nhiêu cũng liền gật đầu đáp ứng.

Vốn làm việc đến tận bây giờ, cơm tối cũng không kịp ăn, bụng đã sớm reo đói.

Lúc ăn cơm không khí rất tốt, uống rượu uống rượu, ăn thịt ăn thịt. Đông Phương Nhiêu, Lý Hàm, Ngô Hạ Ngự còn có mấy diễn viên ngồi chung một chỗ, Ngô Hạ Ngự là chủ xị, mọi người vừa ăn vừa nghe hắn tán gẫu cuồng nhiệt. Đông Phương Nhiêu lần đầu gặp Ngô Hạ Ngự cũng biết hắn nói nhiều, cùng Phương Diễn hai người ở chung một chỗ to nhỏ không dứt. Sau này Đông Phương Nhiêu mới cảm thụ hết khả năng nói nhiều của Ngô Hạ Ngự, phần lớn là bị mắng khi cảnh quay bị NG. Người này lúc nói chuyện cũng khá hài hước, thú vị chọc đám người trên bàn ăn cười ầm ầm lên, vừa ăn vừa cười, có một lần Lý Hàm cũng cười đến rớt chiếc đũa, vỗ bàn đầu hàng, nói không chịu nổi nữa.

Ăn được một lúc, người ở những bàn khác liên tục chạy đến gia nhập cười đùa, giành ăn giành uống. Cái bàn bị ba mươi mấy người chen chật cứng không còn chỗ nhút nhích. Cuối cùng dứt khoát ghép thành một cái bàn dài bao hết cả diện tích quán.

Liên hoan làm sao có thể thiếu rượu? Vừa bắt đầu Đông Phương Nhiêu đã bị chuốc vài ly, mọi người lục tục hướng Đông Phương Nhiêu vừa bồi lễ vừa xin lỗi. Sau khi qua vài lượt rượu, mọi người bắt đầu nói chuyện không chút kiêng kỵ, cái gì tôi thật xin lỗi cô, tôi rất xin lỗi cô; cái gì tôi có mắt không tròng, trước kia nhìn lầm, tôi có lỗi a, tôi quá sai lầm rồi; cái gì về sau Hách Giai Giai nếu như có chuyện cần, cứ gọi tôi một tiếng, tôi tuyệt đối lên núi đao xuống biển lửa, nghĩa bất dung từ, blablabla.. .. . .

Đông Phương Nhiêu cứ như vậy bị cụng một ly lại một ly, cuối cùng Ngô Hạ Ngự tới, mời liên tiếp ba ly! Đông Phương Nhiêu uống sắp xỉn chết, nói khô nước miếng cuối cùng đổi thành hắn ba ta một. Đông Phương Nhiêu lúc ấy đã hơi say rồi, dạ dày cứ cuồn cuộn, uống ba ly nữa hôm nay cô chắc chắn phải bỏ mạng tại đây. Có thể không uống đương nhiên quá tốt, về phần Ngô Hạ Ngự, hắn kiên trì thích uống nhiều như vậy cô cũng không thèm quản hắn làm quái gì!

Tan tiệc, nhân viên tổ kịch gọi tắc xi đưa về, trên xe còn có hai tửu quỷ, một người trong đó chính là Ngô Hạ Ngự, đã say mất tri giác.

Đông Phương Nhiêu xuống xe thiếu chút nữa trật chân té, buổi tối một trận gió lạnh thổi vào mặt có chút thanh tĩnh, bên trong xe còn có người hỏi cô vẫn ổn chứ, Đông Phương Nhiêu phất tay một cái ý bảo bọn họ đi đi, xoay người bước nhẹ nhàng chậm rãi, phía sau taxi thấy cô đi liền khởi động rời khỏi.

Ở đây là lần đầu tiên Đông Phương Nhiêu uống nhiều như vậy, trước kia ở đoàn phim 《 manh đồng 》cùng tửu quỷ Ngô Minh Hạo luyện ra được một chút xíu tửu lượng gia nhập vào chiến trường khốc liệt hôm nay không đáng nhắc tới.

Đông Phương Nhiêu lung la lung lay vào thang máy đi tới cửa nhà. Tựa vào trên cửa tìm chìa khóa trong túi xách, đầu quay cuồng choáng váng, mắt cũng lờ đờ, tìm tới tìm lui không được, có chút bực mình, vạch to túi xách trừng mắt tìm. Không ngờ lúc này cửa bị mở ra, Đông Phương Nhiêu dựa vào cửa chỉ trụ một chân, thiếu chút nữa ngã xuống đất, hên là bên trong tiếp được cô, toàn thân cô dựa vào một vật nong nóng thô sáp.

Đông Phương Nhiêu ưm một tiếng, cảm thấy trên tay xúc cảm rất tốt, lại sờ soạng hai cái.

“Bên ngoài chơi vui nhỉ? Vui quên cả trời đất rồi?”

Lúc này từ trên đầu có tiếng nói truyền tới, Đông Phương Nhiêu trong nháy mắt giật mình, lập tức tỉnh táo.

Phương Diễn!

Tiếng nói này thật là lạnh có thể rét chết người nha!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.