“Em thật sự không suy nghĩ lại à? Em là sinh viên thuộc hàng top của trường sao em lại chọn thôi học?”
“Vâng…Em biết nhưng…có nhiều vấn đề lắm ạ!”
Người phụ nữ đang ngồi thì đứng phốc dậy quay lưng lại trông có vẻ đang rất khó chịu.
“Vấn đề gì mà còn quan trọng hơn tương lai của em vậy? Một khi em thôi học sẽ không thể quay đầu đâu đấy”.
Kiều Ân cúi gầm mặt như để trốn tránh hiện thực, trốn tránh quyết định của mình. Cô muốn đi học lắm chứ nhưng đến tiền nuôi em trai cô còn không đủ thì đào đâu ra tiền đi học đây.
Khi nhỏ, không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng theo lời của bà Phúc là người đã nuôi dưỡng cô từ bé đến lớn, cô được người ta đặt trước cửa nhà. Khi bà mở cửa ra thì đã thấy cô nằm trong chiếc nôi ấm cúng cùng một mảnh giấy ghi tên và ngày sinh của cô.
Cô được bà chăm sóc đến khi 6 tuổi thì gặp được Luân Kim Lý khi đó mới 3 tuổi là em trai hiện giờ của Kiều Ân. Hai chị em cùng nhau lớn lên cũng như chị em ruột. Đến khi bà mất cô và em trai được nuôi dưỡng bởi đồng nghiệp của bà là dì Mẫn nhưng dì vốn đã ngứa mắt hai chị em đã lâu nên chỉ nuôi cho có lệ vì phải nuôi thì dì mới nhận được số tiền trong di chúc.
Cô và em trai lớn lên trong trận đòn roi mỗi ngày, cô vốn không chịu nỗi đến khi cô 12 tuổi cô nhận được học bỗng du học, cô liền chộp lấy cơ hội sang nước M đi du học. Cô đã lập một thỏa thuận với người dì rằng, cô sẽ đi nước M vừa học vừa kiếm tiền để nuôi em trai với điều kiện dì phải cho Kim Lý ăn ngon, mặc đẹp, đi học đầy đủ và không được đánh em ấy.
….
Quay lại hiện thực, cô đứng trước một quán bar đang nổi nhạc xập xình trên tay là một tấm card visit của bà chủ quán bar này. Cô được bà ta để ý vì có gương mặt và thân hình rất đẹp khi còn làm ở cửa hàng tiện lợi. Không ngờ có một ngày cô tàn đến nỗi phải lết đến nơi này làm việc.
“Hết cách rồi đành vậy thôi!”
Những ngày đầu làm việc phải nói là rất thuận lợi, mặc dù vẫn có những người ép cô uống rượu nhưng chỉ dừng ở đó không có những hành động quá trớn lên cơ thể cô. Nhưng hôm nay, cô gặp một vị khách vô cùng biến thái. Hắn ép cô uống hết chai này rồi đến chai khác khiến cô say bét nhè ra thì giở trò sờ mó cô. Cô đã chống cự và đẩy hắn ta ra.
“Ra vẻ thanh cao cái gì em ơi? Đã vô đây làm rồi vẫn còn nghĩ mình trong trắng à?”.
Kiều Ân không nói gì, chỉ muốn nhẫn nhịn cho qua vì cô chỉ còn công việc này để nuôi sống bản thân mà thôi. Thấy lời nói ông ta ngày càng trở nên tục tĩu cùng với tinh thần không được tỉnh táo cô đã vớ lấy chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu hắn ta.
Hắn có vẻ tức giận định lao vào cô để tính sổ thì bị bảo vệ cản lại, cô dùng tay lau lớp son dày đặc trên môi đi, lấy áo khoác của mình rồi hiên ngang rời khỏi quán.
Chỉ vì những tên tục tĩu đã làm mất đi công việc cuối cùng cô còn lại. Trong lúc tưởng tượng về tương lai đen tối của mình, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
“Em ổn không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lục Nhan, đàn chị của Kiều Ân, với vẻ mặt đầy quan tâm và sự tự tin, đã đến bên cô.
Kiều Ân với cơn say trong người nheo mắt lại đoán xem đó là ai rồi ngất đi trong vòng tay Lục Nhan.
…—————-…
Sáng hôm sau, Cô giật mình tỉnh dậy ở một căn phòng xa lạ.
“Em tỉnh rồi à? Ăn gì không chị nấu cho?”.
Thấy Kiều Ân đáp lại mình bằng một không gian im lặng cô nhướng mày hỏi:
“Sao thế mới một năm mà quên chị rồi à?”.
“Chị Lục Nhan”.
Lục Nhan là đàn chị thân thiết của cô khi cô vừa vào năm nhất đại học. Nhưng vì lí do nào đó đàn chị đã biến mất một khoảng thời gian rất lâu, khi trở lại đàn chị đã thôi học mà không nói với Kiều Ân một lời nào, từ đó hai người mất liên lạc.
“Không ngờ một năm không gặp thôi mà em có thay đổi khiến chị bất ngờ đấy!”.
“Sao…nhếch nhác lắm chứ gì?”.
Lục Nhan cười trừ, rót cho cô ly nước.
“Chị nghe nói em cũng thôi học rồi…sao thế…em rất giỏi mà.”
“Có giỏi cách mấy không có tiền cũng vô dụng thôi”
“Thế à…phí lắm đấy” Lục Nhan cười nhẹ nhìn cô đầy ẩn ý.
Kiều Ân nhìn Lục Nhan đầy khó hiểu.
Lục Nhan đặt tay lên vai cô khẽ nói:
“Tài năng của em…sẽ thế nào nếu chúng ta hợp tác. Cả hai đều có lợi.”
Cô khó chịu hất tay Lục Nhan ra.
“Chỉ muốn gì ở tôi?”
“Đó là một câu hỏi hay đó. Chị có một dự án lớn, cần sự giúp đỡ của thiên tài như em, nếu nó thành công, chúng ta sẽ có tiền. Em cần nó nhất mà đúng không?”
Thấy cô chứng chừ, Lục Nhan lên tiếng trấn an.
“Không sao đâu! Tạm thời em cứ ở nhà của chị đi nếu có suy nghĩ lại nói cho chị biết nhé!”
Khi bước ra khỏi phòng Lục Nhan không quên quay lại nói với cô vài câu.
“Chị xin lỗi! Chị hứa lần này sẽ không bỏ em nữa đâu, tin chị”