Lâm Bội Sam nghĩ đến,đúng là lúc đó cô thực sự muốn chết.Bội Sam cô mang theo mơ ước thực hiện thay đổi cuộc đời lên thành phố xa hoa tráng lệ này, gặp được anh, ở bên anh, chăm sóc anh,mơ ước của cô dần là suốt ngày có thể ở bên anh nhưng… sự thật lại vô cùng tàn nhẫn và nhẫn tâm với cô.
Ánh sáng duy nhất của cô,lại ghét bỏ Lâm Bội Sam cô đến như vậy.Cô thực sự không biết phải nên làm gì? Sống như thế nào? Chỉ còn một cách đó là rời đi, nhắm mắt lại thì sẽ không còn là đau khổ nữa.Nhưng Lâm Bội Sam cô lại không cam tâm, cô… cô vẫn muốn được ở bên cậu.Chăm sóc cậu dù chỉ là một… một con ô sin hèn hạ, Lâm Bội Sam cô không nỡ chết,chết đi rồi cô không thể được ở bên anh. Mà…mà anh Khải Liêm chắc hẳn cũng sẽ quên đi một người như cô.
Bên này,Cố Khải Liêm ôm người con gái này trong lòng, trái tim anh có chút lạc lối, anh cảm thấy vừa đau lòng vừa áy náy cảm xúc này của Cố Khải Liêm làm chính anh có chút rối rắm. Anh chưa thể hiểu được lòng mình.
Đợi đến khi Lâm Bội Sam lần nữa tỉnh dậy, cô vừa mở mắt tỉnh dậy đã nhìn thấy trần nhà trắng bệch.Cả người cô có chút đau nhức mỏi mệt, cô khẽ cự quậy,mồ hôi túa ra.
Bất giác,Lâm Bội Sam cô sững người, bàn tay cô đang được nắm bởi bàn tay một người.Cả đầu tóc của đó dùi hết vào cánh tay cô mà ngủ tiếp đi.
Anh Khải Liêm sao còn ở đây?Anh chưa về sao?Anh… đã ở lại cùng cô sao?
Trừ lúc trước đó mà ngoại trừ chuyện lúc trong phòng tắm Lâm Bội Sam cô trực tiếp gọi tên anh, lúc đó trí óc cô chưa tỉnh táo còn bị dục vọng làm cho rối loạn thì bình thường Bội Sam sẽ gọi Khải Liêm là cậu chủ. Cố Khải Liêm có chút ngạc nhiên khi Bội Sam đổi cách gọi.
”Cậu chủ… cậu chủ mau tỉnh dậy đi.”
Cố Khải Liêm giật mình tỉnh dậy,anh thầy cô đã tình liền hỏi .
”Sao rồi ?Em có còn mệt lắm không ?”
Lâm Bội Sam cô ầm ừ gật đầu.Bội Sam cũng nói thêm là muốn xuất viện, hơn nữa cô đã cũng hạ nhiệt nên anh cũng an tâm hơn phần nào.Cả hai người ngồi trên xe đi về nhà vẫn là không ai nói với ai câu nào.
Trên đường đi,Lâm Bội Sam lúc nào cũng căng thẳng,cô sợ…sợ chút quan tâm thương hại này của anh đối với cô chỉ xuất phát từ sự áy náy nếu là như vậy thì cô…cô sợ lắm.Cô sợ bản thân sẽ đắm chìm đến vạn kiếp bất phục.
Về đến nhà,Cố Khải Liêm mở cửa định dìu cô vào nhà thì Lâm Bội Sam giật mình mà né đi.Hành động cũng như biểu hiện của cô làm Khải Liêm cảm thấy khó chịu, sự tức giận của anh dần được nổi lên.Cố Khải Liêm nhíu mày nói.
”Em đang làm cái gì thế hả ?”
Lâm Bội Sam lắc đầu sau đó vẫn tránh né anh, lửng thửng mà bước đi vào nhà.Cố Khải Liêm cả ngày nay bị Bội Sam làm cho quay nòng.Cố Khải Liêm tức giận đi nhanh kéo tay cô lại.Mắt anh bắt đầu đỏ au,mắt kiên định mà nhìn cô.
”Em đang né tránh tôi?Em là đang sợ tôi dơ sao?”
Lâm Bội Sam cô hơi ngẩn người, Bội Sam nào dám chê cậu dơ chỉ là cô sợ bản thân làm bận tay anh mà thôi.Nhưng lời nói đấy nó nghẹn lại ở cổ họng,Lâm Bội Sam không nói ra được.
Lâm Bội Sam im lặng cúi đầu không phản bác mà cũng không thừa nhận,ánh mắt bị bàn tay cô che khuất đi đã long lanh nước sắp rơi.