Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 48: Ánh sáng và Bóng tối (3)



Có tiếng còi cảnh sát từ xa vang đến, ai đó liên tục hét lên bằng tiếng Myanmar mà cô không thể hiểu được qua loa phóng thanh. Thẩm Tầm hơi đứng dậy, tiếng động cơ phía sau dường như dần dần biến mất.

“Giờ cô có thể đi rồi.” Tổ An vỗ vỗ cô.

“Cảnh sát tới sao?” Thẩm Tầm ngồi thẳng dậy, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, “Anh không sao chứ?”

“Tôi không sao,” Tổ An lắc đầu, anh mắt nhìn về trước, “cô có thể đi với họ.”

“Còn anh thì sao?” Thẩm Tầm ý thức được có gì đó không đúng.

“Thân phận của tôi là gì? Sao có thể đi cùng với cảnh sát?” Tổ An mỉm cười, đôi môi anh ngày càng tái nhợt. “Đi vào còn tệ hơn.”

“Tiểu Tầm Tầm, để tôi ôm cô một cái.” Anh lại lên tiếng, ôm cô, nhưng lại chĩa súng vào thái dương cô.

Thẩm Tầm đột nhiên cứng đờ: “Anh muốn làm gì?”

“Không có đạn đâu, đừng sợ,” anh thì thầm bên tai cô, “Này, hợp tác chút đi, diễn thật tốt vở kịch này nhé.”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Tầm chậm rãi buông cánh tay đang muốn giãy giụa, nhưng bàn tay buông thõng của cô đụng phải một mảnh áo sơ mi ướt sũng, cúi đầu nhìn eo anh đã thấm đẫm máu.

“Anh trúng đạn?” Giọng nói của cô đã không ổn định, toàn thân bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, “Tổ An, anh rốt cuộc là ai?”

“Tất nhiên tôi là người xấu. Chứ không sao lại chĩa súng vào cô?” Giọng anh dịu dàng, vẫn mang theo vẻ bất cần đời.

Thẩm Tầm hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Ba năm trước, người anh ngắm mặt trời mọc ở tháp Thụy Sơn Đà Tháp chính là… “

Cô chưa nói những từ còn lại. Những ngón tay của Tổ An áp lên môi cô.

“Suỵt, Tiểu Tầm Tầm, đừng đoán nữa, đừng suy nghĩ nhiều, sống đơn giản thôi.” Tổ An nhìn cô và khẽ mỉm cười.

Nụ cười đó khiến nước mắt Thẩm Tầm lập tức trào ra.

Cô biết, cô đoán đúng.

“Tổ An, bỏ súng xuống.”

Tiếng Trung trong trẻo đột nhiên phát ra từ loa phóng thanh, giọng nói khiến Thẩm Tầm đột nhiên ngẩng đầu lên — đứng bên cạnh xe cảnh sát cách đó không xa là một bóng người quen thuộc, Lâm Duật trong bộ thường phục.

“Cậ u nhỏ!” Cô hét lên, lại phát hiện cổ họng mình khàn khàn không thể phát ra âm thanh, thay vào đó là nước mắt giàn giụa.

Cô vội vàng quay đầu nhìn Tổ An: “Là c ậu nhỏ của tôi, không sao đâu, chúng ta cùng gặp cậu.”

Tổ An nắm tay cô nhưng không buông súng.

“Tôi không được rồi, tiễn cô một đoạn đường cũng được,” anh nói nhỏ nhẹ, nhưng mỗi câu nói lại như dùng hết sức lực, “Tiểu Tầm Tầm, tôi lừa cô một chuyện. Chị gái tôi chưa kết hôn. Nhiều năm trước chị ấy đã chết, hút m a túy… cô có thể nhận lời tôi, mỗi năm đến thăm chị ấy không… Bia mộ của chị ấy, ở Nam Sơn, Cảnh Thanh.”

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề.

“Tôi không!” Thẩm Tầm cả người phát lạnh, vừa lo vừa sợ, “Muốn đi tự anh đi!”

“Tổ An, tôi cảnh cáo anh một lần nữa, bỏ súng xuống.” Giọng nói nghiêm nghị của Lâm Duật lại vang lên, thêm một chút nghiêm khắc. Viên cảnh sát Myanmar bên cạnh cũng thúc giục.

Thẩm Tầm nhìn thấy phía sau họ, một tay súng bắn tỉa đã giương súng, đang nhắm mục tiêu.

“Tổ An, buông tôi ra, anh sẽ gặp nguy hiểm!” Cô thở gấp, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng thấy anh đạp ga lao về phía trước, cô kinh hãi, “Dừng lại!”

“Tiểu Tầm Tầm, chúc cô cùng người trong lòng mình có thể bên nhau đến già.” Một câu nói nhẹ nhàng lướt qua đầu Thẩm Tầm. Cô nghe thấy Lâm Duật hét lên một tiếng, và sau đó cô không nghe thấy gì nữa. Tổ An đột ngột buông cô ra, cơ thể cô nghiêng sang một bên, và trong tích tắc, cô cảm thấy chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt mình.

Thẩm Tầm nhìn thấy ánh nắng chiếu vào từ cửa kính ô tô, rơi vào đôi đồng tử màu hổ phách của Tổ An. Trong mắt anh có nụ cười chưa tan lướt qua bóng dáng cô. Khung cảnh trong đôi mắt ấy giống như cảnh bình minh họ vừa nhìn thấy vào buổi sáng, trong ánh ban mai dưới chân Phật tháp, áng mây bồng bềnh, yên tĩnh và nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy như thể mình bị kéo ra khỏi ý thức ngay lập tức, lơ lửng giữa không trung, nhìn mình chết lặng, Tổ An đang lặng lẽ dựa vào ghế, những viên cảnh sát đang chậm rãi bao vây.

Cứ nói quanh Bagan tùy tay sờ đến toàn Phật tháp, trên mỗi bước đường đều gặp Bồ Tát. Vì sao, vì sao không một vị Bồ Tát nào nguyện ý thương hại, sẵn lòng thương xót và ra tay ngăn chặn bi kịch trước mặt này?

Một tháng rưỡi sau, Bắc Kinh.

Cửa thang máy đinh một tiếng, từ từ mở ra ở tầng mười hai. Trong giờ nghỉ trưa, văn phòng không có ai, nhưng khi cô đi đến khu vực trong cùng thì đụng phải một nữ đồng nghiệp, đối phương kinh ngạc không nói nên lời: “Đã vvề rồi à? Thân thể khỏe chưa?”

“Khá tốt.” Thẩm Tầm cười gật đầu, cũng không dừng bước chân, đánh tan ý muốn nói chuyện của đối phương.

Ở cuối hành lang, cô gõ vào cánh cửa kính mờ.

“Mời vào.” Giọng nói Trịnh Thư Xuân chậm rãi truyền đến, có thể nghe ra một tia không vui.

Thẩm Tầm đẩy cửa đi vào: “Xin lỗi, quấy rầy chị ngủ trưa.”

Trịnh Thư Xuân đang định ngồi dậy trên ghế sa lông, ngẩng đầu nhìn thấy cô, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Sao em lại tới đây? Lại đây ngồi đi. Không phải ngày mai em mới đi làm sao? Chị vốn định nói ngày mai là thứ sáu, cho nên định bảo em cứ nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai tuần sau tới.”

“Còn tiếp tục nghỉ ngơi, toàn thân sẽ bị rỉ sắt.” Thẩm Tầm khẽ mỉm cười, “Mấy năm nay em đã quen bị chị ngược đãi rồi, chị đột nhiên đi theo con đường ấm áp, em cảm thấy không được tự nhiên.”

“Đừng nói nhảm nữa,” Trịnh Thư Xuân gõ đầu cô một cái, nhưng khi nhìn thấy cánh tay cô, ánh mắt đông cứng lại, “Đều là lỗi của chị, nếu biết nguy hiểm như vậy, trước đó chị đã không bảo em đi.”

Theo tầm mắt của cô, Thẩm Tầm nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay mình, đó là vết đạn để lại khi cô đuổi theo ai đó với Trình Lập. Vết thương đang hồi phục tốt, vết sẹo cũng đã rất nông nhưng thỉnh thoảng vẫn ngứa, không biết có phải ảo giác hay không.

“Cũng coi như có thu hoạch.” Cô ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh.

“Biết vậy, dù không theo kịp ngày tuyên truyền đề tài phòng chống m a túy, nhưng tuần trước phát hành cùng với việc đưa tin trên Weibo và WeChat, bản tin của em đã thu hút chú ý rộng rãi. Chị thấy số lượng người hâm mộ trên Weibo em cũng tăng thêm trăm nghìn người, vài người trong giới truyền thông đã tìm đến đây và muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với em.” Trịnh Thư Xuân nói về bản tin lại trở nên hào hứng.

“Chị đã nói với các phương tiện truyền thông mới lúc đăng bài không cần tag tên @Tiểu Tầm Tầm, giờ thì hay rồi. Giờ mấy bài chia sẻ và bình luận trên Weibo không kiểm soát nổi, em dứt khoát không đọc nữa.” Thẩm Tầm cảm thấy có chút bất lực, thở dài.

“Vậy sao được? Nhất định phải quản lý hình ảnh của chính mình thật tốt, bản tin tiếp sẽ càng có lực ảnh hưởng, đặc biệt là tài khoản tích V lớn đăng lại bản tin của em. Em nên chú ý tương tác với bọn họ mới có thể thúc đẩy lượng truy cập.” Trình Thư Xuân chỉ điểm, nhìn thấy cô gái trên ghế sô pha đang chắp tay đáng thương cầu xin, xương quai xanh trắng nõn lộ rõ, chợt mềm lòng: “Không nói em nữa, dạo này sao em lại sút cân nhiều như vậy? Ăn không vào sao?”

“Có mà, em ăn đúng giờ,” Thẩm Tầm lắc đầu, “Chỉ là ngủ không được ngon lắm, uống thuốc sẽ khá hơn thôi.”

“Uống thuốc ngủ ít thì tốt hơn,” Trịnh Thư Xuân thở dài, sau đó mới nhớ ra, “Em còn chưa nói hôm nay tới làm gì.”

“Em đến lấy máy ảnh.” Khi cô bị bắt đi ở sân bay Cảnh Thanh, hành lý bị bỏ lại và chuyển cho Lâm Duật. Lâm Duật đã trả lại cho cô khi cô đang nghỉ ngơi trong bệnh viện, lúc cô đang tải các bức ảnh và phát hiện ra rằng máy ảnh có gì đó không ổn, vì vậy đã đưa cho một đồng nghiệp nhiếp ảnh để sửa, nhân tiện cũng thuận tiện hơn cho ban biên tập chọn ảnh.

Trịnh Thư Xuân gật đầu: “Vậy em đi đi, bọn họ ăn xong chắc về rồi.”

Thẩm Tầm đứng dậy, vẫy tay với cô: “Vậy ngày mai gặp.”

“Tầm Tầm,” khi cô đi đến cửa, Trịnh Thư Xuân đột nhiên ngăn lại, “Em thích ai rồi phải không?”

Bước chân Thẩm Tầm dừng lại, quay đầu nhìn cô không nói.

“Trong đống ảnh ở máy ảnh em có một người xuất hiện nhiều lần.” Nhìn thấy vẻ mặt trầm lặng của cô, Trịnh Thư Xuân đột nhiên hối hận vì nhiều chuyện.

Thẩm Tầm nhàn nhạt đáp một tiếng, đi ra khỏi phòng. Âm thanh “ừm” đó quá nhỏ và mơ hồ, khiến Trịnh Thư Xuân tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không.

Cầm máy ảnh trong tay, cô tránh dòng người bắt đầu nhiều lên trong thang máy, đi cầu thang bộ xuống tầng dưới. Toàn bộ mười hai tầng, trong cầu thang trống rỗng, chỉ có tiếng bước chân vang vọng mãi.

“Anh Ba?

Ừm?

Em hy vọng cầu thang này không có điểm kết thúc.

Đó là phim kinh dị.

Chán ghét, anh chẳng lãng mạn chút nào.

Chúc mừng, cuối cùng em cũng thừa nhận thực tế.

Lời anh nói em biết, nhưng mà Trình Lập, anh ở đây. Vì thế em cũng ở đây. Nếu anh không rơi, vậy em cũng mãi ở lại.”

Cô đột ngột dừng lại, giọng nói trong đầu cô đột nhiên im bặt.

Trong lúc chờ đèn đỏ bên đường, cô cầm điện thoại lên lướt Weibo vu vơ, hàng trăm cái tag @ nhảy ra. Hóa ra là một ngôi sao nam đang nổi tiếng đã chia sẻ bản tin của cô.

Nam minh tinh trích dẫn một câu trong bài viết của cô khi đăng lại –  “cho đến nay, nhân loại đã đạt đến trình độ nhất định với việc khám phá thế giới bên ngoài. Nhưng đối với tự nhận thức bản thân, có lẽ còn xa mới đủ.”

Anh nhận xét về lời bình của cô: Bình tĩnh, tàn nhẫn, dịu dàng.

Bản tin đã được các đồng nghiệp ở bộ phận truyền thông trên Weibo xử lý thành một phong cách văn học hơn, thành một đoạn văn dài. Cô bấm vào xem tiếp.

Những bức ảnh đó, rõ ràng là từ ống kính của cô, khiến cô vừa quen vừa lạ. Bên dưới bức ảnh, dòng chữ nhỏ vụn vặn miêu tả một câu chuyện cũ, nhưng lại gói ghém một cuộc đời.

Lưu X, 26 tuổi, cảnh sát, đã bị ô tô đâm khi đang truy bắt những người nghiện m a túy và bị liệt tứ chi suốt đời.

Tống X, 28 tuổi. Năm 19 tuổi, khi đang chơi với những người bạn mới quen trong quán bar đã bị gạ uống methamphetamine, năm 20 tuổi đã trải qua hai năm cai nghiện bắt buộc. Cô gái 26 tuổi trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật đã ở hơn 3 khách sạn, bị kiểm tra tiền sử sử dụng m a túy trên người, một tháng sau gia đình chồng đệ đơn ly hôn, hai tháng sau cô tái nghiện.

La Tâm Vũ, 14 tuổi. Mẹ bỏ nhà đi vì cha nghiện m a túy, cha cô bé ép cô mua và sử dụng m a túy, nếu cô bé từ chối, ông sẽ dí cô bằng tàn thuốc. Cô bé là người duy nhất khi được phỏng vấn yêu cầu tiết lộ khuôn mặt và tên của mình, hy vọng mẹ mình nhìn thấy bàn tay đầy sẹo của cô có thể quay về thăm mình.

  …………

Cô tắt màn hình, đút điện thoại vào túi, châm một điếu thuốc rồi ngước nhìn con đường đối diện.

Nháy mắt đã sang hè. Gió Bắc Kinh vẫn còn hơi se lạnh, nhưng các cô gái không thể chờ đợi thêm, đã vội thay váy áo ngắn nhẹ nhàng. Cô nhìn xuống chiếc áo phông xám và quần yếm đang mặc, chúng được mua từ năm ngoái hay năm trước nhỉ? Bên cạnh, một nam sinh nhìn như sinh viên đại học đưa tay ra lắc lắc trước mắt cô, vẻ mặt kích động: “Cô là cô Thẩm Tầm phải không?”

Thẩm Tầm hút một hơi thuốc, lễ phép cười cười, lạnh nhạt nói: “Cậu nhận nhầm người rồi.”

Chàng trai không chịu khuất phục, cúi đầu giơ một bức ảnh từ trong điện thoại ra, giơ lên ​​trước mặt cô: “Sao không phải cô chứ, cô nhìn đi, chính là cô mà.”

Bức ảnh kia được đính kèm trong bản tin của cô khi cơ quan công bố.

Cô nhướng mày: “Thật đúng là giống, nhưng thực sự không phải rồi, xin lỗi.”

Khi đèn xanh bật lên, cô bước lên và hòa vào đám đông, bóng dáng lưu loát.

Rèm cửa nặng trịch che khuất ánh nắng chiều, trong phòng yên tĩnh chỉ bật một ngọn đèn, trên bàn trà, ngọn nến khẽ lay động, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

“Bác sĩ Hà, cô đổi nến thơm rồi, mùi không giống trước.” Thẩm Tầm nằm ở trên sô pha mềm mại, nhẹ giọng nói.

“À, lần trước cô nói thích mùi cam bergamot, mùi này trong thành phần có chứa.” Hà Dự Tâm đáp, “Thả lỏng nào.”

“Khó trách…” Thẩm Tầm nhẹ giọng lẩm bẩm, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

“Gần đây ngủ không ngon sao?” Hạ Dự Tâm hỏi.

“Mơ mấy chuyện cũ.”

“Mơ thấy cái gì?”

“Tôi mơ thấy mình bị trúng đạn.”

“Ai nổ súng?”

Im lặng.

“Cô còn mơ thấy gì nữa?”

“Tuyết, rất nhiều tuyết, khắp nơi trắng xóa.” Cô nhẹ giọng đáp.

“Mùa này ở Myanmar không có tuyết.”

“Tôi đã hứa sẽ cùng Tổ An đi vòng cực Bắc.”

“Đó không phải là lỗi của cô.”

“Là lỗi của tôi.” Giọng cô bình tĩnh và bướng bỉnh.

“Vậy chờ khi tuyết rơi, đi một chuyến đến Bắc Âu cũng được.”

“Ừm, năm nay đi.”

“Còn muốn làm gì nữa?” Giọng nói dịu dàng thúc ép khát vọng sâu xa nhất.

“Muốn gặp một người.”

Muốn quay lại nơi ấm áp như mùa xuân ấy, quay lại khoảng khắc giả say đêm hôm đó, nhìn đôi mắt sáng ngời như sao băng ấy, không kiêng nể gì mà tỏ tình với anh, nghe anh nói một tiếng bằng lòng.

“Ai?”

Cô mím môi, đè cái tên đó xuống tận đáy lòng.

“Mợ nhỏ, mợ đã xem bộ phim này chưa?” Cô đổi cách xưng hô, giọng điệu mềm mại.

“Bộ phim gì?”

“Hôm qua cháu đã xem “Long tại giang hồ” của Lưu Đức Hoa.”

“Hình như có chút ấn tượng, là một bộ phim rất cũ.”

“Vâng, trong phim có một người phụ nữ tên Ruby, là bạn thân nhất của vợ Lưu Đức Hoa – Cindy. Cô ấy đã nhắc nhở Cindy rằng “Đàn ông làm việc, đừng cản trở”, nhưng Cindy đã không nghe lời cảnh báo của cô ấy, kết quả bản thân thì bị đâm chết, còn hại Lưu Đức Hoa phân tam, bị chém một đao.”

“Tầm Tầm.” Hà Dư Tâm vươn tay vuốt tóc cô, “Có tâm sự gì thì nói ra, đừng giữ lại.”

“Không sao.” Thẩm Tầm khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô, “Mẹ cháu trước đây đã nói, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được làm rối loạn sinh hoạt, ăn ngon ngủ kỹ, cháu nhớ kỹ.”

Cô đã không nói với Hà Dư Tâm, ngày hôm qua cô đã phát hiện ra bộ phim đó có một tên khác là “Không có ngày mai”.

Cuối phim, Lương Vịnh Kỳ nói với Lưu Đức Hoa, “tôi đã nói rất rõ, chúng ta không có khả năng”. Sau đó lưu loát rời đi, không bao giờ nhìn lại.

Cô hâm mộ sự quyết tâm và tuyệt tình như vậy.

“Cha con đã về nước rồi.” Hà Dư Tâm đổi chủ đề.

“Vâng, tối nay cháu ăn cơm với ông ấy, hình như còn mời người khác.” Thẩm Tầm đáp, sau đó nghĩ ra nên thay quần áo.

Đổi lại trước đây, cô từ chối tham gia các cuộc tụ họp xã giao, nhưng bây giờ, cô cần một cuộc sống được sắp xếp, để cô có thể dành ít thời gian hơn suy nghĩ miên man.

Vì vậy, cô cũng chấp nhận sự bố trí của Lâm Duật, đến gặp Hà Dư Tâm để tư vấn tâm lý ba ngày một lần.

Thật ra rất buồn cười, ngay cả tâm tư của cô cũng không tự tìm được, sao có thể hỏi tư vấn tâm lý?

Nhìn bóng dáng Thẩm Tầm lẫn vào trong đám người, Hà Dư Tâm cầm điện thoại lên bấm số.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lâm Duật.

“Tầm Tầm vừa mới rời khỏi chỗ em.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Hôm qua anh đã gọi cho nó rồi, nó nói vẫn ổn, nghe giọng thì như đã trở lại dáng vẻ tức giận trước đây.”

“Cháu nó hiện giờ ngày nào cũng uống thuốc giảm đau, cái này có gì đáng khen? Sao có thể gọi là hồi phục?” Hà Dư Tâm khẽ thở dài, “Trong lòng cháu nó vẫn còn khúc mắc nghiêm trọng. Xin lỗi, là em vô dụng.”

“Không trách em,” Lâm Duật trầm mặc hồi lâu, “Để cởi chuông cần người buộc chuông, nhưng khả năng đó anh cũng không dám chắc. Nói thật, anh làm nghề này cũng đã nhiều năm như vậy, chưa từng hối hận quyết định của mình, nhưng lần này, anh…”

Anh ngừng nói, giống như một cái que vướng trong cổ họng.

“Em hiểu, em sẽ cố gắng hết sức, ” Hà Dư Tâm có chút choa xót, “Anh cũng chú ý an toàn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.