Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 15: Nhóc con phiền toái (3)



Cô mặc váy dài in hoa hồng đỏ, eo thon, bước đi uyển chuyển, yểu điệu như một tinh linh đào hoa. Vừa đi vừa có gió thổi qua, đôi chân tuyết trắng như đóa phù dung sớm nở tối tàn nhưng lại kinh động lòng người. Cổ chữ V để lộ một mảnh trong suốt nhưng độ sâu gãi đúng chỗ ngứa, không cố ý lộ đồi núi nhấp nhô, lại khiến người ta mơ màng.

“Không ngờ dáng người chị Tầm lại đẹp như vậy.” Trương Tử Ninh nhẹ giọng tán thưởng.

“Tử Ninh, ghi lại tên bộ phim hôm qua cậu nhắc với tôi đi, tối nay em muốn xem.” Giang Bắc khoác vai cậu, còn chưa đợi mở miệng đã kéo cậu về ký túc xá.

Bên kia, Tiểu Mỹ đặt túi trái cây vào tay Thẩm Tầm, vội vàng đi lên lầu.

Chỉ còn lại có Thẩm Tầm cầm túi đứng ở nơi đó, có chút mờ mịt chớp chớp mắt, yên lặng nhìn anh.

Anh nhìn cô, dập điếu thuốc, vẫn không nói gì.

“Sao tôi cảm thấy bọn họ đều kỳ quái?” Cô có chút xấu hổ cười cười, chậm rãi đi tới gần anh, mặt mày mắt sáng như trăng lưỡi liềm trên bầu trời.

“Lên lầu nghỉ ngơi sớm đi.” Anh đưa xách túi trái cây cho cô, đi lên lầu trước, vai rộng chân dài, bóng dáng cao lớn.

Thẩm Tầm sửng sốt một lúc. Chẳng lẽ cô gặp ảo giác sao? Khoảnh khắc anh quay lại, dường như trên khuôn mặt điển trai của anh thoáng một nụ cười nhạt?

Sáng hôm sau, Thẩm Tầm đến đúng giờ hẹn để chơi golf với Hứa Trạch Ninh.

“Một thời gian không chơi, tay nghề hình như thụt lùi rồi.” Hứa Trạch Ninh nhìn cô cười nói.

“Không phải chỉ là một thời gian đâu, đã lâu lắm rồi không chạm đến gậy goft, em chỉ là một cô công nhân đưa tin, đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi nhàn hạ, lần cuối chơi với người khác là dành cho bài phỏng vấn độc quyền.” Thẩm Tầm đưa gậy cho người nhặt bóng bên cạnh, nhìn ngày. “Nghỉ đánh, về nghỉ ngơi một lúc.”

Để chơi đủ 18 lỗ, quan trọng nhất là phải có bạn chơi golf thoải mái, nếu nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng là nhiều, trở thành dày vò.

Cô ngẩng đầu lên định uống nước, nhưng vào lúc đó lại xuất hiện một bóng người quen thuộc trong tầm mắt, khiến cô suýt chút nữa thì sặc.

Là Trình Lập và Giang Tế Hằng, đi cùng với một người phụ nữ xinh đẹp.

Tránh cũng không kịp, bởi vì Giang Tế Hằng đã nhận ra cô, qua đó chào hỏi: “Thẩm Tầm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Ah, bạn tôi từ Bắc Kinh đến.” Cô phản ứng rất nhanh, bắt tay với anh, sau đó nhìn Trình Lập, “Anh không nói với em hôm nay anh tới đây đâu.”

Cô nói xong, ánh mắt sáng như đuốc nhìn người phụ nữ bên cạnh anh.

“Tế Hằng vừa hẹn với anh.” Trình Lập nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên – không ngốc, còn nhớ rõ vai mình cần sắm, thậm chí còn diễn ghen tuông như thật. À, không đúng, nhóc con này đúng là ghen thật.

Không nói thêm lời nào, Thẩm Tầm chào tạm biệt họ rồi rời đi trước.

Hứa Trạch Ninh ở bên cạnh hỏi: “Vị kia là? Hôm qua chúng ta cũng gặp phải…”

“Ý anh là Trình Lập?” Thẩm Tầm bình tĩnh nói: “Đội trưởng đội chống m a túy, lần này em về đây là anh ta quản lý.”

“Hai người hình như quan hệ không tồi.”

“Quan hệ không tốt thì sao em công tác tốt được,” cô cười, “Trưa nay ăn ở đâu đây?”

“Chi bằng ở luôn đây đi, anh có cuộc họp đột xuất qua điện thoại, ăn xong có thể về phòng nghỉ ngơi, được không?” Hứa Trach Ninh tháo kính râm xuống, nhìn cô cười dịu dàng.

“Anh Ba, cô bạn gái nhỏ của anh hình như đang ghen.” Giang Tế Hành liếc mắt nhìn hướng Thẩm Tầm rời đi, quay ra Trình Lập cười hài hước.

“Bạn gái? Tin tức của tôi đến muộn sao?” Lục Nghiên, chủ sở hữu của câu lạc bộ golf này, cũng là người phụ nữ đứng cạnh Trình Lập tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chuyện xảy ra khi nào vậy? Khó trách vừa rồi cô ấy nhìn tôi như kẻ thù.”

“Chỉ là một cô nhóc mà thôi, không cần để ý.” Dưới cặp kính râm, khóe miệng Trình Lập hơi nhếch lên.

“Tôi cảm thấy cô nhóc này không tồi.” Giang Tế Hành liếc nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Dù sao thì Diệp Tuyết cũng rời đi 3 năm rồi.”

Trình Lập không nói lời nào, anh nhắm vào quả bóng, giơ côn, tư thế lưu loát.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, Trình Lập đến hành lang ngắm cảnh để hút thuốc.

Cánh tay mảnh khảnh từ phía sau vòng ra, che khuất tầm mắt của anh, mùi nước hoa nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí.

“Nhớ em không?” Lục Nghiên mỉm cười, trang điểm mắt cẩn thận trông rất quyến rũ, chiếc váy ren đen cô mặc tôn lên những đường cong nóng bỏng, lộ ra phong thái mê đắm trưởng thành.

“Ừm.” Trình Lập kéo tay cô, không lộ dấu vết mà rút lui, ngậm điếu thuốc trong miệng nhẹ nhàng đáp lại.

“Có bạn gái nhỏ là quên em vậy sao?” Lục Nghiên hỏi.

“Nói rồi mà, chỉ là một cô nhóc.”

“Đã lâu rồi anh mới tới.” Lục Nghiên bất mãn phàn nàn.

“Bận,” anh nhìn cô, nở một nụ cười đẹp trai không chê vào đâu được, đáng tiếc khuôn mặt này nếu trở thành minh tinh điện ảnh nhất định sẽ đảo lộn tất cả chúng sinh, “Em biết mà, anh vẫn luôn coi chỗ của em là viện điều dưỡng, y lại như vậy, thật sự không rảnh.”

“Viện điều dưỡng? Anh đang chữa bệnh gì vậy?” Tiếng cười khêu gợi của người phụ nữ tràn đầy mê hoặc, chỉ vào bộ ng ực cường tráng trước mắt.

“Chữa lành tâm trí và não bộ.” Trình Lập cười nhẹ.

“Lúc nào chỗ em thành viện tâm thần vậy,” Lục Nghiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Tế Hằng đã lâu không tới đây, tháng trước không phải anh ta đi Myanmar sao?”

“Ồ? Không nghe thấy anh ta nói gì.” Giọng điệu của Trình Lập vẫn rất bình thường, đôi mắt đen chìm xuống.

“Nói là nhìn trúng một khu đất, muốn phát triển nó.”

“Ừm, nhà họ Gia ở trong tay anh ấy hô mưa gọi gió, càng phát triển hơn trước.”

“Em đi xem cơm trưa chuẩn bị thế nào, hôm nay đều là món anh thích nhất.” Lục Nghiên lui ra, nhưng vẫn miễn cưỡng đùa giỡn, “Nào, hôn tạm biệt một chút?”

Trình Lập mỉm cười, hút một điếu thuốc, không nói lời nào.

Nhìn bóng lưng Lục Nghiên dần đi xa, anh lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen tối sầm lại.

Bóp điếu thuốc trong tay, anh đi về phía phòng tắm nắng bên cạnh, vừa đi vòng qua tường, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cách đó hai mét, một người nhỏ bé đội mũ che mặt đang nằm ngửa trên ghế xếp.

Thẩm Tầm giấu mặt trong bóng tối, như thể cô có thể ẩn mình trong thế giới này. Cô biết mình không nên nghe lén mất lịch sự như vậy, nhưng cả người cô như cắm rễ vào chiếc ghế này, không thể động đậy.

Anh không phải vì Diệp Tuyến bài xích tất cả phụ nữ, mà anh bài xích cô.

Đúng vậy, có lẽ phong thái theo đuổi của cô quá khó coi.

Trong mắt cay xè, trong ngực chua xót.

Là thực sự không muốn gọi điện cho cô. Cho nên mấy ngày nay, mặc kệ cô nhẹ nhàng hay quấy rầy thế nào, anh vẫn bất động như núi.

Có lẽ trong mắt anh, cô chỉ là một thứ đáng chê cười. Chỉ là một người không biết đứng mực, một kẻ si ngốc mê mẩn mặt dày, cho nên anh nói – chỉ là một cô nhóc.

“Cô đang làm gì vậy?” Trình Lập cởi mũ ra.

Đôi mắt cô đẫm lệ.

Anh ở nơi đó lập tức sững sờ.

“Mặt trời khiến tôi đau mắt.” Cô nhanh chóng che giấu sự hoảng loạn của mình, tìm một cái cớ vớ vẩn.

Anh đứng ngược sáng, biểu cảm chìm trong bóng tối khiến cô khó có thể nhìn rõ.

Cô cũng không muốn xem.

Khuôn mặt khiến cô mê mẩn kia càng nhìn càng chua xót.

Sao anh còn chưa đi? Sao vẫn đứng đó nhìn cô?

Bất chợt, nỗi bất bình ập đến như thác lũ. Cô dùng mu bàn tay che mắt.

“Cô sao vậy?” Trình Lập khàn giọng nói.

“Không sao.”

“Không sao thì sao lại khóc?”

“Nói với anh là do mặt trời rồi mà,” cô cố gắng kìm nước mắt, cho đến khi mặt đỏ bừng, “anh không cần lo lắng cho tôi.”

Anh thật đáng ghét, rõ ràng biết vì sao cô buồn, nhưng vẫn muốn xem cô bị đùa giỡn.

“Vết thương trên tay còn chưa lành, sao không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, lại còn đi chơi golf?”Anh khẽ thở dài, giọng nói mềm mại hiếm thấy.

“Tôi cũng đâu muốn đánh,” cô nói, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, giọng điệu như trẻ con giận dỗi, “Đúng, nếu biết như này thì không bao giờ đến.”

Nếu không đến sẽ không bắt gặp anh tán tỉnh với người khác.

“Chà, đúng là không nên đến.” Anh từ trên cao nhìn xuống, thấy hết tất cả những biểu hiện khó xử của cô.

“Đi ăn trưa đi, đều là món anh thích.” Cô tức giận vặn lại.

“Được, tạm biệt.” Anh nhẹ giọng nói, xoay người bước đi.

Đi được vài bước, chiếc ghế tựa phía sau vang lên, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy eo anh.

“Trình Lập, em thích anh,” sau lưng truyền đến một giọng nói mềm mại, phảng phất có thể lay động lồ ng ngực anh, “Tại sao cô ấy có thể, mà em lại không thể?”

“Cô và cô ấy khác nhau.” Anh cúi đầu nhìn xuống đôi tay trắng nõn mềm mại đang đặt trên eo mình, ngón tay dùng sức mạnh mẽ đan chặt vào nhau, “Tôi không có quan hệ gì với cô ấy.”

Làm sao cô có thể hiểu cái ôm yếu ớt này khiến anh sợ hãi.

“Em không hiểu.”

“Cô không cần hiểu, cô chỉ cần biết —— “

Anh nắm lấy một bàn tay của cô, từ từ di chuyển nó lên ngực mình.

“Thẩm Tầm, tôi không có trái tim,” giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, “Thứ cô muốn, tôi không thể cho được.”

Cuộc gọi hội nghị vừa kết thúc, Hứa Trạch Ninh dùng điện thoại di động mở cửa phòng khách tư nhân đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền đột nhiên dừng lại. Xuyên qua khung cửa sổ trong veo, anh nhìn thấy hai bóng người đang dựa sát vào nhau, dưới ánh nắng chiều đẹp như tranh vẽ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.