Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 42: Cố Tình Trêu Chọc Cô



Ngọn đèn trong phòng khách sáng như ban ngày, soi bóng hai người ôm nhau trên sô pha.

Khi Thư Minh Yên gần như ngạt thở vì bị hôn, Mộ Du Trầm mới miễn cưỡng buông cô ra.

Hô hấp của anh hơi nặng nề, nhịp tim lên xuống dường như không ổn định, đôi mắt anh thâm trầm, nhuốm dục vọng không thể kìm nén, như thể anh có thể nuốt chửng cô trong giây tiếp theo.

Lỗ tai Thục Minh Yên đỏ bừng, từ trong lòng anh đứng lên: “Muộn rồi, em đi nấu cơm trước.”

Cô bước đến quầy bar, lấy những nguyên liệu cô đã mang đến vào bếp.

Mộ Du Trầm đi theo: “Anh làm cho.”

Thư Minh Yên quay đầu nghi hoặc nhìn anh: “Anh biết làm?”

Cô chưa bao giờ thấy Mộ Du Trầm nấu ăn, anh có thể làm được rất nhiều việc, ngoại trừ nấu ăn.

Mộ Du Trầm nghẹn lời khi được hỏi, chột dạ trả lời: “Anh biết nấu mì.”

Thư Minh Yên chỉ vào các loại nguyên liệu: “Nhiều món như vậy, anh cứ để cho em ăn mì? Em còn là bệnh nhân đấy.”

Mộ Du Trầm: “…”

Không khí ngưng trệ hai giây, Thư Minh Yên nói: “Yên tâm, vết thương trên đầu em không đáng ngại nữa rồi.”

Cô xoay người mở tủ lạnh, định cho ít nguyên liệu vào trước.

Nhưng khi cửa tủ lạnh mở ra, cô hơi choáng váng.

Không có gì khác trong đó ngoại trừ rượu và nước tinh khiết.

Mộ Du Trầm sau lưng nhận thấy sự kỳ lạ của cô, giải thích: “Hôm nay anh mới từ thành phố Đồng về, không ở đây.”

Thư Minh Yên đã hiểu, bỏ rau và trứng vào, đóng cửa tủ lạnh lại.

Nghĩ đến việc anh sống quanh năm ở đây, cô có chút tò mò: “Vậy khi anh sống ở đây, anh đã để gì trong tủ lạnh?”

Mộ Du Trầm dựa vào cạnh bếp nấu ăn, suy nghĩ một chút: “Bình thường chuẩn bị một ít mì sợi, rau, trứng, sủi cảo đông lạnh và bánh trôi.”

Thư Minh Yên: “?”

Cô còn nghĩ trong tủ lạnh sẽ phong phú biết bao, sao nghe khổ sở làm sao.

Nhưng nghĩ về điều đó, Mộ Du Trầm cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Mộ Du Trầm liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười: “Anh hoặc là đi công tác, hoặc là làm thêm giờ, rất ít khi ăn cơm ở nhà.

Đồ ăn nhanh chỉ là dự phòng.

Cuối tuần anh luôn đến nhà Doãn Mặc ăn chực, sống trong một khu rất tiện lợi, cậu ta nấu đồ ăn rất ngon.”

Nghe như vậy, có vẻ anh thực sự không đối xử khắc nghiệt với bản thân.

Thư Minh Yên lẩm bẩm trong lòng, không thể không biết xấu hổ mà nói ra.

Cô lấy một ít gạo mua hôm nay vo sạch, cho vào nồi cơm điện nấu, sau đó đi nhặt rau và rửa rau.

Mộ Du Trầm đi tới giúp cô bóc tỏi: “Em định làm gì?”

Thư Minh Yên nhìn nguyên liệu trước mặt, suy nghĩ hai giây: “Một thịt bò xào hành, một cà tím kho cá, một canh măng chua, hai người chúng ta là đủ rồi.”

Cô lại hỏi ý kiến ​​của Mộ Du Trầm, “Anh nghĩ sao?”

Mộ Du Trầm ngước nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Anh thích mọi thứ em làm.”

Con ngươi đen nhánh của anh bị ánh đèn chiếu rọi, giống như một ngọn lửa nhỏ ấm áp, trên mặt Thư Minh Yên không hiểu sao nóng lên.

Tim đập nhanh hơn, cô vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm công việc đang làm.

Mộ Du Trầm thỉnh thoảng giúp cô, anh ghi nhớ từng bước nấu ăn của cô, dự định sẽ tự mình thực hành vào một ngày khác.

Trước đây anh không thích nấu ăn, cảm thấy rất lãng phí thời gian, nhưng bây giờ anh đột nhiên không nghĩ như vậy.

Anh cũng hy vọng một ngày nào đó, anh có thể nấu ăn cho cô.

Sau khi Thư Minh Yên chần măng xong, khi vớt măng lên cô vô tình làm văng nước lên người, cô quay lại hỏi Mộ Du Trầm: “Ở đây có tạp dề không?”

Lúc này Mộ Du Trầm mới nhớ ra, lấy chiếc tạp dề từ trong tủ ra.

Thư Minh Yên không tiện mang, vì vậy anh bước tới giúp cô đeo tạp dề vào cổ cô, sau đó quàng qua eo cô, sau lưng thắt một chiếc nơ.

Nhận thấy mái tóc dài buông xõa của cô, Mộ Du Trầm hỏi: “Em có muốn buộc tóc lên không?”

“Muốn.” Thư Minh Yên cảm thấy tóc mình có chút phiền phức, theo bản năng nói: “Trong túi em có dây buộc tóc, anh giúp em buộc lên đi.”

Chiếc áo phông cô đang mặc không có túi, vậy nên Mộ Du Trầm đương nhiên nhìn vào quần của cô.

Thư Minh Yên đang cắt thịt bò thì chợt nhận ra điều gì đó, ngay lập tức hối hận về những gì mình vừa nói.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần Jean bó, dây cột tóc là một món đồ rất nhỏ, không dễ lấy như điện thoại di động, có vẻ như không phù hợp để Mộ Du Trầm giúp cô.

Khi cảm thấy Mộ Du Trầm đang tiến lại gần, cô hoảng hốt trong giây lát, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai cô: “Túi nào?”

Giọng anh ngọt ngào và gợi cảm quyến rũ, không biết có phải anh cố ý trêu chọc cô hay không, Thư Minh Yên đỏ mặt, vội vàng nói: “Bỏ đi, tạm thời không buộc cũng không sao, lát nữa em cắt thịt bò xong, rửa tay tự buộc cũng được.”

Cô tránh anh một chút, cố nén cảm giác rung động vi diệu, chuyên tâm bày miếng thịt bò thái mỏng ra đĩa, ướp với nước sốt đã chuẩn bị sẵn.

Vừa định rửa tay, bàn tay của người đàn ông phía sau đã rơi xuống cạp quần của cô, thân thể Thư Minh Yên cứng đờ, cơ bắp căng cứng.

Anh cách cô rất gần, Thư Minh Yên cảm giác lưng cô gần như có thể chạm vào n.g.ự.c anh, giống như cả người cô đều bị anh ôm từ phía sau.

Sự tiếp xúc cơ thể dường như không tồn tại này là nguy hiểm nhất, Thư Minh Yên ngừng thở mấy hơi.

“Túi trước hay túi sau?” Anh hỏi lại lần nữa, giọng nói lười biếng, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, có thể cảm nhận được sự thâm trầm được cố ý kiềm chế.

Thư Minh Yên còn chưa kịp trả lời, anh đã chạm vào mép ngoài túi quần sau của cô, hai tay Thư Minh Yên dưới vòi nước, vô thức run rẩy ngăn anh lại: “Không phải chỗ đó!”

Anh cười như có như không: “Em không nói sớm, anh đương nhiên phải sờ mới biết được.”

Bàn tay lại rơi xuống túi trước, ngón trỏ và ngón giữa thò vào, một sợi dây buộc tóc lòi ra, lủng lẳng trước mắt cô: “Ồ, thì ra là ở đây.”

Thư Minh Yên: “…”

Mộ Du Trầm không quá mức nóng vội, lấy dây buộc tóc, từng chút một vén mái tóc dài buông xõa của cô, dùng dây buộc lại.

Anh buộc lỏng lẻo, động tác rất nhẹ nhàng, sợ chạm vào da đầu cô: “Thế này được không?”

Vì hành vi trước đó của Thư Minh Yên, hiện tại cô vẫn còn hơi mất tập trung, nhưng giọng điệu của Mộ Du Trầm lại bình tĩnh và nhẹ nhàng, rất nghiêm túc, như thể vừa rồi là người khác cố ý trêu chọc cô, không liên quan gì đến anh.

Cô không thích ứng ậm ừ một tiếng: “Được rồi.”

Khi tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, Thư Minh Yên rõ ràng không còn ngăn nắp như trước.

Biết Mộ Du Trầm đang theo dõi mình, cô vô cớ trở nên lo lắng, sợ rằng có thể có điều gì đó không ổn.

Đang chuẩn bị xào, cô không nhịn được nữa quay đầu lại: “Em tự làm được, sao anh không đi ra ngoài nghỉ ngơi trước?”

Mộ Du Trầm dựa vào tủ lạnh bên cạnh, cũng không có dự định đi ra ngoài: “Anh ở chỗ này học, hôm khác làm cho em, yên tâm, anh sẽ không ảnh hưởng đến em.”

Người khác đứng ở đây, làm sao không ảnh hưởng được?

Ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô được chưa?

Thư Minh Yên đẩy anh ra: “Muốn học thì tự mình xem video nấu ăn đi, bây giờ đi ra ngoài, em không thích bị người khác quấy rầy, đồ ăn nếu cháy em sẽ trách anh.”

Mộ Du Trầm bị cô đẩy ra ngoài, cánh cửa kính trượt mờ được cô đóng lại từ bên trong.

Mộ Du Trầm đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ nhìn bóng người bận rộn bên trong, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi lĩnh giấy chứng nhận, anh mới thực sự nhận ra hai người là vợ chồng, có cảm giác hạnh phúc trong một gia đình nhỏ.

Trong bếp, Thư Minh Yên quay đầu nhìn sang, vốn định xem Mộ Du Trầm đã rời đi chưa, không ngờ phát hiện anh vẫn còn ở đó, cô hơi giật mình, đột ngột quay mặt đi, tiếp tục làm việc của mình.

Thịt bò xào hành lá và cà tím kho cá đã xong, canh măng chua sườn heo chưa đủ ngon, Thư Minh Yên kiểm tra thời gian, đợi trong bếp.

Cô lại quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện Mộ Du Trầm đã không còn ở đó, nhìn từ xa, anh đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía này, không biết đang làm gì.

Lúc này, chiếc bình trên bếp rung lên, điện thoại di động cô đặt ở đó trước đó vang lên.

Thư Minh Yên cầm lên, nhấp vào, Mộ Dữu gửi cho cô một tin nhắn:【 Thế nào rồi? Cậu đã làm hòa với chú nhỏ của mình chưa? 】

Thư Minh Yên liếc nhìn bóng dáng của người đàn ông bên ngoài, đầu ngón tay gõ lên màn hình:【 Rồi.

Tiểu Dữu Tử: 【 Nhanh như vậy? Quả nhiên nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa, một khi cậu chủ động, chú nhỏ của mình lập tức tước vũ khí đầu hàng! 】

Thư Minh Yên nhớ lại những gì Mộ Dữu đã nói với cô trong bệnh viện trước đây, lại nhớ đến lòng tốt của Mộ Du Trầm đối với cô.

Lúc trước cô nói thích anh, nhìn anh vẫn vui vẻ như vậy, nhưng cô lại không rõ ràng tình cảm đáp lại của anh dành cho cô là gì.

Có lẽ tình yêu của người trưởng thành hàm súc hơn nên không cần rõ ràng như vậy, nhưng nếu không nói rõ ra thì trong lòng cô cũng không dám chắc một trăm phần trăm.

Thư Minh Yên suy nghĩ, hy vọng rằng Mộ Dữu, một người ngoài cuộc, có thể xác nhận lại với cô:【 Tiểu Dữu Tử, cậu nghĩ chú nhỏ của cậu thực sự thích mình, phải không? 】

Tiểu Dữu Tử:【 Không thể nào, đã đến lúc này rồi mà cậu vẫn không tự tin? 】

Tiểu Dữu Tử: 【 Có một chuyện mình chưa nói với cậu, bởi vì trước đây mình không chắc chắn, nếu cậu nghi ngờ, mình sẽ nói với cậu.

Thư Minh Yên: 【 Chuyện gì vậy? 】

Tiểu Dữu Tử: 【 Đó là, một lần chú nhỏ của mình đến nhà cô nhỏ mình, lúc đó mình cũng ở đó, cô nhỏ hỏi chú ấy có thích cậu không, chú ấy lập tức đuổi mình đi.

Tiểu Dữu Tử: 【 Mình không biết chú ấy cùng cô nhỏ nói chuyện gì, sau này mình hỏi cô nhỏ, cô nhỏ cũng không nói rõ ràng, nhưng mà rất kỳ quái, tại sao lúc đó chú nhỏ lại đuổi mình đi? 】

Tiểu Dữu Tử:【 Theo phân tích của mình, chú ấy có lẽ thích cậu, biết rằng mình không thể giấu bí mật với cậu, nhất định sẽ nói với cậu, cho nên chú ấy cố tình gạt mình ra không cho mình nghe.

Lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, Thư Minh Yên có chút kinh ngạc, hỏi cô ấy: 【 Xảy ra khi nào? 】

Tiểu Dữu Tử:【 Chắc là lúc hai người kết hôn không lâu đi? Vài ngày trước Thất tịch.

Nói về Thất tịch, Thư Minh Yên nghĩ về những điều bất ngờ mà Mộ Du Trầm đã dành cho cô khi cô trở lại khách sạn vào ngày hôm đó.

Cùng với đêm đó, là một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.

Ban đầu cô thậm chí không nghĩ Mộ Du Trầm sẽ đón Thất tịch với cô.

Nhớ có người đã nói trên mạng rằng một người có vẻ không lãng mạn sẽ đột nhiên làm những điều lãng mạn là bởi vì thích.

Mật khẩu nhà Mộ Du Trầm vẫn là ngày sinh của cô cộng với ngày họ nhận được giấy chứng nhận.

Cô bị Cơ Trạch Dương đả thương, lúc cô hôn mê bất tỉnh, anh không ăn không uống mà ở bên giường bệnh.

Trong vài ngày qua, anh đã đi sâu vào hang hổ để tìm thêm bằng chứng về tội ác của Cơ Trạch Dương, anh sẽ không cho kẻ mất trí đó cơ hội ra khỏi tù.

Trông anh rất mệt mỏi, có lẽ đã không được nghỉ ngơi tốt trong những ngày này.

Mặc dù Mộ Du Trầm không bày tỏ rõ ràng rằng anh cũng thích cô, nhưng tất cả các chi tiết thực sự đều rất rõ ràng.

Thư Minh Yên cong khóe miệng, gõ tin cho Mộ Dữu: 【 Hiểu rồi, cảm ơn cậu.

Hai tay cầm di động, cô lặng lẽ nhìn bóng người ngồi trên sô pha bên ngoài, trong lòng dâng lên một cỗ vui vẻ ngọt ngào.

Lúc này, cô dường như cuối cùng cũng nhận ra điều tốt đẹp của tình yêu.

Khi không có tình yêu, cô tự an ủi mình rằng chỉ cần hai người trong cuộc hôn nhân tôn trọng nhau, có thể tạo dựng được mối quan hệ gia đình thì đã đủ.

Nhưng nếu có một người như vậy, anh ấy là người mà bạn nhớ nhung và ngưỡng mộ, mà anh ấy tình cờ thích bạn hết lòng.

Lúc này, chắc hẳn chẳng ai nỡ từ chối một tình yêu ngọt ngào.

Thư Minh Yên cảm thấy chỉ số hạnh phúc của cuộc hôn nhân này hiện đang tăng lên đều đặn với khám phá tuyệt vời này.

Đó là một trải nghiệm tuyệt vời chưa từng có.

Khi chỉ mải nghĩ về một người, đồng hồ bấm giờ vang lên, canh đã nấu xong.

Thư Minh Yên mở nắp và dùng thìa nếm thử hương vị, độ mặn vừa phải.

Không biết có phải do tâm lý không nhưng cô thấy món canh tối nay ngon hơn bất kỳ món nào cô nấu trước đây.

Tâm trạng Thư Minh Yên rất tốt, mở cửa bếp, bưng hai món ăn lên bàn ăn, khóe mắt liếc nhìn Mộ Du Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, anh đang dựa vào lưng ghế sô pha, đôi mắt anh khẽ nhắm lại, như thể đã ngủ thiếp đi.

Khi gặp anh ở cửa, Thư Minh Yên cảm thấy anh có vẻ mệt mỏi, hình như ngủ không nhiều.

Không ngờ anh buồn ngủ đến mức chỉ cần ngồi trên ghế sô pha là có thể ngủ thiếp đi.

Ánh đèn soi rõ khuôn mặt lưu loát của anh, Thư Minh Yên cẩn thận nhìn thì phát hiện anh gầy đi rất nhiều.

Anh mệt mỏi như vậy, vừa rồi có lẽ đã cố gắng hết sức ở lại với cô trong bếp, Thư Minh Yên ấm lòng nhưng lại không đành lòng.

Cứ như vậy ngủ trên sô pha không tốt, Thư Minh Yên do dự một chút, quyết định đi qua gọi anh dậy ăn cơm, ăn xong liền trở về phòng ngủ sẽ thoải mái hơn.

Đứng trước mặt Mộ Du Trầm, cô vươn tay kéo tay áo anh.

Mộ Du Trần đang ngủ say, bị cô lay lay, vô thức mở mắt ra.

Sự ngây thơ ngái ngủ trong đôi đồng tử đen và sâu ấy, lòng trắng mắt hiện rõ tia m.á.u đỏ ngầu vì nằm quá lâu.

Đôi mắt anh trong veo và ngây thơ, sạch sẽ như một đứa trẻ, một trạng thái hiếm có.

Thư Minh Yên bị anh nhìn chằm chằm, còn chưa kịp nói chuyện, eo đã bị anh vòng qua, ôm vào trong lòng.

Thư Minh Yên nhào tới trước mặt anh, đặt tay lên n.g.ự.c anh, tim đập thình thịch vài cái, cô cảm thấy Mộ Du Trầm đang nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của anh, nhỏ giọng hỏi: “Em bảo anh ăn cơm, anh làm gì vậy?”

Mộ Du Trầm ôm lấy cô, thanh âm sau khi tỉnh lại có vẻ khàn khàn: “Ôm em vào trong lòng, cảm nhận xem có phải là mơ hay không.”

Thư Minh Yên bị câu trả lời của anh làm cho giật mình, ngẩng đầu lên: “Vậy anh có cảm giác được không?”

Anh tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Anh còn chưa có cảm giác.”

Khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên tới gần, môi mỏng khẽ hé mở, hơi thở ấm áp lướt qua gò má cô, “Nếu không lại hôn một cái thử xem?”

Vừa nói, anh vừa thật sự cắn lên môi cô, nếm thử, lông mày giãn ra: “Ừm, hình như là thật.”.

Truyện Cung Đấu

Anh nhìn cô với một chút đùa giỡn và nghiền ngẫm trong mắt, dường như đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tai Thư Minh Yên nóng lên, giãy giụa từ trong n.g.ự.c anh đứng lên: “Vậy anh mau đứng dậy đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Nói rồi cô chạy vào bếp dọn cơm và canh.

Mộ Du Trầm đứng dậy đi theo, tiếp nhận bát canh từ trong tay co: “Để anh, cẩn thận nóng, em đi lấy bát đi.”

Ngồi xuống bàn ăn, Mộ Du Trầm múc một bát canh cho cô trước.

Thư Minh Yên ngẩng đầu lên hỏi Mộ Du Trầm: “Anh đã ở thành phố Đồng lâu như vậy, ngày mai có định đến xem công ty một chút không?”

Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút: “Buổi chiều có cuộc họp, anh phải đến đó.”

Anh ngước mắt hỏi Thư Minh Yên: “Quay phim xong rồi, ở nhà chán không, anh đưa em đến công ty nhé?”

“Không cần.” Thư Minh Yên lập tức lắc đầu, chỉ chỉ băng gạc quấn trên đầu, “Bộ dạng này của em rất xấu, không muốn bị nhìn thấy.”

Mộ Du Trầm không nhịn được cười, gắp cho cô một ít đồ ăn: “Vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ về sớm, miệng vết thương lành hẳn, hai ngày nữa sẽ không cần đến thứ này nữa.”

Thư Minh Yên gắp hai ngụm cơm, do dự không nói, tựa hồ muốn nói cái gì.

Mộ Du Trầm đánh giá cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Thư Minh Yên nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, áy náy nói: “Ngày cưới đã chọn trước đó đã qua, hôn lễ vẫn chưa được tổ chức.

Lão gia tử nói phải mời đại sư chọn lại ngày lành, sắp tới hẳn là không thể.

Em xin lỗi, tất cả là do em bị thương nên mới trì hoãn.”

Mộ Du Trầm vừa ăn vừa dừng một chút, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Vừa rồi em còn do dự không nói, anh còn tưởng là chuyện lớn, chỉ chuyện này thôi sao?”

Mộ Du Trầm muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn, chủ yếu là vì Thư Minh Yên không có tình cảm với anh, hơn nữa việc hai người đột ngột kết hôn vì ngoại lực luôn khiến anh cảm thấy rất không đáng tin cậy.

Sau đó anh nghĩ, tổ chức hôn lễ, chiêu đãi khách mời, sẽ đảm bảo thêm cho cuộc hôn nhân này.

Giờ anh đã biết tâm ý của cô, Mộ Du Trầm không quá lo lắng về đám cưới.

Trong một tâm thế khác, giờ đây anh muốn chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho đám cưới của hai người, dành cho cô một hôn lễ hoành tráng và lãng mạn nhất.

“Không sao đâu.” Mộ Du Trầm gắp đồ ăn đến, an ủi cô: “Ngày trước được chọn vào tháng Chín, ngay khi đoàn làm phim của em kết thúc liền tổ chức, vốn dĩ rất vội vàng.

Bây giờ như vậy cũng tốt, để lão gia tử từ từ chọn ngày lành, lần này chuẩn bị càng tỉ mỉ hơn.”

Khi anh nói như vậy, Thư Minh Yên yên tâm gật đầu: “Em chỉ muốn nói rõ ràng với anh, chỉ cần anh không cảm thấy khó chịu là được.”

“Đây là một tai nạn, không ai trong chúng ta mong đợi điều đó.

Đừng tự trách mình.” Nói đến đây, Mộ Du Trầm nhớ ra điều gì đó, nhìn Thư Minh Yên đầy ẩn ý, ​​”Nhưng…”

Anh đột nhiên dừng lại, Thư Minh Yên khó hiểu nhìn qua: “Nhưng cái gì?”

“Nếu hôn lễ bị hoãn lại…” Mắt Mộ Du Trầm tối đi rất nhiều, nghiêng người về phía cô, thanh âm xen lẫn khàn khàn gợi cảm, “Chúng ta động phòng hoa chúc, sớm hơn một chút đi.”

Khi hơi thở nóng như thiêu đốt lướt qua tai, Thư Minh Yên rùng mình, trái tim cũng theo đó mà run lên.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, người đàn ông cũng đang chăm chú nhìn cô thật sâu: “Nông Nông, người đàn ông của em chịu đựng đến nay, anh ấy đã đến cực hạn rồi.”.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 42: Lại Mặc Áo Của Anh



Bầu không khí trên bàn ăn có chút khác thường, Thư Minh Yên bị ánh mắt vừa rực lửa vừa thẳng thắn của Mộ Du Trầm nhìn chằm chằm, cảm thấy mình giống như một con cừu nhỏ bất lực sắp bị dã thú nuốt sống.

Anh bày tỏ quá thẳng thừng, cô muốn giả vờ không hiểu cũng không được.

Môi mỏng mấp máy, cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy, sớm là khi nào?”

Mộ Du Trầm cười nhạt một tiếng, khi nói chuyện lần nữa, thanh âm càng trầm hơn: “Em đã tới rồi, chẳng lẽ anh còn có thể chịu đựng đến tối mai sao? Em biết cực hạn có ý nghĩa gì không, chính là hận không thể ngay lập tức, muộn một phút cũng không được.”

Trái tim Thư Minh Yên điên cuồng run lên, lúc này cô không dám nhìn vào mắt anh, tầm mắt rơi vào đĩa thức ăn trên bàn: “Em còn chưa ăn xong, vất vả lắm mới nấu được.”

“Cũng đúng, ăn xong mới có sức lực.” Mộ Du Trầm chủ động gắp cho cô một ít đồ ăn, “Vậy em ăn nhanh đi, ăn xong đi ngủ sớm.”

Hai chữ “đi ngủ” được anh nhấn mạnh, mang theo ám chỉ táo bạo trắng trợn.

Thư Minh Yên: “…”

Cố lờ đi ánh mắt khác thường kia, cô cố giữ bình tĩnh, im lặng tiếp tục ăn.

Không lâu sau, điện thoại trên bàn rung lên.

Cô cầm lên xem, là nhóm chat phòng ký túc xá của trường đại học.

Nhóm luôn hoạt động rất tích cực, trong kỳ nghỉ hè Thư Minh Yên tham gia phim trường《 Trục Lộc Xuân Thu 》, ngày nào cũng bận rộn, không đọc tin nhắn của nhóm nhiều lắm, gần đây rảnh rỗi, mới ngẫu nhiên tương tác với nhóm.

Phòng ký túc xá bọn cô có ba người, ngoại trừ cô, còn có Thường Tuyết và Trang Gia Nghiên.

Sau khi khai giảng vào tháng Chín, cả hai người họ đã trở lại trường học.

Thường Tuyết: 【 ( Hình ảnh) 】

Thường Tuyết: 【 Mau nhìn, đều đã là sinh viên năm cuối, còn chưa xếp lớp, lại phát nhiều sách như vậy! 】

Trang Gia Nghiên:【 In xong ngay lập tức đem đi phát, tiền sách năm cuối vẫn đóng như bình thường, nếu trường học không phát sách chúng ta vẫn mất tiền.

Trang Gia Nghiên: 【 Minh Yên, có giúp cậu lấy nữa này, cậu có về trường không? 】

Thư Minh Yên mở ảnh ra xem, sách giáo khoa do trường tuyển chọn rất tốt, có rất nhiều sách hữu ích cho việc viết kịch bản.

Cô trả lời:【 Cất trước đi, khi nào có thời gian mình sẽ đến lấy.

Thường Tuyết: 【 Nghe nói đoàn làm phim 《 Trục Lộc Xuân Thu 》đã kết thúc, cậu không còn bận đúng không? Cô Dương đi dạy rồi, cậu ở nhà làm gì, đến trường tụ tập đi.

Trang Gia Nghiên: 【 Đúng vậy đó, sau này sau khi tốt nghiệp, trời nam biển bắc không thể tụ tập cùng nhau nữa.

Thường Tuyết: 【 Học kỳ này gần trường có mở một nhà hàng Tuyền Dương mới, nghe nói ăn rất ngon, mình và Nghiên Nghiên đang định đi, khi nào cậu đến thì chúng ta có thể đi cùng nhau.

Thư Minh Yên suy nghĩ hai giây, sau đó nhìn Mộ Du Trầm: “Em muốn quay lại TSu khi vết thương hồi phục vài ngày.

Bạn cùng phòng của em đang ở trường, sẵn bây giờ có thời gian em muốn gặp bọn họ, còn có trường đã phát sách mới, em muốn lấy về.”

“Đến Trường Hoàn?” Mộ Du Trầm suy nghĩ, cầm điện thoại, giống như đang xem lịch trình.

Rất nhanh, anh cất điện thoại đi: “Cuối tháng anh phải đến Trường Hoàn tham dự hội nghị thượng đỉnh ngành, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi.”

Mặt mày Thư Minh Yên dần dần mang theo ý cười: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi.”

Khóe miệng cô cong lên, mí mắt hơi rũ xuống, ngón tay gõ lên màn hình, nói với bạn cùng phòng cuối tháng mình quay lại.

Lại nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi Mộ Du Trầm: “Vậy đến lúc đó anh đến trường em sao?”

Mộ Du Trầm không khỏi cười nói: “Em muốn anh đến hay không muốn anh đến?”

Thư Minh Yên nghiêm túc suy nghĩ: “Xem thời gian của anh đi, quan hệ của em và bạn cùng phòng vẫn rất tốt, không cần cố ý che giấu.”

Trước đây cô không có kế hoạch nói với bạn cùng phòng về mối quan hệ của cô với Mộ Du Trầm, bởi vì cô cảm thấy cuộc hôn nhân này với Mộ Du Trầm chỉ là một sự lựa chọn của cô để tránh kết hôn với Mộ Tri Diễn, không có mối quan hệ nào giữa họ.

Nhưng bây giờ thì khác, cô biết Mộ Du Trầm thích mình, và cô cũng thích Mộ Du Trầm, vì vậy không có gì là cô không thể nói.

Mộ Du Trầm ngẫm nghĩ: “Có thời gian anh mời bạn cùng phòng của em ăn cơm.”

Thư Minh Yên cười: “Được.”

Cô liếc nhìn Mộ Du Trầm, “Thực ra, anh khá nổi tiếng ở trường tụi em, tất cả bạn cùng phòng của em đều biết anh.”

“Hả?” Mộ Du Trầm ăn gần xong, lau miệng, hứng thú nhìn cô, “Tại sao anh lại nổi tiếng?”

“Diệu Khởi hàng năm đều sẽ đến trường tụi em tuyển chọn diễn viên.

Anh là ông chủ của Diệu Khởi, tuổi trẻ có triển vọng, đương nhiên mọi người đều biết rồi.”

Thực ra danh tiếng của Mộ Du Trầm trong trường của họ không phải tất cả vì điều này.

Dưới trướng Diệu Khởi có một ngôi sao nữ tên là Diêu Di Tình, cô ta đã công khai trong một chương trình tạp kỹ rằng tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình là Mộ Du Trầm, lúc ấy trên mạng bùng nổ một trận, Mộ Du Trầm đã trở nên nổi tiếng.

Nhiều fan hâm mộ Diêu Di Tình hy vọng cô ta có thể ở bên Mộ Du Trầm, điều này đã tạo ra nhiều fan hâm mộ CP.

Nhưng Thư Minh Yên cảm thấy tốt hơn hết là không nên nói với Mộ Du Trầm về những chuyện này, để không khiến anh cảm thấy cô ghen tị, có thể lại trêu chọc cô.

“Anh ăn xong chưa?” Thư Minh Yên vừa mới nói xong, đứng dậy thu dọn bát đĩa.

Mộ Du Trầm cũng đứng dậy theo: “Để anh làm cho, em nghỉ ngơi một lát đi.”

Thấy cô không nghe, Mộ Du Trầm giật lấy công việc từ tay cô: “Anh không biết nấu ăn, nhưng vẫn có thể dọn dẹp.”

Thư Minh Yên nhàn nhã hưởng thụ.

Trong khi Mộ Du Trầm dọn dẹp, cô nhìn quanh căn hộ.

Căn hộ có diện tích lớn, có phòng khách, bếp, phòng tập thể dục và phòng chiếu phim riêng ở tầng 1.

Tầng 2 là phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách và ban công rộng ngắm cảnh.

Đây là trung tâm thành phố, đứng trên ban công có thể nhìn bao quát An Cầm phồn hoa.

Làn gió ấm và mát thổi qua, mái tóc dài của Thư Minh Yên tung bay.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Mộ Du Trầm đi lên lầu, nhìn quanh trước khi nhìn thấy cô trên ban công.

Cô mặc một bộ quần áo mỏng manh, tấm lưng mảnh khảnh, trông rất mỏng manh, có thể dễ dàng khơi dậy khao khát được che chở bên trong của đàn ông.

Mộ Du Trầm chậm rãi đi tới, ôm cô từ phía sau.

Thư Minh Yên hơi sững người, quay đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh.

Ánh mắt hai người giao nhau, Thư Minh Yên vội vàng xoay người, tiếp tục nhìn cảnh đêm phía xa.

Anh vẫn đang ôm cô, Thư Minh Yên có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong vòng tay anh.

Sau khi hai người tâm ý tương thông với nhau, hiếm khi ở bên nhau yên lặng như vậy, cho dù không làm gì cũng khiến người ta lưu luyến.

Ngửi được mùi thơm nhẹ lạnh quen thuộc trên người anh, Thư Minh Yên cảm thấy dễ chịu.

Mộ Du Trầm mấy ngày không trở về nhà cũ, cô quyết định đến căn hộ tìm anh, điều này thực sự lấy rất nhiều dũng khí.

Đánh giá từ kết quả hiện tại, cô đã đến đúng lúc.

Bây giờ nhìn lại, khi đối mặt với tình cảm, dũng cảm tiến lên một bước cũng không khó.

Thư Minh Yên tựa vào trong vòng tay anh, cảm giác hạnh phúc khó tả len lỏi vào tim từng chút một.

Ngay lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, cánh tay của người đàn ông bất giác ôm cô ngày càng chặt hơn.

Xuyên qua lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể anh dường như nóng hơn trước một chút.

Ngay khi Thư Minh Yên phát hiện ra gì đó, cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên mình.

Trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc, cơ thể hoàn toàn đông cứng lại, tim đập loạn xạ không thể kiểm soát.

Còn chưa đi ngủ, sao ở trên ban công anh lại có phản ứng sinh lý?? Cô không tự nhiên muốn trốn, nhưng người đàn ông đã đi theo, ý đồ rõ ràng.

Mộ Du Trầm cúi đầu vùi mặt vào bên cổ cô, tham lam hít hà hơi thở ngọt ngào trên cơ thể cô, dụi đầu mũi vào làn da cô đầy lưu luyến, khàn khàn thì thầm: “Nông Nông, anh muốn em.”

Thư Minh Yên cả kinh, vội vàng đẩy anh: “Chúng ta trở về phòng được không?”

Giọng cô rất thấp, Mộ Du Trầm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai, cảm thấy có chút buồn cười vô cớ.

Anh nheo đôi mắt đẹp, đuôi mắt dài và hẹp, đồng tử đen sáng như hai ngọn đèn.

Người đàn ông kề sát môi, thanh âm tràn đầy vui mừng: “Em hỏi anh như vậy, anh cũng chưa nói muốn em ở trên ban công.”

Thư Minh Yên nghe như vậy ngay lập tức xấu hổ, trước khi cô hoàn hồn Mộ Du Trầm đột nhiên ôm cô.

Cô cảm thấy chân mình nhẹ bẫng, lập tức sợ hãi ôm lấy cổ anh.

Phong cách phòng ngủ chủ yếu là màu xám cao cấp, tiết chế nhưng sang trọng trong chi tiết, sàn trải thảm lông ngỗng màu xám chì, xa xa là một cửa sổ sát đất kiểu Pháp, bên cạnh là một chiếc ghế sô pha hình tròn, là một điểm ngắm cảnh tốt.

Ngay khi Mộ Du Trầm bước vào phòng, anh đã sải bước đến bên giường với người đẹp trong vòng tay.

Vừa rồi nấu cơm xong, Thư Minh Yên cảm thấy toàn thân nồng nặc mùi dầu mỡ, trước khi bị anh ném lên giường, cô liền nắm lấy cổ áo anh, vội vàng nói: “Em muốn đi tắm trước.”

Mộ Du Trầm lặng lẽ nhìn cô: “Có thể tắm cùng không?”

“Không được.” Cô đỏ mặt từ chối dứt khoát.

Mộ Du Trầm đặt cô xuống: “Áo choàng tắm nằm trong ngăn tủ đầu tiên của phòng để đồ, em tự đi lấy đi.”

Thư Minh Yên gật đầu, chậm rãi đi vào phòng chứa đồ.

Mở tủ ra, quả nhiên có áo choàng tắm.

Nhưng khi cô lấy ra, đó là kích cỡ của Mộ Du Trầm, quá lớn, lớn đến mức gần chạm đến mắt cá chân, cô mà mặc lên khẳng định phết xuống đất, căn bản không thể mặc được.

Tìm kiếm một lần nữa, nhưng không có mẫu của nữ nào.

Thư Minh Yên bĩu môi, đặt áo choàng tắm trở lại.

Mở các ngăn tủ khác và tìm kiếm, nhưng không có chiếc áo choàng tắm nào khác mà cô có thể mặc.

Thư Minh Yên có chút bất đắc dĩ, lát nữa cô không thể tắm lại mặc lại quần áo trên người được?

Đôi mắt cô khẽ động, nghĩ tới điều gì đó, mở tủ quần áo Mộ Du Trầm để áo sơ mi, lấy từ bên trong ra một chiếc màu trắng.

Ướm lên người, chiều dài có thể được sử dụng như đồ ngủ.

Đi ra khỏi phòng thay đồ với chiếc áo trong tay, cô muốn nói với Mộ Du Trầm, nhưng lại phát hiện Mộ Du Trầm đã biến mất khỏi phòng ngủ từ lâu.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, cô tìm kiếm trên lầu và dưới lầu, nhưng Mộ Du Trầm thực sự đã ra ngoài, không có ở nhà.

Không phải nói ngủ sớm sao, anh ấy đi đâu rồi?

Thư Minh Yên có chút khó hiểu, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Tối nay khi cô theo Mộ Dữu và Doãn Mặc vào tiểu khu, cô đã chú ý đến một cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu.

Ở đây của Mộ Du Trầm chắc chắn không có áo mưa, hẳn là anh đã đi mua.

Suy đoán này khiến tim của Thư Minh Yên đập nhanh hơn.

Không biết suy đoán này có đúng hay không, cô không dám nghĩ tiếp, chạy trở về phòng ngủ, quyết định mặc kệ anh, một mình vào phòng tắm tắm trước.

Vết thương trên đầu còn chưa lành, mấy ngày nay mỗi lần gội đầu, đầu tiên cô dùng màng bọc thực phẩm băng vết thương lại, sau đó dì Dung mới giúp cô gội đầu.

Sáng nay cô vừa mới tắm xong, Thư Minh Yên trực tiếp dùng mũ tắm trùm lên tóc cô, mãi đến khi tắm xong cô mới xõa tóc xuống.

Cô đi dép lê ra khỏi phòng tắm, nhưng vẫn không thấy Mộ Du Trầm đâu cả.

Chỉ để mua thứ đó, sẽ không mất nhiều thời gian như vậy chứ? Có rất nhiều tinh anh thương giới trong khu này, có lẽ gặp người quen ở dưới đó?

Thư Minh Yên liếc nhìn chiếc giường lớn cách đó không xa, cô không có gan ngồi chờ trên giường, cầm điện thoại di động ngồi xuống chiếc ghế sô pha hình tròn trước cửa sổ sát đất.

Mở màn hình điện thoại, cô thấy trong nhóm ký túc xá, Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết đang trò chuyện.

Trang Gia Nghiên: 【 Thường Tuyết, đã giờ này rồi mà cậu còn chưa trở lại? Có phải đêm nay cậu muốn ở bên ngoài với bạn trai, không trở về ký túc xá không? 】

Thường Tuyết: 【 Ngượng ngùng.jpg 】

Trang Gia Nghiên: 【…】

Trang Gia Nghiên: 【 Số mình thật khổ! 】

Trang Gia Nghiên:【 Một mình mình không thể ăn thức ăn cho chó, Minh Yên, cậu mau quay về đi!!! 】

Thư Minh Yên có chút buồn cười khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.

Nếu Trang Gia Nghiên biết cô đã kết hôn, số cô nàng chẳng phải sẽ khổ hơn sao?

Thư Minh Yên đã gửi cho cô ấy một biểu tượng cảm xúc an ủi chạm vào đầu cô ấy.

Trang Gia Nghiên: 【 Nói cho các cậu biết, mình xé CP rồi, be rồi, không có hi vọng! 】

Trang Gia Nghiên:【 Gào khóc.jpg 】

Thư Minh Yên nhìn chằm chằm tin nhắn mới của cô ấy, môi hơi mím lại, nhất thời không trả lời được.

Điện thoại lại rung lên, Thường Tuyết trả lời cô ấy: 【 Là Diêu Di Tình và Mộ Du Trầm sao? 】

Trang Gia Nghiên: 【 Ừm.

Trang Gia Nghiên: 【 Một số cư dân mạng nói Mộ Du Trầm khi đến bất kỳ dịp xã giao nào cũng đeo nhẫn cưới trên tay.

Trang Gia Nghiên: 【 Không nghĩ tới, anh ấy ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy không gần nữ sắc, thế mà đã kết hôn! 】

Trang Gia Nghiên ban đầu là người hâm mộ của Diêu Di Tình, sau khi Diêu Di Tình công khai bày tỏ tình cảm với ông chủ của mình, Trang Gia Nghiên cảm thấy cô ta rất mạnh dạn và thẳng thắn, lại thấy ngoại hình của Mộ Du Trầm rất xuất sắc, phù hợp với tưởng tượng tuyệt đối của hàng ngàn cô gái đối với một nửa còn lại, vì vậy cô ấy đột nhiên chèo thuyền Diêu Di Tình và Mộ Du Trầm.

Thư Minh Yên trước đây ở trong ký túc xá, thỉnh thoảng nghe thấy tên của Diêu Di Tình và Mộ Du Trầm từ miệng cô ấy.

Chỉ cần hai người họ cùng tham dự một sự kiện nào đó, cô ấy sẽ rất phấn khích, cô ấy cảm thấy Diêu Di Tình có cơ hội tiếp cận Mộ Du Trầm, đã tiến một bước gần hơn đến thông báo chính thức về việc kết hôn.

Thường Tuyết: 【 Mình đã nói trước đó rằng hai người họ không ổn mà.

Mặc dù Diêu Di Tình bảo dưỡng tốt, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, nhưng cô ấy đã hơn 30, còn lớn hơn Mộ Du Trầm.

Làm sao Mộ Du Trầm, một người có khí chất mạnh mẽ và năng lực xuất chúng lại có thể chấp nhận tình yêu chị em? Anh ấy khẳng định thích người nhỏ hơn anh ấy, Diêu Di Tình không có hy vọng.

Thường Tuyết:【 Hơn nữa, Mộ Du Trầm chưa bao giờ nhắc đến Diêu Di Tình trước công chúng, các cậu chỉ ảo tưởng thôi.

Trang Gia Nghiên:【 Cái này cậu không hiểu.

Trang Gia Nghiên: 【 Thực ra trong số những người hâm mộ CP của Diêu Di Tình và Mộ Du Trầm, có hai phe.

Một phe là fans hâm mộ của Diêu Di Tinh, hy vọng rằng thần tượng của mình có thể ở bên người mình thích và hạnh phúc.

Trang Gia Nghiên: 【 Phe khác là vì Diêu Di Tình mà trở thành fans nhan khống của Mộ Du Trầm.

Mọi người đều là người bình thường, biết mình không có cơ hội đến gần một ông lớn như Mộ Du Trầm, vì vậy tất nhiên họ nên tìm kiếm người có một chút cơ hội hơn là Diêu Di Tình, thay nữ chính bằng một người nổi tiếng, muốn thấy một tình yêu ngọt ngào.

Trang Gia Nghiên: 【 Mình chỉ thích phim của Diêu Di Tình, không nghiêm túc theo đuổi thần tượng, cũng coi là phe thứ hai.

Chủ yếu là vì mình không có gì để làm, muốn theo dõi một bộ phim thần tượng, giải trí mà thôi.

Trang Gia Nghiên: 【 Nói đến chuyện này, các cậu nghĩ vợ của Mộ Du Trầm là người như thế nào khi anh ấy đột ngột kết hôn? 】

Thường Tuyết: 【 Môn đăng hộ đối? Thiên kim nhà giàu? Hoặc liên hôn thương nghiệp.

Trang Gia Nghiên: 【 Kết hôn vì mục đích thương mại chắc sẽ không đâu, theo tiết lộ của một cư dân mạng, bản thân Mộ Du Trầm đã phản đối cuộc hôn nhân liên hôn của chị gái anh ấy, cho nên người vợ anh ấy cưới phải là tình yêu đích thực.

Trang Gia Nghiên: 【 Không biết Mộ phu nhân thần bí đó là ai, nếu như có thể đổi nữ chính để ghép CP, nhất định ghép sẽ càng ngọt! 】

Thường Tuyết:【 Cậu thật ngốc, mau tỉnh táo đi.

Giới hào môn không giống với giới giải trí, không phải cậu muốn là có thể gán ghép được.

Trang Gia Nghiên: 【 Đúng vậy, chính mình còn chưa tìm được bạn trai, mỗi ngày đều lo lắng cho người khác.

Trang Gia Nghiên: 【 Sao Minh Yên không nói gì? 】

Thường Tuyết:【 Có lẽ đang bận viết kịch bản.

Trang Gia Nghiên: 【 Minh Yên đã tham gia một đoàn làm phim lớn như《 Trục Lộc Xuân Thu 》, tương lai của cậu ấy rất tươi sáng, hy vọng của toàn bộ ký túc xá chúng ta đều đặt vào cậu ấy.

Thường Tuyết: 【 Thiển cận quá, hy vọng của toàn bộ chuyên ngành chúng ta đều nằm ở cậu ấy.

Trang Gia Nghiên: 【 Ha ha ha cũng đúng, hoa khôi ưu tú của chúng ta còn chưa có đối tượng, xem ra mình không cần lo lắng, cứ thoải mái đi.

Thường Tuyết: 【 Bảo bối, tỉnh lại đi, cậu ấy không có đối tượng là bởi vì không muốn tìm, cậu còn không biết Minh Yên của chúng ta có bao nhiêu người ái mộ sao? Chỉ cần nói đến những bức thư tình kẹp trong sách của cậu ấy, có thể đếm được sao? 】

Thường Tuyết: 【 Hôm nay đi lấy sách, có mấy bạn nam đuổi theo mình hỏi sao Minh Yên không đến trường nữa.

“Thư tình gì?”

Thư Minh Yên đang nhìn chằm chằm vào nội dung trò chuyện trong nhóm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phía sau.

Cô vô thức quay đầu lại và đụng phải đôi mắt đen láy của Mộ Du Trầm.

Người đàn ông mặc quần áo ở nhà, mái tóc ngắn ướt át, như là vừa mới tắm xong.

Ánh mắt anh quét qua màn hình điện thoại của Thư Minh Yên: “Thời này rồi, sao nam sinh trường em còn viết thư tình cho em?”

Thư Minh Yên sửng sốt, di động trong tay bị anh lấy đi, lướt lịch sử trò chuyện lên.

Phía trên là anh và Diêu Di Tình, mí mắt Thư Minh Yên giật giật vài cái, lo lắng đưa tay muốn giật lấy.

Khi Mộ Du Trầm giơ cánh tay lên, Thư Minh Yên bắt trúng không trung.

Cô không còn cách nào khác là bước chân trần lên ghế sô pha, lần này dễ dàng giật lấy.

Không biết anh nhìn ra được bao nhiêu, Thư Minh Yên tắt đi màn hình điện thoại, có chút không vui: “Sao anh lại xem điện thoại của em?”

Mộ Du Trầm nhướng mày: “Anh còn không phải đang xem trường học của em anh còn có bao nhiêu tình địch sao?”

Anh vừa dứt lời liền chú ý tới bộ quần áo mà Thư Minh Yên đang mặc.

Bây giờ cô đang đứng trên ghế sô pha, cao hơn anh.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, cổ áo để mở, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh gợi cảm.

Vạt áo dài đến đùi, hai chân lộ ra thon dài thẳng tắp, có chút thuần khiết dục vọng cám dỗ, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.

Mộ Du Trầm nhìn cô, đôi mắt đen của anh mờ đi, yết hầu anh trượt xuống hai lần, khi nói giọng anh trầm xuống: “Khi những người làm nói em mang thai lần đó, là do em mặc quần áo của anh ra ngoài?”

Thư Minh Yên sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới đồ trên người mình, nhất thời cảm thấy xấu hổ: “Tối nay em không phải cố ý mặc, áo choàng tắm của anh quá lớn, em mặc không được…”

Trước khi lời nói có thể hoàn toàn nói ra, Mộ Du Trầm đã đi vòng ra sau ghế sô pha, nâng hông cô bế cô lên khỏi ghế sô pha.

Thư Minh Yên kêu lên một tiếng, hai chân quắp trên eo anh, sợ tới mức hai tay câu lấy cổ anh, vẫn còn đang kinh ngạc.

Ôm như vậy thật quá xấu hổ, Thư Minh Yên cảm thấy như thể cô đang ngồi trong lòng bàn tay anh, gò má đột nhiên ửng hồng, hàng mi dày và cong cụp xuống, cô không dám nhìn biểu cảm của Mộ Du Trầm.

Giọng Mộ Du Trầm nghe rất bình tĩnh: “Áo choàng tắm là anh không suy xét chu đáo, lát nữa dẫn em đi mua cái mới.”

Nói đến đây, anh liếc nhìn chiếc áo sơ mi trên người cô, khóe môi hơi cong lên, “Nhưng mặc như thế này cũng không tệ.”

Thư Minh Yên: “…”

Mộ Du Trầm nghĩ về những gì nhìn thấy trên điện thoại vừa rồi, dừng lại một lúc: “Bạn cùng phòng của em nói đến Diêu Di Tình kia…”

Thư Minh Yên thừa dịp ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Chỉ là trên mạng ngẫu nhiên phát tán mà thôi, bạn cùng phòng của em tương đối rảnh rỗi, chỉ là chơi đùa mà thôi.”

Mộ Du Trầm cúi đầu ghé vào tai cô: “Cô ấy muốn ghép đôi thật thì em nói với cô ấy em là bà Mộ, để cô ấy thay đổi thành hai chúng ta, đảm bảo thật.”

Nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, Mộ Du Trầm cười đắc thắng, dùng răng cắn nhẹ vào d ái tai cô, không nặng không nhẹ mà cắn, như đang tán tỉnh.

Thư Minh Yên bị anh làm cho có chút ngứa ngáy, cô rụt cổ lại để tránh.

Mộ Du Trầm buông d ái tai cô ra, môi anh di chuyển dọc theo quai hàm, tìm đến môi cô, triền miên hôn cô.

Anh hôn tập trung và nhẹ nhàng, ôm cô và từng bước đi về phía chiếc giường lớn phía sau.

Người bị đặt ở trên giường, bị Mộ Du Trầm đè lên, hai tay Thư Minh Yên chống trước n.g.ự.c anh, hô hấp không ổn định: “Anh tắt đèn được không?”

Mộ Du Trầm duỗi dài cánh tay, tắt đèn ngủ.

Tuy nhiên đèn trong phòng tắm vẫn sáng, ánh sáng tràn vào qua cánh cửa đang mở.

Đối mặt với ánh mắt vô tội của Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm hướng bên kia liếc nhìn: “Cũng muốn tắt?”

Anh bất lực thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thừa dịp sơ hở này, Thư Minh Yên nhanh chóng chui vào trong chăn, suy nghĩ chuyện tiếp theo.

Trì hoãn lâu như vậy, cuối cùng cũng đi đến bước đó, tim cô đập thình thịch như trống trận.

Đèn trong phòng tắm tắt, trước mắt đột nhiên tối sầm, cái gì cũng không nhìn rõ.

Mộ Du Trầm trong bóng tối chậm rãi đi tới, vén chăn lên giường.

Sau khi nằm xuống, anh thừa dịp kéo cô vào lòng: “Thật sự không thể bật đèn sao?”

Thư Minh Yên lắc đầu: “Không cần.”

Mộ Du Trầm ghé sát tai cô: “Trước khi bắt đầu, anh muốn xem phải làm gì trước?”

Anh đè thấp giọng xuống, như đang thương lượng với cô, “Đã lâu như vậy, anh không có tận mắt nhìn thấy.”

Thư Minh Yên nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, mặt càng đỏ hơn, xoay người: “Anh không muốn cũng không sao, ngủ đi.”

Làm sao có thể trực tiếp đi ngủ vào lúc này?

“Không nhìn thì không nhìn.” Anh sáp lại, tiếp tục hôn cô.

Thư Minh Yên bị anh áp vào, thời điểm đang hôn nồng nhiệt, cô cảm thấy vết thương sau gáy có chút đau, cau mày khó chịu rên rỉ.

Mộ Du Trầm sực tỉnh, lo lắng nhìn về phía sau đầu cô, cố nén hơi thở nặng nhọc: “Sao vậy, có phải chạm vào vết thương không?”

Thư Minh Yên ừ một tiếng.

Vị trí bị thương ở ngay phía sau đầu, gần đây đêm nào cô cũng nằm nghiêng khi ngủ, bây giờ lại nằm ngửa nên rất dễ bị động chạm.

Mộ Du Trầm đột nhiên trở mình nằm xuống.

Anh bình tĩnh hô hấp, áy náy nói: “Xin lỗi, trách anh quá gấp gáp.”

Tối nay anh cũng không định làm gì cô, bởi vì rốt cuộc trước đó anh cũng đã nghe được lời tỏ tình của cô, biết cô đối với anh có tâm ý như thế nào, trong lòng anh rất vui, nhưng luôn không kìm được, khó lòng kìm nổi.

Mộ Du Trầm trong lòng bực bội, cảm thấy mình thật cầm thú, lúc này chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Anh kéo Thư Minh Yên qua, vuốt tóc cô, cẩn thận ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Còn đau không?”

Thư Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Mới chạm có chút đau, giờ đã không đau nữa.”

Mộ Du Trầm thở dài: “Thân thể của em không tốt, đêm nay đi ngủ sớm một chút.”

Giọng điệu của anh rõ ràng là đã từ bỏ.

Thư Minh Yên vùi mặt vào trước n.g.ự.c anh, giờ phút này có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng nhịp từng nhịp, khắc chế và nhẫn nhịn.

Anh đi đâu cũng nghĩ đến cô, điều này khiến Thư Minh Yên có chút áy náy, nếu như cô không lỗ mãng, hai người đã tổ chức hôn lễ rồi, anh cũng không cần phải như bây giờ.

Sau một hồi im lặng, cô chủ động vòng tay qua eo anh, áp sát vào lòng anh.

Giờ phút này làm sao có thể cưỡng lại được khi cô nhào vào lòng ôm Mộ Du Trầm, thân hình anh rõ ràng có chút cứng ngắc, sau đó từ từ siết chặt lấy cô, nhưng khi anh mở miệng lại ngầm có ý cảnh cáo: “Đừng lộn xộn, nếu không anh không đảm bảo hậu quả đâu.”

Thư Minh Yên chú ý tới sự khác thường của anh, trên mặt nhất thời nóng lên, cô cụp mi, do dự một chút, thấp giọng nói: “Kỳ thật vết thương của em cũng gần như khỏi rồi, vừa rồi ngoài ý muốn đụng phải, không đau lắm đâu.

Chúng ta có thể…!thử xem.”

Mộ Du Trầm sững sờ hai giây trước lời nói của cô, sau đó lặng lẽ nhìn cô chằm chằm: “Hả?”

Dưới màn đêm, đôi mắt sâu thẳm kia rực lửa lưu luyến, cơ bắp căng thẳng trên người anh tựa hồ đột nhiên thả lỏng.

Nhưng một lúc sau, lý trí kéo lại những suy nghĩ bậy bạ trong lòng, trầm giọng nói: “Không sao, chờ em khỏi chúng ta lại nói, sẽ không bao lâu nữa.”

Giọng anh lần này còn khàn hơn trước.

Thư Minh Yên cắn môi dưới mềm mại thịt: “Nhưng vừa rồi khi ăn cơm, không phải anh nói đã tới cực hạn sao?”

Mộ Du Trầm không nói mà chỉ bình tĩnh ôm cô vào lòng.

Không biết qua bao lâu, anh mới nhẹ giọng đáp: “Vậy, cứ khiêu chiến cực hạn đi.”

Thư Minh Yên: “…”

Thư Minh Yên thật sự sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh kiên trì một mực, cũng không thể nói thêm gì nữa, liền nhỏ giọng nói: “Em nghĩ, chỉ cần lúc đó anh cẩn thận một chút, không đụng tới đầu thì sẽ không sao.”

Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy mình quá chủ động, rõ ràng là đau lòng cho anh, không chừng còn khiến anh lầm tưởng là cô muốn.

Sợ anh mở miệng sẽ trêu chọc cô, Thư Minh Yên ngay lập tức hối hận.

May mắn thay, Mộ Du Trầm vẫn không mở miệng, như thể anh đã bị kìm nén quá lâu, không có tâm trạng để đùa vào lúc này.

Hiện tại anh đã hạ quyết tâm, Thư Minh Yên cũng không nói thêm gì nữa.

Vừa định cách anh xa một chút để anh thả lỏng, ai ngờ Thư Minh Yên vừa động, liền bị người ôm lấy eo.

Lòng bàn tay rộng mà chắc, Thư Minh Yên nhất thời lơ đãng, anh dùng hết sức ôm lấy cô, để cô nằm ở trên người anh.

Thư Minh Yên vẫn còn kinh ngạc, không thể tin nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Mộ Du Trầm cười sâu sắc: “Không phải nói chỉ cần không chạm vào vết thương là không sao sao, vậy em ở trên, anh sẽ không làm đau em, cách thức này anh cảm thấy có thể thử xem.”

Thư Minh Yên: “???”

Trong bóng tối, Mộ Du Trầm dùng ngón trỏ quấn lấy mái tóc dài của cô, nhìn cô thật sâu, nói với cô những lời yêu thương lưu luyến và rõ ràng: “Bảo bối, em có biết em mê người như thế nào không? Mỗi lần thân mật với em, tự chủ của anh liền giảm đi một chút.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông lướt qua vành tai ửng hồng của cô, hơi thở nóng rực, giọng nói quyến rũ: “Là em chủ động, lát nữa đừng khóc nói anh bắt nạt em.”

Không đợi Thư Minh Yên nói thêm gì, anh đã ôm lấy gáy cô, hôn cô một cách mạnh mẽ, bá đạo đầy khao khát.

Màn đêm càng ngày càng sâu, ánh đèn neon chiếu sáng bầu trời, cho dù là ban đêm cũng có thể nhìn thấy những đám mây xám trắng bồng bềnh.

Đứng trước khung cửa sổ sát đất, xa xa là những tòa nhà cao chót vót, những dải đèn nhấp nháy ở rìa ngoài, phồn hoa đẹp mê hồn.

Thư Minh Yên chống bàn tay lên mặt kính, theo phần eo cong, để lại hai vết cào trên mặt kính.

Cũng may trước đó cô có tập khiêu vũ một chút nên cũng có một số kỹ năng cơ bản, nếu không, cứ tiếp tục như vậy trong thời gian dài, thắt lưng của cô nhất định sẽ bị gãy, vết thương mới chồng chất vết thương cũ.

Căn phòng tối đen như mực, không có lấy một tia ánh sáng yếu ớt, hơn nữa sàn nhà lại cao, cô biết bên ngoài không thể nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn vô cớ lo lắng.

Trước đó Mộ Du Trầm đã bảo cô ở trên, nhưng cô không thể chấp nhận, thế là liền có tình cảnh như bây giờ.

Đúng là anh sẽ không làm đau gáy cô, anh thật sự…!nghĩ cho cô, cực kỳ ân cần!

Khi cô không thể đứng vững, Mộ Du Trầm đã bế cô đến ghế sô pha.

Cô dựa lưng vào tay vịn của ghế sô pha, hai gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo như nước, khóe mắt có giọt lệ trong suốt đọng lại, càng có vẻ đáng thương và quyến rũ.

Từng giọt mồ hôi của Mộ Du Trầm nhỏ xuống thái dương, xuống xương quai xanh trắng nõn của cô, người đàn ông cúi đầu hôn cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.

Thư Minh Yên hoàn toàn không có sức lực, đành để anh ôm cô, hai người cố gắng hít thở, như thể vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trên giường rung lên, Thư Minh Yên nhìn theo ánh sáng, là điện thoại của cô.

Cô đẩy Mộ Du Trầm: “Anh đứng dậy đi, có người gọi em.”

Vừa rồi cô đã khóc, giọng cô khàn đi một cách bất thường.

Mộ Du Trầm thở dài, vốn định ở lại thêm chút nữa, nhưng bây giờ lại bất đắc dĩ rời khỏi cô, đi tới cầm điện thoại trên giường.

Sau khi nhìn lướt qua ghi chú, anh quay lại, nói: “Là dì Dung.”

Mộ Du Trầm đã lâu không về nhà, mặc dù dì Dung không nói nhiều, nhưng Thư Minh Yên có thể thấy gần đây dì rất lo lắng về mối quan hệ của mình với Mộ Du Trầm.

Hôm nay Thư Minh Yên chủ động đi tìm Mộ Du Trầm, dì Dung có lẽ quan tâm đến cô nên đã gọi điện hỏi thăm tình hình.

Có lẽ bởi vì Thư Minh Yên là một đứa trẻ mồ côi, dì Dung đã chăm sóc cô nhiều hơn, quan tâm đến cô trong mọi khía cạnh của cuộc sống.

Mặc dù bà là người làm của Mộ gia, nhưng Thư Minh Yên luôn coi bà ấy như trưởng bối trong trái tim mình.

Thư Minh Yên vươn tay: “Đưa cho em, em bắt máy.”

Mộ Du Trầm đưa qua: “Cầm lấy, anh đi tắm trước.”

Anh vào phòng tắm, Thư Minh Yên nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất quấn quanh người, hắng giọng một cái rồi bình tĩnh nghe điện thoại: “Dì Dung, sao vậy ạ?”.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.