Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 30: Thực Sự Rất Khó Cưỡng Lại



Nếu không phải vì giọng nói và hơi thở quen thuộc, Thư Minh Yên sẽ nghi ngờ người vừa nói chuyện không phải là Mộ Du Trầm.

Anh ngày càng giỏi trêu chọc cô hơn, thấy thích thú với điều đó.

Dưới ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú phóng túng đó cách cô rất gần, hơi thở của hai người quyện vào nhau.

Lông mi Thư Minh Yên run lên, gọi anh rõ ràng: “Chú nhỏ.”

Cô lại cố tình gọi như vậy, như thể nghĩ rằng sẽ thực sự chọc tức anh.

Mộ Du Trầm lười biếng nhướng mày: “Sao vậy?”

“Không sao, em chỉ gọi anh vậy thôi.” Vẻ mặt Thư Minh Yên ôn nhu vô hại, lại than thở một tiếng, “Cái xưng hô này thực sự quá thuận miệng, em đổi không được thì làm sao bây giờ?”

Bây giờ bắt nạt cô một chút, cô liền biết đánh trả.

Mộ Du Trầm nheo mắt lại, anh thấy bộ dáng này của cô còn thú vị hơn lúc trước nhút nhát và im lặng.

“Anh không phản đối việc em muốn gọi là gì, nhưng em phải đặc biệt nhấn mạnh vấn đề xưng hô vào lúc này—” Khóe môi anh cong lên, anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm xuống, thanh âm gợi cảm không thể tả, “Chẳng lẽ Nông Nông của chúng ta có sở thích đặc biệt gì?”

Thư Minh Yên: “?”

“Anh mới có!”

Hai má Thư Minh Yên nhanh chóng nóng lên, dùng sức đẩy anh ra, quay lưng về phía anh.

Mộ Du Trầm bị đẩy ra nhìn cô cười: “Còn muốn luyện hôn nữa không?”

“Không luyện nữa.” Thư Minh Yên tức giận lẩm bẩm, chăn bị kéo lên, che gần hết khuôn mặt.

Vốn dĩ nghĩ rằng tối nay Mộ Du Trầm mặt dày như thế nào, anh rất có thể lại sáp tới.

Nhưng sau một thời gian dài, phía sau Thư Minh Yên không có bất kỳ động tĩnh nào.

Sau đó Mộ Du Trầm bình tĩnh trở mình, nằm thẳng lại: “Nếu không muốn luyện tập, có thể đổi sang ngày khác, ngày mai em còn phải dậy sớm, ngủ đi.”

Sự việc vừa rồi đã bị phơi bày như thế này, Mộ Du Trầm không làm điều gì khác thường nữa.

Thư Minh Yên có chút nghi hoặc, tối nay không phải định cùng cô nghiêm túc quan hệ sao, vừa mới ám chỉ rõ ràng như vậy, còn bảo cô cởi áo lót, bây giờ từ bỏ như vậy?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại lại không đúng.

Nếu anh thực sự định làm gì đó, anh sẽ không để cô cởi áo lót trước.

Theo quy trình thông thường, đó hẳn là bước sau.

Cho nên tối nay anh không có kế hoạch gì, anh chỉ muốn cô được thoải mái khi ngủ.

Còn chuyện vừa rồi, hoàn toàn là cố ý trêu chọc cô hai câu đã miệng mà thôi.

Không biết trong lòng Mộ Du Trầm đang nghĩ gì.

Thư Minh Yên không quan tâm đến điều này, anh không chủ động, cô cũng im lặng.

Cô cầm điện thoại di động bên cạnh giường lên xem giờ, đã gần mười giờ rưỡi, còn có thể ngủ được bảy tiếng.

Trước khi màn hình điện thoại di động tắt, cô thoáng nhìn thấy lượng pin hiển thị ở phía trên bên phải màn hình, chưa đến mười phần trăm.

Sau đó cô nhớ bộ sạc điện thoại di động đang ở trong phòng ở tầng dưới.

Bộ sạc của Mộ Du Trầm giống với của cô, và nó nằm trên bàn cạnh tủ đầu giường bên Mộ Du Trầm.

Nhưng vừa rồi cô đã bị Mộ Du Trầm đùa giỡn bằng lời nói, lúc này Thư Minh Yên không muốn hỏi anh mượn bộ sạc.

Đảo mắt, cô giả vờ thờ ơ đặt điện thoại về chỗ cũ rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nằm như vậy khoảng hai mươi phút, Mộ Du Trầm bên cạnh vẫn không trở mình.

Thư Minh Yên chăm chú lắng nghe, hô hấp anh đều đều, tính thời gian, hẳn là ngủ rồi.

Thư Minh Yên rón ra rón rén ngồi dậy, xuyên qua ánh sáng yếu ớt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, ánh mắt lại đảo qua người anh, dán chặt vào cục sạc điện thoại di động bên cạnh.

Cô cố gắng đưa tay ra để đo khoảng cách, nhưng cô không thể chạm vào nó ở vị trí này.

Ỷ vào Mộ Du Trầm đã ngủ, Thư Minh Yên vén chăn lên quỳ ở trên giường.

Hai tay vòng qua người anh, lòng bàn tay từ từ chống xuống tấm đệm bên kia cơ thể anh, eo cong lên, cố gắng không chạm vào anh.

Với một tay về phía trước, dễ dàng chạm tới bộ sạc điện thoại di động của anh.

Thư Minh Yên vui mừng khôn xiết, đang định quay về như cũ, khóe mắt lướt qua khuôn mặt thâm thúy của Mộ Du Trầm, chợt phát hiện một ánh mắt.

Lưng cô hơi cứng lại, chăm chú nhìn vào mặt anh.

Trong tầm nhìn của cô, người đàn ông mở mắt, lặng lẽ nhìn cô.

Thư Minh Yên không thể nhìn rõ biểu cảm của anh vào lúc này, nhưng cô vẫn cả kinh đến mức tê cả da đầu khi bị bắt quả tang lấy trộm đồ của anh.

Đặc biệt là bây giờ cô đang nằm trên người anh trên không trung, tư thế của cô có chút kỳ lạ.

Nếu sớm biết, có lẽ cô đã hào phóng hơn khi vừa rồi chủ động hỏi Mộ Du Trầm đồ cô muốn.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Thư Minh Yên thật muốn chui vào khe hở dưới gầm giường, cả đời này không bao giờ chui ra nữa.

Cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng, Thư Minh Yên miễn cưỡng có thể duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, giọng điệu quan tâm hỏi: “Anh còn chưa ngủ? Mất ngủ sao?”

Mộ Du Trầm nhìn cô, chậm rãi đưa tay vén một lọn tóc đang xõa xuống cằm anh, ngụ ý với cô rằng anh bị cô đánh thức.

Ánh sáng quá mờ tối, nếu không phải động tác của anh, Thư Minh Yên sẽ không phát hiện tóc cô quét trên mặt anh.

Thư Minh Yên nhìn sợi tóc không nghe lời, âm thầm nuốt nước bọt.

Quả nhiên tóc quá dài cũng rất dễ làm hỏng việc.

Cô muốn lấy lại lọn tóc từ tay Mộ Du Trầm, nhưng trước khi cô đưa tay ra, ngón tay Mộ Du Trầm hơi dùng lực, mái tóc dài lập tức thẳng ra.

Da đầu Thư Minh Yên căng thẳng, sợ bị anh làm đau, cho nên cô che da đầu, dùng hết sức hướng đầu về phía trước: “Chú nhỏ ưm…”

Người đàn ông không kìm được túm lấy gáy cô, dùng sức hôn lên môi cô.

Tai nạn xảy ra quá nhanh, Thư Minh Yên không kịp đề phòng, lập tức choáng váng tại chỗ.

Vì hành động lấy cục sạc vừa rồi, cô vẫn quỳ ở đó, ưỡn eo, bị anh cưỡng hôn theo kiểu nằm trên, Thư Minh Yên nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ.

Nụ hôn người đàn ông thô lỗ, mất trật tự nhưng cực kỳ cuồng nhiệt, răng anh va vào môi cô mấy lần, có chút đau.

Không lâu sau, eo cô dần dần đau nhức, chỉ có thể đỏ mặt đẩy người ra.

Khoảnh khắc Mộ Du Trầm buông ra, Thư Minh Yên nhanh chóng nằm trở lại chỗ của mình, lấy chăn trùm kín đầu, quay lưng về phía anh.

Trong không gian chật chội, bờ môi tê dại, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập dồn dập và hơi thở không ổn định của mình.

Sau đó cô thậm chí còn cảm thấy không khí trong chăn yếu đến mức gần như thiếu oxy.

Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, cô lén lút để lại một khe hở, lộ mặt tham lam hít thở.

Mộ Du Trầm vừa rồi khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.

Không nói một lời, ôm lấy cô và hôn cô, trong bóng tối, cô không nhìn thấy ánh mắt hay động tác của người đàn ông, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chiếm hữu bá đạo và hung hãn từ nụ hôn đó.

Như thể một trận lũ tích tụ lâu ngày đột nhiên vỡ bờ, ập tới theo đà nhấn chìm cô, cơ thể anh tràn đầy hormone nam tính mãnh liệt, như sắp nổ tung.

Kiểu hôn này thực sự khiến cô rất khó cưỡng lại.

Thư Minh Yên càng nhớ tới, lỗ tai càng nóng, chỉ có thể ở trong lòng lặp đi lặp lại nhắc nhở: Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Nhưng chỉ là hôn thôi, cũng không phải chưa từng hôn qua, cho nên không cần hoảng hốt.

Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, Mộ Du Trầm vươn cánh tay dài, đi qua người cô, cầm di động cô lên: “Muốn sạc pin?”

Mặc dù đã bình tĩnh lại một lúc, nhưng giọng nói của anh vẫn hơi khàn.

Thư Minh Yên khẽ “ừm” một tiếng, Mộ Du Trầm thò qua giúp cô sạc điện thoại.

Bởi vì anh tới gần, Thư Minh Yên lại ngửi được một hơi thở trong trẻo quen thuộc, vô thức vùi mặt vào trong chăn, tim lại lỡ vài nhịp.

“Sạc pin rồi, ngủ sớm đi.” Mộ Du Trầm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, lại nằm xuống.

Từ đầu đến cuối, anh không giải thích một lời nào cho nụ hôn bất ngờ với cô vừa rồi.

Có lẽ cũng biết vừa rồi mình đã vô tình bộc lộ bản chất thú tính của mình, vạch trần bộ mặt thật của mình nên không còn mặt mũi nào đối mặt.

Thư Minh Yên trong lòng lẩm bẩm, cũng không nói thêm gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thư Minh Yên mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang gối trên cánh tay Mộ Du Trầm, nằm trong vòng tay anh.

Thư Minh Yên đối mặt với hướng của Mộ Du Trầm, khi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt sắc sảo và sâu sắc của anh.

Rõ ràng tối hôm qua lúc ngủ, hai người vẫn còn có khoảng cách, cũng không biết làm sao ngủ thành bộ dạng này, lại còn ôm nhau!

Thư Minh Yên rất không được tự nhiên, lo lắng là cô đòi ôm khi đang ngủ trong trạng thái bất tỉnh.

Nếu cứ như vậy thì xấu hổ quá, cô lập tức muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.

Vừa định động đậy, bàn tay Mộ Du Trầm trên eo cô hơi rụt lại, ôm cô chặt hơn, cằm anh còn xoa nhẹ trán cô hai lần.

Qua một đêm, râu mọc trên cằm anh khiến trán của Thư Minh Yên ngứa ngáy.

Tim cô như ngừng đập, vô thức ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Mộ Du Trầm.

Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, hàng lông mi đen dày tự nhiên rũ xuống, gốc rễ rõ ràng, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại, hơi thở nông cạn đều đặn, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.

Trái tim treo lơ lửng của Thư Minh Yên hơi đặt trở lại trong ngực.

Cô dùng đầu ngón trỏ và ngón cái véo góc áo trên cánh tay anh, cố gắng nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh đang đặt trên eo cô ra.

Mộ Du Trầm thừa cơ lật người, ngoảnh mặt sang hướng khác.

Thư Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từ trên giường ngồi dậy.

Kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã năm giờ mười lăm.

Cô đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ 30, mười lăm phút nữa sẽ kêu, cô sợ tiếng ồn sẽ làm Mộ Du Trầm thức giấc nên đã tắt đồng hồ báo thức trước.

Vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, định quay về phòng tắm rửa.

Lúc này vẫn còn sớm, cho dù có nhân viên đoàn phim dậy sớm, họ vẫn ở trong phòng của mình, không có ai xuất hiện ở khu vực công cộng dưới hành lang.

Thư Minh Yên đi một đường mà không bị cản trở, trở về phòng một cách an toàn.

Thu dọn xong cũng đã nửa tiếng sau.

Thư Minh Yên ra khỏi khách sạn, xe buýt của đoàn phim dừng ở cửa khách sạn.

Lúc này, các nhân viên và diễn viên lần lượt lên xe buýt.

Thư Minh Yên vừa đi lên đã nhìn thấy Bạch Đường ở hàng thứ tư cạnh cửa sổ, bên cạnh cô ấy là nam diễn viên Văn Hạo đóng vai Ngô Vương.

Bạch Đường toàn bộ hành trình không cùng Văn Hạo nói chuyện, ánh mắt rơi ngoài cửa sổ, có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thư Minh Yên quay lại và gọi cô ấy khi đi ngang qua.

Bạch Đường còn đang lơ đãng không nghe thấy, chỉ có Văn Hạo gật đầu cười với cô.

Mộng Vi ngồi ở phía sau kéo Thư Minh Yên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hạ giọng: “Bạch Đường sáng sớm đã mất hồn mất vía, không biết chuyện gì xảy ra.

Vừa rồi Văn Hạo nói lát nữa cảnh đầu tiên sẽ là cảnh quay hai người họ phối hợp, lời thoại phải chính xác, gọi cô ấy vài lần cô ấy mới nghe thấy.

Ở trạng thái này, nếu trong quá trình quay phim xảy ra sự cố có phải sẽ bị đạo diễn Quách mắng hay không?”

Thư Minh Yên cau mày nhìn Bạch Đường, cảm thấy hôm nay cô ấy có gì đó không đúng.

Tối hôm qua vẫn không sao, chẳng lẽ ngủ không ngon?

Khi đến đoàn phim vào buổi sáng, cảnh đầu tiên là cảnh Ngô Vương và Tây Thi cùng ăn sáng.

Bạch Đường tâm trạng và trạng thái không ổn, liên tục NG mấy lần, còn không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.

Đạo diễn Quách càng thêm tức giận: “Bạch Đường đúng không? Cô rốt cuộc có được không?”

“Tôi hỏi cô, cô có kỹ năng diễn không?!”

“Đây là cách cô diễn hả?”

“Mỗi lần tiếp câu thoại của Ngô Vương đều chậm nửa nhịp, giống như con rối gỗ giật dây.

Nếu Tây Thi thật mà giống như cô, Ngô Vương có thể thần hồn điên đảo mới là chuyện lạ!”

“Mới ăn sáng thôi, còn không cầm được đũa, lời thoại đơn giản hàng ngày có mấy câu đều bị cô biến thành học thuộc lòng, cô dứt khoát đừng ở chỗ này lăn lộn trong giới nữa!”

Đạo diễn Quách đột nhiên nổi trận lôi đình, cả đoàn phim im lặng, không ai dám tỏ ra tức giận.

Bạch Đường xấu hổ đỏ mặt, liên tục cúi đầu xin lỗi.

Sắc mặt đạo diễn Quách vẫn còn âm trầm: “Cô ngày hôm nay phát sinh chuyện gì tự mình ngẫm lại đi, như vậy tiến độ của cả đoàn phim đều sẽ bị cô kéo xuống! Trước tiên bỏ qua đoạn này, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Thư Minh Yên đi tới kéo Bạch Đường qua, đưa khăn giấy.

Quan sát biểu hiện của Bạch Đường, Thư Minh Yên suy đoán hỏi: “Cơ Trạch Dương lại tìm chị à?”

Cảnh trước Bạch Đường diễn rất tốt, đạo diễn Quách còn khen cô ấy, hôm nay cô ấy lại như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thư Minh Yên cảm thấy chỉ có thể là bởi vì Cơ Trạch Dương.

Bạch Đường không phải xuất thân từ chuyên ngành diễn xuất, cũng chưa đóng mấy bộ phim, nếu như bị cảm xúc ngoài lề làm phiền, trong thời gian ngắn sẽ rất khó điều chỉnh đến trạng thái tốt.

Bạch Đường lau nước mắt: “Ngày hôm qua Thất Tịch, anh ta đột nhiên tới khách sạn tìm chị, tối hôm qua chị gọi điện thoại cho em, không lâu sau anh ta tới, rạng sáng đã rời đi.”

Sắc mặt Thư Minh Yên lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh ta bắt nạt chị?”

Môi Bạch Đường run rẩy: “Anh ta nói sau khi bộ phim phát sóng, nếu anh ta nhìn thấy chị có đụng chạm thân thể với những người đàn ông khác trên TV, anh ta sẽ đánh gãy chân chị, để không bao giờ mơ tưởng đến chuyện đó nữa.

Minh Yên, chị thực sự sợ lắm, em nói xem phim này hay là chị không quay nữa, cảnh vừa rồi chị được yêu cầu đút cho Ngô Vương ăn, tay cầm đũa của chị đều run lên.”

Thư Minh Yên giúp cô ấy vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán: “Chị đã ký hợp đồng rồi, bây giờ nếu chị nói không quay, chị sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn.

Huống chi, chị không không quay thì không thể tiếp tục ở lại trong đoàn làm phim, có thể đi nơi nào? Cơ Trạch Dương bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa chị trở về.”

“Nhưng chị nên làm gì bây giờ? Chị có thể cảm giác được, lần này anh ta thực sự tức giận, rất tức giận, anh ta thực sự sẽ đánh gãy chân chị.” Sắc mặt Bạch Đường tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, nắm tay cô ấy an ủi, giúp cô ấy phân tích: “Tối hôm qua anh ta đến khách sạn tìm chị, nhưng không đưa chị về, có nghĩa anh ta có kiêng dè với chị trong đoàn phim, không dám làm gì chị, cho nên anh ta nói những lời đó là hù dọa chị, nếu chị thực sự sợ hãi mà lựa chọn một mình rời khỏi đoàn phim, vậy thì anh ta sẽ đạt được nguyện vọng của mình.”

Nghĩ đến lời nói của Thư Minh Yên, Bạch Đường bình tĩnh lại, lặp lại: “Em nói đúng, hiện tại nếu chị không quay, anh ta càng dễ dàng bắt chị trở về.

Bộ phim này sớm nhất cũng phải là sang năm chiếu, anh ta sẽ không thể xem trong một thời gian.

Nếu anh ta bị bắt vì một số tội trước khi phim được công chiếu, anh ta sẽ không có cơ hội làm gì chị.”

“Đúng là đạo lý này, nếu Lục gia đã ra tay với anh ta, chị cũng đừng vì hai câu của anh ta mà hù dọa chính mình, hiện tại nhiệm vụ duy nhất chính là chuyên tâm quay cảnh quay trong tay, chuyện khác không cần nghĩ đến.

Không phải chị nói máy sấy tóc trong phòng chị bị hỏng sao, lát nữa em sẽ nói với đạo diễn Quách xem liệu có thể chuyển chị sang phòng bên cạnh em không, nếu sau đó anh ta tìm chị, chị cứ gọi em.”

Trong mắt Bạch Đường tràn đầy nước mắt nóng hổi, ​​siết c.h.ặ.t t.a.y Thư Minh Yên: “Minh Yên, trong đoàn làm phim này có thể gặp được em là chuyện tốt, nếu không một mình chị cũng không biết nên làm như thế nào.”

“Đừng khóc, hết thảy sẽ không có chuyện gì đâu, trước tiên điều chỉnh cảm xúc đã.” Thư Minh Yên giúp cô ấy lau nước mắt, “Đạo diễn Quách đối với ánh sáng rất nghiêm khắc, cảnh quay của chị vốn là buổi sáng, muộn chút nữa ánh sáng quá mạnh sẽ khiến kết quả quay phim không tốt, nếu không muốn trì hoãn đến ngày mai, trước tiên hãy cố gắng quên Cơ Trạch Dương đi, chuyên tâm ngẫm lại kịch bản.”

Bạch Đường gật đầu: “Được, chị sẽ cố gắng.”

Thư Minh Yên tìm một chỗ ngồi xuống, cùng cô ấy nghiên cứu kịch bản, chỉ ra những chỗ vừa rồi Bạch Đường diễn chưa tốt, hai người cùng nhau thảo luận biện pháp đối phó.

Tâm trạng của Bạch Đường được cô làm cho dần dần ổn định lại, cô ấy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về kịch bản.

Đang trò chuyện, giáo viên biên kịch Dương Vãn Anh gọi Thư Minh Yên chuẩn bị đạo cụ, Thư Minh Yên đứng dậy đáp: “Chị Đường, chị xem kỹ đi, em đi trước.”

Bạch Đường gật đầu: “Chị không sao, em đi làm việc đi.”

Thư Minh Yên đi tới hàn huyên với cô Dương, yêu cầu mọi người đặt đạo cụ nên dùng trong cảnh tiếp theo vào những vị trí cụ thể, thỉnh thoảng quay lại thảo luận một số chi tiết với diễn viên.

Bạch Đường đọc kịch bản một mình trong một lúc, chống cằm nhìn về phía Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên tuổi không lớn, nhưng dường như cô có thể làm mọi việc một cách dễ dàng, cách cư xử của cô với nhân viên cũng rất tốt và hào phóng.

Sự khiêm tốn và lễ phép của cô đối với mọi người đều như nhau.

Sẽ không tâng bốc ai đó chỉ vì họ là ngôi sao lớn, sẽ không đối xử khác biệt với ai đó chỉ vì họ là diễn viên quần chúng.

Cô luôn nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng và ngoan ngoãn, thông minh và có năng lực.

Toàn bộ đoàn làm phim, từ đạo diễn Quách cùng mấy nam diễn viên chính, cho đến nhân viên hậu trường, ai cũng đều rất thích cô.

Bạch Đường đột nhiên ở trong lòng thở dài, tiểu nha đầu khi còn bé luôn luôn khóc nhè, thật sự là không giống nhau mà.

Mộ gia mấy năm nay dạy dỗ cô rất tốt, đối với xuất thân của Thư Minh Yên mà nói, là phúc trong họa.

Sau khi Thư Minh Yên bận rộn với công việc trong tay, cô quay lại nói: “Chị Đường, chị chuẩn bị thế nào rồi?”

Bạch Đường nhìn kịch bản trong tay, gật đầu: “Chị thấy cũng kha khá rồi.”

Thực ra cô ấy đã nghĩ về cách thực hiện cảnh này từ vài ngày trước, nhưng cô ấy đã bị phân tâm bởi Cơ Trạch Dương, người đột nhiên xuất hiện vào đêm qua.

Bây giờ được Thư Minh Yên an ủi, tâm lý Bạch Đường tốt hơn rất nhiều.

“Vậy thì tốt, em vừa mới nói với đạo diễn Quách, quay xong cảnh này sẽ quay chị, đạo diễn Quách còn nói thời tiết nóng, vừa rồi ông ấy có chút tức giận, chị đừng để trong lòng, ai cũng có những lúc trạng thái không tốt, thật ra rất bình thường.

Chị cứ diễn tốt, ông ấy vẫn rất thích chị diễn vai Tây Thi.”

Thư Minh Yên nhìn thời gian, “Cảnh quay này chị phải đợi một chút, em sẽ gọi Văn Hạo đến giúp chị xử lý cảnh đó, vừa vặn hiện tại anh ấy cũng đang rảnh, hai người cố gắng vượt qua khoảng thời gian cùng nhau quay phim, như vậy đạo diễn Quách sẽ rất vui vẻ.”

Nói rồi Thư Minh Yên chạy đi gọi Văn Hạo lại đây.

Văn Hạo phối hợp rất tốt, cùng Bạch Đường xem qua cảnh vừa rồi.

Bạch Đường đã hoàn toàn có thể nhập vai, hai người phối hợp ăn ý, Thư Minh Yên ở một bên quan sát, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Mộng Vi chạy tới nói: “Minh Yên, đạo diễn Quách bảo chị đi lấy bữa sáng cho mọi người, em có thể tới giúp chị được không?”

Thư Minh Yên cười đáp lại: “Được.” Cô nói Bạch Đường luyện tập tốt rồi rời đi cùng với Mộng Vi.

Bữa sáng được phục vụ trong đình phía sau rừng trúc.

Đạo diễn Quách không cho phép những người khác ngoài đoàn phim đến gần hiện trường quay, vì vậy người giao đồ ăn sẽ mang đồ ăn đến đây, sau đó đoàn phim sẽ mang đồ ăn vào.

Với tư cách là trợ lý của đạo diễn Quách, Mộng Vi đã nhận công việc này.

Thư Minh Yên và Mộng Vi đi tới, kiểm tra số lượng bữa sáng với nhân viên giao đồ ăn, rồi cùng nhau đẩy xe đồ ăn trở lại.

Xe ăn rất lớn, đường đi trong rừng trúc không thể đi được, Thư Minh Yên và Mộng Vi chỉ có thể đi vòng qua bìa rừng trúc.

Thư Minh Yên trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một cái đài cao ở khoảng đất trống phía trước cách đó không xa, trên đài có treo những tấm áp phích, rất nhiều người đang bận rộn ở đó.

Thư Minh Yên kinh ngạc: “Lại có đoàn phim tới quay ạ?”

Gần đây chỉ có đoàn làm phim Trục《 Trục Lộc Xuân Thu 》quay ở thành điện ảnh này, đây là lần đầu tiên Thư Minh Yên nhìn thấy những người khác.

Mộng Vi hướng bên kia liếc mắt một cái: “Đúng rồi, Diệu Khởi sắp bắt đầu quay một bộ phim cổ trang, hôm nay là nghi thức khai máy.”

Thư Minh Yên hiểu gật đầu, còn chưa kịp trả lời, phía sau đột nhiên có người gọi cô: “Em gái Tiểu Thư, xe đồ ăn nặng như vậy em có thể đẩy được không? Có cần giúp không?”

Thư Minh Yên và Mộng Vi cùng nhau quay đầu lại, thấy đó là Quan Hành, một diễn viên trong đoàn.

Hai ngày trước anh ta không có cảnh diễn, ở đoàn phim khác, hôm nay anh ta mới trở lại, thậm chí còn chưa thay trang phục, anh ta mặc một chiếc áo phông và quần jean đơn giản, tóc cắt ngắn, trông rất toả nắng.

Quan Hành năm nay vừa tốt nghiệp khoa Diễn xuất, tính tình vui vẻ, thường nói tương đối nhiều, rất năng động và có mối quan hệ tốt với mọi người.

Mộng Vi vẻ mặt buồn cười nhìn sang: “Quan Hành, rõ ràng là hai chúng tôi cùng nhau đẩy xe ăn, tại sao cậu chỉ đau lòng cho Tiểu Thư mà không đau lòng cho chị? Mắt vừa thấy Tiểu Thư nhà cậu liền tự động chặn lại chị đúng không?”

“Sao có thể chứ, chị Mộng, người đầu tiên em nhìn thấy chính là chị.” Anh ta cười đùa nói, bước lên trước đỡ lấy xe đồ ăn, “Để em, hai chị em nghỉ ngơi đi.”

Mộng Vi rất vui vẻ, cô ấy khoác tay Thư Minh Yên đi theo bên cạnh anh ta.

Gần đó trong rừng trúc xanh có bóng người đi tới, ba người nghe được tiếng đối thoại bên trong: “Mộ tổng, giờ lành đã đến, nghi thức khai máy có thể bắt đầu chưa ạ?”

Thư Minh Yên quay đầu qua khe hở giữa những cây trúc, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao thẳng.

Bởi vì quá quen thuộc, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cô có thể nhận ra rõ ràng thân phận của người đàn ông này cho dù ở dưới rừng trúc bao phủ.

Là Mộ Du Trầm.

Sao anh đến đây?

Trong lùm trúc, người đàn ông hờ hững đáp lại, cùng người đàn ông vừa rồi đi về phía bên này.

Trúc xanh um tùm ngăn cách hai bên đường, người đàn ông ở một bên, còn Thư Minh Yên ở bên kia.

Anh dừng bước, liếc nhìn về phía này từ khóe mắt, rồi sải bước đi.

Chân Thư Minh Yên đột nhiên như bị đóng đinh.

Cô không biết mình có phải đang tự mình đa tình hay không, nhưng cô luôn cảm thấy Mộ Du Trầm nhìn cô khi anh dừng lại vừa nãy.

Ngay lúc cô có chút thất thần, Mộng Vi kéo cánh tay cô, hưng phấn hỏi: “Mộ tổng? Chẳng lẽ Mộ Du Trầm ở đây?”

Trước khi Thư Minh Yên trả lời, Quan Hành có chút buồn cười: “Các cô gái các chị thật là, nghe họ Mộ liền nghĩ đó là Mộ Du Trầm.

Đó chỉ là lễ khai máy một bộ phim cổ trang của Diệu Khởi mà thôi.

Mộ Du Trầm là ai? Sao có thể mời anh ấy đến được? Hơn nữa, thật khó để nói liệu Mộ Du Trầm có ở thành phố Đồng hay không.”

Mộng Vi cảm thấy lời nói của Quan Hành cũng có lý, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, suy đoán của cô ấy cũng không hoàn toàn sai: “Người vừa nói hình như là đạo diễn Lý của Diệu Khởi, có thể khiến anh ta kính trọng gọi Mộ tổng như vậy, không phải Mộ Du Trầm còn có thể có ai nữa?”

Cô ấy lại hỏi Thư Minh Yên, “Vừa rồi em có nhận ra không, là Mộ Du Trầm hả? Hai nhà các em không phải quen nhau sao, lần trước anh ấy còn đến phim trường đón em ấy.”

Thư Minh Yên chột dạ mím môi dưới: “Em nhìn không rõ.”

Mộng Vi cũng không truy vấn nhiều, giục Quan Hành đẩy xe đồ ăn đi nhanh lên, bởi vì thành viên của đoàn phim đang đói bụng.

Mới đi được hai bước, Thư Minh Yên liền cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.

Cô chạm vào và xem, nhận được một tin nhắn WeChat từ Mộ Du Trầm.

MYC:【 Mọi người đều gọi như vậy? Hay chỉ có cậu ta? 】

Thư Minh Yên bối rối trước câu hỏi không thể giải thích của anh một lúc lâu.

Cô thật sự không biết là có ý gì, chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi:【? 】

MYC:【 Tiểu Thư—-】

MCC: 【 Em gái? 】

Thư Minh Yên: “…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 30: Thật Muốn Bắt Nạt



Thư Minh Yên tuổi còn nhỏ, mọi người trong đoàn phim đều gọi cô là Tiểu Thư, một số người sẽ thêm “em gái” theo đó.

Lúc đầu Thư Minh Yên không quen, nhưng sau đó cô nhận ra mọi người đều không có ý gì nên đã tán thành xưng hô này.

Nhưng khi Mộ Du Trầm đột nhiên nghiêm túc hỏi như vậy, Thư Minh Yên nhất thời không biết giải thích thế nào, đành im lặng không trả lời, đút điện thoại trở lại túi.

Nếu là trước đây, cô nhất định không dám không trả lời tin nhắn của Mộ Du Trầm.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy người đàn ông này thực sự không đáng sợ như vậy.

Trong đoàn phim, cảnh ăn sáng giữa Bạch Đường và Văn Hạo đang được quay.

Trạng thái của Bạch Đường đã được điều chỉnh hoàn toàn, tương tác với Văn Hạo rất tự nhiên và suôn sẻ.

“Cắt!” Lông mày đạo diễn Quách hiếm khi giãn ra, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống, “Cảnh này tốt, thông qua.

Thấy Mộng Vi đã đẩy xe ăn tới, ông nói: “Mọi người ăn sáng trước đi, sau đó chúng ta chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Mọi người xếp hàng để lấy bữa sáng, Thư Minh Yên giúp Mộng Phi phân phát.

Các nhân viên khác trải bàn và ghế dài ra, vì thời tiết nóng nực, còn mang theo một vài chiếc quạt lớn.

Đạo diễn Quách đặc biệt chú ý về khía cạnh này, ông nói khi ăn uống phải tìm một môi trường ăn uống tươm tất, không thể chỉ tìm một chỗ để ngồi xổm, rất khổ sở và mất dáng.

Ngoài bữa sáng do đoàn phim cung cấp, hôm nay trên bàn ăn còn có một số đặc sản của các nơi.

Mộng Vi khá kinh ngạc, cùng Thư Minh Yên liếc mắt một cái: “Vừa rồi hai chúng ta đẩy xe ăn không có mấy cái này đúng không?”

Thư Minh Yên cẩn thận nhớ lại: “Hình như không có.

Đạo diễn Quách vừa vặn đi tới, ngồi xuống bên cạnh: “Là đoàn phim bên cạnh đưa cho, ngày đầu tiên bọn họ khai máy, diễn viên mang theo rất nhiều đặc sản, mùa hè đồ ăn không để được lâu, cho nên họ chia sẻ một ít với chúng ta.

Thư Minh Yên đã hiểu.

Bọn họ đều là cùng một vòng, đạo diễn Quách cùng đạo diễn Lý của Diệu Khởi là người quen cũ, cho dù là quan hệ tư tranh, mặt ngoài hài hòa vẫn cần duy trì.

Mộng Vi đưa bữa sáng cho đạo diễn Quách: “Chú không thích nhất là mắc nợ ân tình, sao không nghĩ đến việc gửi lại chút gì đó ạ?”

Nói đến đây, đạo diễn Quách liền lo lắng: “Bộ phim của chúng ta tháng sau sẽ đóng máy, những thứ đáng lẽ nên được phân phát đã được phân phát rồi, còn có thể gửi lại cái gì nữa? Buổi sáng họ gửi đến tôi đã không muốn, người của bọn họ đưa đồ xong liền bỏ chạy, tôi đuổi theo cũng không kịp.

Mộng Vi nói: “Nếu không chú cũng không cần lo lắng, đạo diễn Lý đưa những thứ này tuyệt đối không phải cho chú, mà là cho tổng biên kịch cô Dương của chúng ta.

Nói tới đây, Mộng Vi nhìn chung quanh, hỏi Thư Minh Yên: “Cô Dương đâu?”

Thư Minh Yên nói: “Vừa rồi nói với em một số chuyện rồi trở lại trường học rồi.

Nghĩ đến lời nói của Mộng Vi, cô có chút khó hiểu: “Tại sao đạo diễn Lý lại chạy đến chỗ cô giáo Dương?”

Mộng Vi kinh ngạc nhìn cô: “Bạn học Thư Minh Yên, em không phải là học trò cưng của cô Dương sao, em còn không biết cô ấy và đạo diễn Lý là vợ chồng?”

Thư Minh Yên có chút xấu hổ khi bị nói ra, cô thực sự không biết gì, ở trong trường học cũng chưa bao giờ nghe nói qua.

Cô chỉ nghe nói chồng cũ của cô Dương là một nhiếp ảnh gia, sau đó đã ly hôn.

Dù sao đó cũng là cuộc sống riêng tư của giáo viên, Thư Minh Yên cũng không để ý lắm.

Đạo diễn Quách liếc xéo Mộng Vi: “Bát quái cũng không thành thạo bằng cháu, Tiểu Thư là học trò ngoan, em cho rằng mỗi ngày ai cũng giống như em hả.

Sau đó ông ấy giải thích với Thư Minh Yên, “Họ là vợ chồng hờ, hôn nhân của họ tương đối kín tiếng.

Cháu mới vào ngành này không biết cũng không có gì ngạc nhiên.

Đạo diễn Quách đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, đoàn phim của chúng ta còn rất nhiều trà tâm hạt sen, thanh tâm giải nhiệt, mùa này thích hợp nhất để pha trà cho mọi người uống, lát nữa Tiểu Thư đi lấy gửi cho đoàn phim của đạo diễn Lý, chắc là đủ để đáp lại.

Mộng Vi chớp chớp mắt: “Sao chú lại để Tiểu Thư đi mà không phải cháu?”

Mộng Vi luôn là người đầu tiên được gọi đi cho loại công việc lặt vặt này.

Đạo diễn Quách: “Cháu nói đạo diễn Lý đi theo cô Dương, hiện tại cô Dương không có ở đây, Tiểu Thư là học trò của cô Dương, cho con bé đi chứng tỏ tôi là người lương thiện chân thành, hơn nữa lát nữa em còn có chuyện khác phải làm.

Mộng Vi: “! “

Đạo diễn Quách lại hỏi ý kiến ​​​​của Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: “Được, cháu đi đưa.

!

Buổi sáng khi Thư Minh Yên không bận rộn, theo chỉ dẫn của đạo diễn Quách, cô đi lấy vài gói trà tâm hạt sen, đựng trong một chiếc túi đóng gói đẹp mắt và gửi đến cho đoàn phim của đạo diễn Lý bên cạnh.

Bên kia lễ khai máy đã kết thúc, bởi vì thời gian có hạn, cảnh đầu tiên đã bắt đầu quay.

Đạo diễn Lý bị một nhóm người vây quanh, Thư Minh Yên nhìn ông ấy trông rất quen.

Cẩn thận nhớ lại, đạo diễn Lý cũng có mặt trong bữa tối mà cô và Trần Phùng Mẫn tham dự lần trước.

Khi đó ông ấy đang ngồi rất gần Mộ Du Trầm.

Thư Minh Yên tìm thấy một khoảng trống, bước tới để giải thích cho đạo diễn Lý về ý định của mình, thay mặt cho đạo diễn quách bày tỏ lời cảm ơn.

Sau khi nghe điều này, đạo diễn Lý cười nói: “Đạo diễn Quách của cô quá khách sáo rồi, đưa đồ cho anh ta còn phải đền đáp lại, tiếp xúc với anh ta thực sự rất khó.

Lại nhìn đồ vật trong tay Thư Minh Yên, nói: “Như vậy đi, hiện tại tôi có chút bận, cô giúp tôi mang trà vào phòng, khi trở về thay tôi cảm ơn đạo diễn Quách nhé.

ông ấy vừa nói vừa chỉ vào phòng nghỉ của đạo diễn cách đó không xa.

Thư Minh Yên trả lời, đi đến đó.

Trợ lý liếc nhìn bóng lưng rời đi của Thư Minh Yên, còn tưởng rằng đạo diễn bận quay phim nên quên mất, thấp giọng nhắc nhở: “Đạo diễn Lý, Mộ tổng đang ở trong phòng nghỉ của anh.

Thần sắc đạo diễn Lý bình tĩnh: “Tôi biết, có chuyện gì sao?”

Trợ lý: “! “

Được rồi, anh biết là được.

Người trợ lý lo lắng cho cô gái nhỏ đến đưa trà.

Tốt nhất là cô ấy nên ra ngoài ngay khi đưa vào, ngàn vạn đừng trêu chọc người bên trong.

Thư Minh Yên không biết gì về suy nghĩ của người trợ lý đó.

Cô canh thời gian để đến đây, lễ khai máy đã kết thúc từ lâu, Mộ Du Trầm có lẽ đã rời đi, không có khả năng gặp phải anh.

Nhưng để đề phòng, cô quyết định bỏ đồ vào và nhanh chóng quay trở lại đoàn phim của mình.

Khi đến gần phòng nghỉ của đạo diễn, cánh cửa bên trong mở ra, một nữ diễn viên sắc mặt khó coi chạy ra.

Thấy vẻ mặt của cô ta như bị ai khiển trách, hốc mắt hơi đỏ lên, xấu hổ lại uất ức.

Thư Minh Yên đối với cô ta có chút ấn tượng, nửa năm đầu cô ta nhờ múa rối mà nổi tiếng, một người bạn cùng phòng thời đại học rất thích vở diễn của cô ta, có một thời gian, ngày nào cũng nhắc đến chuyện này ở ký túc xá.

Về phần tên là gì, Thư Minh Yên cũng không nhớ rõ, cô không theo đuổi thần tượng.

Người phụ nữ trang điểm đậm, trông sáng sủa lại quyến rũ, dáng người rất chuẩn, mắt đỏ hoe rất đau.

Cô ta liếc nhìn Thư Minh Yên, vội vàng rời đi.

Thư Minh Yên trong lòng nói thầm, chẳng lẽ người này trước đó bị đạo diễn Lý khiển trách, sau đó phạt úp tường trong phòng?

Trước khi có thời gian để suy nghĩ, cô đã đến cửa phòng nghỉ.

Không biết bên trong có người hay không, Thư Minh Yên lễ phép gõ cửa ba cái.

Một giọng nói vô cùng lạnh lùng từ bên trong truyền ra: “Lăn!”

Thư Minh Yên vẫn đặt tay lên tấm ván cửa, rùng mình vì âm thanh đó.

Có người ở bên trong.

Giọng nói quen quen, hình như là!

Đồng tử của Thư Minh Yên đột nhiên giãn ra, vội vàng rút tay về.

Nhìn lá trà trong tay, cô nhất thời đi vào cũng không hay, không đi vào cũng không hay.

Sao Mộ Du Trầm vẫn chưa rời đi?

Thư Minh Yên nghĩ về nữ diễn viên vừa xấu hổ bước ra, rồi giọng điệu cực kỳ lạnh lùng của Mộ Du Trầm.

Chuyện xảy ra bên trong, đã rất rõ ràng.

Cô do dự đứng đó, không biết phải làm gì khi cánh cửa phòng nghỉ lại được mở ra từ bên trong.

Bóng người thẳng tắp xuất hiện ở cửa, Thư Minh Yên ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

Mộ Du Trầm vốn định đi ra ngoài, không ngờ Thư Minh Yên lại ở cửa, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vừa rồi em gõ cửa?”

Thư Minh Yên mờ mịt gật đầu, sau đó vội vàng chỉ vào trà trong tay: “Ừm, em là! “

Cô chưa kịp nói xong thì có tiếng bước chân, cổ tay Thư Minh Yên đột nhiên bị Mộ Du Trầm nắm lấy, kéo vào trong.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Thư Minh Yên áp lưng vào cửa, có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay anh trên cổ tay, hai người cách nhau rất gần, hơi thở của anh phả vào trán cô, vừa ấm vừa ngứa.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Thư Minh Yên vô thức nín thở.

Lát sau cô nghe thấy cửa phòng bên bị đẩy ra, một người đi vào lấy thứ gì đó, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại và rời đi.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, trái tim treo lơ lửng của Thư Minh Yên cuối cùng cũng buông xuống.

Nhưng ngay sau đó Thư Minh Yên cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô đến để cất đồ theo lệnh của đạo diễn Lý, cho nên ngay cả khi cô đụng phải Mộ Du Trầm, cô cũng không cần phải trốn tránh, nhiều nhất sẽ chỉ nói vài lời khách sáo ngoài mặt.

Bây giờ bị anh kéo vào, chuyện đáng lẽ phải thẳng thắn bỗng trở nên hơi giống! yêu đương vụng trộm.

Bản thân cô cảm thấy chột dạ vô cớ.

“Anh kéo em vào làm gì?” Cô bị phản ứng vừa rồi có chút ảo não.

Mộ Du Trầm liếc nhìn cô, lười biếng cong môi: “Không phải em nói, em không muốn người khác biết chuyện hôn sự của chúng ta sao? Có người ở đây, anh mang em giấu đi đã là sai?”

Thư Minh Yên thấp giọng biện hộ: “Nhưng em không phải tới tìm anh, trốn càng giống như có tật giật mình.

“Không phải tới tìm anh?” Mộ Du Trầm lặp lại lời của cô, khẽ thở dài, “Nông Nông, em nói vậy chẳng phải anh sẽ rất thất vọng sao?”

Thư Minh Yên từ từ nhướng mi, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết thất vọng nào trên khuôn mặt của Mộ Du Trầm.

Anh chỉ là đùa giỡn với cô.

Vốn dĩ hai người họ không nên đi đến mức này.

Cô chỉ vào trà tâm hạt sen trong tay, giải thích cho anh mục đích đến đây.

Mộ Du Trầm nheo mắt: “Đạo diễn Lý bảo em tự mang vào?”

Thư Minh Yên gật đầu: “Ông ấy đang bận.

Mộ Du Trầm cau mày suy nghĩ.

Bữa tối trước đó anh đã bảo vệ Thư Minh Yên, hôm nay ở trong rừng trúc anh cứ nhìn chằm chằm vào hướng của Thư Minh Yên, đạo diễn Lý nhất định đã nhìn ra manh mối và cố ý sắp xếp.

Khóe miệng anh hơi cong lên, anh buông cô ra: “Em tự mang trà để lên bàn đi.

Thư Minh Yên theo tiếng bước vào, khóe mắt liếc nhìn thấy một chiếc cốc sứ vỡ, một vũng nước đọng và vài lá trà ngâm.

Mộ Du Trầm rõ ràng đã tức giận rất nhiều vì nữ diễn viên đó.

Cô xoay người lại: “Vừa rồi! “

Lời nói đến bên môi, cô lại nuốt xuống, thầm nghĩ không nên hỏi nữa, chỉ yên lặng đặt trà tâm hạt sen lên bàn.

Khi đến cửa, cô chào Mộ Du Trầm: “Vậy em về trước.

Mộ Du Trầm không nói, cô định mở cửa đi ra ngoài.

Khoảnh khắc chạm vai với Mộ Du Trầm, thắt lưng Thư Minh Yên đã bị anh nắm lấy, ép dán vào trước người anh.

Thư Minh Yên hơi luống cuống, lo lắng có người sẽ vào, không ngừng giãy giụa.

Mộ Du Trầm ôm cô chặt hơn: “Em gái Tiểu Thư, nếu em có thời gian đùa với người khác, sao không trả lời WeChat của anh?”

Xưng hô mà cô đã quen nghe trong đoàn làm phim giờ được gọi ra từ miệng Mộ Du Trầm, giọng nói lười biếng, lộ ra một chút lưu luyến khó hiểu.

Thư Minh Yên đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, hai má đỏ bừng.

Cô điên cuồng nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Du Trầm, thuận miệng bịa chuyện: “Em hơi bận nên không có thời gian.

“Mọi người trong đoàn phim của em đều gọi em như vậy?”

Thư Minh Yên l.i.ế.m liếm môi dưới: “Không có, chỉ là thỉnh thoảng có người gọi như vậy, bởi vì em còn nhỏ tuổi.

“Em còn nhỏ tuổi?”

“Không phải vẫn còn trẻ sao, em mới học năm cuối, năm sau mới tốt nghiệp.

Mộ Du Trầm nhướng mày: “Em là ám chỉ anh già?”

“Không phải.

” Thư Minh Yên vội vàng phủ nhận, thậm chí sững sờ hai giây.

Cô không biết tại sao Mộ Du Trầm lại nghĩ như vậy, chẳng lẽ người nói vô tâm người nghe cố ý?

Cô ngây thơ chớp chớp mắt: “Anh quan tâm đến tuổi tác của mình, có phải anh rất tự ti không?”

Mộ Du Trầm cười nhẹ, ngón trỏ điểm nhẹ vào chóp mũi cô: “Túi nhát nhỏ đột nhiên không nhát gan trước mặt anh nữa, thật sự có chút không quen.

Mũi của Thư Minh Yên bị anh chạm vào có chút ngứa ngáy, cô trốn đi, có chút không vui: “Sao anh lại gọi em bằng biệt danh khác nữa?”

Mộ Du Trầm trông rất nghiêm túc, tự nhiên anh cũng có vấn đề trong việc đặt biệt danh cho mọi người.

Trước đây gọi cô là tiểu mọt sách, nha đầu ngốc, quả dưa ngốc, bây giờ lại gọi cô là túi nhát nhỏ, không biết sau lưng đã đặt cho cô bao nhiêu biệt danh.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc cùng anh tranh luận: “Em thật sự phải đi, ở chỗ này quá lâu sẽ bị nghi ngờ.

Giọng nói của cô mềm mại và đáng thương, như thể không thả cô đi chính là đang bắt nạt cô.

Mộ Du Trầm thừa nhận, anh thật muốn bắt nạt cô.

Nói là năm giờ rưỡi dậy, nhưng khi anh thức dậy lúc năm giờ hai mươi phút sáng nay, người bên cạnh anh đã biến mất mà không thèm nói với anh một lời nào.

Sau đó, anh còn tưởng rằng mình sẽ có thể gặp cô khi đến đoàn phim tham gia lễ khai máy, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy cô, anh đã nghe thấy có người nhã nhặn gọi cô là em gái Tiểu Thư.

Cô rõ ràng biết anh ở gần đây, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết, giả vờ như anh không tồn tại.

Bây giờ khó khăn mới gặp nhau, cô chỉ muốn tránh mặt anh thật xa.

Từ tối qua đến giờ, cô còn chưa hỏi anh lần này có thể ở lại thành phố Đồng bao lâu, có thể ở cùng cô bao lâu.

Cô dường như cũng không cần anh ở bên.

Trong mắt cô, anh ở lại hay đi không quan trọng.

Khi anh đến, cô phối hợp với anh như một đôi vợ chồng ân ái, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Nếu anh đi rồi, cô sẽ quên anh hoàn toàn, như thể anh chưa từng đến đây.

Mộ Du Trầm trong lòng đột nhiên buồn bực, cúi đầu nhìn cô: “Nông Nông, lát nữa anh đi, nửa tiếng nữa anh sẽ đến sân bay.

Thư Minh Yên có chút sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu: “Hôm nay không phải thứ bảy sao, anh còn có việc?”

Chỉ sau đó Thư Minh Yên mới nhớ ra Mộ Du Trầm đến đây để đón Thất tịch với cô, và cô chưa bao giờ hỏi câu hỏi này.

Nghĩ nghĩ, cô lại quan tâm hỏi: “Có phải rất bận công việc không, gần đây thời tiết rất nóng, dù bận rộn đến đâu cũng nên chú ý sức khỏe của mình.

Không biết những gì cô nói có bao nhiêu thật giả, nhưng Mộ Du Trầm cảm thấy tốt hơn một chút.

Anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cô gái, dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da trên má cô, nhẹ nhàng nói: “Thư Minh Yên, em thật sự không dễ dàng chủ động quan tâm anh một lần.

Cơ thể Thư Minh Yên hơi cứng đờ, cơ mặt trên mặt trong nháy mắt căng lên.

Cô đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào anh, cô đã thay đổi từ sự ngoan ngoãn và nhát gan trước đây, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Du Trầm mà không nói lời nào, cảm xúc trào dâng trong đôi mắt đen của cô.

Biểu hiện đó dường như đang nhìn một người khác qua anh.

– —“Thư Minh Yên, đến lượt em quan tâm tôi sao?”

Bảy năm trước, Mộ Du Trầm đã ném đồ của cô, những lời tàn nhẫn nhất mà anh đã mắng mỏ cô vẫn còn văng vẳng bên tai, sẽ không bao giờ bị lãng quên cho dù quá khứ đã qua bao lâu.

Cô đã cố gắng hết sức để giả vờ như mình không quan tâm trong mấy năm qua, nhưng khi Mộ Du Trầm nói ra điều này hôm nay, cô vẫn cảm thấy đau đớn sâu sắc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.