Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời

Chương 24: Lầm



Năm nay là cái tết xuân thứ tư từ khi Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện, Tưởng Văn Tuấn vẫn bặt vô âm tín. Thẩm Hi Quyền một mực khuyên Đồng Tịch từ bỏ, nói em tìm được hắn thì có thể làm thế nào? Em không thể vượt qua giới hạn của pháp luật để báo thù được. Nguyên nhân cái chết của Đồng Xuân Hiểu là ngoài ý muốn, không phải mưu sát.

Theo một khía cạnh nào đó, Thẩm Hi Quyền nói không sai, nhưng nếu không phải Tưởng Văn Tuấn thiếu nợ không trả, còn trốn mất thì sao Đồng Xuân Hiểu lại mất mạng cơ chứ? Hắn có vẻ như vô tội nhưng thật ra lại là kẻ cầm đầu dồn người khác vào chỗ chết, còn bản thân hắn lại vẫn ung dung tự tại. Dù thế nào Đồng Tịch cũng không thể chấp nhận cái “hiện thực” này. Tóm lại, dù người khác nghĩ thế nào thì cô cũng không thể từ bỏ, dù có một tia hi vọng cũng phải tìm được hắn, bắt hắn trả giá cho việc mà hắn đã gây ra.

Rời khỏi Sơn Hà Uyển, nhà của Thẩm Hi Quyền thì trời đã tối đen. Tuyết đọng dưới đèn đường ánh lên một vòng sáng mờ nhạt.

Mỗi khi đến gần tết là cô luôn trở nên đặc biệt nóng nảy, sự xuất hiện của Nhiếp Tu lại gợi lên quá nhiều chuyện cũ. Cô nghĩ đến lúc chia tay, đó là thời điểm gian nan nhất của cô từ lúc Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện.

Anh sẽ nhắc cô nhớ tới đoạn quá khứ cô không muốn đụng chạm nhất. Đó là vết thương vĩnh viễn trong lòng cô, sự xuất hiện của anh như vạch ra vết sẹo của cô. Cho nên cô vô cùng mẫn cảm, ngôn ngữ nóng giận và chẳng thèm nể mặt anh chút nào.

Di động vang lên trong túi, trong khung cảnh yên tĩnh nơi đêm đông này, tiếng nhạc trở nên vô cùng chói tai. Đồng Tịch nhìn thoáng qua điện thoại, sau khi kết nối thì gọi một tiếng “Thẩm Hi Quyền”. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, cô gọi thẳng đại danh của anh ta.

Cô nói: “Chuyện của em và Nhiếp Tu, xin anh đừng quản.”

Cô tận mắt thấy Đồng Xuân Hiểu ôm hi vọng tốt đẹp bước vào hôn nhân, cuối cùng nó lại trở thành bi kịch của chị. Cô cũng tự mình trải qua thời điểm chia tay, khi cô cần sự quan tâm và giúp đỡ nhất từ anh. Cô đã mất lòng tin với hôn nhân, không muốn yêu đương. Trong lòng cô chỉ có hai suy nghĩ, chăm sóc và nuôi lớn Đồng Hoa thật tốt, tìm được Tưởng Văn Tuấn. Cô sẽ không làm hòa với Nhiếp Tu, cũng sẽ không bắt đầu lại từ đầu với anh.

Thẩm Hi Quyền trầm mặc một lát rồi nói: “Em còn nhớ sau khi chị em đi, lão Tần ở công ty vay bắt em trả tiền chứ.”

Tất nhiên nhớ rõ.

Mới mấy ngày sau khi Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện, hai tên đàn em của Tần Trọng Cương lại tìm đến cửa. Đối với bọn hắn, không có cái gì người chết đèn tắt cả, thiếu nợ trả tiền,cha nợ con trả là chuyện hiển nhiên. Không tìm thấy Tưởng Văn Tuấn thì tìm Đồng Xuân Hiểu, Đồng Xuân Hiểu chết rồi, còn có nhà và tiền tiết kiệm mà chị để lại.

Người đòi nợ cũng chẳng khác nào hung thủ gián tiếp. Đồng Tịch thấy hai người này, mắt đỏ ngầu. Sau khi trải qua tranh chấp kịch liệt và cãi lộn, đau thương và cừu hận khiến cô mất hết lý trí. Dưới cơn nóng giận liền chạy vào phòng bếp lấy dao gọt hoa quả ra đâm vào một người trong bọn họ.

Hai người đó đều là người luyện võ, người đằng trước kịp tránh đi, nhưng người đằng sau bị vướng bàn nên không tránh kịp mà bị đâm vào cánh tay. Chuyện này chọc giận Tần Trọng Cương, hắn tuyên bố muốn cho Đồng Tịch “đẹp mắt”.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi Quyền giúp cô giải quyết chuyện này. Cho nên, Đồng Tịch luôn nhớ kỹ lòng tốt của anh, cũng nhớ kỹ ân huệ của anh.

Thẩm Hi Quyền nói: “Anh chưa từng can thiệp sinh hoạt cá nhân của người khác, nhưng hiểu lầm giữa em và Nhiếp Tu bắt nguồn từ anh nên anh phải hòa giải cục diện này. Nếu em còn nhớ những việc anh đã làm vì em thì hãy nghe anh nói hết.”

Anh ta nói như vậy, Đồng Tịch chỉ có thể cầm di động, im lặng lắng nghe. Thật ra, ngày ấy Nhiếp Tu đã gửi một bức thư trên wechat giải thích lý do chia tay năm đó. Nhưng cô hoàn toàn không muốn biết liền trực tiếp xóa đi.

Sau khi Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện, Đồng Tịch từng gọi một cuộc điện thoại cho Nhiếp Tu, trò chuyện quốc tế đường dài không thể kể rõ hết được. Phần lớn thời gian cô đều khóc.

Bỗng nhiên nghe được tin dữ, Nhiếp Tu cũng rất khiếp sợ. Nhưng xa ở nơi đất khách quê người, ngoài an ủi anh cũng không làm được gì. Anh cũng không biết, Đồng Xuân Hiểu qua đời có nội tình khác, anh chỉ tưởng đó là một chuyện ngoài ý muốn. Đồng Tịch chưa từng kể những chuyện trong nhà này với anh. Dù cô có cái nhìn khác về Tưởng Văn Tuấn nhưng cô chưa từng nói xấu anh ta ra bên ngoài. Điểm này giống Đồng Xuân Hiểu, chỉ cần là người nhà liền bảo vệ hình tượng cho hắn, để ý đến mặt mũi của hắn.

Đồng Tịch chưa từng nghĩ tới sẽ ỷ lại Nhiếp Tu. Nhưng khi đó cô thật sự rất muốn Nhiếp Tu có thể ở bên cạnh mình vượt qua thời khắc gian nan đó. Chỉ có điều cô biết đó là điều không thực tế, cũng khó có thể mở miệng, chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Sau khi cô đâm người bị thương, đồng bạn của hắn hung dữ nói: “Mày chờ đó. Tần tổng sẽ cho mày biết tay. Cái thứ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Qua cơn tức giận, Đồng Tịch nghĩ đến Thẩm Hi Quyền liền vội xin anh ta dạy cách ứng đối. Hai mươi phút sau, Thẩm Hi Quyền chạy đến hỏi rõ tình huống rồi bảo để anh ta giải quyết chuyện này và lập tức dẫn cô rời khỏi vườn long não.

Trên đường, Thẩm Hi Quyền cho cô biết bối cảnh và những chuyện mà lão Tần từng làm, lúc đó Đồng Tịch mới bắt đầu cảm thấy sợ.

Cô gọi điện thoại cho Nhiếp Tu ba lần nhưng anh không nhận. Sau ba giờ mới gọi lại. Khi đó, cảm xúc của Đồng Tịch cực độ sa sút sụp đổ, rốt cục không nhịn được phàn nàn: “Có bạn trai không có tác dụng gì cả, còn không bằng một hàng xóm.”

Một thí nghiệm của Nhiếp Tu đang đến thời kỳ quan trọng nhất, anh đã hai ngày hai đêm không ngủ muốn làm xong chuyện này để dành thời gian trở về với cô. Nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu. Hôm sau, anh mua vé bay về, không kịp nghỉ ngơi vì múi giờ chênh lệch liền lập tức tới trường tìm cô.

Điện thoại của cô tắt máy. Nhiếp Tu còn tưởng cô đang đi học, nhưng khi tan học rồi vẫn không gọi được cho cô. Anh tới dưới ký túc xá nữ sinh, bạn cùng phòng Đồng Tịch cho anh biết, mấy hôm nay Đồng Tịch không về trường ở. Buổi chiều chỉ có hai tiết, học xong cô đã về rồi.

Nhiếp Tu đang định rời khỏi thì vừa vặn gặp Trần Tư Vực tới tìm bạn gái cậu ta. Lúc trước Đồng Tịch thi đậu đại học, Nhiếp Tu từng mời mấy người bạn tốt tới ăn cơm, còn mời cậu ta và bạn gái cậu ta đến với ý định nhỡ có chuyện gì thì cô cũng có thể nhờ người đàn anh này hỗ trợ.

Trần Tư Vực nghe anh nói là không tìm được Đồng Tịch thì nói bóng nói gió: “Học viện truyền thông có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Đến cuối tuần, cửa trường học chật kín siêu xe sang trọng tới đón người. Gần đây bạn gái cậu mỗi ngày đều có người đưa đón, tôi nghĩ cậu ở nước ngoài, dù thế nào cũng không thể là lái xe nhà cậu chứ?”

Nhiếp Tu sững sờ nói: “Không phải.”

Trần Tư Vực đã sớm đoán được điều đó. Anh ta gãi lông mày, muốn nói lại thôi. Nói thì có vẻ không phúc hậu cho lắm, nhưng không nói thì lại không đành lòng bạn tốt bị đội nói xanh. Đã tình cờ gặp ở đây, thôi thì mình vẫn nhắc nhở cậu ta một chút đi.

“Cậu cũng biết, chuyện nữ sinh xinh đẹp bị bao cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Bạn gái của cậu là hoa hậu giảng đường nên cũng bị chú ý và bàn tán nhiều. Bạn gái tôi biết bạn học của cô ta, nghe được chút tin đồn. Nếu không phải bạn gái của cậu thì tôi cũng chẳng chú ý làm gì. Ngày đó tình cờ gặp được nên mới lưu ý.” Trước mặt Nhiếp Tu, Trần Tư Vực khó mà nói rõ, cân nhắc dùng từ, nói rất mịt mờ.

“Người đưa đón cô ta khá là đẹp trai, cao to, tôi thấy Đồng Tịch không nói chuyện với hắn nên đoán hắn là lái xe.”

Nhiếp Tu nghe những lời này thì trong lòng vô cùng không thoải mái. Nhưng cũng biết Trần Tư Vực không lừa mình, bởi đồng học cùng ký túc xá với Đồng Tịch cũng vừa chứng mình cô ấy không trọ ở trường mấy ngày nay. Nhưng anh tuyệt đối không tin cô sẽ phản bội mình.

Trên đường rời khỏi vườn long não, anh không ngừng nghĩ, ai sẽ là người đưa đón Đồng Tịch đi học? Anh không ngừng nghĩ về hướng tốt, có lẽ là lái xe nhà Hứa Lâm Lang? Biết rõ khả năng không cao nhưng anh cũng không nguyện ý nghĩ về chiều hướng khác.

Đến vườn long não, cửa phòng khóa chặt và không có ai ở đó. Nhiếp Tu lại đến nhà mới của Đồng Tịch, tiểu khu Tinh Viên cũng không có cô. Thậm chí về sau, anh còn đến cả chỗ Đồng Hâm nhưng vẫn không nhìn thấy người. Cuối cùng, anh phải hỏi số điện thoại của Đồng Kiến Văn từ chỗ mẹ mình, hỏi ông xem Đồng Tịch có về Hy Trấn không.

Đồng Kiến Văn cho Nhiếp Tu một địa chỉ, bảo rằng mấy ngày nay cô ở Sơn Hà Uyển.

Nhiếp Tu cảm thấy rất lạ. Dù cô không dám ở căn hộ ở vườn long não, nhưng còn có nhà của anh họ cô và nhà mới của cô ở Tinh Viên. Tại sao cô không ở hai nơi này mà lại đến ở một nơi xa lạ như thế.

Đồng Kiến Văn tưởng Nhiếp Tu biết nên cũng không giải thích.

Sơn Hà Uyển là nơi ở của Thẩm Hi Quyền. Mấy ngày nay, Đồng Tịch ở bên đó, Lục Khoan cũng ở đó, mỗi ngày đưa đón cô đến trường.

Thẩm Hi Quyền giúp cô ngoài lý do quen biết nhiều năm thì còn hai nguyên nhân nữa. Thứ nhất, Đồng Xuân Hiểu và Tưởng Văn Tuấn dù sao cũng quen biết thông qua anh ta, nếu lúc trước anh ta không nhìn ra tâm tư của Đồng Kiến Văn mà giữ lại Tưởng Văn Tuấn trong nhà mình chơi tết thì Đồng Xuân Hiểu cũng sẽ không kết hôn với hắn ta. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, dù anh ta không có trách nhiệm nhưng trong lòng lại vô cùng áy náy. Còn có một nguyên nhân anh ta không tiện nói ra miệng. Thật ra chính anh ta là người giới thiệu công ty vay cho Tưởng Văn Tuấn. Trước kia anh ta từng quen biết lão Tần qua việc làm ăn.

Ngày ấy, Tưởng Văn Tuấn tìm đến anh ta, nói mình đang cần gấp một khoản tiền quay vốn. Thẩm Hi Quyền cho hắn số điện thoại của công ty lão Tần rồi sau đó không hỏi đến nữa. Lúc đó anh ta bận một dự án mới được hoạch định ở nội thành Nam Giao. Cho đến khi Đồng Xuân Hiểu đột nhiên xảy ra chuyện, anh ta mới biết rằng chỉ mới nửa năm nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.

Thẩm Hi Quyền và lão Tần là người quen, biết ông ta là kẻ tâm ngoan thủ lạt, đã nói là làm. Ông ta đã bắn tiếng muốn xử lý Đồng Tịch thì nhất định không phải là lời nói suông. Để Đồng Tịch trốn tránh cũng không phải là cách hay, anh ta tìm hai người bạn rất có quyền thế, sắp đặt một bữa tiệc để Đồng Tịch xin lỗi, hóa giải vấn đề.

Điện thoại của Đồng Tịch sạc pin ở vườn long não. Ngày Nhiếp Tu trở về, Đồng Tịch vừa lúc hết pin tự động tắt máy. Cô không nghĩ tới Nhiếp Tu sẽ đột nhiên bay trở về và không tìm thấy mình.

Nhiếp Tu dựa theo địa chỉ Đồng Kiến Văn cho tìm tới Sơn Hà Uyển, đúng lúc Thẩm Hi Quyền dẫn Đồng Tịch và Lục Khoan đi ra.

Nhiếp Tu từ trong xe thấy Đồng Tịch, đang muốn xuống xe thì đột nhiên thấy Thẩm Hi Quyền choàng tay qua vai cô. Trong nháy mắt đó một hình ảnh đột ngột xuất hiện trong đầu. Anh nhận ra người đàn ông này, người hàng xóm họ từng gặp lúc anh và Đồng Tịch đến làng du lịch ăn cơm.

Tại sao Đồng Tịch lại ở trong nhà hắn ta. Nhiếp Tu muốn nói cho bản thân, không nên suy nghĩ lung tung, không nên mất lý trí. Nhưng anh không thể khống chế được bản thân mình. Anh nhớ đến Trần Tư Vực, sau đó lại nghĩ đến câu nói trong điện thoại của Đồng Tịch: “Có bạn trai còn không bằng hàng xóm.” Hóa ra là nói đến hắn ta.

Quỷ thần xui khiến, anh không gọi lại Đồng Tịch mà trơ mắt nhìn cô lên xe Thẩm Hi Quyền. Chiếc xe lao đi vùn vụt, anh lái theo sau, thấy bọn họ vào một nhà ăn cao cấp, lên thang máy, vào phòng bao.

Anh không gọi lại Đồng Tịch, cũng không vào trong đó mà trở lại bãi đỗ xe nghĩ ngợi. Anh vẫn không tin là Đồng Tịch sẽ phản bội mình. Nhưng anh đã nghe được những lời Trần Tư Vực nói, cũng thấy tận mắt cô bước ra từ Sơn Hà Uyển. Đến cùng thì cô và Thẩm Hi Quyền có quan hệ thế nào? Trong vòng hai tiếng, anh ở trong xe một ngày không bằng một năm, suy đi nghĩ lại liệu có phải bản thân mình đã ngờ vực vô căn cứ hay không.

Rốt cục, đoàn người ra khỏi nhà ăn. Đồng Tịch và Thẩm Hi Quyền đứng cạnh nhau, một người đàn ông cao lớn trầm mặc đứng cạnh họ, hiển nhiên chính là lái xe mà Trần Tư Vực nhắc đến. Ngoài ra, còn có ba người đàn ông trông rất sang trọng, mang theo lái xe riêng nữa.

Nhiếp Tu ngồi trong xe, hé mở cửa sổ. Những lời nói lúc chia tay của họ truyền vào tai anh:

“Hôm nay cảm ơn Thẩm tổng khoản đãi.”

“Lão Tần này, oan có đầu nợ có chủ, việc này nể mặt tôi và Phí ca coi như hết. Bạn gái của Thẩm tổng cũng là người bị hại.”

“Đúng vậy, hòa khí sinh tài lộc, về sau Thẩm tổng có chuyện tốt gì cũng đừng quên cho chúng tôi tham gia nữa nhé, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.”

Nhiếp Tu nghe thấy chữ bạn gái Thẩm tổng thì trong lòng trầm xuống. Nhưng Đồng Tịch lại thờ ơ như là ngầm thừa nhận, tay Thẩm Hi Quyền choàng qua vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô lên phía trước một chút nói: “Cảm ơn Tần tổng đi.”

Không sai, vẫn không thể không cúi đầu. Đây là hiện thực mà Đồng Tịch đã nhận rõ trong mấy ngày qua. Dạng người này, cô không thể chọc vào cũng không trốn thoát được, chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

“Tần tổng đại nhân đại lượng. Anh nói đúng lắm, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện tất nhiên, nhưng oan có đầu nợ có chủ, dù tôi không thể trả số tiền kia nhưng tôi có thể giúp anh tìm người. Hắn hại chết chị tôi, dù là chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm được hắn.”

Lão Tần cười: “Cô Đồng cũng là người sảng khoái. Được rồi, nể mặt hai vị lão đại ca, còn có Thẩm tổng nữa, vậy chuyện này đến đây thôi. Về sau Thẩm tổng có việc làm ăn tốt gì, nhớ tính cho tôi một phần.”

Mấy người lần lượt lên xe của mình rời đi. Đồng Tịch cảm thấy vô cùng sa sút, cúi đầu kìm nén tức giận. Thẩm Hi Quyền đã lăn lộn bao nhiêu năm trên xã hội, đã gặp đủ thứ bẩn thỉu trong kinh doanh, anh không nhịn được xoa đầu cô, nói: “Biết xã hội này là thế nào rồi chứ.”

Đồng Tịch buồn bực nói: “Biết, cảm ơn Quyền ca.”

“Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ.” Thẩm Hi Quyền thấy cô gầy đi trông thấy, có chút đau tiếc, xoa đầu cô nói: “Không sao, có anh rồi.” Sau đó ôm Đồng Tịch, nhẹ vỗ lưng cô an ủi.

Nhìn cô lớn lên từ năm mười hai tuổi, lại còn là em họ Đường Hâm, Thẩm Hi Quyền không xem cô là người ngoài. Nhưng trong mắt Nhiếp Tu, hành động của họ lại có ý vị khác.

Anh ở trong xe, tay cầm lái bắt đầu phát run, trong thời khắc đó trái tim sinh ma.

Anh đi theo sau xe Thẩm Hi Quyền cho tới Sơn Hà Uyển. Gọi điện thoại cho Đồng Tịch vẫn là tắt máy như cũ. Anh ngồi im lặng trong xe một đêm, trái tim ngày càng trĩu nặng, cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Anh nghĩ rất nhiều, anh nhớ lúc theo đuổi Đồng Tịch, cô đáp ứng làm bạn gái anh rất nhanh, rồi lúc quan trọng cô lại đổi ý không chịu đến thành phố anh ở.Đến cùng cô không nỡ xa chị hay không nỡ xa Thẩm Hi Quyền? Anh tức giận mấy ngày, tưởng rằng cô sẽ chủ động liên hệ. Kết quả cô căn bản không thèm quan tâm, cuối cùng vẫn là anh phải chạy tới Hy Trấn làm hòa. Nếu không tình cảm này đã sớm kết thúc khi đó. Anh ra nước ngoài học lên tiến sĩ từng hỏi ý kiến cô, tưởng rằng cô sẽ buồn bực, không nỡ xa nhau, kết quả cô vui vẻ nói anh đi đi, hi vọng anh có thể tạo ra những thành tựu lớn.

Chuyện cũ không nên nghĩ, càng nghĩ càng thấy nản lòng thoái chí. Có lẽ cô không xem trọng anh, hoặc không thích anh, tất cả đều chỉ là tình cảm đơn phương của anh mà thôi.

Đồng Xuân Hiểu qua đời cô bi thương quá độ, anh lại không ở bên cạnh an ủi cô, Thẩm Hi Quyền thừa dịp đó an ủi vỗ về, rồi thuận lý thành chương ở cùng nhau. Anh nghe được người kia chính miệng nói là bạn gái Thẩm tổng mà hai người đó cũng tỏ vẻ cam chịu… Những điều tai nghe mắt thấy này khiến anh không thể không tin tưởng Đồng Tịch đã cùng Thẩm Hi Quyền ở chung thật rồi. Ngày mồng một tháng năm, ba người nhà Đồng Xuân Hiểu ra ngoài du lịch, Đồng Tịch ở nhà một mình đều không cho anh ngủ lại. Nhưng cô ở chỗ Thẩm Hi Quyền lại không chỉ là ngày một ngày hai. Trong tiềm thức anh không muốn dùng từ ở chung này, nhưng từ này lại như một con dao ghim sâu vào trái tim anh.

Buổi sáng, anh thấy xe của Thẩm Hi Quyền đi ra từ Sơn Hà Uyển, trực tiếp lái đến đại học. Đồng Tịch bước ra từ trong xe, người lái xe hôm qua ăn cơm cùng cô theo cô vào trường học.

Nhiếp Tu cả đêm chưa ngủ, tinh thần phiêu hốt, anh bước lên vài bước gọi lại Đồng Tịch.

Đồng Tịch nghe được giọng nói Nhiếp Tu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, quay đầu thấy người ngày đêm nhớ mong bỗng xuất hiện trước mắt, cô giật mình không thôi, giọng nói kích động có chút phát run: “Sao anh lại trở về rồi?”

Phản ứng như vậy lại bị Nhiếp Tu coi là chột dạ và khiếp đảm.

Thấy cô đi ra từ Sơn Hà Uyển, anh đã mất hết can đảm, nói: “Bạn trai như anh không có chút tác dụng gì, em đổi một người hữu dụng đi.”

“Anh có ý gì?” Đồng Tịch không thể ngờ được, câu nói đầu tiên khi gặp mặt của anh lại là câu này. Nhìn kỹ mới thấy biểu lộ trên mặt anh rất kém.

“Anh ở nước ngoài không thể giúp em việc gì liền không nên trì hoãn em tìm một người khác có ích hơn.”

Đồng Tịch hoàn toàn không thể phản ứng lại: “Anh muốn chia tay sao?”

Bị bắt cá hai tay không phải là chuyện gì đáng tự hào cả, người có lòng tự trọng cao như anh sao có thể chịu được sự nhục nhã này.

Trong lúc tức giận, anh đã nói câu nói làm tổn thương cô rồi phẩy tay áo bỏ đi. Sau khi về nhà anh lại nuôi hi vọng Đồng Tịch sẽ gọi điện thoại giải thích hoặc vãn hồi. Nhưng phản ứng của cô lại khiến anh thất vọng một lần nữa. Cô không chất vấn anh tại sao chia tay cũng không có chút ý muốn vãn hồi hoặc níu kéo nào. Điều này càng khiến anh chắc chắn về chuyện cô đã có người mới rồi.

Dù ai hỏi nguyên nhân chia tay, anh đều không nhắc một chữ nào. Phó Hành Tri nghe được lời đồn từ chỗ Trần Tư Vực, anh cũng một mực phủ nhận.

Hai năm sau, nghe nói Thẩm Hi Quyền và Mạc Đan kết hôn, trong lòng anh lẫn lộn nhiều cảm xúc. Lẽ ra anh nên cười trên nỗi đau khổ của cô, nhưng anh lại cảm thấy không đáng giá thay cô. Tiếp đó, nghe nói Thẩm Hi Quyền vứt bỏ Mạc Đan, cái định nghĩa gã này là kẻ cặn bã đã thành chuyện không thể sửa đổi trong lòng anh. Lần tình cờ gặp gã tại nước Anh, Nhiếp Tu đã không chút khách khí mà ra tay đánh gã thật mạnh, nhưng cũng từ đó mà anh biết được hai chuyện thông qua Thẩm Hi Quyền. Một chuyện liên quan tới bản thân anh, một chuyện liên quan đến Đồng Tịch. Khi đó Nhiếp Tu mới biết lúc trước mình đã mắc sai lầm ngu xuẩn cỡ nào. Anh nói thẳng với Phó Hành Tri rằng đầu mình bị nhúng nước là câu nói chân thành.

Thẩm Hi Quyền nghe Đồng Tịch nói Nhiếp Tu chia tay cô, cảm thấy gã này không đáng tin chút nào liền bảo Đồng Tịch hãy kiên cường lên, đừng liên lạc với gã nữa. Không ngờ lại vì thế mà gây ra hiểu lầm. Những thay đổi mấy năm nay của Đồng Tịch anh ta đều nhìn ra rõ ràng, từ một cô gái hoạt bát sáng sủa biến thành như hiện tại. Còn có chuyện của Đồng Xuân Hiểu, anh ta đều có phần trách nhiệm.

Thẩm Hi Quyền thở dài nói: “Đồng Tịch, việc này không thể chỉ trách Nhiếp Tu, cho dù ai thấy những chuyện đó đều sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta. Em nói xem, sao lại trùng hợp như vậy nhỉ, đúng lúc ngày cậu ta về lại bắt gặp hai chúng ta cùng một chỗ.”

Đúng vậy, trùng hợp như vậy.

“Nhưng mà, băng dày ba thước không thể do cái lạnh của một ngày. Em luôn mang tới cho cậu ta cảm giác không quan tâm và cũng không gần gũi cậu ta. Em nghĩ lại Mạc Đan lúc trước đã đối xử với anh thế nào đi, một ngày ba cuộc điện thoại, trò chuyện wechat nửa giờ trở lên. Các em yêu xa, không nhìn thấy mặt cũng không chạm vào nhau được, trong lòng của cậu ta thấp thỏm cũng là chuyện bình thường.”

Thẩm Hi Quyền nói liên miên dài dòng rất lâu, Đồng Tịch không nói tiếng nào.

Anh ta tưởng cô không nghe, gọi một tiếng Đồng Tịch?

Đồng Tịch nhẹ giọng nói: “Quyền ca, quá khứ đã qua thì cho qua.”

Thẩm Hi Quyền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Nhiếp Tu nhớ mãi không quên em được. Biết mình hiểu lầm em liền lập tức trở về muốn đền bù. Anh thấy hai em rất xứng đôi, không bằng…”

Đồng Tịch không nghe anh nói hết câu, nhàn nhạt bảo: “Bọn em xứng chỗ nào chứ, chỉ số thông minh của anh ấy thấp như vậy, không xứng với em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.