Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 28



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử Beta: Cò Lười

Thành phố Dung dường như vẫn chưa vào thu, vừa xuống máy bay đã có thể cảm nhận được hơi nóng của Mặt Trời phả vào mặt, chỉ là sân bay cũng có thể so với một buổi trình diễn thời trang, nữ váy ngắn quần đùi, chân dài lộ rốn, nam thì ăn mặc theo lối Hàn Quốc, Âu Mĩ, tóm lại chỉ có bạn không nghĩ đến, chứ không có chuyện bạn không nhìn thấy lối ăn mặc đó.

Mà Lâm Nhiên ăn mặc lại rất giản dị, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đi bên trong như một dòng suối trong, nhưng vẫn rất chói mắt, khiến người ta trong đám người chỉ liếc một cái đã có thể chú ý đến chàng trai anh tuấn này.

Dưới ánh nhìn chăm chú của người xung quanh, anh chỉ bày ra gương mặt đẹp trai, mắt không nhìn nơi khác đi ra khỏi sân bay, đứng ở cửa lấy điện thoại di động ra gởi một tin nhắn, rồi tiện tay cất lại trong túi, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, đưa tay lấy mắt kính treo trên cổ áo t-shirt ra, đặt lên chiếc mũi cao thẳng, tiếp tục ra ngoài.

Lúc đó, An Diệc Tĩnh vừa mới xong một tiết học, Tang Diệp đến tìm cô: “Chị Tĩnh, đi ăn cơm trưa.”

Bọn nhỏ đang xếp hàng, mà An Diệc Tĩnh vẫn đang dọn dẹp sách vở, thấy Tang Diệp đến, phờ phạc ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục động tác trên tay.

“Chị Tĩnh, chị sao thế?” Tang Diệp phát hiện bắt đầu từ ngày hôm qua cô đã không thoải mái, cả người như bị trút hết sức lực.

An Diệc Tĩnh liếc mắt nhìn Tang Diệp: “Sao cái gì?”

“Chị có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Không có.” An Diệc Tĩnh trả lời.

Trong đầu Tang Diệp dường như lóe lên một tia sáng, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở cửa một lát,d/đ-lê!quy@đo)n rồi lại gần An Diệc Tĩnh nhỏ giọng hỏi: “Chị Tĩnh, sẽ không phải là vì thầy Lâm không có ở đây nên trong lòng chị không tốt đó chứ? Chị đang nhớ anh ấy sao?”

An Diệc Tĩnh dừng tay lại, sau đó xoay người nhìn Tang Diệp: “Chị thấy lần này trở về em có thể đến đội Chó Săn (paparazzi) được đấy.”

“Chị Tĩnh.” Tang Diệp thở dài tận tình khuyên nhủ: “Thầy Lâm đúng là đẹp trai, cũng rất hấp dẫn, nhưng anh ấy không xứng với chị đâu, hơn nữa, dù có xứng với chị cũng không thể để truyền ra xì căng đan vào lúc này?”

“Bây giờ có truyền ra xì căng đan gì không?”

“Không có.” Tang Diệp cười cười, mỗi ngày cô đều xem tin tức, chờ đến khi An Diệc Tĩnh rời khỏi được tầm mắt công chúng, chuyện lúc trước cũng sẽ lắng xuống, còn về tin tức An Diệc Tĩnh đi dạy học, Thẩm Thanh cố ý tiết lộ một chút, chính là muốn để quần chúng tò mò, cuối cùng đánh ra một phát là trúng đích.

An Diệc Tĩnh vỗ vai Tang Diệp, nói với cô: “Vậy là được rồi, ít bát quái, làm nhiều một chút, biết chưa?”

“Biết, chị Tĩnh.” Tang Diệp phát hiện chị Tĩnh của cô càng lúc càng giống một cô giáo thật sự, so với lúc trước thì tựa như hai người.

“Đưa bọn nhỏ đến căn tin, chị đi đây một lát.” An Diệc Tĩnh phân phó Tang Diệp.

Tang Diệp gật đầu: “Được.”

Tang Diệp dẫn bọn nhỏ đi, vừa rồi còn cãi nhau ầm ĩ, lúc này lại yên tĩnh hơn nhiều, An Diệc Tĩnh đi ra khỏi phòng học, đi đến sân thể dục.

Lâm Nhiên đang ngồi trên xe taxi, nghe tiếng điện thoại di động vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy bên trên hiện lên ba chữ, liền cong khóe môi, nhận.

“Sao bây giờ mới đến thành phố Dung?” Điện thoại vừa thông An Diệc Tĩnh đã lên tiếng.

Lâm Nhiên nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt: “Hôm qua ở lại Thành Đô một đêm, sáng nay mới lên máy bay.”

“À. . . . . .” Trong khoảng thời gian ngắn, An Diệc Tĩnh không biết phải nói cái gì.

“Nhĩ Dã thế nào?” Lâm Nhiên thấy bên kia trầm mặc, mở miệng hỏi thăm.

An Diệc Tĩnh ngồi trên bục cờ, nhìn về phía trước, nói: “Đã hạ sốt, vết thương cũng không có gì đáng ngại, chỉ là cả người không còn hoạt bát, cũng không nói chuyện.”

Lâm Nhiên nghe xong liền thở dài: “Cho thằng bé chút thời gian, nó sẽ hiểu, xem chừng nó cẩn thận đừng để nó lại chạy mất.”

“Ừ, tôi biết.” An Diệc Tĩnh dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Anh khi nào thì về. . . . . . Đưa Nhĩ Giáp về?”

“Ngày mai đến Vân Nam làm thủ tục nhận, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ba ngày.” Lâm Nhiên nói xong, bản thân lại bỗng nở nụ cười, từ bao giờ anh lại phải báo cáo với người khác mọi chuyện rồi hả? Quan trọng là anh lại không cảm thấy ghét, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

An Diệc Tĩnh nghe xong cũng âm thầm gật đầu: “Vậy cũng tốt, tôi đi ăn cơm đây.”

Lâm Nhiên nghe thấy nụ cười trên môi cũng dần khắc sâu hơn, xem ra cô gái này thật sự đặt lời nói của anh trong lòng: “Ừ.”

Cúp điện thoại, An Diệc Tĩnh lại mở tin nhắn ra, bên trên chỉ có bốn chữ rất ngắn gọn, thật sự phù hợp phong cách Lâm Nhiên: Đã đến thành phố Dung rồi. (tiếng Trung thì chỉ có bốn chữ thôi)

Cô miễn cưỡng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, lại nhìn những dãy núi xanh um đằng xa, đột nhiên trong lòng lại thấy tốt hơn nhiều, cô đứng dậy bỏ điện thoại lại vào túi, đi đến căn tin.

Thành phố Dung

Lâm Nhiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, nhìn căn phòng trống trải vẫn gọn gàng sạch sẽ như khi anh mới đi, không cần nghĩ cũng biết ai đã giúp anh quét dọn, anh cũng có một người chị gái có cùng tính cách sạch sẽ này, nhưng mà người chị gái lúc nào cũng nhìn sao và trăng rồi trông mong anh trở về dường như vẫn chưa biết anh đã về nhà.

Anh dọn dẹp xong, đi xe đến Thị cục, đỗ xe ở nơi quen thuộc rồi bước vào trong, người qua lại còn chào hỏi với anh.

“Ơ, thầy Lâm, sao thầy lại tới đây?”

“Thầy Lâm, đã lâu rồi không gặp thầy.”

“Thầy Lâm, không lẽ lại nhờ thầy phá án à?”

Lâm Nhiên đối với nhiệt tình của mọi người, đều chỉ gật đầu, cười trừ.

Cuối cùng cũng đến văn phòng của đội điều tra tội phạm, anh gõ cửa, nhóm hình cảnh đang bận rộn rối rít nhìn sang, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.

“Lâm Nhiên, nhà toán học của chúng tôi, bây giờ anh mới chịu trở lại.” Một người đàn ông có tuổi tác khá lớn đi đến khoác vai Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cười cười, nói: “Tới đây có việc, sếp của các anh đâu?”

Một tiểu thịt tươi đến gần anh chỉ vào phòng làm việc, nói: “Ở bên trong đấy? Hôm nay lửa giận không nhỏ.”

“Sao vậy?” Lâm Nhiên nghi ngờ hỏi.

“Còn có thể có chuyện gì, vụ án chứ sao.” Lão hình cảnh gọi là lão Hoàng bĩu môi, lại gần Lâm Nhiên nhỏ giọng nói: “Gần đây lại có người mất tích rồi.”

“Bây giờ vụ án mất tích các anh cũng quản rồi à?” Lâm Nhiên khó hiểu.

“Lão Hoàng, triệu tập mọi người vào họp.” Cửa phòng làm việc mở ra, người phụ nữ đứng ở cửa nói xong thì nhìn thấy Lâm Nhiên, cô đến chỗ Lâm Nhiên: “Nhanh như vậy mà đã tới rồi à?”

“Hình như cô rất bận.” Lâm Nhiên thấy gương mặt đối phương mệt mỏi, cũng biết là có vụ án khó giải quyết.

“Thật ngượng ngùng, không rãnh trò chuyện với anh, lát nữa tôi gọi Tiểu Vương đưa thủ tục cho anh…anh cứ đến thẳng Vân Nam rồi liên lạc với hình đội bên đó, anh ấy sẽ giúp anh giải quyết.”

Lâm Nhiên gật đầu, nhìn đối phương: “Không có việc gì chứ?”

Đối phương cười cười: “Yên tâm, có chuyện nhất định sẽ tìm thầy Lâm nhờ giúp một tay.”

“Nhất định sẽ giúp.”

“Khi nào thì đi?”

“Ngày mai.”

“Vậy thì chịu, lần sau trở lại sẽ mời anh ăn cơm.”

“Được.”

Lâm Nhiên cầm túi văn kiện đi ra khỏi cổng Thị cục, điện thoại di động vang lên, đầu dây bên kia là giọng trầm thấp của đàn ông: “Về rồi sao không gọi điện thoại?”

“Anh rể?” Lâm Nhiên có chút kinh ngạc, ngay sau đó đã thấy một người đàn ông đi về phía anh, trong nháy mắt không còn ngạc nhiên nữa: “Xem ra đã có người mật báo với anh?”

“Có phải không ai nói với anh thì cậu sẽ không về nhà hay không?” Giọng Hứa Biệt mang theo sự chất vấn.

Lâm Nhiên nhìn người đến, nói tiếp: “Ngày mai em sẽ đi ngay, để tránh cho Lâm Tâm biết lại càu nhàu.”

“Có chuyện gì à?”

“Trở về xử lý vài chuyện.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, lát sau Hứa Biệt mới lên tiếng: “Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, chị cậu anh sẽ giải quyết.”

“Anh chắc chắn?” Lâm Nhiên nhịn cười.

“Vô cùng. . . . . . chắc chắn.”

“Được.”

Lâm Nhiên cúp điện thoại, cười như không cười nhìn đối phương: “Ngũ Ca, rất rãnh rỗi.”

Quản Đằng cười ha ha, nhìn Lâm Nhiên: “Tối hôm qua đến nhà chị dâu ăn cơm, chị ấy cứ lải nhải chuyện ngày sinh nhật cậu ngay cả một cuộc điện thoại cậu cũng không gọi, hắc, hôm nay cậu liền trở về.”

“Thật à?”

“Tất nhiên, chỉ là nhìn bộ dạng của cậu chắc là lại muốn lén về rồi lại lén đi đúng không?”

Lâm Nhiên im lặng nhìn Quản Đằng: “Nhờ hồng phúc của anh, muốn lén e là cũng không được.”

“Giận Ngũ Ca à?”

“. . . . . .” . Lâm Nhiên bị Quản Đẳng kéo đi ăn một bữa cơm mãi mới thoát thân được, nhìn đồng hồ cũng đã đến ba giờ, anh quyết định đi mua chút đồ cho cháu trai và cháu gái, vì vậy lái xe đến cửa hàng

Mua xong quà tặng, lúc chuẩn bị đi, đi qua một tủ kính, anh vậy mà như quỷ thần xui khiến đi vào, thời điểm trở ra, trên tay lại nhiều thêm một gói đồ rất tinh xảo.

Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Nhiên lấy xe rồi rời đi.

Xem ra Hứa Biệt thật sự không nói với Lâm Tâm, khi Lâm Nhiên đứng ở cửa thấy Lâm Tâm từ trên lầu đi xuống, lúc đó nét mặt của cô có thể dùng đặc sắc để hình dung, hỉ nộ ái ố tất cả đều xuất hiện cùng một lúc.

“Em về từ bao giờ, cũng không báo một tiếng.” Lâm Tâm vừa hỏi vừa đi tới chỗ Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cười nhạt, nói: “Về từ trưa.”

“Vậy sao không gọi điện cho chị?”

“Còn không phải là vì muốn cho chị một bất ngờ à?”

Lâm Tâm nhìn Lâm Nhiên từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày: “Em nhìn em xem, lại gầy, lần này về thì không được đi nữa.”

“Ngày mai em sẽ đi.” Lâm Nhiên hoàn toàn không để ý tiếng hò hét của chị gái.

“Không được, lần này bất cứ giá nào cũng phải giải quyết chuyện cả đời của em.”

Lâm Nhiên bất đắc dĩ nhìn Lâm Tâm: “Chị đừng ép em nữa được không?”

“Chị là vì muốn tốt cho em.”

Khi Hứa Biệt đi xuống đã nhìn thấy hai chị em lại tranh luận, vì thế lại đi lên lầu, lúc đi xuống thì dẫn theo hai đứa nhỏ.

“Cậu.”

“Cậu.”

Hai đứa nhỏ đến, rốt cuộc cũng phá vỡ cục diện bế tắc.

Trên bàn cơm Lâm Tâm vẫn còn không ngừng dụ dỗ, khiến Lâm Nhiên phát hiện chị gái này của anh sau khi làm mẹ thì thực sự trở thành một người mẹ,d>đ+lê!quy(đo)n ngẫm lại thì rất nhớ Lâm Tâm trước kia, ít nhất sẽ không quản này quản nọ với anh, lại càng không ép anh đi xem mắt.

“Em no rồi, em đi chơi với hai đứa nhỏ một chút.” Lâm Nhiên hoàn toàn không để Lâm Tâm kịp phản ứng, đứng dậy đến chỗ hai đứa nhỏ đang mở hai hộp quà.

“Nè, chị còn chưa nói xong.” Lâm Tâm nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đuổi theo, lại bị Hứa Biệt ngăn lại.

Hứa Biệt lên tiếng: “Em muốn cậu ấy sẽ không về nữa à?”

“Tất nhiên không phải.” Lâm Tâm ngồi xuống nhìn Hứa Biệt, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nó vĩnh viễn đều đặt toán học, công việc, lợi ích cộng đồng lên trước mặt, chuyện tình cảm lại luôn trống rỗng, anh nói xem sao em có thể không vội được?”

“Tức nước vỡ bờ, người em trai này của em khác với người khác, hơn nữa, anh cảm thấy cậu ấy có biến, không cần lo lắng.” Hứa Biệt sờ mũi Lâm Tâm, nở nụ cười.

Lâm Tâm vừa nghe thấy đã lập tức nhìn chằm chằm Hứa Biệt: “Tình huống thế nào, có phải Lâm Nhiên đã nói gì với anh hay không?”

Hứa Biệt lắc đầu, lại gần Lâm Tâm cười rất gian trá: “Buổi tối vận động một chút, anh sẽ nói cho em biết.”

“Nói trước đi.” Lâm Tâm bày ra bộ dạng thà chết không theo.

“Đồng ý trước.” Hứa Biệt lúc này hoàn toàn chiếm ưu thế, cười hả hê.

Lâm Tâm nhéo ngang hông Hứa Biệt một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Đồng ý đồng ý, mau nói.”

Hứa Biệt đạt được mục đích mỉm cưới, nhìn Lâm Nhiên đang chơi với hai đứa nhỏ cách đó không xa, cười nói: “Số lần em trai em nhìn điện thoại vượt quá bình thường.”

“Có ý gì?” Lâm Tâm thấy khó hiểu.

“Vẫn không rõ?” Hứa Biệt nhìn Lâm Tâm, nói tiếp: “Cậu ấy . . . . . Đang đợi điện thoại, chắc là điện thoại của phụ nữ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.