Kết quả thi đại học cuối cùng cũng có. Tử Yên, Bội Sam dĩ nhiên thuận lợi đậu vào đại học BK, một trong những đại học danh giá nhất nước. Tử Yên đậu vào ngành Báo chí – Truyền thông, còn Bội Sam học kinh tế và thương mại quốc tế, vì ba mẹ cô muốn sau này cô về làm cho Lục thị.
Lập Thành cũng thuận lợi đậu vào cùng ngành với Bội Sam ở BK với số điểm sít sao.
Trần Hải, Hàn Triết đậu vào đại học thể thao. Chung Tiểu Nhi và Trịnh Huy Dũng cùng nhau vào Đại học hàng không vũ trụ.
May mắn là cả ba trường đại học đều tập trung ở thành phố B. Do đó cả bọn sẽ có thể thường xuyên gặp gỡ.
Để ăn mừng, Đông Quân đã đứng ra tổ chức một buổi tiệc mừng ở nhà hàng để Tử Yên và bạn bè thân thiết cùng chung vui. Buổi tiệc chỉ có Bội Sam, Lập Thành cùng với nhóm Chung Tiểu Nhi. Nhóm bạn sau khi nghi ngờ gia thế của Đông Quân đã tự mình tìm hiểu, biết được Đông Quân không phải dạng vừa đâu thì cũng không còn bất ngờ trước độ chịu chi của anh.
Sau đó, anh còn tổ chức một buổi gặp mặt chính thức để hai nhà Hạ, Lục gặp nhau.
Đúng như Bội Sam nói, gia đình Lục quả nhiên không thể tầm thường, đặt cả một bàn tiệc hoành tráng ở nơi sang trọng bậc nhất thành phố.
Tử Yên vô cùng hồi hộp vì sự ra mắt này. Mặc dù cô cũng đã đến nhà Đông Quân, nhưng hôm nay không khí rất khác, rất long trọng.
Tử Yên hôm nay mặc một bộ đầm xanh hơi ôm sát, để lộ đường cong cơ thể. Bên ngoài khoác thêm chiếc áo len mỏng. Trông cô vừa chính chắn lại vừa nền nã.
Ba mẹ Hạ hôm nay cũng đặc biệt chú trọng đến ăn mặc. Mẹ Hạ mặc một chiếc đầm dài, thiết kế giống như trang phục truyền thống, tuy nhiên có biến tấu một chút. Ba Hạ mặc một bộ âu phục lịch lãm. Còn có cả ông bà ngoại Tử Yên từ quê lên và ông nội Đông Quân.
Cả hai bên khá hòa hợp, vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ, dường như không có chút cách biệt về địa vị, gia thế gì đó. Ông nội Lục và ông ngoại Dương dường như tìm được bạn tâm giao vì cả hai đều say mê võ thuật.
– Anh Dương, tôi thấy chúng ta thật sự rất hợp nhau, hôm nào có dịp tôi muốn về quê anh chị chơi khà khà. – Ông nội Lục hào hứng nói.
– Hoan nghênh, hoan nghênh, anh đến lúc nào cũng được khà khà! – Ông ngoại Dương đáp lời.
– Anh đến chúng tôi nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đãi! – Bà ngoại Dương cũng góp lời.
– Hai nhà chúng ta thật sự rất hợp nhau đấy chị nhỉ? Tôi cũng thích hoa, hôm nào phải học hỏi chị cách chưng hoa cho đẹp mới được! – Mẹ Lục cũng hồ hởi tay bắt mặt mừng với mẹ Hạ.
– Vậy thì hay quá, chị cần gì cứ nói tôi. Tôi biết gì sẽ chia sẻ lại cho chị! – Mẹ Hạ vui vẻ trả lời.
Bên này thì ba Hạ và Ba Lục lại thích bàn đến chuyện kinh tế, chính trị nước nhà gì đó rất hăng say.
Hai nhân vật chính hôm nay là Tử Yên và Đông Quân dường như bị quên lãng. Từ nãy giờ mọi người cứ vui vẻ mà không để tâm gì đến cả hai.
– Hôm nay là hai đứa mình chính thức ra mắt người lớn, hay là đang tổ chức chương trình tìm bạn tâm giao vậy anh? – Tử Yên không nhịn được, ghé tai Đông Quân nói nhỏ.
– Kệ đi, lâu rồi không tìm được người chuyện trò vui như vậy, cứ để mặc họ đi. Chúng ta lo chuyện chúng ta được rồi! – Đông Quân nhàn nhạt đáp, vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén Tử Yên.
Tử Yên im lặng, ngoan ngoãn ăn thức ăn Đông Quân gắp vào bát.
Nói một hồi, như phát hiện mình đã quên hai nam nữ chính, mọi người mới để ý đến hai người.
– Mà tôi nói này anh chị Hạ, Tiểu Yên quả thật xinh đẹp, đáng yêu, lại ngoan ngoãn, hiền lành. Hai người thật khéo sinh con gái! – Mẹ Lục nhìn về phía Tử Yên cười dịu dàng, tràn đầy vẻ hài lòng.
– Chị quá khen rồi, con bé này ấy, còn cần chỉ bảo nhiều! – Ba Hạ thấy con gái được khen nhưng không hề ra vẻ kiêu ngạo.
– Đúng vậy, ngược lại là Tiểu Quân, mới có tí tuổi mà đã giỏi như vậy rồi, lại điềm đạm chính chắn. E là sau này Tiểu Quân phải vất vả với Tiểu Yên ấy chứ! – Mẹ Hạ cũng chen lời nâng con trai người ta lên, hạ thấp con gái mình xuống.
Tử Yên cạn lời. Rốt cuộc cô có phải con gái ruột của ba mẹ cô không đây? Sao lại có thể chê bai con gái mình không thương tiếc như vậy?
– Ha ha anh chị cứ nói quá ấy chứ, Tiểu Yên mới phải mệt vì cái thằng mặt lạnh này đấy! Chị biết không, suốt ngày nó cứ lầm lì, không ai dám gần. Từ khi có Tiểu Yên nó mới vui vẻ lên như vậy đấy chứ. – Ba Lục nói.
Tử Yên nhìn Đông Quân khẽ cười. Đây là tiết mục gì vậy chứ? Ba mẹ ruột thì hết lời nói xấu con mình, lại hết lòng mà khen ngợi con người ta. Ở Hạ gia, Tử Yên là con ghẻ, còn ở Lục gia, Đông Quân lại cư nhiên bị ghẻ lạnh.
– Chúng nó bù trừ cho nhau!
– Phải, phải, ha ha…
Cả hai gia đình lại tiếp tục chuyện trò rôm rả. Một buổi tối ấm áp như vậy mà trôi qua.
***
Tử Yên khoảng thời gian này thật sự vui vẻ và hạnh phúc ngập tràn. Nhưng Bội Sam lại gặp chuyện không vui.
Ba Bội Sam đột nhiên bị bệnh, có thể là do công việc quá mệt mỏi và căng thẳng. Mẹ Lạc và Bội Sam vô cùng lo lắng, bắt ông phải nghỉ làm một thời gian để tịnh dưỡng.
Chưa hết, ba mẹ Lập Thành muốn anh ấy đi du học. Anh ấy dĩ nhiên không chịu, vì còn Bội Sam ở đây, trừ phi có Bội Sam cùng đi thì anh mới chấp nhận. Nhưng mà ba Bội Sam lại bệnh, làm sao cô yên tâm mà đi được. Cho nên Lập Thành cũng đương nhiên kiên quyết ở lại.
Nhưng làm ba mẹ, ai chẳng muốn tốt cho con. Cơ hội tốt như vậy, ai cũng mong con mình chớp lấy. Ba mẹ Lâm cũng vậy, cho nên họ đã liên hệ với Bội Sam. Họ biết rằng, con trai họ chỉ nghe lời của Bội Sam.
Bội Sam vô cùng đau khổ khi đứng trước hai lựa chọn là ích kỷ giữ Lập Thành lại, hay là vì tương lai của anh ấy. Cuối cùng, dù không muốn, dù có thể khóc ướt gối những đêm dài, Bội Sam vẫn quyết định khuyên nhủ Lập Thành nghe theo ba mẹ đi du học. Cô còn dọa nếu anh không đồng ý, cả hai sẽ chấm dứt. Lập Thành dù không cam lòng, nhưng sợ Bội Sam chia tay với mình, đành phải nén tâm tình mà đi.
Còn lại vài tháng trước khi đi, Lập Thành dành hết thời gian ở bên Bội Sam, cố gắng bù đắp lại cho cô. Anh còn hứa hẹn sẽ thường xuyên về thăm cô. Bội Sam luôn mạnh mẽ tỏ ra mình ổn để anh không phải bận lòng. Nhưng chỉ có Tử Yên biết, cô ấy đã buồn bã như thế nào. Hầu như hôm nào cũng tìm Tử Yên mà tâm sự, có những hôm còn ngủ lại. Trong đêm tối, Tử Yên luôn nghe tiếng Bội Sam thút thít.
***
Trời vào thu, tiết trời mát mẻ, dễ chịu, ai cũng thấy vui vẻ, chỉ riêng Lập Thành và Bội Sam đang phải trải qua những ngày tháng buồn man mác vì sắp phải xa nhau.
Lập Thành đầu tháng chín đã bay. Cả bọn đi theo tiễn. Bội Sam cố gắng gượng chờ Lập Thành khuất bóng rồi thì ngã khuỵu xuống mà khóc. Tử Yên phải ở một bên ra sức an ủi.
Đến ngày kỉ niệm một năm yêu nhau của cô và Đông Quân, cô cũng không muốn tổ chức gì cả để tránh làm Bội Sam thấy buồn thêm. Cô và anh chỉ cùng nhau trải qua một bữa tối lãng mạn tại nhà hàng.
Sau ngày kỉ niệm cũng đến ngày Tử Yên và Bội Sam nhập học, chính thức bước vào môi trường mới.
Nơi họ đang sống cũng là thành phố B, khỏi phải nói phụ huynh đều vui mừng thế nào khi không phải xa con. Trường xa lắm, cũng chỉ cách nhà khoảng chừng hơn một tiếng đi xe.
Phụ huynh thì vui mừng, nhưng các bạn trẻ lại không vui chút nào. Bởi vì họ không có cơ hội được trải nghiệm cuộc sống sinh viên xa nhà, phải ở nhà thuê như thế nào.
Tử Yên và Bội Sam cũng không thoát khỏi số kiếp. Đại học BK chỉ cách nhà họ chừng hơn nửa tiếng di chuyển.
Nhưng mà cả hai cô gái đã thuyết phục ba mẹ cho mình ra ngoài ở, để có thể có được cảm giác sinh viên phải một mình lo liệu cuộc sống.
Ba mẹ Hạ và ba mẹ Lạc phải cân nhắc rất nhiều, dù sợ hai cô gái từ nhỏ được cưng chiều bảo bọc sẽ không thể tự lo cho mình. Nhưng âu cũng là cơ hội tốt cho các cô được trưởng thành hơn. Thêm nữa, có những khi phải ở lại trường muộn, rồi còn các câu lạc bộ ngoại khóa. Nếu phải đi đi về về thì cũng bất tiện. Mà trường học cũng gần nhà Đông Quân, anh có thể tiện qua lại chăm sóc. Suy đi tính lại thiệt hơn, cuối cùng ba mẹ Hạ và ba mẹ Lạc quyết định cho hai cô gái ra ngoài ở, cuối tuần sẽ trở về nhà. Thỉnh thoảng ba mẹ cũng sẽ đến thăm.
Đông Quân chịu trách nhiệm thu xếp chỗ ở cho Tử Yên và Bội Sam. Vừa hay anh có một căn hộ nhỏ gần trường, rất thuận tiện cho việc đi lại. Tử Yên và Bội Sam thấy có thể đỡ một khoản phí thuê nhà, liền đồng ý, vì dù sao nhà đó anh cũng bỏ không, thôi thì để hai cô vào ở cho căn nhà còn có cơ hội thể hiện giá trị của nó chứ.
Ban đầu, Tử Yên và Bội Sam còn định rủ Tiểu Nhi vào ở, ai ngờ cái đứa bình thường hay ngại ngùng bẽn lẽn đó vậy mà lại quyết định sống chung với Trịnh Huy Dũng. Đúng là đồ mê trai bỏ bạn.
Nhà ở cũng đã sắp xếp xong, Đông Quân còn âm thầm vào trường đại học để sắp xếp chu đáo cho Tử Yên. Anh muốn những ngày tháng ở trường của cô phải được thuận lợi, vui vẻ, không có ai làm khó. Còn về Bội Sam, Lập Thành trước khi đi, cũng đã nhờ anh sắp xếp ổn thỏa rồi.
Đâu đó xong xuôi, Đông Quân cũng đã chính thức bước vào Lục thị, với chức danh tổng giám đốc. Lục thị là tập đoàn đa quốc gia chuyên về công nghệ thông tin, cung cấp tất cả các dịch vụ và sản phẩm liên quan đến máy móc, thiết bị công nghệ, có rất nhiều công ty con ở trong và ngoài nước. Thời gian ở nước ngoài, Đông Quân cũng đã vào chi nhánh bên đó để học việc. Hôm nhậm chức, có rất nhiều người từ các công ty lớn nhỏ cùng với báo chí đến tham dự. Ai cũng ngưỡng mộ với vẻ ngoài điển trai, lại thêm sự giỏi giang của Đông Quân khi anh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mà trong tay đã có tất cả.
Một số người thì hoài nghi, thậm chí cười cợt vì cho rằng chức vụ tổng giám đốc với Đông Quân là chiếc áo quá rộng. Một thằng nhóc con như anh thì có thể làm được gì. Tuy vậy, đó là những lời họ giấu trong lòng, ngoài mặt vẫn vui vẻ chúc mừng và tỏ ra kính trọng anh. Dù sao anh cũng là thiếu gia nhà họ Lục, là gia tộc họ không thể động chạm đến. Một số người còn muốn con gái mình kết giao với anh, biết đâu được anh để ý đến.
Tuy nhiên, Đông Quân không mảy may quan tâm. Bao nhiêu cô gái đến bắt chuyện với anh, anh đều lạnh lùng lướt qua, đến nhìn cũng không muốn, làm cho bọn họ tức tối đến đen mặt. Trong lòng anh, chỉ có Tử Yên mới xứng đáng nhận được sự đối xử ngọt ngào và dịu dàng của anh. Nếu không vì cô sợ ảnh hưởng đến cuộc sống mấy năm đại học này, anh đã lập tức công khai cô là bạn gái của anh.
Nhắc đến cô, anh lại thấy nhớ. Anh liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
Đông Quân: Yên Yên, anh nhớ em, ở đây thật chán.
Bên kia nhanh chóng trả lời.
Yên Yên xinh đẹp: Nghe nói ở đó có nhiều người đẹp, con của các đối tác cơ mà. Không cô nào làm vừa lòng Lục thiếu gia à? – Tử Yên trả lời, vừa trêu chọc, lại vừa nghe ra chút hờn dỗi.
Đông Quân nhếch mép cười. Sao nghe như cô gái nhỏ đang ghen ấy nhỉ.
Đông Quân: Đương nhiên không, ai cũng không bằng bảo bối của anh. – Anh dỗ ngọt cô.
Bên này, cô vừa nhắn tin với anh vừa tủm tỉm cười. Trong lòng ngọt như vừa nếm mật.
Đôi lời của tác giả: Đến chap này, xem như đã khép lại tình yêu tuổi 17 ngây ngô trong sáng nha. Từ chap sau, sẽ mở ra một môi trường mới, cuộc sống mới. Và… ừm người ta lớn rồi, thì nhiều khi cái gì tới cũng phải tới nha… ^ – ^